Trong văn phòng Chân Mạch, chỉ có một mình hắn.

Tiết Minh đóng cửa lại nhưng không bước vào. Gã giấu hai tay sau lưng, áp lưng vào cửa, chậm rãi nói: “Mạch Mạch, đã lâu không gặp.” Dùng tiếng nói che giấu, gã chầm chậm khóa trái cửa, rồi bước vào phòng.

Chân Mạch lạnh lùng nhìn gã, hững hờ: “Tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp nhau làm gì nữa.”

“Vốn là thế, nhưng giờ đã khác.” Tiết Minh cười một cách quỷ dị, đi vòng qua bàn lớn đứng trước mặt Chân Mạch.

Chân Mạch nhíu đôi chân mày, muốn đứng dậy tránh đi. Hắn nghĩ Tiết Minh chỉ là mượn cơ hội muốn tiếp cận mình, trong lòng rất ghét nhưng không tri hô lên.

Tiết Minh bỗng nhiên vươn tay, rút đao khỏi vỏ, rồi nhanh chóng một tay đè hắn lại, một tay kề lưỡi dao vào cổ họng hắn.

Chân Mạch bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức cảm thấy được chất thép lạnh từ cây đao tỏa ra lên da thịt mình. Hắn bất động, bình tĩnh hỏi gã: “Anh định làm gì?”

Nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy, Tiết Minh hận đến nghiến răng: “Chân Mạch, tôi đã trả lại tiền cho em, vì sao em còn muốn đuổi tận giết tuyệt tôi như thế? Em khiến tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ không để cho em yên ổn, tôi muốn giết em, giết em.”

Cây đao trong tay gã run run, phần lưỡi dao sắt bén cứa vào da thịt Chân Mạch, một dòng máu đỏ tươi chảy từ cổ họng hắn chảy xuống, chậm rãi rơi trên chiếc áo sơmi.

“Tiết Minh, anh bình tĩnh một chút, đừng xung động.” Chân Mạch vẫn không nhúc nhích, thanh âm ôn hòa vẫn như cũ, biểu tình cũng rất bình tĩnh. “Chuyện gì đều có thể giải quyết cả. Anh còn vợ còn con, giết tôi, anh cũng sẽ không yên. Vậy họ làm sao bây giờ?”

Tiết Minh nghe hắn nhắc tới vợ con mình, đầu óc hỗn loạn bỗng trở nên thanh tỉnh hơn. Thế nhưng gã vẫn dùng lực giữ lấy Chân Mạch, đao trong tay không dời đi nhưng lời nói đã dịu lại: “Được, Chân Mạch, oan có đầu, nợ có chủ, em hủy hoại sự nghiệp của tôi. Tôi giờ đã táng gia bại sản, em định bồi thường tôi như thế nào?”

Chân Mạch căn bản không hỏi ai về chuyện liên quan đến gã nên đối với tình hình hiện giờ của gã cũng không biết gì, nhưng đây không phải thời gian nói chuyện này. Hắn bình tĩnh nhìn thẳng hai con mắt xung huyết đỏ lừ của gã, chậm rãi hỏi: “Anh muốn tôi bồi thường như thế nào?”

“10.000.000.” Tiết Minh gấp gáp nói. “Tôi biết chỗ này kinh doanh rất được. Một bộ quần áo, một cái ví, một đôi giầy trong đây bán ra mấy ngàn, 10 triệu này chẳng qua chỉ là doanh thu một ngày của chỗ này mà thôi.”

“Chỗ tôi đều là quét thẻ cả. Ai ôm một đống tiền mặt tới đây mua đồ chứ?” Giọng của Chân Mạch vẫn bình tĩnh như hằng, tựa như thứ hắn đối mặt không phải là một lưỡi dao bén ngót mà chỉ là một khách quen, giải thích một chút nghi vấn của người ta mà thôi.

Tiết Minh lập tức hiểu những lời hắn nói đều là thật, nhất thời không biết làm sao, chỉ còn biết giữ chặt lấy Chân Mạch, không dám buông tay.

Qua một hồi lâu, gã bi thương nói: “Em giết đời tôi rồi.”

Dù cho Chân Mạch có trấn định thế nào đi nữa, nghe được câu này cũng không nhịn được. Hắn giận dữ mà cười, hỏi ngược gã: “Tôi giết đời anh? Vậy lúc trước người giết đời tôi là ai?”

Tiết Minh lập tức theo bản năng lảng tránh vấn đề này, gã chỉ cường điệu: “Tôi đã trả lại tiền cho em rồi, tôi đã trả rồi…”

Chân Mạch vẫn cố nhịn mới không lên tiếng đáp lại. Những thống khổ, đau đớn mà hắn đã phải chịu, gã có thể trả lại được sao?

Trầm mặc trong chốc lát, hắn chậm rãi nói: “Tiết Minh, lúc trước tôi thua dưới tay anh, là tôi học nghệ không tinh, không liên quan đến anh. Hôm nay anh thua dưới tay người khác, anh trách ai đây? Anh còn trẻ, cùng lắm thì làm lại từ đầu, cần gì phải đưa mình vào chốn tù tội như vậy?”

