Già La Viêm Dạ đang nhắm mắt nằm trên giường, hai tay khoát lên bụng thấy Lâu Thanh Vũ tiến đến liền nghiêng đầu nhìn lại.

Lâu Thanh Vũ sờ trán hắn, hỏi: “Còn khó chịu không?”

Già La Viêm Dạ có chút mệt mỏi nhìn hắn, lắc đầu.

Lâu Thanh Vũ thấy hắn vẫn ôm bụng liền đưa tay phủ lên. Nơi đó sớm đã phồng tròn lên, chỉ là do vóc người Già La Viêm Dạ rất đẹp, hơn nữa bị quần áo che lấp mất nên khi đứng nhìn không rõ lắm. Thế nhưng khi vừa nằm xuống, nơi đó đã hở ra không thể che giấu nổi.

“Đã sáu tháng rồi…” Lâu Thanh Vũ tựa hồ thì thào tự nói, nói: “Cũng không biết ta có thể sống thấy hắn sinh ra hay không…”

Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó! Ta sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!”

Lâu Thanh Vũ cúi đầu cười, “Yên tâm, ta có năng lực tự bảo hộ. Muốn mạng của ta không phải đơn giản như vậy đâu.”

Già La Viêm Dạ chậm rãi ngồi dậy rồi nhìn thoáng qua bốn phía, nói: “Ngươi ở đây quen chưa? Ở đây… hơi lạnh.”

Lâu Thanh Vũ thản nhiên nói: “Nơi này là lãnh cung.”

Già La Viêm Dạ làm như say lại ha ha cười, chỉ vào gian phòng nói: “Ngươi không cảm thấy nơi này có phần giống chỗ Thương Châu chúng ta từng ở sao? Ngươi xem, ngay cả vị trí bàn bày cũng giống.”

Lâu Thanh Vũ biết sức uống hắn kém, vừa rồi Vương Cung Thị nói Viêm Dạ không uống bao nhiêu chỉ là uống theo thông lệ cung yến, uống xoàng mấy chén mà thôi. Chắc do tâm tình không tốt cho nên dễ say.

Lâu Thanh Vũ kéo xuống tay hắn, ôn nhu nói: “Ngươi mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi chút đi.”

Già La Viêm Dạ quả thực vô cùng mệt mỏi rã rời, vừa vặn Vương Cung Thị đưa canh giải rượu đến. Lâu Thanh Vũ đỡ hắn uống, thấy Già La Viêm Dạ lấy ra bình thuốc dưỡng thai từ trong lòng do Trầm Tú Thanh điều chế liền uống cùng canh, cứ nghĩ Viêm Dạ còn chưa say đến hồ đồ nên nhớ kỹ uống thuốc.

Thân thể Già La Viêm Dạ nặng nề đổ lên giường nghỉ ngơi. Lâu Thanh Vũ giúp hắn cởi y phục, chần chờ một chút cũng cởi quần áo bản thân nằm đến bên cạnh hắn.

Già La Viêm Dạ bỗng nghiêng thân qua vươn cánh tay ôm lấy Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ dịu dàng xoa mái tóc đen của hắn, ngón tay từng chút một vuốt ve tóc hắn. Qua một lát, thấy hắn còn chưa ngủ, thấp giọng nói: “Viêm Dạ, ở bên ta ngươi vẫn có cảm giác cô đơn sao?”

Già La Viêm Dạ yên tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy vì sao…”

“… Ta cũng không biết… Trước đây ta vẫn cho rằng là vậy…” thanh âm Già La Viêm Dạ tựa hồ có chút mờ mịt.

Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài một hơi, nói: “Viêm Dạ, ngươi muốn ta phải làm thế nào đây?”

“… Ngươi không cần làm gì cả…” Già La Viêm Dạ trầm thấp rì rầm: “Cứ như vậy là tốt rồi… Ôm ta là tốt rồi…”

Lâu Thanh Vũ ôm chặt lấy hắn, tâm trạng một mảnh buồn bã.

Hóa ra từ trước đến nay, Viêm Dạ vẫn còn không biết bản thân thật sự muốn cái gì.

Sinh ra trong hoàng gia, thân là hoàng tử. Thân phận cao cao tại thượng khiến hắn gần như vừa sinh đã phải biết mưu toan tính toán. Loại mục tiêu trong tâm lý này một ngày đã thiết lập sẽ sản sinh ra một loại ám chỉ, tựa như đạt được mục tiêu kia bản thân là có thể coi như được hạnh phúc. Thế nhưng hạnh phúc này có là hạnh phúc bản thân thực sự muốn hay không cũng rất ít người nghiêm túc tự hỏi.

Lâu Thanh Vũ cúi đầu nhìn Già La Viêm Dạ đã nặng nề ngủ ở trong lòng hắn, hô hấp an tường trầm ổn, dung nhan tuấn đĩnh ngủ có vẻ vô cùng trẻ con, khóe môi vểnh lên khiến hắn nhìn qua giống một hài tử quật cường.

Lâu Thanh Vũ nhịn không được hôn lên môi hắn, trong lòng trào lên thương tiế

c.

