Sau khi Từ Tái Xuân đi ra, đúng lúc chạm mặt Trương Nghiêu.

“Sao anh ở đây?” Nét mặt Từ Tái Xuân rất khiếp sợ, nhưng càng khiến cô không ngờ là, Trương Nghiêu lại có thể dẫn theo một đám cún con tới.

“Anh muốn làm gì?”

“Em quên rồi sao? Phải tiêm phòng cho chó.”

“À.” Từ Tái Xuân chợt nhớ ra, đám cún con hơi bị tiêu chảy, bọn họ đã nói dẫn chúng đến bệnh viện thú cưng.

Dọc đường đi, Trương Nghiêu cũng không nói nhiều.

Thực ra anh không nói lời nào, Từ Tái Xuân ngồi phía sau, sững sốt thất thần nhìn gò má anh.

Cô nghĩ, cô cũng không chán ghét anh lắm, chẳng qua… cô cảm thấy, có lẽ cô hơi làm kiêu, hiện tại chỉ có chút khó xử thôi.

Vừa tỉnh lại ai có thể tiếp nhận nỗi mình có thêm một ông chồng chứ!

Trương Nghiêu không nói lời nào, cô cũng chẳng biết nói gì. Không có tiếng nói chung đúng là bi ai.

Trong xe rất ngột ngạt, Từ Tái Xuân khẽ sờ cái đầu lông lá của cún con, trong lòng thở dài một hơi, sớm biết thế cô đã về nhà rồi, tại sao phải đi với anh chứ.

“Em ăn cơm chưa?”

Khi xe đến giao lộ đèn đỏ, Trương Nghiêu nhẹ nhàng hỏi một câu.

Từ Tái Xuân gần như từ chỗ ngồi bật dậy, “Chưa… chưa nè…” Không hiểu sao cô hơi khẩn trương.

“Muốn đi ăn mì không?” Trương Nghiêu đề nghị.

Từ Tái Xuân hơi đói bụng, nhưng nhìn cún con đầy xe, cô lại hết sức do dự.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ cô, Trương Nghiêu quen cửa quen nẻo rẻ vào đường lớn, “Chúng ta giao chúng cho bệnh viện thú cưng đợi lát nữa tới đón chúng là được.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Yên tâm đi, không phải lần đầu tiên chúng tới đâu, không biết sợ.”

Được rồi, nghe nói Trương Nghiêu hơi bị dị ứng lông chó, nhưng lần nào cũng đều là anh đưa cún con tới bệnh viện.

Rõ là người đàn ông vừa kỳ quái, vừa tự ngược nhỉ.

Sau khi hai người đưa cún con đến bệnh viện thú cưng bèn chuẩn bị đi ăn đồ.

Nghe nói ở cách đây không xa, hơn nữa đoạn đường này không cho đổ xe, vì vậy hai người quyết định đi bộ tới, rèn luyện cơ thể cũng tốt.

Từ Tái Xuân đi một cách chậm rãi, Trương Nghiêu thì đi nhanh, chốc lát sau Từ Tái Xuân bèn rơi lại phía sau khá nhiều.

Cô mơ hồ có một cảm giác, trước kia là Trương Nghiêu kéo tay cô.

Giờ… nhìn bàn tay trống rỗng, cảm giác của cô rất kỳ quái.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay ấm áp, không biết từ lúc nào, Trương Nghiêu đã quay lại, dường như rất bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó trong lúc Từ Tái Xuân trố mắt đứng nhìn, anh nắm lấy tay cô.

Cô… không muốn nha…

Từ Tái Xuân rất kiểu cách nghĩ, cô, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Trương Nghiêu hoàn toàn không hề nhìn cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào, anh vẫn nắm tay cô thật chặt.

Dì Thái nói, thực ra cá tình Trương Nghiêu rất thích đùa, Từ Tái Xuân nghĩ, anh hẳn là một người đàn ông ấm áp chứ, nhưng… hình như có chút bá đạo nữa.

Người đàn ông ấm áp bá đạo! Hoàn toàn không có cách nào chống cự nổi!

Đáng trách là, cô lại có thể không chán ghét, trái lại trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Trương Nghiêu dắt cô đi ăn mì thịt bò cô thích nhất, vì giảm béo, Từ Tái Xuân gắng gượng gọi hai tô mì thịt bò thay vì gọi ba tô.

Nét mặt Trương Nghiêu rất khinh bỉ, sau đó la lớn với bà chủ: “Hai tô mì thịt bò, tô lớn.”

Từ Tái Xuân đỏ mặt, cô có thể khẳng định tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Sau khi Trương Nghiêu ngồi xuống bèn buông tay Từ Tái Xuân ra, anh tự mình chơi game trên điện thoại, Từ Tái Xuân hơi buồn chán, nhịn không được nhích lại gần, “Anh đang chơi trò gì vậy?”