Tay Tiết Minh run rẩy, hiển nhiên trong lòng đang mâu thuẫn rất nhiều.

Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Tiết Minh quá sợ hãi, quát khẽ: “Không được nói.”

Chân Mạch liền mím môi, không lên tiếng.

Trong phòng, hai người im lặng tựa như hai bức tượng, bất động.

Ngụy Dĩ gõ một hồi, dường như phát giác ra điều khác thường: “Chân tổng, ngài không sao chứ? Chân tổng?”

Chân Mạch nhìn Tiết Minh: “Bây giờ anh buông đao còn kịp. Tôi cam đoan sẽ không truy cứu chuyện này.”

Tiết Minh do dự: “Giờ tôi đã không còn gì rồi.”

“Anh còn vợ còn con, còn tay còn chân còn đầu óc.” Chân Mạch nói rõ. “Muốn sống cho tốt, kỳ thực không khó.”

Tiếng đập cửa bên ngoài cuối cùng cũng dứt. Ngụy Dĩ bụng đầy hồ nghi, đi đến chỗ bảo vệ xem camera ghi hình lúc chiều, cô thấy Tiết Minh cầm một thanh dài như đao mang vào trong văn phòng Chân Mạch. Cô liền thất kinh, nhưng cố ra vẻ trầm ổn. Ngụy Dĩ bình tĩnh đi ra khỏi phòng bảo vệ, trở lại văn phòng của mình, lấy điện thoại gọi cho Tiết Minh Dương.

Trong phòng, hai người không quan tâm đến động tĩnh bên ngoài, cục diện vẫn đang giằng co.

Tiết Minh nhìn Chân Mạch, bỗng nhiên nghiêng người qua, hôn lên môi hắn.

Chân Mạch không để ý đến đao còn trên cổ mình, mạnh mẽ quay đầu đi.

Môi Tiết Minh rơi vào trên mặt hắn, đao trong tay rạch một đường dài trên cổ Chân Mạch.

Tiết Minh như không nhìn thấy máu tươi tràn ra từ vết thương, thâm tình nhìn hắn, khổ sở mà nói: “Mạch Mạch, anh rất hối hận, lúc ấy, anh nên mang em đi. Như vậy, chúng ta có thể đồng cam cộng khổ, kề vai chiến đấu. Có hơn 1.800.000 làm vốn, với sự thông minh và năng lực của hai chúng ta, nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.”

Chân Mạch nghiêng nghiêng đầu, bị gã giữ chặt lấy, không thể động đậy nhưng vẫn bình tĩnh: “1.000.000 đó là tiền biển thủ công quỹ, nếu như lúc đó tôi biết anh sẽ đi, tôi sẽ không làm vậy. Thế nhưng, anh nói đúng, nếu như lúc ấy anh đưa tôi đi cùng, tôi sẽ không chút do dự đi theo anh. Cho dù trong tay chúng ta chỉ có 860.000, cũng sẽ làm được rất khá. Đáng tiếc, anh quá ích kỷ, quá vô tình.”

“Mạch Mạch, Mạch Mạch, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” Tiết Minh thở hổn hển, kích động hôn gương mặt, cổ hắn. “Anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em, trước đây là anh không tốt, anh xin lỗi em. Tiền của em anh đã trả rồi, hiện tại cũng bị làm cho táng gia bại sản, ân oán giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi phải không? Mạch Mạch, theo anh đi, chúng ta về với nhau, được không?”

Chân Mạch cau chặt mày, sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Theo những cái hôn của Tiết Minh, máu từ trên cổ Chân Mạch càng lúc càng rơi nhiều. May là Tiết Minh không phải cố ý làm thế, vết thương không sâu, chưa đến động mạch.

Tiết Minh hôn đến vết thương của hắn, rốt cục cũng ngửi được mùi máu tanh, trong đầu càng thêm thanh tĩnh. Gã ngẩng đầu lên, nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra, bỗng nhiên nói: “Mạch Mạch, sao em bị thương vậy? Để anh băng bó cho em.”

Chân Mạch lại càng hoảng sợ, nhìn kỹ gã.

Hắn quá hiểu Tiết Minh. Người này luôn luôn tự xưng thông minh hơn người, nguyên tắc làm việc là đấu trí không đấu lực. Giống như tội phạm lừa đảo không bao giờ liên quan đến bạo lực vậy. Tiết Minh không muốn ra tay đánh người. Gã sợ bạo lực, cho nên khi nhà cung cấp hàng mời xã hội đen đòi nợ, gã liền trả tiền. Lúc gã xông vào đây động thủ, chỉ sợ là một thời huyết khí công tâm, chưa kịp ngẫm nghĩ mới có thể làm việc lỗ mãng như thế.

Nếu như nói gã vì làm ăn thất bại mà điên, vô luận như thế nào Chân Mạch cũng không tin.

END 50