Nam nhân này đã hai mươi lăm tuổi rồi, là thần linh cường đại có được toàn bộ đế quốc. Thế nhưng ở trong lòng bản thân mình lại giống một hài tử…

E rằng Viêm Dạ chính là hài tử. Một đứa trẻ mâu thuẫn mà mờ mịt, không biết cái gì mới là thứ bản thân thật sự muốn và cần, nó chỉ là cố chấp mộng tưởng từ khi còn là hài đồng, nó toàn tâm toàn ý muốn đạt được mục tiêu. Thế nhưng có thật sau khi đạt được mới phát giác tất cả đều không giống điều bản thân chờ mong…

Thế nhưng Lâu Thanh Vũ cũng không biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn càng thêm hạnh phúc. Cho dù hiện tại buông tay… thì hình như cũng làm không được rồi.

Lâu Thanh Vũ vuốt qua chiếc bụng phồng lên của hắn, tâm trạng một mảnh bi thương.

Sau khi hắn sống lại vẫn một lòng thầm mong muốn một cuộc sống bình lặng, buôn bán một gian hàng nhỏ, lấy lão bà và sinh ra vài hài tử. Sau đó hắn sẽ an ổn sống quãng đời còn lại, đó là những ngày tự do yên bình khi xưa hắn và Đồng cùng nhau hướng tới.

Thế nhưng hắn càng chờ mong đến thế thì số phận lại càng trêu chọc. Hắn vẫn cẩn thận né tránh đủ loại quyền lực vậy mà hết lần này tới lần khác hắn vẫn bị quấn vào địa vị cao, xem ra cả đời vô pháp thoát khỏi.

Vào sáng sớm, Lâu Thanh Vũ đánh thức Viêm Dạ để hắn kịp hồi cung sớm. Thế nhưng Già La Viêm Dạ say rượu chưa tỉnh, lại mang bầu thì gọi sao cũng không dậy mà vẫn nặng nề ngủ.

Lâu Thanh Vũ thấy bộ dạng hắn vậy thì vô cùng yêu thương liền không đành lòng gọi nữa mà lặng lẽ đi ra ngoài gọi Vương Cung Thị thương lượng đối sách với hắn.

Vương Cung Thị nói: “Nương nương yên tâm, Đức Hinh công chúa đã an bài thỏa đáng để hoàng thượng ở đây nghỉ tạm rồi, tuyệt đối không truyền ra ngoài tin tức gì.”

“Công chúa?” Lâu Thanh Vũ thoáng bất ngờ.

Hóa ra từ khi Già La Viêm Dạ có thai thì vô cùng thích ngủ, thường thường ngồi chốc liền ngủ gật. Loại trạng thái này khi xử lý chính sự thì cực kỳ vất vả, lâm triều cũng vô cùng miễn cưỡng nên liền tuyên bố đối với bên ngoài rằng thân thể không khỏe cần an tâm tĩnh dưỡng.

Thế nhưng các loại sự vụ vẫn phải xử lý, tấu chương cũng phải phê duyệt. Khi mất đi Lâu Thanh Vũ thì khiến trách nhiệm gánh vác của Viêm Dạ càng nặng nề thêm. Cũng may lần này Đức Hinh công chúa lưu tại trong cung, tuổi tác nàng đã lớn lại quanh năm đi theo bên Tương thái hậu do vậy lúc này đỡ phần nào bận rộn cho Viêm Dạ.

Huynh muội bọn họ vốn phi thường thân thiết, Đức Hinh công chúa còn là nữ tử bẩm sinh thận trọng, nàng đối với biến hóa thân thể hoàng huynh âm thầm lưu tâm, song nàng vô cùng thông minh nên vẫn chưa lắm miệng hỏi gì. Đêm qua Già La Viêm Dạ thừa dịp bóng đêm mà đến lãnh cung, bên công chúa biết được âm thầm an bài tất cả.

Hiện tại bên Lâu Thanh Vũ vào thời buổi rối loạn, tuy rằng tạm thời không còn có người mưu sát hắn nhưng kẻ theo dõi sát sao trong hậu cung thì không kẻ nào không ôm tâm tư sớm ngày trừ bỏ hắn. Có điều hắn là “mẹ đẻ” thái tử duy nhất của hoàng thượng, lại có Tương thái hậu bảo vệ nên những kẻ đó tạm thời không hạ thủ được.

Lâu Thanh Vũ tin tưởng thủ đoạn của công chúa nên không nói gì thêm nữa mà trở về nội thất thấy Già La Viêm Dạ vẫn ngủ liền lại trở về nằm xuống bên cạnh Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh thấy người bên cạnh thì mơ hồ một hồi, đầu còn hơi đau. Nhớ tới chuyện đêm qua, hắn không biết nên nói cái gì cho phải, qua một lát nói: “Thu Nhi đã trở về, ngươi vui vẻ chứ?”

“Hiển nhiên vui vẻ.”

