Thiếu Anh Nhân vì vậy chuyện thuốc thang của Tấn Song Thành đều do một tay Tằng đại phu lo liệu. Kì thật miệng vết thương trên người hắn vốn không sâu, tuy lúc trước miệng vết thương bị rách nhưng Tằng đại phu đã dùng loại thuốc trị thương tốt nhất vì vậy không lâu sau liền khép miệng lại, dần dần đóng vảy. Hơn nữa hắn còn dùng nhân sâm hảo hạng hai, ba trăm tuổi để điều dưỡng vì vậy sắc mặt có chút hồng nhuận không còn vẻ tái nhợt như trước nữa

Hôm nay Tấn Song Thành thức dậy thật sớm, đứng trong sân hoạt động thân thể,  thanh tỉnh đầu óc, cảm thấy thật thoải mái. Từ sau khi bị thương, hắn cả ngày đều ngủ, khi thức dậy cũng đã quá trưa. Hôm qua hắn lén đem dược đổ đi một nửa không ngờ hôm nay lại có thể dậy sớm. Nhiều ngày không hoạt động nên thân thể có chút trì độn. Tấn Song Thành đi ra hậu viện, lấy môt chậu nước lạnh lau mặt, thần thanh khí sảng, ngẩng đầu lên mới phát giác mặt trời đã lên cao. Đúng rồi, Nghi Hoa đâu? Chẳng lẽ còn chưa dậy?

Tấn Song Thành ở trước cửa phòng Tằng đại phu đảo qua đảo lại mấy vòng, mới quyết tâm đẩy cửa ra, nhìn vào trong chăn không khỏi nở nụ cười bèn đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Thấy Tằng đại phu nặng nề ngủ, mắt kia, mũi kia, môi kia, không chỗ nào hắn không quen thuộc, không chỗ nào hắn thấy xa lạ. Mười năm trôi qua đã đem thiếu niên non nớt năm xưa trở thành một người nam nhân bình tĩnh trầm lặng đến kì lạ. Nghĩ đến đây, hắn tâm tình khẽ động. Ngày đó hắn nói hắn muốn hôn Nghi Hoa nhưng lại bị từ chối, mà nay lại là một cơ hội thật tốt. Thừa dịp Nghi Hoa đang ngủ, hắn sẽ trộm hôn Nghi Hoa, đem mười năm tiếc nuối kia bù đắp trở về.

Vươn tay ra xoa xoa nhẹ đôi môi đang mím chặt của Nghi  Hoa. Thật ấm áp, mềm mại! Trong lòng Tấn Song Thành chợt nóng lên, hắn chậm rãi cúi xuống thân mình, lồng ngực đập rộn ràng, có chút khẩn trương. Hắn chưa từng cùng nam nhân thân cận, kinh nghiệm với nữ tử cũng không nhiều.

Tằng đại phu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong suốt không có chút tiêu cự nào, đối diện Tấn Song Thành, làm hắn sợ tới mức hét “A” một tiếng, ngả về phía sau thiếu chút nữa thì ngã xuống giường.

“Nghi, Nghi, Nghi Hoa, ngươi không ngủ sao???”

“Ngươi nói gì?” Tằng đại phu nhếch khóe môi hỏi lại. Tằng đại phu đã sớm tỉnh từ lúc Tấn Song Thành ở hậu viện vận khởi thân thể, chính là vì thân thể không thể cử động, chỉ có thể nằm trợn mắt chờ khôi phục khí lực cho đến khi nghe thấy thanh âm Tấn Song Thành mở cửa mới nhắm mắt vào.

Tấn Song Thành trên mặt quẫn bách bỗng nhiên thay đổi thái độ lợn chết không sợ nước nóng (=__=), cười hì hì nói: “ Dù sao trước đây ta cũng đã nói, ta thích ngươi, muốn hôn ngươi, vì vậy……” Nói xong bèn cúi đầu xuống, quang minh chính đại mà hôn lên khóe môi Tằng đại phu.

Tằng đại phu thân thể trở nên cứng nhắc, theo bản năng muốn đẩy ra nhưng tay chân vẫn là vô lực, tay nâng lên đến nửa chừng thì hạ xuống tùy ý để hắn hôn. Chỉ là một chiếc hôn nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt nước, đến khi Tấn Song Thành rời ra, Tằng đại phu mới nâng mắt lên, nhẹ nhàng phun ra một câu: “ Ngươi trên người thật nặng mùi”. Tấn Song Thành ngẩn ngơ, nâng tay lên tự mình ngửi ngửi, khuôn mặt tuấn mĩ khẽ nhăn nhó: “ Ta đi nấu nước tắm” (@[email protected] hai anh sáng sớm mà chào nhau kiểu này sao????)

