Đương nhiên, dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Từ Tái Xuân, cuối cùng Trương Nghiêu cũng thừa nhận hiện tại Hoàng San San thảm vậy có một nửa công lao của anh.

Về phần một nửa công lao khác của ai? Trương Nghiêu nói là Cố Đông Hải.

Phải nói rằng Hoàng San San thực sự là một kẻ thiếu ngược, khoảng thời gian trước chẳng phải vợ Cố Đông Hải sinh non sao, thực ra nhắc tới còn gián tiếp liên quan đến Hoàng San San.

Đáng lẽ khi vợ Cố Đông Hải sinh non có khả năng cứu được, nhưng vì Hoàng San San chặn ngay con đường đó, làm trễ nãi thời gian, nên vợ Cố Đông Hải không giữ được đứa con.

Trước đây Cố Đông Hải không để tâm đến cảm nhận của vợ, sau khi kết hôn còn chơi cái gì mà bạo lực lạnh[1], ầm ĩ đến nỗi hai người ly hôn, nhưng người đàn ông hoàn toàn tỉnh ngộ lại mang thù, nên bây giờ rốt cuộc tới thời gian sau thu tính sổ rồi.

[1] Bạo lực lạnh là một hình thức bạo lực, và biểu hiện của nó chủ yếu là thờ ơ, khinh miệt, mặc kệ, xa lánh và không quan tâm, khiến tinh thần và tâm lý của những người khác bị hành hạ và tổn thương, còn có thể nói là bạo hành tinh thần dưới dạng ‘chiến tranh lạnh’.

Nghe nói Cố Đông Hải chỉ để nhà bọn họ phá sản là coi như nhân từ đấy.

Nói xong, Trương Nghiêu còn dè dặt nhìn Từ Tái Xuân, dù sao trên tivi đều như vậy. Khi nam chính muốn tiến hành cuộc trả thù tàn ác vô nhân đạo với kẻ xấu, nữ chính luôn kinh hoàng chạy tới, ngăn nam chính phát điên.

Từ Tái Xuân im lặng.

Trái tim nhỏ của Trương Nghiêu treo lên.

“Vợ, có phải anh đã làm sai không?”

Từ Tái Xuân ngoắc ngoắc tay, cười hết sức dịu dàng, nhưng trong mắt Trương Nghiêu lại là tiết tấu trước khi giông tố kéo tới.

“Làm, làm gì thế?”

“Anh qua đây sẽ biết.”

Trương Nghiêu ┭┮﹏┭┮, “Nói trước, không cào mặt nha.”

Moazzz ——

Nhưng lúc đến gần, vuốt mèo trong dự đoán không nhào tới, ngược lại là một nụ hôn nhẹ nhàng.

Trương Nghiêu mở to hai mắt, cảm thấy tam quan[2] của mình có thể phải tái tạo lại.

[2] Tam quan gồm có Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan.

“Vợ, em không trách anh hả?” Chẳng phải nên nhào tới cào anh à?!

Từ Tái Xuân cũng không giải thích được, “Tại sao phải trách anh, anh làm rất tốt…”

Trương Nghiêu: “…” Mẹ nó, phim truyền hình đều gạt người!

Có lẽ Trương Nghiêu không biết, từ nhỏ Từ Tái Xuân không có mẹ, nhưng cô được Từ lão hổ vô cùng bao che khuyết điểm nuôi lớn. Tưởng tượng một chút nếu Từ lão hổ gặp phải chuyện kiểu này, có lẽ khả năng lớn nhất chính là vỗ tay tỏ vẻ hài lòng ấy, đương nhiên thêm khả năng lớn nữa là còn có thể đâm thêm một đao sau lưng.

Do đó… nghĩ thế, Từ Tái Xuân vẫn còn hiền lành lắm.

Lúc học kỳ này kết thúc, Hoàng San San nghỉ học. Quan hệ giữa cô ta với bạn cùng phòng đều bình thường, nên lúc đi cũng không chào hỏi bất kỳ ai.