Trương Nghiêu nói một tên trò chơi trên điện thoại.

Xin lỗi, Từ Tái Xuân chẳng có chút hứng thú.

“Em có muốn chơi thử không, chỉ cần nhảy qua tránh chướng ngại vật là được.”

Nghe ra có chút bại não, người thiết lập cũng rất xấu xí, đồng thời độ khó cũng rất thấp. Từ Tái Xuân lười biếng thử mấy cửa, nhưng dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh…

“Á! Chết rồi!”

Ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Nghiêu, “Anh nói khó mà, chà, mới 13 cửa đã chết, anh đi tới cửa 84 rồi đó…”

“…” Từ Tái Xuân cảm thấy mình lại bị xem thường.

Từ Tái Xuân bị xem thường quyết định thủ tiêu tô mì thịt bò, còn là tô lớn.

Cô gần như muốn nhào vào trong tô, cô muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh. Còn nữa, thịt bò trong tô này sao ít thế.

Cô hơi oán hận ngẩng đầu lên, vừa khéo, Trương Nghiêu cũng ngẩng đầu, nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói gì bèn gắp toàn bộ thịt bò trong tô mình vào tô của cô.

Cô… cô không có ý này mà.

Nhưng, hình như trước đây cũng như vậy.

Từ Tái Xuân cúi đầu, càng lúc càng cảm thấy mình quá làm kiêu.

Từ Tái Xuân thực sự rối rắm, lúc trở về vẫn cúi đầu, Trương Nghiêu nắm tay cô không trực tiếp về bệnh viện thú cưng ngược lại đến siêu thị nhỏ sát vách.

“Em không ăn kẹo que.” Từ Tái Xuân không kiềm được thốt ra, sau khi nói xong, gương mặt không hiểu sao đỏ bừng.

Mặt Trương Nghiêu cũng hơi đỏ, bất quá anh rất bình tĩnh tiêu sái vào siêu thị, rồi chọn ít đồ ăn vặt, cuối cùng khi tới cửa, anh cầm mấy hộp áo mưa.

Èo… Từ Tái Xuân nhanh chóng liếc anh, phát hiện Trương Nghiêu khá bình tĩnh.

Sau đó, Từ Tái Xuân không bình tĩnh nổi.

Lúc trở về, đám cún con đều đang ngủ. Xếp hàng ngủ ở ghế sau, Từ Tái Xuân chỉ có thể ngồi phía trước.

“Anh làm tài xế.”

Trương Nghiêu nói thế.

Khi Từ Tái Xuân lên xe, thoáng nhìn túi đồ vặt ở ghế sau, trong đó còn có mấy hộp áo mưa. Cô biết Trương Nghiêu mua mấy thứ này, có nghĩa là anh muốn làm chuyện đó với cô.

Thực ra, trong nội tâm mách bảo, cô cũng không đến nỗi nào bài xích, chẳng qua, luôn cảm thấy hơi kỳ quái.

Không thể cho cô chút thời gian sao? Trong lòng đàn ông chỉ nghĩ mấy thứ đó thôi à! Hừ…

Lúc tới đèn đỏ, Trương Nghiêu lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, Từ Tái Xuân đang định nói không nên hút thuốc, nhưng cô phát hiện Trương Nghiêu chỉ ngậm điếu thuốc, chứ không đốt.

Hiển nhiên là ngậm cho đỡ ghiền.

“Em không muốn hửm?”

Trong lúc chờ đèn xanh, Trương Nghiêu hỏi một câu quái lạ.

Từ Tái Xuân lơ ngơ, “Gì mà muốn hay không?”

Đến lượt Trương Nghiêu thoáng buồn bực, xoay đầu lại khẽ quét Từ Tái Xuân, “Em chưa tới 25 đã lãnh cảm à?”

Từ Tái Xuân đỏ mặt, không biết thẹn quá hóa giận là gì, nắm quả đấm, cô hơi kích động, “Em đâu có lãnh… cái đó, anh mới cái đó đó…”

“Anh cái đó hay không, em không biết ư?”

Trương Nghiêu ngậm điếu thuốc, cười lưu manh với Từ Tái Xuân, “Nếu không, chúng ta thử ngay đi?”

Dáng vẻ kia của Trương Nghiêu như lập tức lái tới khách sạn, lần này đến phiên Từ Tái Xuân sợ hãi, “Em… em muốn về nhà… em… em không muốn…”

Trương Nghiêu không nói nữa, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt bớt.

Từ Tái Xuân hơi khó chịu.

“Cái kia… em không phải…”

Trương Nghiêu dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, Từ Tái Xuân đang định dạy dỗ, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của anh, “Từ Tái Xuân, có phải em chê anh không?”