Già La Viêm Dạ tựa hồ vô cùng vui mừng, mỉm cười nói: “Ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

Trong lòng Lâu Thanh Vũ khẽ động, nói: “Ngươi là vì ta mới không có làm khó bọn họ, để Thu nhi trở về bên ta sao?”

Già La Viêm Dạ gật đầu.

Trong lòng Lâu Thanh Vũ cảm động, nhỏ giọng: “Cảm ơn ngươi.”

Già La Viêm Dạ thấp giọng nói: “Không cần cám ơn ta. Dù sao, kẻ tống ngươi vào đây chính là ta. Ngươi ở lãnh cung không thể so với trước, không có thế lực đáng nói thì nếu không có thiếp thân hầu hạ ngươi, ta cũng không yên tâm.”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn khó có được khi nào thẳng thắn như thế mới cười cười trộm hôn hắn một cái.

Mặt Già La Viêm Dạ lại thoáng đỏ, quay mặt qua chỗ khác không nói.

Lâu Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng cho ta, ngươi vẫn nên chú ý bản thân nhiều chút đi. Bộ dạng như đêm qua sao còn uống rượu?”

“Không uống nhiều, rượu cũng là là rượu dưỡng thân thôi.”

“Sau này đừng uống nữa.”

“Ngươi trách ta sao?” Già La Viêm Dạ ôm lấy hắn, tựa khuôn mặt lên bờ vai Thanh Vũ, cúi đầu nói: “Ta vì ngôi vị hoàng đế này mà bỏ ngươi…”

Lâu Thanh Vũ vô cùng thân thiết mà ghé vào lỗ tai hắn cắn một ngụm, than thở: “Kỳ thực từ một khác ta 『 gả 』 cho ngươi thì ta đã có chuẩn bị tâm lý rồi.”

Đột nhiên Già La Viêm Dạ hô hấp gấp lên, càng thêm ôm chặt hắn.

“Ngươi muốn làm gì?” Lâu Thanh Vũ biết hắn nghĩ muốn gì, cười hỏi.

Già La Viêm Dạ mặt đỏ lên trừng hắn.

Lâu Thanh Vũ vỗ nhẹ nhẹ bụng hắn, cười nói: “Bộ dạng ngươi vậy còn không thành thật? Hả?”

Già La Viêm Dạ đẩy hắn ra, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Không muốn thì thôi đi.” Nói xong đã muốn đứng dậy lại bị Lâu Thanh Vũ kéo trở về.

“Sớm biết thế ta sẽ không đợi tới trời sáng, thật lãng phí thời gian!” Lâu Thanh Vũ nói xong nhào tới.

Cởi y phục, bụng Già La Viêm Dạ nhìn càng thêm rõ ràng. Lâu Thanh Vũ hoài niệm mà sờ vào đã thấy phân thân phía dưới của vểnh lên, cười xấu xa nói: “Viêm Dạ, ngươi không thành thật nga.”

“Vô nghĩa! Sáng sớm ngươi dậy thì ‘yên tĩnh’ cho ta xem!”

“Ai nha, ta mà ‘yên tĩnh’ rồi thì ngươi sẽ không có 『 tính phúc 』đâu.”

Già La Viêm Dạ vừa mới đầu thì nghe không hiểu, cân nhắc lúc mới hiểu được. Viêm Dạ tức giận ngược lại cười rồi trừng mắt nhìn Lâu Thanh Vũ nói không ra lời.

Lâu Thanh Vũ đang “Bận rộn” khom người xuống một ngụm ngậm lấy phân thân Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ “A” một tiếng, gắt gao nhắm mắt lại, hơi thở gấp thô.

Nam nhân cùng nam nhân làm có một chỗ tốt chính là biết cách làm sao để đối phương thoải mái. Lâu Thanh Vũ lại càng cởi mở hơn so với các nữu nhân nơi hậu cung ngột ngạt, thủ đoạn cao siêu, không đến vài lần đã khiến Viêm Dạ bắn.

“Thoải mái không?”

Già La Viêm Dạ hừ một tiếng, nhắm mắt không nói.

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, lau đi bạch trọc bên môi lại cầm lấy gối dựa lót dưới thân Viêm Dạ, ngón tay chậm rãi xuống phía dưới rồi tách mở ra song mông tìm kiếm mật huyệt phía sau.

Nơi nào đã có chút ẩm ướt nhỏ từng giọt phi thường thuận tiện tiến nhập. Trong lòng Lâu Thanh Vũ khẽ động bỗng nhiên hưng khởi gạt hai chân hắn tỉ mỉ quan sát, thấy màng thịt bên trong phấn nộn chầm chậm co rút lại, ở chỗ sâu ám màu da đưa tới vô hạn mơ màng.

Già La Viêm Dạ đợi hồi lâu không thấy hắn có động tác liền kỳ quái nâng lên thân thể bị ngăn cách bởi bụng nhìn lại thấy hắn nhìn vào dưới phân thân mình vẫn không nhúc nhích, không khỏi kinh hoảnh buồn bực nói: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì… A ─ ”

Hắn bỗng nhiên kinh kêu một tiếng suýt nữa nhảy dựng lên. Vốn đầu lưỡi Lâu Thanh Vũ mềm mại ôn hoạt đột nhiên liếm lên hậu huyệt hắn.

