Chân Mạch và Thẩm An Ninh rời xa đô thị phồn hoa trở về thành phố nhỏ quê nhà, bắt đầu cuộc sống thong dong.

Thẩm An Ninh hô bằng hoán hữu, gọi bạn học trước đây từ tiểu học cho đến trung học về họp mặt. Nhưng phần lớn đều làm việc ở thành phố khác, tới giao thừa mới trở về. Bạn bè làm việc trong thành phố cũng có nên mọi người xúm lại một chỗ ăn uống, ca hát, nhảy nhót.

Chân Mạch cũng đi theo chơi, phần lớn thời gian hắn chỉ ngồi cười, không nói gì nhiều. Thẩm An Ninh đã được hắn dặn trước, không nói giờ Chân Mạch là tổng giám đốc gì, chỉ nói làm quản lý. Bọn họ đều thay hết mớ đồ hàng hiệu chỉ mặc quần jean, áo lông, áo khoác bình dân, nhìn như mấy người học sinh, không khiến người khác chú ý.

Bạn học làm việc ở đây phần lớn đều là công nhân viên chức bình thường, tiền lương không cao, nên khi đi chơi Chân Mạch thường cướp hóa đơn. Mấy người bạn học này tuy thu nhập thấp nhưng nhiệt tình ngay thẳng, cũng đoạt lấy vài tờ, đều bị Chân Mạch né được. Thẩm An Ninh bao giờ cũng khuyên bảo một hồi, mấy người bạn mới chịu thôi.

Đi chơi với bạn học, nhớ lại thời học sinh ngây thơ trong sáng, Chân Mạch rất vui vẻ.

——————

Ngày thứ hai sau khi trở về, Chân Mạch đi nghĩa trang công cộng thăm hỏi ba mẹ, đến mùng một tháng giêng, hắn lại đi.

Thẩm An Ninh luôn đi theo hắn, sợ hắn đau lòng nên lúc nào cũng an ủi.

Chân Mạch đặt hoa lên trước mộ bia, lấy đồ cúng mà ba mẹ Thẩm An Ninh chuẩn bị cho đặt trước mộ, thắp nén nhang, đốt vàng mã.

Thẩm An Ninh cũng cầm một xấp tiền vàng, vừa bỏ vào lửa vừa lẩm bẩm: “Chân thúc thúc, Lục a di, bây giờ Mạch Mạch sống rất tốt. Cậu ấy đã là tổng giám đốc một công ty rồi. Có tiền, có người yêu, có xe, còn có rất rất rất nhiều đồ để mặc, người cũng càng ngày càng đẹp ra, sống cũng rất tốt, hai bác cứ yên tâm. Tiền này hai bác cứ dùng, muốn đi đâu chơi thì cứ đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, vui vui vẻ vẻ. Sang năm, tụi con lại tới thăm hai bác.”

Chân Mạch nghe An Ninh nói như ba mẹ mình còn đang sống, chỉ là sinh hoạt ở một thế giới khác, không khỏi cảm thấy ấm áp. Nghe cậu lẩm bẩm cái gì “Có tiền, có người yêu, có xe, còn có rất rất rất nhiều đồ để mặc”, thực sự nhịn không được nữa, lấy tay vỗ đầu cậu một cái rồi cười ha hả.

Thẩm An Ninh cũng cười theo: “Chân thúc thúc, Lục a di, giờ con đang học múa, học hát. Hôm nay Tết nhất, con hát cho hai bác nghe nhé.”

Chân Mạch cười nói: “Chỉ hát không không được, còn phải múa nữa.”

“Múa thì múa.” Thẩm An Ninh cười cởi áo khoác ném cho hắn sau đó đi tới con đường nhỏ dọc các mộ phần, tự mình hát tự mình múa.

Khí trời hôm nay rất lạnh, trong nghĩa trang không có ai, rất yên tĩnh. Những cây thông, cây bách xanh tươi dọc hai bên đường um tùm cành lá càng khiến Thẩm An Ninh mặc áo lông trắng, quần jean như một tinh linh giữa núi rừng bạc ngàn.

Chân Mạch đứng bên mộ ba mẹ, mỉm cười nhìn cậu ca khúc ca trong trẻo, nhìn thân hình nhẹ nhàng của cậu uyển chuyển múa trên con đường mòn.

Gió lạnh thổi qua, cành thông rung rung theo từng cơn gió tựa như thệ thủy lưu niên, phương hoa chớp mắt.

————–

Mùng một tháng giêng là thời gian người ta buông lỏng bản thân nhất, không ít người đi chơi đêm, tới gần sáng mới chịu ngủ, nên không đến trưa thì không tỉnh dậy nổi. Đường cái trong thành phố nhỏ này có vẻ trống trải, người đi bộ không nhiều, xe lại càng ít.