“???” Từ Tái Xuân mở to hai mắt, “Anh nói gì đấy?”

“Từ Tái Xuân, em nói rõ ràng cho anh, tránh có vài chuyện em nghĩ đông nghĩ tây, anh nói em biết, ngay từ đầu người cưới em chính là anh, nên hiện tại mặc kệ em là Từ Tái Xuân trước kia hay Từ Tái Xuân bây giờ, anh cũng chỉ biết em là vợ anh, đời này anh đã cưới em thì không có hứng thú ly hôn. Em hiểu chưa?”

Từ Tái Xuân vẫn còn sững sờ, Trương Nghiêu nói thêm: “Dù sao em chính là vợ anh. Còn nữa, anh muốn XXX, ngay tối nay.”

“…”

Từ Tái Xuân thực sự không biết phải hình dung thế nào. Quả nhiên… quả nhiên cô nên làm kiêu một chút.

Từ Tái Xuân lại không nói gì. Có lẽ đang lo lắng đến việc ‘XXX’ trong miệng Trương Nghiêu.

Trương Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được nữa, “Rốt cuộc em bị bệnh chỗ nào, trước đây quấn anh lắm mà, cuối cùng anh có chỗ nào không tốt?”

Từ Tái Xuân xoay mặt đi, yên lặng giả chết.

“Em còn không cho anh sắc mặt?”

Cô rõ ràng không có mà, được chưa?

Véo hông, Từ Tái Xuân cũng hơi tức giận, “Anh muốn cãi nhau với em sao?”

Trương Nghiêu hừ lạnh một tiếng, “Có gì không thể. Từ Tái Xuân, anh hỏi em một lần nữa, rốt cuộc em muốn tiếp tục với anh nữa không?”

Từ Tái Xuân chỉ hơi rối rắm, nhưng đối phương đã kéo sự việc tới mức này, hơn nữa, mấu chốt nhất là, anh vừa chân thành thề thốt nói sẽ không ly hôn.

Từ Tái Xuân nắm quả đấm, tức giận nghĩ, đàn ông có phải đều như vậy không, ngoài miệng thì nói thế này nhưng trong lòng lại thế kia.

Từ Tái Xuân phồng má, Trương Nghiêu ở bên cạnh nhìn dáng vẻ kia của cô, lại càng tức giận hơn.

“Có phải em còn nhớ thằng khốn kiếp Trương Kiêu kia không…”

“…”

Cuối cùng đang nói chỗ nào trời… Từ Tái Xuân lườm một cái.

“Á à! Em còn trợn mắt với anh! Quả nhiên là đã coi trọng tên khốn tiếp kia chứ gì! Anh biết mà, anh nên đi đánh chết nó!”

Từ Tái Xuân hoàn toàn hết còn lời để nói, rốt cuộc Từ lão hổ đã tìm cho cô ông chồng thế nào nhỉ.

Anh đang ghen sao? Khoan đã, không đúng… Anh ngoảnh mặt lại nhìn gì vậy.

“Anh làm gì đó?!” Trương Nghiêu quẹo gấp, Từ Tái Xuân sợ đến mức hét ầm lên, “Oaoaoa…. Rốt cuộc anh nghĩ cái gì thế?”

Trương Nghiêu lại gần, bóp quai hàm cô, hung hăng uy hiếp, “Chẳng phải em coi trọng thằng lỗ mãng kia hả, anh đi đánh chết nó là được!”

“…”

Thời gian dường như im lặng.

Từ Tái Xuân đang nghĩ, sau đó thì sao… cô nên nói gì đây. Nhưng cô lại chẳng thốt ra được lời nào.

Gì, hình như có gì đó không đúng, còn nữa, Trương Nghiêu vẫn còn bóp quai hàm cô nha, khốn kiếp, có phải anh bóp tới nghiện không, giờ vẫn chưa buông ra.

Cái tư thế này, chu mỏ, giống hệt cá vàng, xấu ơi là xấu.

Từ Tái Xuân muốn giãy khỏi Trương Nghiêu.

“Anh… puôn em ra… khốn kiếp… anh puôn em ra…”

Nhưng bất kể Từ Tái Xuân giãy giụa thế nào, Trương Nghiêu cũng không buông, trái lại ánh mắt rất quái lạ nhìn cô.

Tên khốn kiếp này, rốt cuộc bị sao trời!

Từ Tái Xuân rất muốn phun nước miếng vào người anh, tốt nhất là phun lên mặt anh.

Nhưng cô còn chưa thực thi, đã thấy Trương Nghiêu cúi đầu.

Mẹ nó…

Anh không bằng cầm thú, dáng vẻ cô xấu vậy, anh cũng hôn được…

Á á á á…

Không biết xấu hổ!!! Anh hôn cô rồi!!!!!