Già La Viêm Dạ tựa như bị sét đánh trúng, khuôn mặt xoát tiếng trướng đỏ bừng, căng thẳng mà nói lắp nói: “Ngươi… Ngươi làm gì?”

Đầu lưỡi Lâu Thanh Vũ linh xảo đang uốn lượn xung quanh mật huyệt hắn chưa có rảnh rỗi trả lời hắn.

Não Già La Viêm Dạ sắp sung huyết thấp giọng quát: “Mau dừng lại! Ngươi không ngại bẩn hả!”

Nói thật, Lâu Thanh Vũ cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ làm như vậy. Kiếp trước thì xem qua GV, đều là vị trung quý không quân kia “chia sẻ” với hắn phim này. Lúc đó trung úy cũng từng yêu cầu hắn làm kiểu “Phục vụ” này lại bị hắn cự tuyệt.

Vô luận là Tiếu Duệ kiếp trước hay là Lâu Thanh Vũ kiếp này cũng không phải kẻ tối thượng tình yêu. Tuy rằng là song tính luyến (ana: anh Tiếu Duệ này là Bi) nhưng trong xương cốt hắn kỳ thực vẫn ưa nữ nhân.

Nếu như đối phương là nữ nhân mà nói thì hắn sẽ không chú ý nhưng đối với việc dùng đầu lưỡi bản thân tới lấy lòng, còn nơi đó của nam nhân thì không có hứng thú quá lớn, nhớ tới tới còn có chút cảm giác buồn nôn.

Chỉ là hôm nay bỗng nhiên hưng khởi làm việc này lại không cảm thấy thế nào. Ở trong lòng hắn, Già La Viêm Dạ là “Thê tử” của hắn, là người thân thiết với hắn nhất trên thế giới này, cũng là người sinh nhi dục nữ vì hắn, là ái nhân sẽ phải làm bạn đến già cho nên trong lòng hắn không có chút khúc mắc, trái lại cho rằng phản ứng Viêm Dạ lúc này vô cùng khả ái.

Cảm giác Già La Viêm Dạ ngốc mà muốn né tránh, Lâu Thanh Vũ đè lại thân thể hắn, cái lưỡi ra sức mà liếm duyệt lúc qua lúc lại giữa 2 đùi, dịch thể màu nhạt tràn đầy ra.

Già La Viêm Dạ quả thực phát điên rồi. Việc này so với Lâu Thanh Vũ lần đầu tiên giúp hắn khẩu giao thì còn kích thích hơn, tiểu huyệt phía sau không không chịu thua kém ngứa cả lên khiến hắn trốn cũng không phải mà nghênh cũng không đúng. Dục vọng từ đáy lòng trào ra hận không thể để Lâu Thanh Vũ nhanh đến khuấy đảo.

“Được rồi! Được rồi… Hô…”

Hắn thở hổn hển, nắm chặt sàng đan dưới thân, thân thể vụng về giãy dụa qua lại muốn ngừng mà không được.

Xem qua cũng sắp tới lúc rồi, Lâu Thanh Vũ rốt cục ngừng lại nâng lên phân thân mình rồi cẩn thận đưa vào. Cái miệng nhỏ nhắn kia khi đầu còn dục cự hoàn nghênh, sau lại một ngụm nuốt thẳng.

Ấm áp chặt chẽ bao lấy mình khiến Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ cùng không khỏi thư thích thở dài một tiếng.

Già La Viêm Dạ xấu hổ, nhãn thần lóe lên đang né tránh đường nhìn từ Lâu Thanh Vũ, hậu huyệt lại không tự chủ được mà kẹp chặt hắn. Lâu Thanh Vũ chậm rãi bắt đầu luật động, thấy phản ứng của Viêm Dạ trong lòng lại buồn cười.

Tựa như muốn cố ý chậm rãi ma sát hắn, mỗi một động tác của Lâu Thanh Vũ đều thập phần thong thả, kiên trì mà ôn nhu lay động Viêm Dạ.

Bất quá Già La Viêm Dạ lập tức cảm thấy loại tốc độ này chịu không nổi liền cúi đầu ngâm hừ một tiếng lại mở không nổi miệng. Thân thể cố ý đón hùa thân thể Viêm Dạ, thế nhưng bụng hơn sáu tháng như toà núi nhỏ đặt ở trên lưng không thể động đậy.

Lâu Thanh Vũ sớm nhìn ra hắn không kiên nhẫn và bất mãn lại vẫn cứ kiên quyết thâm nhập, trong lúc vô ý đâm vào chỗ mẫn cảm của hắn, nghe tiếng rên rỉ

phát sinh không tự chủ được của Viêm Dạ.