Kì thật hiên tại miệng vết thương của hắn bây giờ vấn không thích hợp dính nước, chính là Tằng đại phu vẫn không có sức lực để gọi hắn lại, tất cả khí lực đều dùng để trở mình một cái, ghé vào bên giường, nôn ra mấy ngụm toan thủy. Tình cảm đã muộn mười năm này, nụ hôn đã muộn mười năm này, vô luận là tâm hắn hay thân thể hắn thì đều đã không thể thừa nhận nữa rồi, chính là. . . .hắn vẫn không nghĩ muốn buông tay, cho dù chỉ là nhất thời có được cũng không sao. . .

Đợi khi Tấn Song Thành tắm rửa xong xuôi, Tằng đại phu mới rời giường làm chút đồ ăn đơn giản, hai bát tố sao, một bát canh cá có bỏ thêm dược liệu. Tấn Song Thành ăn hai miếng liền cười thành tiếng.

“Nghi Hoa, chúng ta hiện tại thật giống như vợ chồng.” Hắn càng nghĩ càng vui, trên mặt tươi cười càng thêm ôn nhu. Tằng đại phu đáp lại hắn bằng một cái nhìn đầy xem thường thế nhưng khóe môi lại hơi hơi nhếch lên.

Dưới tàng cây lão hòe, trà cụ vẫn còn đó, Tấn Song Thành lôi kéo Tằng đại phu cùng ngồi pha trà. Tằng đại phu lấy đến một chiếc lò than nhỏ, pha một ấm trà thơm đưa đến trên tay Tấn Song Thành.

“Hảo trà!” Tấn Song Thành nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hương trà thơm phảng phất say mê trong không trung.

“Tuy rằng là trà mới năm nay nhưng cũng chỉ là loại trà bình thường mà thôi. Tấn Nhị gia của Liên Vân Sơn trang không phải là ngay cả một ly trà ngon mỗi ngày cũng không có đấy chứ?!” Tằng đại phu nhìn bộ dạng mô tác của hắn, trên mặt hiện lên nét cười thản nhiên trêu chọc. Tấn Song Thành xoay người qua nhìn Tằng đại phu ôn nhu nói: “ trà ngon không phải bởi vì lá trà mà là do người pha trà”.

“Ta tốt, hiện giờ ngươi mới biết sao?”, Tằng đại phu giống như chưa từng buồn phiền, chén trà trong tay chậm rãi chuyển động.

“Là ta quá trễ”. Tấn Song Thành tựa người vào thân cây, ánh mặt trời ngày xuân chiếu nghiêng trên người hắn, khuôn mặt tuấn mỹ như tỏa ra một vầng hào quang càng làm tôn lên khí chất tao nhã như ngọc của hắn. “ Ngươi giống như trà này, nhìn thì không để ý, ngày ngày uống vào, hương vị bất giác dần dần thấm vào cốt tủy. Đến một ngày không thấy mới hoảng hốt phát giác bạch thủy rất đạm, không nồng không gắt, thấm tận xương, duy chỉ có trà này mà thôi.”

“Có thể trở thành ly trà của Tấn Nhị gia, cũng là vinh hạnh của ta”. Tằng đại phu hạ thấp thân mình, khơi mào mí mắt, tựa tiếu phi tiếu.

Tấn Song Thành lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: “ Nghi Hoa, ngươi gọi một tiếng Nhị gia, hai tiếng Nhị gia, ta sẽ nghĩ ngươi vẫn không tha thứ cho ta đó.”

Tằng đại phu liếc nhìn hắn, nói: “Ta chưa bao giờ trách ngươi điều gì.” Tấn Song Thành trong lòng nhảy dựng, trên mặt biến sắc.

“Nghi Hoa, ngươi nói như vậy, chính là. . . . . . Chính là đối ta đã không hề. . . . . .” Hắn do dự, đã nói không được.

Tằng đại phu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một mạt ý cười.  “Thanh Tiêu lang, Thanh Tiêu lang, cười lên làm bao người ái mộ, một khúc có thể đoạt mệnh kẻ khác. Thanh Tiêu lang năm đó ôn nhu cười không biết làm bao kẻ khuynh tâm, sao hiện giờ nửa điểm tự tin cũng không có??”

“Lòng ta đối với ngươi áy náy, sao có thể tự tin. Nghi Hoa, ngươi thật sự là chưa từng trách ta sao?”

“Nếu là ta bị một người nam nhân mình không thích nói yêu, ta cũng sẽ có phản ứng giống người lúc trước. Tấn Nhị gia không ra tay đánh ta đã là lưu tình quá rồi, ta sao có thể trách chứ”. Tằng đại phu càng nói càng bình thản, Tấn Song Thành trong lòng càng như có lửa đốt.