Chẳng ai biết cô ta đi đâu, đối với Từ Tái Xuân mà nói, cô làm gì phải quan tâm tăm tích của một cô gái hoàn toàn bơ cô chứ…

Bất quá, có một việc khiến cô hơi để ý.

Trương Nghiêu lại có thể xem hình chụp thỏa thân của cô ta! Hừ… tên đàn ông không biết xấu hổ!

Mặc dù để Trương Nghiêu ngủ ở sô pha một tuần, nhưng Từ Tái Xuân bày tỏ vẫn chưa hài lòng, Trương Thiết Ngưu! Chỉ cho phép nhìn cô thôi! Hừ hừ hừ.

Không vui! Phải mua sắm mua sắm mua sắm nha!

Việc làm ăn ở khu quy hoạch mới tốt hơn dự đoán, có điều Trương Nghiêu cũng không bận như chó, anh luôn luôn là một tên lười biếng, chuyện thích làm nhất là lăn lộn với Từ Tái Xuân.

Cho dù Từ Tái Xuân đọc sách, anh ở bên cạnh chơi game cũng được.

Mùa đông trôi qua rất nhanh, mùa xuân cũng sắp tới.

Cố Tây Dương đến rủ bọn họ ra ngoại ô chơi. Sau đó, Từ Tái Xuân bi thương phát hiện mình và Trương Nghiêu hoàn toàn trở thành đạo cụ.

Đạo cụ cho Cố Đông Hải và vợ hắn hòa hợp.

Vợ Cố Đông Hải không biết nói, nghe nói là người câm. Bất quá con người rất hiền hòa, chỉ là cô ấy hơi sợ Trương Nghiêu.

Từ Tái Xuân rất buồn bực, dáng dấp Trương Nghiêu khá lắm, có chỗ nào hung thần ác sát đâu. Nếu nói hung thần ác sát, thì rõ ràng Cố Đông Hải mới phải.

Song, ngay trước mặt Cố Đông Hải cô lại không tiện hỏi, đành nhịn xuống.

Vì chuyện này mà Từ Tái Xuân cảm thấy vợ Cố Đông Hải có chút không tốt, nhưng dần dần ở chung, thực ra cô ấy cũng không tệ lắm.

Hơn nữa quan trọng hơn là, cô ấy là tiểu thuyết gia cô thích nhất.

Từ Tái Xuân đã xem toàn bộ sách của cô ấy, đồng thời còn mua sưu tầm. Cô rất thích tiểu thuyết tình yêu của tác giả Đinh Dữu, hành văn rất tinh tế, tình tiết và khúc chiết, kết thúc rất hoàn mỹ.

Thích hợp cho thiếu nữ.

Từ Tái Xuân có một trái tim thiếu nữ, mỗi lần xem đều lệ rơi đầy mặt, rồi lại cười haha.

Sau khi biết Đinh Dữu là tác giả cô yêu thích, chút vướng mắc trong lòng Từ Tái Xuân cuối cùng cũng không còn.

Khi cánh đàn ông đi kiếm giá nướng, cô ở đây với Đinh Dữu tán gẫu không còn biết trời trăng.

Thực ra, trước khi tới, Cố Tây Dương có nói là dẫn bọn họ ra ngoài, trợ giúp anh trai và chị dâu hắn hòa hợp.

Song…

Từ Tái Xuân cảm thấy rất khó khăn.

Lần đầu tiên cô gặp Cố Đông Hải, hơi khác với Cố Tây Dương ồn ào tí, Cố Đông Hải rất yên tĩnh, đâu chỉ yên tĩnh, mà hoàn toàn là một người ‘câm’ đấy. Nói chuyện cũng là âm tiết đơn giản, ban đầu cô nghĩ do hắn không quen thuộc với cô, cộng thêm cô là vợ bạn, nên nói ít, nhưng về sau phát hiện, hắn nói chuyện với Trương Nghiêu, thậm chí với em ruột Cố Tây Dương đều là dáng vẻ muốn chết không sống, nửa ngày không nặn ra một câu.