Phân thân uể oải rất nhanh ngẩng đầu, mũi nhọn óng ánh trơn bóng mê người toát ra màu trắng, Lâu Thanh Vũ lại không chạm vào, một tay đỡ thắt lưng hắn, một tay ôn nhu vuốt ve bụng Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ biết hắn đang cố ý nên oán hận trừng Thanh Vũ. Đáng tiếc vào loại thời gian này làm loại vẻ mặt này thuần túy là lãng phí khí lực, cái liếc mắt kia trong mắt Lâu Thanh Vũ rõ ràng là mị nhãn phong tình vạn chủng còn chưa đủ mang theo ái hận oán giận, khiến nam nhân thoáng cái sinh ra vui vẻ cực đại, dục vọng thú tính cùng chinh phục đồng thời tồn tại.

Già La Viêm Dạ nhìn hắn lại bật cười, thần tình kia khiến người vừa ái vừa hận, không khỏi oán giận nâng lên thân thể tự sờ lên phân thân lại bị Thanh Vũ ngăn cản.

“Buông ra… Thanh Vũ!”

“Hô… Muốn sao? Muốn… thì nói cho ta biết…”

“Ngô…”

Hậu huyệt Già La Viêm Dạ bị hắn nhét đầy, cảm nhận sự sảng khoái phong phú theo động tác Thanh Vũ ra vào chậm rãi kéo tới, đầu phía trước lại không có thể phóng thích tựa như vách núi lung lay sắp đổ.

Lâu Thanh Vũ chậm rãi cúi người hôn lấy vành môi Viêm Dạ miệng lưỡi giao triền.

Sợi nước *** mỹ ngân bạch gắn kết bên môi hai người, Lâu Thanh Vũ nhìn thật sâu vào hắn rồi mềm mại mỉm cười nói: “Còn muốn chứ?”

Song mâu Già La Viêm Dạ luôn luôn sắc nhọn lạnh lùng bị *** nhiễm hồng, ngập nước mông mênh một tầng thủy trạch, con ngươi đen kịt lộ ra vô cùng mông lung mê người. Hắn cắn răng, rốt cục nhắm mắt lại thấp giọng nói: “Muốn…”

Trận hoan ái này dường như vĩnh viễn không biết điểm dừng, rất nhanh Già La Viêm Dạ bị hao hết sức lực. Lâu Thanh Vũ nâng lên thân thể hắn, như tại cúng bái vị thần linh trong lòng, từng chút từng chút một hôn lên tất cả nơi mẫn cảm của Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ bị khoái cảm cực đại cùng hạnh phúc tập kích trong thế tiến công của Thanh Vũ mà đầu hàng.

Lâu Thanh Vũ trên chiếc bụng tròn tròn và trên rốn trồi lên của Viêm Dạ lưu ngay lưu luyến qua lại. Nơi đã từng có tám khối cơ bụng đã không cánh mà bay thay bằng vùng da bị kéo căng cùng mạch máu xanh nhạt thay thế.

Lâu Thanh Vũ thương tiếc vuốt ve nơi đó, cảm thán có một sinh mệnh từ nơi này sắp sinh ra.

Già La Viêm Dạ bị hắn hôn đến hô hấp nặng nề, khóe mắt ướt át rốt cục nhắm mắt cầu xin: “Bỏ… ta chịu không nổi nữa… Đừng tới nữa.”

Lâu Thanh Vũ đã muốn liên tiếp hắn ba lần, Già La Viêm Dạ đối với hiện tại mà nói đã đủ rồi.

Lâu Thanh Vũ cẩn thận giúp hắn trở mình rồi len lén đi ra ngoài kêu Thu Nhi chuẩn bị nước ấm bưng đến giúp hắn rửa sạch.

Trên người Già La Viêm Dạ còn có hương rượu nhàn nhạt, mùi vị hùng xạ (ana: xạ hương, hùng: giống đực) hỗn loạn sau cuộc miệt mài, trong nội thất dày đặc nồng nặc *** mỹ.

Hậu huyệt Viêm Dạ hơi sưng đỏ, Lâu Thanh Vũ tỉ mỉ rửa sạch giúp rồi nằm cạnh Viêm Dạ một chốc, Thanh Vũ tuyệt không cảm thấy mệt mỏi uể oải chút nào liền mặc y phục tinh thần sáng láng đi ra cửa.

Hiện tại đã tới buổi trưa, Thu Nhi bưng tới bữa trưa phong phú đặt ở gian ngoài.

Hậu cung là nơi bợ đỡ nhất, nếu không phải phía sau Lâu Thanh Vũ cọc ngân phiếu lớn, lại có chiếc cố của thái hậu và công chúa thì chỉ sợ ngay cả bát cháo cũng không có mà ăn.

Lâu Thanh Vũ nói: “Hoàng thượng còn muốn nghỉ ngơi một lát, trước tiên ngươi xuống phía dưới đi, ở đây đã có ta.”

Thu Nhi nhìn chủ nhân cũng trộm vui mừng. Mặt Lâu Thanh Vũ cứng nhắc lại: “Ngươi cười cái gì?”

Thu Nhi nhếch miệng, nói: “Không cười gì cả. Chính là thiếu gia lợi hại thôi.”

“Ngươi tới địa ngục đó! Ngươi nhanh đi đi!” Lâu Thanh Vũ cười mắng, một cước đá về hướng hắn.