“Nghi Hoa, ngươi nói như vậy, lòng ta thực hoảng. Ngươi không tin ta thật lòng thích ngươi sao? Qua mười năm sao ta với ngươi lại xa lạ đến vậy?”

Tằng đại phu xoa đầu, nghĩ nghĩ nói: “Mười năm không gặp, xa lạ cũng là khó tránh khỏi. Ngươi nếu thật sự thích ta, có hay không đáp ứng với ta một chuyện?”

“Ngươi muốn ta đáp ứng với ngươi chuyện gì?”

Tằng đại phu chỉ hướng xe ngựa, thản nhiên nói: “Hết thảy ta đã chuẩn bị hảo, ngày mai, ngươi hãy dẫn ta đi, đến chân trời góc bể cũng được, đến một nơi không ai biết chúng ta, an nhiên mà sống.” Tấn Song Thành nghe xong, có chút do dự, chậm rãi nói: “ Ngươi sợ hai người nam nhân ở chung sẽ bị người ta đồn đãi. Nhưng ngươi nói xem thế gian này làm gì có nơi nào không có người ở. Cho dù có đi nơi nào đi nữa người ta cũng sẽ nói ra nói vào thôi.”

“Ngươi nếu không nguyện, thì liền quên đi.” Tằng đại phu cũng không cưỡng cầu, thu hồi tay, chậm rãi xoay chén trà. Từ trong chén trà hắt lên một mảnh nhỏ trời xanh mây trắng. Thiên địa rộng lớn vô cùng, liệu có nơi nào có thể dung chứa hắn, quả nhiên, hắn vẫn là có lòng tham.

“Nghi Hoa, ai nói ta không muốn. Chính là ta còn phải hướng đại ca nói một tiếng để hắn an tâm. Sau này dù chân trời góc bể nào ta cũng nguyện đi cùng ngươi.”

“Nếu Tấn Đại gia không đồng ý thì sao?” Tằng đại phu bên môi một mạt cười lạnh.

“ Việc của ta và ngươi, đại ca đã sớm biết. Hắn nói, nếu như ta tìm thấy ngươi, chỉ cần hướng hắn nói một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản ta với ngươi ở bên nhau. Nghi Hoa, người chờ thêm vài ngày nữa, đợi vết thương của ta lành hẳn, ta sẽ đưa ngươi đi Liên Vân Sơn trang có được không?” Tấn Song Thành vừa nói, trong mắt mang theo ý cười.

Thùy hạ mắt, không nói gì, Tằng đại phu lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Rốt cuộc cũng không phải hảo trà, vị đắng của trà tràn ngập trong khoang miệng, nhập thẳng vào tâm.

Tằng đại phu trầm mặc không nói càng làm Tấn Song Thành cảm thấy bất an. Qua ngày, hắn nằm trằn trọc trên giường, không thể nào ngủ được liền đứng dậy đi tới bên cửa sổ miên man suy nghĩ. Nghi Hoa luôn luôn che dấu tâm tư. Mười năm trước hắn không nhìn ra Nghi Hoa đối với hắn sinh tình, bất ngờ không kịp phòng, mà nay, sau mười năm gặp lại hắn cũng như cũ không thể đoán ra tâm tình của Nghi Hoa.

Ánh trăng nhẹ, ẩn lộ nỗi hàn tịch thống khổ, bóng cây lay động, chỉ còn lại nhân ảnh chi ưu.

Một viên thạch tử bỗng nhiên rơi trên nóc nhà phát ra một tiếng vang nhỏ. Tấn Song Thành mặt biến sắc, phi thân nhảy ra ngoài tường, tầm mắt dán chặt vào một chỗ, một bóng đen không tiếng động hiện lên, chui vào một con hẻm nhỏ, ngừng lại, xoay người đối Tấn Song Thành thi lễ.

“ Tấn Nhị gia, quấy rầy”. Ánh trăng thản nhiên chiếu xuống phía sau bóng đen, mơ hồ thấy rõ khuôn mặt, đúng là Kì Thắng, quản sự của Kì phủ.

“Kì quản sự, có việc sao?” Thấy người quen, ánh mắt cảnh giới của Tấn Song Thành chậm rãi thu hồi.

“ Đại gia nhà ta có lời muốn chuyển đến Tấn Nhị gia. Tấn Đại gia nghe nói Nhị gia giúp Vu Bình Nam bang trong một trận bị thương nên cực kì tức giận, ít ngày nữa sẽ đem người xuống phía Nam thăm Nhị gia, mong Nhị gia hãy sớm chuẩn bị, đến lúc đó còn cần Nhị gia giải thích với Đại gia rằng, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Túc Kiếm bang chúng tôi”.