Cao Kiến Quân và Tiết Minh Dương lái xe đi vào thành phố, mất rất nhiều công sức mới hỏi ra nhà Thẩm An Ninh ở chỗ nào.

Cao Kiến Quân từng hỏi địa chỉ Thẩm An Ninh nhưng lúc đi lại muốn cho cậu một bất ngờ nên không gọi điện báo trước mà tới thẳng. Tiết Minh Dương cũng cùng ý nghĩ như anh, trước khi đi mới gọi hỏi anh địa chỉ Thẩm An Ninh, kết quả nghe anh cũng đi nên hai người đi chung với nhau.

Gõ cửa nhà ba mẹ Thẩm An Ninh, ba mẹ cậu đều rất kinh ngạc, lại nghe hai người nói họ là bạn bè của Thẩm An Ninh với Chân Mạch tới thăm hỏi chúc Tết, hai ông bà liền nhiệt tình nói họ đã ra nghĩa trang công cộng.

Tiết Minh Dương lập tức hiểu Chân Mạch muốn đi thăm ba mẹ hắn, nhất thời đau lòng không ngớt, nhanh chóng hỏi vị trí nghĩa trang công cộng rồi cùng Cao Kiến Quân đi tìm, trên đường đi còn không quên tới một tiệm hoa còn mở cửa mua một đóa bách hợp và cẩm chướng.

Khu trung tâm cũng không lớn, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy nghĩa trang công cộng.

Xuống xe, bước lên 10 bậc thang, hai người nghe được một tiếng ca du dương phiêu đãng trong không khí càng lúc càng thêm rõ.

Cao Kiến Quân nhẹ giọng nói với Tiết Minh Dương: “An Ninh đang hát.”

Tiết Minh Dương cười gật đầu: “Rất êm tai, sao anh không giúp cậu ta ra album? Tôi thấy cậu ta còn hát hay hơn mấy ngôi sao đang nổi nữa ấy chứ.”

“Sắp ra, tôi đang tính.” Cao Kiến Quân cười khẽ. “Không thể để em ấy biết tôi bỏ tiền làm, nếu không em ấy không chịu nhận đâu.”

Tiết Minh Dương cũng biết tính Thẩm An Ninh với Chân Mạch, nghe thế cũng tán thành, hai người chân vẫn không dừng bước, đi về phía tiếng ca.

Qua một hồi, cả hai liền thấy được người yêu của mình đang ở không xa, nhất thời kinh diễm không ngớt, ngừng lại mà nhìn.

Dưới những hàng cây, Thẩm An Ninh như một chiếc lông chim trắng phấp phới theo gió mà bay còn Chân Mạch giống như một pho tượng chạm ngọc, dưới sắc trời lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Xung quanh cả hai là những mộ phần, dường như vô số người đã an nghỉ lắng nghe tiếng ca của An Ninh, ngay cả không khí lạnh lẽo cũng trở nên ôn hòa.

Khúc ca vừa dứt, Thẩm An Ninh cũng hạ người cúi chào Chân Mạch.

Chân Mạch vui vẻ cười, nhiệt tình vỗ tay.

Sau đó, cả hai nghe được tiếng vỗ tay gần đó vang lên, không khỏi quay sang nhìn.

Thẩm An Ninh vừa nhìn thấy Cao Kiến Quân liền không chút nghĩ ngợi ‘waaaa’ lên một tiếng rồi chạy qua, lao thẳng vào vòng tay anh.

Cao Kiến Quân cũng thích ý ôm chặt cậu vào lòng.

Thẩm An Ninh vui mừng kêu: “Kiến Quân, Kiến Quân.”

Cao Kiến Quân thực sự yêu cậu yêu đến tận xương tủy, bất chấp có người ở bên cạnh, anh cũng nồng nhiệt hôn lên mặt cậu một cái thật kêu.

Tiết Minh Dương đố kỵ liếc nhìn họ, trong lòng nghĩ khi nào thì Chân Mạch mới tha cho mình, khi nào thì hắn mới chịu nhào vào lòng mình như thế? Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, y cũng biết tính hắn. Tiết Minh Dương bỏ hai thằng còn đang quấn quýt với nhau lại một bên, bước tới phía Chân Mạch.

Chân Mạch vẫn mỉm cười, nhìn y ôm một bó hoa lớn đi về phía mình.

Tiết Minh Dương đặt bó hoa trước bia mộ rồi cúi người thật thấp: “Bác trai, bác gái, con là người yêu của Chân Mạch, hôm nay tới gặp hai bác. Xin hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời.”