Vài năm nay Thu Nhi không học được gì, chỉ có bản lãnh học được hai ba thành của Ti Cẩm, hì hì cười, nhanh chân chạy ra ngoài.

Khi Già La Viêm Dạ tỉnh lại, Lâu Thanh Vũ đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Dương quang nhàn nhạt tỏa khắp nơi chiếu lên thân Thanh Vũ nhẹ như áng mây, ánh nắng như bồng bềnh ấm áp.

Toàn thân Già La Viêm Dạ mỏi nhừ, lưu lại sau trận hoan ái là sảng khoái cùng biếng nhác.

Hắn duỗi lại thắt lưng. Lâu Thanh Vũ ngẩng đầu cười nói: “Tỉnh?”

“Ừ.”

Lâu Thanh Vũ đi qua giúp hắn lật người thân, nói: “Sống thắt lưng thế nào? Để ta bóp cho ngươi.”

Già La Viêm Dạ lười biếng đáp lại một tiếng, nói: “Ta đói bụng.”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Lãnh cung không có món ngon hầu hạ ngươi, bữa trưa cũng lạnh cả rồi. Để ta kêu bọn họ làm lại, ngươi cố dậy ăn chút đi.”

Nhất thời Già La Viêm Dạ cảm thấy lười rời giường, nằm ở nơi đó bất động.

Lâu Thanh Vũ thở dài, nói: “Vị đại gia này, để ta bón cho ngài nhé.”

“Ai cần ngươi bón.” Già La Viêm Dạ rốt cục đẩy hắn ra chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo vào rồi tự mình ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Lâu Thanh Vũ nhìn bộ dạng hắn ăn cơm thật ưu nhã thì buông tiếng thở dài. Không hổ là hậu duệ quý tộc hoàng gia, rõ ràng rất đói nhưng ăn cơm vẫn là không chút vội vã mà thong dong đoan trang.

Già La Viêm Dạ quả thực rất đói bụng, một hơi ăn ba bát lớn, cuối cùng dĩ nhiên không còn chút cơm nào.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ăn vừa cơm thôi. Vào thời kỳ mang thai tuy rằng nên ăn nhiều nhưng cũng không nên ăn quá nhiều, chú ý vận động nhiều hơn.”

“Biết.” Già La Viêm Dạ cũng không phải là lần mang thai đầu tiên, chỉ là nghĩ tới một chuyện mới nói: “Tháng sau xuân thú (lễ săn thú đầu xuân), ta muốn dẫn người đi Phượng Minh cốc, một mình ngươi ở lãnh cung nên cẩn thận chút. Ta mặc dù âm thầm an bài nhân thủ, nhưng…”

Lâu Thanh Vũ biến sắc, cắt ngang hắn: “Bộ dạng ngươi thế này còn muốn đi săn bắn sao?”

“Đây là quy củ tổ tông, không thể sửa.”

“Quy củ là quy củ, nhưng ngươi…”

Già La Viêm Dạ trầm mặc không nói.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng sâu không thấy đáy, dù sao thân thể tháng sau so với bây giờ còn nặng hơn nhiều. Mang thai bảy tháng… Hài tử đầu tiên chính bởi vì sinh non bảy tháng mà chết yểu…

Sắc mặt Lâu Thanh Vũ cứng ngắc, ở trong phòng bước qua lại thong thả hai bước, đột nhiên nói: “Không được! Ngươi không thể đi! Cho dù muốn đi, ta cũng muốn đi với ngươi!”

Già La Viêm Dạ cả kinh: “Cái gì?”

“Ta có thể dịch dung, thay đổi thân phận! Nói chung chúng ta có rất nhiều biện pháp, đừng nói với ta rằng không làm được thế!”

Già La Viêm Dạ nhíu nhíu mày, nói: “Sau hãy nói chuyện này đi, ta về trước.”

Lâu Thanh Vũ nhìn trời cao tươi đẹp, “Làm sao ngươi về được? Trời còn rất sáng.”

Khóe môi Già La Viêm Dạ câu lên, khẽ cười nói: “Ngươi không biết trong cung có mật đạo sao?”

Nhãn tình Lâu Thanh Vũ sáng lên hưng phấn nhìn Viêm Dạ.

“Hóa ra mật đạo hoàng cung chính là thế này…”

Thông đạo tối đen, hẹp dài mà ẩm thấp, ngoại trừ vách tường bằng đá vô cùng kiên cố thì các dự đoán khác của Lâu Thanh Vũ đều sai.

“Ngươi cho rằng mật đạo trông như thế nào nữa?” Già La Viêm Dạ vịn bờ tường đi phía trước.

Thông đạo chỉ đủ độ rộng một người, hai người không thể… đi song song. Hơn nữa chiều cao thông đạo có phần hơi thấp, vóc người Già La Viêm Dạ cao lại mang mũ miện nên miễn cưỡng đủ chiều cao của hắn.

Lâu Thanh Vũ nhìn bóng lưng Viêm Dạ mà thầm than bản thân dĩ nhiên còn thấp hơn so với hắn hai tấc. Phải biết rằng kiếp trước vóc người Thanh Vũ không kém là bao với Già La Viêm Dạ.