Tấn Song Thành thản nhiên cười, khí chất ôn nhã, nói: “ Kì bang chủ cũng thật quá lo lắng, còn sai Kì quản sự chuyền đạt lại cho ta. Việc này ta sẽ tính toán cùng gia huynh giải thích rõ ràng, sẽ không ảnh hưởng đến việc liên minh của Liên Vân Sơn Trang cùng Túc Kiếm bang sau này”.

“ Nếu được vậy thì thật tốt. Tiểu nhân xin cáo từ.” Kì Thắng liền thi lễ muốn ly khai.

“ Kì quản sự chậm đi đã.” Tấn Song Thành gọi Kì Thắng lại, biểu tình vẫn ôn nhã nhưng ánh mắt đã có chút lạnh, “Tấn mỗ có một câu muốn nhờ Kì quản sự chuyển tới Kì bang chủ.  Nghi Hoa hắn đã một lòng quy ẩn giang hồ, đã là một đại phu bình thường. Kì bang chủ là người có hùng tâm, ân oán giang hồ quấn thân. Nếu sau này không có chuyện gì thì mong đừng tìm Nghi Hoa, miễn cho hắn gặp rắc rối”.

“ Tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời của Nhị gia đến Đại gia nhà ta. Có điều Đại gia nhà ta nguyện cùng người nào kết giao cũng không phải chuyện mà Nhị gia có thể quản được. Tấn Nhị gia, tiểu nhân cáo từ.”

Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, Kì Hùng Phong là nhân vật đặc biệt vì vậy người bên cạnh hắn cũng là kẻ bất phàm. Đại ca hắn cùng người như vậy liên minh không thể không e sợ phản phệ chi ngu. Về sau nhất định phải nhắc nhở đại ca, cùng hổ đồng mưu nhất định phải có phục hổ chi sách.

Kì phủ.

Kì Hùng Phong nắm trên nguyễn tháp, trong tay cầm một tách trà mạn còn ấm nóng, nhìn ánh xanh từ trong chén trà hắt ra cũng biết là loại trà thượng đẳng. Lúc này nghe được lời Kì Thắng truyền lại, hắn chợt cười dài mà đứng lên.

“Đại gia?” Kì Thắng ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng Kì Hùng Phong sẽ vì sự thất lễ của Tấn Song Thành mà giận dữ.

“Kì Thắng, ngươi không thấy buồn cười sao?”

“Tấn Nhị gia lại can thiệp vào việc đại gia kết giao bằng hữu, thật là lớn gan, tiểu nhân không thấy có gì buồn cười?” Kì Hùng Phong đáy mắt hiện lên môt tia thâm trầm, nói: “ Ngươi không nhìn ra sao, vị Tấn Nhị gia này chính là Thanh Tiêu lang ngày xưa. Mười năm trước Thanh Tiêu lang, Xích Thánh thủ song song ẩn tích giang hồ, mười năm sau, một người là Nhị gia của Liên Vân sơn trang, một người là đại phu bình thường ở thành Anh Dương, chuyện này nhất định còn có ẩn tình. Ngày đó Tấn Song Thành đi dạo phố, nhận ra Xích Thánh thủ nhưng không dám tiến đến nhận thức, còn nhờ ta nói rằng có ái thê được hắn cứu giúp, vì để báo đáp ân tình mới mời người đến. Hắn đối với Xích Thánh thủ, cực kì quan tâm, sau lại nghe nói Xích Thánh thủ đóng cửa y quán liền vội vã đi tìm, lại thừa dịp Bình Nam bang kia đột kích, chịu khổ nhục kế, cố ý để bị thương, đem Xích Thánh thủ quay về thành An Dương, Kì Thắng, ngươi có biết hắn vì cái gì mà phải làm như vậy không?”

Kì thắng tư khổ một phen, cuối cùng lắc đầu.

Kì Hùng Phong ánh mắt càng sâu, ân ẩn lộ ra một chút quái dị.

“ Ta vốn cũng không biết, nhưng nhờ việc Tấn Song Thành bị thương lại cố ý để Xích Thánh thủ động lòng. Thứ nhất, chờ Tấn Song Tuyệt đến đây cũng có chuyện mà nói. Thứ hai, vì một chút nhân tình với Xích Thánh thủ cũng có thể giúp tiếp cận hắn, tìm hiểu ngọn nguồn. Ngày ấy trên đường ngẫu ngộ, một hồ trà kia đã có thể tìm ra chút manh mối. Buồn cười, buồn cười, không thể tưởng tượng Tấn Song Thành kia một thân tuấn mĩ, tướng mạo đẹp đẽ, cũng không biết làm bao nhiêu thiếu nữ, cô phụ phương tâm. Thôi, đành chờ cái kẻ cả ngày sốt ruột lo lắng bảo hộ đệ đệ, Tấn Song Tuyệt kia đến đây sẽ có trò hay để xem”. (cái người này rốt cuộc là sao đây =__=)))

“Đại gia, ngài là nói. . . . . .” Kì Thắng rốt cục cân nhắc thêm một chút, liền trợn mắt há hốc mồm.