Chân Mạch ôn nhu nhìn y, không nói gì.

Tiết Minh Dương quay đầu, trịnh trọng nói: “Mạch Mạch, anh yêu em.”

Lời này y đã nói rất nhiều lần nhưng ý nghĩa lần này rất khác, đây là tỏ tình với Chân Mạch trước mặt ba mẹ hắn. Họ đều là người hiện đại nhưng truyền thống người Trung Quốc từ xưa vẫn cắm rễ trong tư tưởng họ. Điều này là quan niệm ngẩng đầu 3 thước có thần minh, mọi người đều không muốn ở một nơi có nhiều yếu tố tâm linh thần thánh đưa ra quá nhiều hứa hẹn, quá nhiều thề thốt. Vì nếu tương lai họ vi phạm lời thế, dối trá hứa hẹn, sẽ phải lo sợ một ngày nào đó bị trời phạt. Tiết Minh Dương ở chỗ này nói một câu như thế, sức mạnh của câu nói này mạnh hơn bất cứ lời yêu đương nào y nói trước đây, cho thấy quyết tâm không thể thay đổi.

Chân Mạch cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiết Minh Dương đại hỉ, rốt cục cố lấy dũng khí, đưa tay ôm lấy hắn.

Từ sau khi đi Lộ Châu tới nay, đây là lần đầu tiên họ ôm nhau. Như tìm lại được một bảo vật của mình, lòng Tiết Minh Dương cuồng hỉ, nhìn pho tượng Quan Thế Âm to lớn đặt trang trọng ở nơi cao nhất nghĩa trang, y thiếu chút nữa niệm kinh cầu khẩn.

Cao Kiến Quân thấy Thẩm An Ninh chỉ mặc một chiếc áo lông, sợ cậu cảm lạnh, lập tức cởi áo khoác cho cậu mặc rồi lại ôm lấy cậu.

Thẩm An Ninh thích ý nép vào lòng ngực ấm áp của anh, vui vẻ hỏi: “Không phải anh nói mùng hai, mùng ba mới về được sao? Sao hôm nay đã tới rồi?”

“Vì nhớ em.” Cao Kiến Quân dùng chóp mũi cọ cọ khuôn mặt cậu “Anh đưa con về nhà ông bà nội, nó chơi rất vui nên không cần anh trông nữa. Dù sao anh ở đó vài ngài cũng chẳng làm gì, cả ngày cứ ngây ra coi TV thôi, vô nghĩa lắm nên đến đây với em luôn. Dù sao cũng không xa, đi đường cao tốc hơn 2 giờ là tới.”

Thẩm An Ninh cao hứng gật đầu.

Tiết Minh Dương quàng vai Chân Mạch đi tới, cười nói: “Chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào ăn.”

“Không cần, đi tới nhà tôi đi.” Thẩm An Ninh hăng hái bừng bừng. “Đêm qua giao thừa, ba mẹ tôi làm rất nhiều món, nếu hai người không tới, cả nhà cũng phải ăn tới 5, 6 ngày mới hết, hai người tới ăn phụ đi.”

Cao Kiến Quân nghe cậu nói chuyện như thường đến vậy, không nghĩ tình cảm của cả hai là chuyện gì cấm kỵ, thoải mái mời anh về nhà ăn, trong lòng thích vô cùng. Ba người họ đều không nhắc nhở gì Thẩm An Ninh, liền theo cậu về nhà.

————————

Quả nhiên, Thẩm An Ninh chẳng có chút xấu hổ hay muốn giấu diếm gì cả, rất tự nhiên giới thiệu Cao Kiến Quân với Tiết Minh Dương. Ba mẹ cậu thì chất phác, nhiệt tình, hiếu khách, không hoài nghi gì, liền chuẩn bị dọn cơm đãi khách.

Cao Kiến Quân với Tiết Minh Dương đều là người từng trải, rất biết cách nói chuyện, đông thuyết nam sơn tây thuyết hải, luôn có chuyện để nói, nói cũng rất cẩn thận, tuyệt không để đôi vợ chồng luôn sống tại thành phố nhỏ này thấy được điều khác thường gì, hay hoài nghi gì về quan hệ giữa họ với con mình.

Cơm nước xong, Thẩm An Ninh liền lôi kéo họ ra ngoài, bốn người lái xe ra ngoại thành, lên núi.

Sông núi ở đây đều vẫn còn vẻ nguyên thủy tự nhiên, một đường phong cảnh như tranh, đẹp không sao tả xiết. Cao Kiến Quân với Tiết Minh Dương tán thán không ngớt.