Từ Tái Xuân còn thấp giọng hỏi Cố Tây Dương, “Anh trai anh có phải do kết hôn với Đinh Dữu quá lâu nên hết biết nói chuyện luôn hử?”

Cố Tây Dương cho đáp án phủ định, “Không phải, từ đầu tới cuối anh ấy đều là người như vậy.”

“Hả…”

Từ Tái Xuân kinh ngạc, người như vậy cũng có thể tìm được vợ à? Thế giới này thật đúng là kỳ diệu.

Tục ngữ nói kẻ trong cuộc u mê, mặc dù Cố Đông Hải và Đinh Dữu đã ly hôn, song nhìn ra được hai bên vẫn còn rất yêu nhau. Thỉnh thoảng thấy Đinh Dữu nhìn Cố Đông Hải bằng ánh mắt rõ ràng tràn ngập tình yêu say đắm.

Nếu thế, tại sao còn muốn ly hôn?

Nghe nói Đinh Dữu bị sảy một đứa con, lẽ nào vì đứa con sao? Thấy dáng vẻ kia của Cố Đông Hải, chắc không phải là một người cha tốt nhỉ.

Từ Tái Xuân là người không giấu được, lúc thân thiết với Đinh Dữu rồi, cô hơi do dự hỏi ra, “Đinh Dữu, cô và Cố Đông Hải… sao ly hôn?”

Cô hỏi xong lại hối hận, vì sắc mặt Đinh Dữu nhanh chóng thay đổi.

Mà cô cũng nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ Cố Đông Hải.

Đinh Dữu không muốn nói những chuyện đó, chỉ nói cô biết, mỗi người đều có việc phải làm.

Từ Tái Xuân buồn bực, lẽ nào Đinh Dữu nói là ly hôn sao?

Cho dù tiếp tục dạo chơi ngoại ô một hồi, quan hệ giữa cô và Đinh Dữu gần thêm không ít, nhưng thấy Đinh Dữu và Cố Đông Hải… hình như chẳng có chút tiến triển nào.

Buổi tối, Từ Tái Xuân tắm xong ra còn nói thầm mãi chuyện này.

Lúc này, Trương Nghiêu đang nằm trên giường thoải mái xem tivi, thấy miệng Từ Tái Xuân một mực lầu bầu, bèn véo véo mặt cô, “Một mình em lầm bầm cái gì?”

Từ Tái Xuân kéo tay Trương Nghiêu ra, thuận thế cho anh một móng. Mặt cô là bánh bao hả? Sao anh cứ thích véo nó thế. Nhưng bánh bao cũng có tâm huyết mà!

“Anh biết cái gì? Em chỉ cảm thấy chuyến đi này hơi đáng tiếc thôi… Anh xem Cố Tây Dương đi, rõ ràng bảo chúng ta hỗ trợ tác hợp cho anh trai và chị dâu hắn, nhưng dạo chơi ngoại ô kết thúc rồi, bọn họ dường như chẳng có tiến triển nào…”

“Em quan tâm nhiều vậy làm gì, tiến triển hay không là chuyện người ta…”

Từ Tái Xuân lau tóc, nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp một câu.

“Cái kia… em đâu phải tùy tiện nói đâu?”

Trương Nghiêu sáp tới, cầm khăn lông của Từ Tái Xuân, dịu dàng lau tóc cho cô.

“Thực ra, chưa hẳn không có tiến triển.”

“Hả?”

Trương Nghiêu cười rất thần bí, còn có một loại cảm giác rất lả lơi, Từ Tái Xuân chà xát cánh tay nổi da gà, “Anh cười cái gì?”