“Xích Thánh thủ thật sự là một người thú vị, thật là đáng tiếc . . . . . . Tấn Song Thành ánh mắt thật không tồi. . . . . .”

Một ngụm uống cạn tách trà trong tay, trong miệng mặc dù vẫn còn lưu lại dư hương của thượng đẳng trà, thế nhưng, vẫn không sánh được với tư vị dưới gốc lão hòe ngày ấy. Trà kia tuy là bình thường nhưng uống vào lại nhớ nhiều hơn, bất giác làm người ta nghiện.

Nhiều ngày qua cảnh xuân tươi đẹp, Tằng đại phu cùng Tấn Song Thành trong thế giới riêng của hai người cũng có chút tư vị. Tấn Song Thành liên tục thay đổi nhiều cách làm Tằng đại phu vui vẻ, muốn từ trong miệng Tằng đại phu nói ra một câu “thích” mới an tâm. Tằng đại phu mặc kệ hắn gây sức ép, thiêm y trí vật, sát bàn mạt địa, xảo ngôn tìm vui. Hắn nói gì cũng không cự tuyệt, chỉ đối hắn xem thường mềm giọng chính là vẫn luôn luôn cẩn trọng không nói ra lời mà Tấn Song Thành tuyệt đối muốn nghe.

“Nghi Hoa, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, chúng ta ra ngoại ô đạp thanh được không?” Tấn song Thành hào hứng nói.

“Hảo.” Tằng đại phu lên tiếng, xoay người mang theo một chén dược đến, “Uống hết rồi đi.” (sao giống dỗ trẻ thế này J))))

“Thương thế của ta tốt lên nhiều rồi, ba ngày nay đã không còn đau nữa “ Tuy có chút cằn nhằn nhưng Tấn Song Thành vẫn đem dược uống hết. Trở lại phòng chỉ chốc lát sau đi ra, đã là một thân thanh sam, trên đầu tóc đen buộc hồng trù, thắt lưng dắt một trúc tiêu, lại cầm trong tay một triệu bào đỏ thẫm, đối Tằng đại phu ôn nhu cười, nói: “ Thanh Tiêu lang đã trở lại, Xích Thánh thủ cũng cùng xuất hiện thôi”. Những thứ này đều là hắn hôm qua trên đường mua về giấu ở trong phòng.

Tằng đại phu nhìn hắn, nhất thời có chút thiểm thần. Tấn Song Thành thấy hắn như vậy càng cảm thấy cao hứng, đem Tằng đại phu đẩy vào mạnh vào phòng, nói “Ta giúp ngươi thay quần áo”, nhân tiện muốn cùng Tằng đại phu thân mật một chút.

Tằng đại phu để mặc hắn giải khai áo khoác đem hồng bào mặc vào, cũng không nghĩ Tấn Song Thành sẽ thắt dây cho mình. Nhìn hồng bào theo cổ áo lộ ra da thịt trắng nõn, Tấn Song Thành nhịn không được khẽ vuốt ve, cần cổ mềm mại làm dấy lên trong lòng hắn một cảm giác mơ hồ, tay không cố kị gì mà chậm rãi đi xuống.

“Ba!”

Tằng đại phu phất tay đem tay Tấn Song Thành ngăn lại. Tấn Song Thành giật mình, còn chưa kịp nói lời nào đã thấy Tằng đại phu đẩy cửa bước ra ngoài, cửa phòng sập một tiếng liền đóng lại.

“Nghi Hoa. . . . . .” Trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn, khoảnh khắc cánh cửa kia đóng lại, hắn rõ ràng nhìn thấy biểu tình chán ghét của Nghi Hoa. Nghi Hoa quả thực không hề thích hắn, cự tuyệt hắn đụng chạm, một khi đã như vậy sao còn muốn lưu hắn lại??? Nghi Hoa là muốn trả thù hắn sao? Trả thù hắn năm đó đã trì độn, trả thù hắn năm đó đã thốt ra nhũng lời ác độc, cho nên mới lưu hắn lại, bất động thanh sắc nhìn hắn lấy lòng, làm hắn nghĩ rằng tất cả còn có thể vãn hồi, rồi lại không cho hắn chút hứa hẹn.