Đi chơi đến tận tối, bọn họ mới trở về nhà Thẩm An Ninh ăn cơm. Sau đó Cao Kiến Quân và Tiết Minh Dương mới tạm biệt ba mẹ Thẩm An Ninh rồi về khách sạn gần đó ngủ.

—————-

Từ khi họ đi rồi, Thẩm An Ninh liền đứng ngồi không yên. Trong lòng biết Chân Mạch cũng hiểu nhưng không nói. Tới tận nửa đêm, ba mẹ Thẩm An Ninh đều đã vào phòng ngủ, hắn mới hỏi nhỏ: “Muốn đi à?”

“Ừ.” Thẩm An Ninh gãi đầu. “Không lẽ cậu không muốn.”

Chân Mạch thụi cậu một cái, cười nói: “Đi thôi.”

Mắt Thẩm An Ninh sáng lên: “Vậy còn cậu?”

“Dù sao cũng cần một người yểm trợ chứ.” Chân Mạch cười khẽ. “Cậu đi đi, sáng mai nếu ba mẹ cậu dậy sớm, tớ sẽ nói cậu vừa ra ngoài mua đồ một chút, sau đó gọi cho cậu, cậu mua đồ về. Nếu ba mẹ cậu thức dậy trễ, tớ để một tờ giấy nhắn nói chúng ta đi ra ngoài chơi, rồi tới tìm cậu.”

Thẩm An Ninh cười hì hì gật đầu: “Tốt, vậy tớ đi nha.”

Chân Mạch đưa cậu ra cửa, nhẹ nhàng khóa lại, sau đó về phòng Thẩm An Ninh, nằm xuống.

Thẩm An Ninh thì như kẻ trộm, rón ra rón rén xuống lầu, ra cửa, rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy vọt đi.

Mới vừa đi ra khu ký túc xá, một chiếc xe đậu ven đường chiếu đèn về phía cậu.

Thẩm An Ninh lập tức cảm giác, dừng chân nhìn chiếc xe. Sau một lát, cậu chạy lại, mở cửa, chui vào.

Cao Kiến Quân ôm cổ cậu, kích động mà hôn.

Một hồi lâu, hai người đều cảm thấy thân thể nóng lên, hô hấp càng ngày càng gấp gáp. Dục vọng dâng lên như thủy triều, khó có thể nhẫn nại.

Cao Kiến Quân buông cậu ra, hăng hái lái xe về khách sạn.

Thẩm An Ninh nhìn trái nhìn phải rồi trề môi: “Sao Tiết Minh Dương không tới? Y có yêu Chân Mạch hay không vậy?”

“Đương nhiên yêu rồi. Y cũng muốn tới nhưng y cũng biết Mạch Mạch sẽ không ra ngoài, cho nên phải chịu thôi.” Cao Kiến Quân ôn nhu giải thích. “Mạch Mạch còn chưa chuẩn bị xong, y cũng sẽ không gây áp lực cho cậu ta.”

Thẩm An Ninh nghe không hiểu: “Muốn chuẩn bị cái gì?”

Cao Kiến Quân nở nụ cười, không muốn để cậu biết nhiều về sự đời liền tránh đi: “Quan tâm họ làm gì? Mạch Mạch định cho lão Tiết một trận, treo lơ lững vậy đó, cứ để Tiết Minh Dương chờ đó đi.”

“Vậy mới phải.” Thẩm An Ninh nở nụ cười.

Bọn họ trở lại khách sạn, tất nhiên là một đêm xuân phong.

Chân Mạch nằm ở trên giường nhưng không hề buồn ngủ. Hắn ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực được tô điểm vài ngôi sao thưa thớt. Thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa xé gió rít lên rồi bùng nổ giữa bầu trời, ánh sáng lan ra, lóe lên rồi tắt.

Bỗng nhiên, điện thoại để bên gối reo lên, có người nhắn tin.

Hắn mở ra xem, là tin của Tiết Minh Dương: Đã ngủ chưa?

Mắt hắn trở nên thật dịu dàng, trả lời: Chưa.

Tiết Minh Dương nhắn: Anh rất nhớ em.

Chân Mạch chỉ trả lời một chữ: Ừ.

Tiết Minh Dương không nhắn tiếp, dời đi trọng tâm câu chuyện: Ở đây rất đẹp, anh rất thích.

Chân Mạch đáp: Em cũng vậy.

Bọn họ cứ nhắn qua nhắn lại cho nhau như thế, nhưng không ai gọi điện cho ai.

Chân Mạch thích cảm giác như vậy.

Màn hình điện thoại di động lóe sáng không ngừng trước mắt, tựa như một ngọn lửa nhỏ giữa thế giới tối đen, sửa ấm trái tim hắn giữa trời đêm lạnh lẽo.

END 47

Mục lục 