Trương Nghiêu tiến tới khẽ cắn vành tai Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân trợn tròn hai mắt, “Anh nói thật chứ? Chuyến du lịch lần này bọn họ đều ở chung phòng?”

“Đó là đương nhiên, anh có tin tình báo đáng tin cậy.”

“Anh nói Cố Tây Dương à?” Từ Tái Xuân bĩu môi, hơi hoài nghi, “Có thật không đó? Em cảm thấy Đinh Dữu rất kháng cự Cố Đông Hải đấy.”

Trương Nghiêu khẽ vuốt đầu Từ Tái Xuân, gảy gảy lỗ tai xinh xắn kia, Từ Tái Xuân trốn tránh, lại nghe Trương Nghiêu ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Việc này có lẽ là miệng bọn em nói không cần, nhưng thân thể rất thành thật ấy mà.”

“…”

Gần đây Trương Nghiêu xem rất nhiều phim truyền hình não tàn, từng câu từng chữ đều mang phong cách Mary Sue, Từ Tái Xuân bày tỏ cả người sắp bị anh tẩy não rồi.

Nhất là anh thích diễn vai tổng tài bá đạo, ngẫm lại bộ dạng này của anh giống như cô gái nhỏ mặc trộm váy mẹ vậy, Từ Tái Xuân nghĩ tới rất bất đắc dĩ, bất quá Trương Nghiêu thích, thôi, tâm tư đàn ông, phụ nữ cũng không đoán được.

Chuyện Đinh Dữu nên lo lắng phải là Cố Đông Hải, Từ Tái Xuân ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.

Trương Nghiêu hưng phấn cả đêm, đợi Từ Tái Xuân đi tới, càng hưng phấn hơn.

“Vợ vợ, em đoán xem Cố Đông Hải bọn họ hiện đang làm gì?”

“Anh quan tâm nhiều thế làm chi?” Từ Tái Xuân không có hứng đoán những chuyện rất nhàm chán này.

Trương Nghiêu giống như tiêm máu gà[3], “Đến đây, đoán thử xem…”

[3] Tiêm máu gà: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

“Không đoán…”

“Đoán đi mà, chơi vui lắm.”

“…” Khốn kiếp! Có chỗ nào chơi vui đâu!

Cuối cùng Từ Tái Xuân thỏa hiệp. Nhưng điều khiến cô im lặng là…

“Trương Thiết Ngưu, cái tay anh sờ chỗ nào đó?”

Ánh mắt Trương Nghiêu hết sức vô tội, “Vợ vợ, anh chỉ dùng ngôn ngữ để cho em biết, bọn họ đang làm gì mà.”

Từ Tái Xuân tức giận, “Em thực sự chẳng có chút xíu, chút xíu nào muốn biết hết!”

“Không muốn biết… hay không muốn hửm?” Trương Nghiêu cười khà khà, cúi người xuống.

“Trương…”

Được rồi, vợ chồng già, lại là thời điểm tốt ngày lành cảnh đẹp, hơn nữa trước đó Trương Nghiêu cọ qua cọ lại đã lâu, Từ Tái Xuân cũng hơi nóng rồi, vì vậy ỡm ờ… Hehe, phải hoàn thành chuyện tốt thôi.

Nhưng, trong lúc ý loạn tình mê, bỗng nhiên Từ Tái Xuân nhớ tới một việc.

“Không… không được! Không có áo mưa…”

“Đệt…” Trương Nghiêu phun một câu thô tục, trên trán anh toàn là mồ hôi, giữ cái chân muốn thoát khỏi của Từ Tái Xuân, giọng khàn khàn, “Lần này anh… anh ra bên ngoài…”

Từ Tái Xuân còn muốn nói ‘Anh có thể tự kiềm chế lực sao?’, nhưng thân thể chợt run lên, cô mơ mơ màng màng nghĩ, thôi thôi, sẽ không xui thế đâu…