Trong lòng càng nghĩ càng đau, một trận lại một trận cơ hồ làm hắn không thể đứng vững, chỉ có thể vịn vào tường mà chống đỡ. Mười đầu ngón tay bấu chặt vào tường đến chảy máu vậy mà hắn cũng không hề cảm thấy đau.

Cửa, lúc này mở.

Tằng đại phu đi vào, quần áo trên người đã lại đổi thành bố y như lúc trước, mất đi sắc đỏ nổi bật, cả người lại trở nên không có gì đặc biệt, biểu tình bình thản lộ ra chút bất đắc dĩ, đem mười ngón tay đang bấu chặt trên tường của Tấn Song Thành nhẹ nhàng thu về, thấp giọng, nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy”. Nói xong liền mang người ra giếng rửa cho sạch sẽ sau đó lấy thuốc rắc vào.

Tấn Song Thành ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của Tằng đại phu, thẳng đến khi Tằng đại phu thu hồi dược bình xoay người muốn đi, mới mạnh ôm lấy hắn, ôm thật chặt, giống như buông tay sẽ không gặp, không thấy người này nữa.

“Nghi Hoa, ngươi đừng đi. . . . . . Ta không để ngươi đi, cho dù. . . Cho dù ngươi đã không hề thích ta, ta cũng tuyệt đối không thả ngươi đi. . . . . .” Từ trước đến nay thanh âm vốn trong sáng giờ phút này lại mang theo vài phần hỗn loạn.

Tằng đại phu thân mình khẽ cương, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng thả lỏng, cầm lấy bàn tay Tấn Song Thành đang đặt ở eo mình gỡ ra không ngờ lại làm hắn ôm càng chặt hơn, chỉ có thể từ tốn nói: “Ngươi thật sự là một tên ngốc, ngươi muốn ta nói thế nào mới tin. . . . . “

Xoay người, hắn so với Tấn Song Thành thấp hơn một chút, phải hơi ngửa người ra sau mới có thể đối diện với ánh mắt cuồng loạn của Tấn Song Thành. Hơi thở ấm áp mà hô hấp hỗn độn phả lên mặt đối phương, nhịp tim tại khoảnh khắc này dường như đình trệ, không chút do dự, chỉ có gắn bó trong lúc này mới có thể trấn áp được bất an cùng cuồng loạn của đối phương.

Quá độ kinh ngạc làm Tấn Song Thành quên mất phản ứng, thẳng đến khi môi lưỡi giao triền ân ẩn truyền đến một cỗ thản nhiên vị thuốc đông y mới kích thích thần chí của hắn. Vị thuốc đông y, cùng lời lẽ dây dưa cực nóng che dấu đi sự chua sót. Nụ hôn triền miên chậm rãi dấy lên tình dục trong cơ thể.

“Nghi Hoa. . . . . .”

Ôm chặt người trong lòng, cố gắng nghĩ xem vì sao dường như nụ hôn của Nghi Hoa rất quen. Chủ động làm sâu sắc tiếp xúc giữa hai người, Tấn Song Thành hận không thể đem người trong lòng ngực mình này nhu tiến vào chính thân thể của mình.

“Song Thành. . . Song Thành. . . không phải còn muốn đi vùng ngoại ô đạp thanh sao?”

Tằng đại phu lộ ra vài phần ý cười, từng trận thở dốc ân ẩn truyền ra. Tấn Song Thành gầm nhẹ một tiếng: “Không đi”. Chợt chú ý tới Tằng đại phu đã thay đổi cách xưng hô lại nhịn không được động tình trong lòng, một phen ôm chặt lấy người trong lòng chậm rãi tiến vào phòng.

Kiện y bào đỏ thẫm lúc trước đang lẳng lặng phô bày trên giường, nổi bật đến chói mắt. Đem Tằng đại phu đặt ở trên y bào đỏ thẫm, hồng y tỏa sáng nhất thời làm cho nam nhân nguyên bản bình thường, khuôn mặt tinh tế, đôi mắt hơi híp này lộ ra ba quang mầu liễm nhưng cũng lẫn một mạt vũ mầu.

“Nghi Hoa. . . . . . Nghi Hoa. . . . . . Trên đời này không còn có người nào so với ngươi thích hợp màu đỏ hơn đâu” Tấn Song Thành thì thào nói nhỏ, bàn tay phía dưới không hề ngưng lại mà tiếp tục giải khai vạt áo. Một khối thân thể bóng loáng dần dần hiện ra, khung xương cân xứng, cơ thể tuy gầy nhưng không nhược, da thịt trắng nõn nổi bật trên hồng y đỏ thẫm càng trở nên chói mắt. Tấn Song Thành sớm đã thở không xong, cúi đầu tinh tế duyện hôn một đường từ môi dọc theo cần cổ thon gầy, lưu lại những hồng ấn loang lổ như tuyên cáo nam nhân dưới thân này là của hắn.