“Ta chưa từng đi qua thì làm sao biết mật đạo hình dáng thế nào đây.”

Kỳ thực trong tưởng tượng của hắn, mật đạo hoàng cung hẳn là giống đường hầm ở tổng bộ không quân Anh quốc kiếp trước: rộng lớn sáng sủa, thông gió trong lành. Thế nhưng thông đạo ở đây vô cùng âm u chật hẹp, hơn nữa rất ẩm ướt, có điều không khí lưu thông cũng tốt.

Già La Viêm Dạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, đôi mắt trong bóng tối tựa hồ lóe lên tiếu ý, nói: “Hơi tối, ngươi cố mà nhớ kỹ.”

Hai người họ vội vã đi xuống cũng không có mang theo đá lấy lửa hay gì đó, hai bên tường vốn có chuẩn bị một vài ngọn đèn ngọn nến, đáng tiếc không có gì đánh lửa chỉ có thể sờ soạng đi. Con đường Già La Viêm Dạ đi quen thuộc thì không có gì đáng kể nhưng lại sợ Lâu Thanh Vũ đi theo phía sau hắn thấy không rõ đường.

Lâu Thanh Vũ trêu tức nói: “Ngươi để ta nhớ kỹ lộ làm gì? Không sợ ta mò tới tẩm cung ngươi… Tâm hoài bất quỹ?” Bốn chữ cuối kéo dài tới ái muội.

Già La Viêm Dạ vừa nói xong liền hối hận, biết hắn muốn trêu ghẹo mình đành thầm mắng bản thân hồ đồ, cứng miệng nói: “Ngươi nghĩ trẫm sợ ngươi sao? Nam nhân không có dã tâm sẽ không còn là nam nhân!”

Lâu Thanh Vũ biết hắn cố ý nói lệch sang ý khác liền giơ tay sờ soạng từ phía sau Viêm Dạ, thấp giọng nói: “Được nha, ngươi mắng ta không phải nam nhân.”

Già La Viêm Dạ lảo đảo cái suýt nữa ngã nhào. Bọn họ mới vừa điên cuồng một đêm, thân thể còn có mẫn cảm vui thích và biếng nhác sau trận hoan ái, huống chi thân thể hắn hiện nay bất tiện, một hành động không nặng không nhẹ kia của Lâu Thanh Vũ mò tới chỗ mẫn cảm của Viêm Dạ, hiển nhiên là cố ý làm.

Trong lòng Già La Viêm Dạ buồn bực.

Kỳ thực hắn còn thật không biết dã tâm của Lâu Thanh Vũ là gì. Nhiều năm qua đi như vậy, Lâu Thanh Vũ vẫn thủy chung thanh đạm như xưa khiến hắn nhìn không thấu nghĩ không ra mà vẫn lo được lo mất, vô pháp an tâm.

Hắn muốn nói: “Trẫm còn thật không biết dã tâm của ngươi là gì? Không bằng ngươi chứng minh cho trẫm xem!”

Có điều ngẫm lại vẫn thôi, tại hoàn cảnh này ai biết Lâu Thanh Vũ lại sẽ làm gì với hắn? Đừng tìm phiền toái cho bản thân mình. Vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Ai biết Lâu Thanh Vũ lại không buông tha hắn, Thanh Vũ bắt đầu sờ soạngtừ phía sau, thân thể dán vào Viêm Dạ ôm lấy thắt lưng hắn mà vuốt ve bụng Viêm Dạ nói: “Viêm Dạ, xuân thú đừng đi.”

Già La Viêm Dạ đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Buông tay, sắp đến tẩm cung rồi.”

“Đừng đi. Vì ta và hài tử, có được hay không?”

Lâu Thanh Vũ rất ít nhuyễn thanh cầu Viêm Dạ như thế, hô hấp ấm áp trong bóng tối tập kích khiến trong lòng đều nhuyễn.

Già La Viêm Dạ ngoan quyết, nói: “Nếu không đi nữa thì sau này trẫm sẽ không tới chỗ ngươi!”

“Viêm Dạ…”

“Buông tay!”

Lâu Thanh Vũ thoáng lặng im chậm rãi buông lỏng ra hai tay.

Hai người tiếp tục đi, bầu không khí lại cứng ngắc hơn rất nhiều.

Rốt cục tới rồi cửa tẩm cung, Già La Viêm Dạ bước theo bậc thềm đi lên chậm rãi chuyển động bộ phận then ch

ốt mở cửa ngầm. Lâu Thanh Vũ đi theo hắn ra ngoài, đây chính là nội thất bàn long điện.

Lâu Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, không khỏi nhìn lại, nói: “Người đâu?”

“Đều ở ngoại điện. Chưa có cho phép của trẫm, nội điện không được bất luận kẻ nào xuất nhập.”

Già La Viêm Dạ ngồi vào trên long tháp. Lâu Thanh Vũ thấy long tháp kia nhìn cũng không khác giường là bao, chỉ bất quá hơi rộng hơn một ít, Cửu Long thường bàn, tượng điêu khắc gỗ tinh mỹ.