Tằng đại phu khuôn mặt tinh tế khẽ thả lỏng một chút, lộ ra thần sắc bất đồng với dáng vẻ ý loạn tình mê của Tấn Song Thành lúc này. Màu đỏ, hắn chưa bao giờ yêu màu đỏ. Mà Tấn Song Thành vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được vì sao năm đó hắn lại chọn màu đỏ. Hắn chọn màu đỏ chỉ vì không muốn bị người khác xem nhẹ, người bình thường như hắn, phải có màu đỏ diễm lệ đi cùng như vậy mới có thể khiến hắn không thể bị hào quang của Tấn Song Thành che phủ, mới có thể cùng Tấn Song Thành sóng vai mà đứng không để người khác khinh thị.

Cố gắng không để ý đến bàn tay đang vuốt ve trên người mình, xem nhẹ những lời lẽ lưu luyến ấm áp trước ngực, cho dù bàn tay này, lời lẽ này là của ái nhân mình vẫn tâm niệm mười năm nay thế nhưng Tằng đại phu vẫn không thể áp chế được cơn buồn nôn đang chực chờ dâng lên nơi cổ họng. Dược hiệu một viên chỉ nôn hoàn còn chưa đủ, hắn rốt cuộc vẫn là miễn cưỡng. Hắn nghĩ có thể dùng khối thân thể mười năm trước đã bị tàn phá đến không thể chịu nổi này để trấn an Tấn Song Thành thế nhưng lại quên mất hắn căn bản không thể thoát khỏi cơn ác mộng, một viên thuốc liệu có thể làm hắn giữ được bao lâu?

“Nghi Hoa?”

Tựa hồ cảm nhận được sự lãnh đạm của người dưới thân, Tấn Song Thành nghi hoặc ngẩng đầu, hé ra tuấn nhan vì tình dục mà nhiễm thượng ửng đỏ. Tằng đại phu nâng tay vuốt ve khuôn mặt, cảm thụ được nhiệt độ bất thường của thân thể đối phương, trong lòng vừa động, ngược lại ôm lấy hắn, nghiêng người đem hắn đặt ở dưới thân, ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng, liền nghe thấy một tiếng rên rỉ thấp suyễn, vì thế cúi đầu nói: “Ngươi nếu thực thích ta, hãy để ta ở trên”. Theo tính tình của Tấn Song Thành, tất nhiên sẽ không chịu. Người này ngoài mặt ôn nhu thế nhưng vẫn mang khí chất cao ngạo của con cháu thế gia, sao có thể ở dưới. Tằng đại phu theo điểm ấy mà muốn sớm chấm dứt tình sự này.

Tấn Song Thành giật mình, trừng mắt nhìn Tằng đại phu thật lâu mà hắn lại đang tình dục khó tiêu, hạ thân ở chỗ đùi Tằng đại phu nhẹ nhàng cọ xát.

“Nghi Hoa. . . . Ngươi tin ta được không, ta thật sự thích ngươi, thật sự là thích ngươi, chỉ cần. . . chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng đều nguyện ý. . . . “, vì xấu hổ mà thanh âm Tấn Song Thành yếu ớt đến cực điểm nhưng Tằng đại phu lại nghe rất rõ ràng, không sót lời nào.

“Ngốc tử.” Tằng đại phu mắng nhẹ một câu lại mang theo ngạnh ý, sợ Tấn Song Thành thấy được ánh mắt toan hồng của mình mà đành cúi xuống, áp tai lên ngực hắn. Bên tai nghe được tiếng tim đập hữu lực mà chân thật. Cảm giác buồn nôn chực chờ nơi cổ họng khi trước như có điều kì diệu mà dần dần tiêu tan, không kìm lòng nổi mà ở trước ngực Tấn Song Thành nhẹ nhàng phủ hôn. Cảm giác ấm áp cùng xúc giác mềm mại làm Tấn Song Thành không nhịn được mà khẽ vặn vẹo một chút, lại khiến Tằng đại phu bỗng nhiên nổi lên ác ý cắn mạnh một cái.

“A!” Đau hô một tiếng, Tấn Song Thành cúi đầu vừa thấy trước ngực có một dấu răng rõ ràng, bên cạnh vết thương do kiếm đâm khi trước. Dấu răng còn vương tơ máu, cùng vết thương do kiếm kia càng trở nên nổi bật. “Nghi Hoa . . . . ngươi vì sao. . . . “ánh mắt không hiểu cực kì vô tội.