“Ở đây ngoại trừ ta còn có ai từng tới chưa? Thục phi? Lâm phi? Còn có ai?”

Già La Viêm Dạ trừng hắn, không để ý đến.

Khi xưa hắn quả thực từng ở đây chiêu hạnh Lâm Nhị phi, đầu tiên bởi vì nơi này thuận tiện chuốc thuốc, thứ hai cũng là để hai vị quốc trượng trên triều xem. Những điều này hắn còn có thể giải thích, có điều ngoài nhị phi, hắn còn từng ở đây chiêu hạnh một song nhi cùng một vị mỹ nhân, có điều đương nhiên sẽ không nói ra.

Kỳ thực Lâu Thanh Vũ không cần hắn trả lời, từ lâu Thanh Vũ đã tra rõ ràng. Lúc này nghĩ đến bản thân đang ở lãnh cung kỳ thực không cần truy cứu lại những điều này nữa nên thở dài, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trở về.”

Già La Viêm Dạ nghe ngữ khí hắn thì lập tức ngẩng đầu liếc nhìn. Ánh mắt kia phức tạp khó hiểu, Viêm Dạ do dự còn muốn nói lại thôi như thế lại mang vẻ tha thiết diễm lệ kèm thêm một tia xấu hổ cùng kinh hoảng.

Lâu Thanh Vũ nghĩ đến ngọt ngào đêm qua liền mềm lòng thấp giọng nói: “Ta sẽ trở lại gặp ngươi, ngươi đừng tới lãnh cung nữa, chuyện này bị người biết thì sẽ phiền phức đó. Ta về trước đây, ngươi tự chú ý thân thể.”

Già La Viêm Dạ lấy ngọn nến châm lửa giúp hắn, nói: “Cẩn thận các cơ quan.”

“Ừ.”

Lâu Thanh Vũ nâng ánh nến một lần nữa trở lại mật đạo, đi một đoạn lại quay đầu nhìn lại thấy Già La Viêm Dạ còn đang cửa ở cửa nhìn hắn, bóng lưng phản quang, thần sắc nói không nên lời.

Lâu Thanh Vũ dừng một chút đột nhiên lại bước nhanh lại bên cạnh Già La Viêm Dạ bế hắn lên mà ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Xuân thú ngươi đi, ta phải đi cùng! Đừng nghĩ bỏ lại ta!”

Già La Viêm Dạ khẽ chấn động.

Lâu Thanh Vũ lấy tay sờ lên bụng hắn, lại hàm chứa cảnh cáo khẽ cười nói: “Ngoan, đừng mang theo con ta chạy loạn, cẩn thận đánh mông ngươi.”

Đột nhiên Già La Viêm Dạ nhớ tới chuyện đêm qua… hắn ở chỗ hạ thân mình, nhất thời đỏ mặt lên, hô hấp khô nóng còn chưa kịp nói Lâu Thanh Vũ đã buông tay bước nhanh đi vào mật đạo.

Già La Viêm Dạ nhìn bóng lưng hắn biến mất mà chậm rãi đóng lại cửa ngầm trở về nội thất.

Sau một lúc lâu, thanh âm Vương Cung Thị ở bên ngoài vang lên: “Hoàng thượng, đã tới giờ Dậu.”

Đây là ám hiệu hắn quy ước với Vương Cung Thị, qua mỗi nửa canh giờ tiến đến thông báo thời gian để xác nhận hắn đã trở về chưa.

Già La Viêm Dạ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Đã biết.”

Vương Cung Thị lên tiếng trả lời lui ra.

Già La Viêm Dạ ở nội thất ngồi một hồi rồi ra tới gian ngoài vỗ vỗ tay, sau bốn tiếng, một bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

“Bệ hạ.”

“Đứng lên đi.”

Già La Viêm Dạ thoáng nhìn qua hắn, nói: “Tình hình thế nào?”

Hắc y nhân kia thấp giọng nói: “Tháng này tổng cộng phát sinh bốn lần, chủ yếu nhằm vào “thai nhi” trong bụng nương nương, có điều đều bị nương nương hóa giải được.”

Già La Viêm Dạ cả giận nói: “Những kẻ này thật đúng là coi trẫm chết rồi sao!”

Hắn ở bên trong điện bước qua bước lại thong thả hai bước, nói: “Lâu quý nhân vào xuân thú cũng đi, phải làm cho kín chút, cho Lâu quý nhân hoán thân phận ngươi sớm an bài đi. Nếu hậu cung có kẻ còn cố quên ý chỉ trẫm thì hãy tra ra kẻ làm chủ phía sau màn, trẫm tuyệt đối không tha!”

“Vâng.”

“Ngươi lui xuống dưới đi.”

“Vâng.” Hắc y nhân xoay người lui ra, dáng người linh xảo, động tác tấn mẫn.

Già La Viêm Dạ thở dài, lấy tấu chương, nằm lên trên trường tháp chậm rãi phê duyệt.