“Đây là trừng phạt.” Tằng đại phu khẽ đáp, sau đó ở chỗ dấu răng nhẹ nhàng  liếm duyện, lại nghe được Tấn Song Thành hơi hơi thở dốc, mới lại thấp hỏi một câu, “Còn đau không?”

Tấn Song Thành khuôn mặt phiếm hồng, chỉ cảm thấy nơi bị liếm duyện truyền đến từng trận ma dương, cả thân mình đều như tê dại, sao còn có thể cảm giác được đau đớn, không khỏi đáp: “ Không. . .không đau. . .Ân. . .a!” Thì ra Tằng đại phu đột nhiên cầm lấy nơi không biết từ khi nào đã ngạnh trướng lên của hắn mà nhẹ nhàng nhu lộng, làm cho tình dục như phiên giang đảo hải mà đánh úp lại, nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Từ khi Tấn Song Thành đã xác định được tâm ý của mình thì hắn đối với người bên ngoài đã không còn có chút nào quan tâm. Mười năm nay hắn luôn một lòng tìm kiếm Nghi Hoa, cấm dục đã lâu, có khi nhẫn nại không được cũng chỉ có thể ngâm mình vào nước lạnh hoặc tự mình động thủ giải quyết, quyết ý thủ thân giữ mình vì Nghi Hoa. Nhưng nghĩ đến lúc này, Nghi Hoa bất quá chỉ làm mấy động tác đơn giản cùng với chính mình làm cũng không sai biệt lắm, lại đưa tới kích thích cả thể xác lẫn tinh thần, khoái cảm xâm nhập khó nhịn, một tiếng lại một tiếng rên rỉ thoát ra, không bao lâu sau thân mình run lên, theo động tác trong tay ngày càng nhanh của Tằng đại phu mà phóng xuất ra.

Thở dốc vài cái, Tấn Song Thành liếc mắt nhìn Tằng đại phu, thấy hắn đang cầm một kiện quần áo chà lau bạch dịch trên tay, nhất thời cảm thấy quẫn bách, một hồi lâu sau mới nói: “Nghi Hoa . . . ngươi. . .ngươi. . .” Tằng đại phu nâng mắt lên, thu vào trong mắt bộ dáng quẫn bách của hắn liền cúi người nhặt lên tiêu trúc, nói: “Thổi một khúc đi”.

Tấn Song Thành giật mình tiếp nhận tiêu trúc, “ này. . . này. . .chúng ta còn chưa có. . .chưa có làm xong” Đột nhiên thoáng nhìn xuống hạ thân vẫn mềm nhuyễn, không có chút dấu hiệu đứng thẳng nào của Tằng đại phu, ánh mắt không khỏi buồn bã.

Tằng đại phu tựa người lại gần, hai tay ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng nói: “Ngươi a, rõ ràng không chuẩn bị tốt. . .đừng phản bác, ngươi cũng biết ánh mắt ngươi nhất định sẽ không thể gạt người mà. Ta muốn nghe ngươi thổi ‘khoảnh khắc Phương hoa’. Trong âm sát thần công ta thích nhất khúc này, đáng tiếc ngươi trước kia không thích thổi, hôm nay ngươi liền thổi đi.”

“ Ngươi đã thích ta sẽ thổi cho ngươi nghe”.

Tấn Song Thành trên mặt hiện lên một mạt cười ôn nhu đến cực điểm dấu đi ảm đạm trong mắt, thân mình trần trụi, tà tà tựa ở bên giường, mái tóc đen dài rối tung buông xõa trước ngực tựa như dòng suối nhỏ mềm mại che đi kiếm thương chi ngân lại cố tình không che đi dấu răng, lơ đãng phát ra vài phần mị mầu. Thử thí âm, âm sắc của trúc tiêu này so với ngọc tiêu năm đó hắn thường dùng kém xa, nhưng sự tịch liêu lại muốn hơn vài phần. Tiêu âm vừa khởi, ban đầu còn bình thản sau dần dần lên cao, thanh âm uyển chuyển, quyến luyến trong không trung tựa như muốn đem sự tịch liêu kia thấm đến tận xương tủy.

Tìm kiếm tịch mịch trong đau đớn rét lạnh, mười năm giang hồ, gần nhau trong gang tấc mà bỗng dưng biển trời cách mặt, khoảnh khắc phương hoa khi quay đầu nhìn lại, nguyên lai vẫn là sương mai hoa quỳnh kia, nhưng chỉ trong giây lát, hoa nở hoa lại tàn, đêm về quạnh quẽ, ngửa mặt nhìn trời, hỏi thương thiên có nơi nào hoa không tàn ngọc không toái?

Nghi Hoa. . . . . . Nghi Hoa. . . . . . Ngươi với ta. . . . . . Đến tột cùng là ai lừa ai đây?