Trương Nghiêu, người đàn ông có lòng sự trọng siêu cao quyết định phải kiêu ngạo một chút, có điều không đợi anh thể hiện tư thế kiêu ngạo, Từ Tái Xuân đã mềm nhũn quấn tới, cũng bất chấp anh còn sưng như đầu heo mà vừa hôn vừa liếm anh.

Cô không ghét bỏ anh.

Vâng… khoan đã, có chút không đúng, vốn không nên bị ghét bỏ. Anh là ông chồng tài giỏi của cô mà.

Trương Nghiêu quyết định an nhàn nằm trên giường, hưởng thụ sự coi trọng hiếm có của vợ.

Về phần Từ Tái Xuân bên kia, vì khoảng thời gian trước lơ là Trương Nghiêu, hiếm khi dịu dàng ân cần với anh, thậm chí cũng ít khi ra ngoài làm bánh quy.

Trương Nghiêu bày tỏ rất hài lòng.

Dù sao tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, tuy muốn giả vờ ‘bệnh tình nghiêm trọng’, song gương mặt đã không còn vết đỏ nào.

Khi Cố Tây Dương đến thăm anh, còn cười nhạo anh, “Nhìn làn da mày kìa, mềm mại như trứng gà mới bốc vỏ, đâu còn chỗ nào đỏ như từng bị dị ứng đâu…”

Làm một người đàn ông, Trương Nghiêu không thích được người ta khen da đẹp.

Bất quá xét thấy Từ Tái Xuân thích sờ anh, thích hôn anh, vâng, hình như anh cũng hiểu được da đẹp không có gì xấu cả.

Cứ như vậy, vợ chồng son bèn trải qua cuộc sống hòa thuận vui vẻ.

Không chỉ thế, Trương Nghiêu lo lắng sức khỏe bà ngoại không tốt lắm, còn thường xuyên dẫn Từ Tái Xuân về thăm bà.

Nói đến cũng kỳ quái, từ sau lần trước ngã bệnh, trải qua việc điều dưỡng, sức khỏe bà ngoại coi như không tệ. Song gần đây thăm bà, dường như sắc mặt kém đi rất nhiều.

Lẽ nào lại bị bệnh ư? Trương Nghiêu thoáng lo lắng dẫn bà ngoại đi bác sĩ, kết quả phát hiện ngoại trừ ít bệnh cũ trước đây, cũng không có gì đáng ngại khác, chỉ nói tâm trạng hơi lo nghĩ.

Bà ngoại lo nghĩ gì nhỉ? Hiện tại cuộc sống của anh rất tốt, còn thường xuyên dẫn vợ về, vậy bà còn cái gì phải lo lắng đây.

Lúc Trương Nghiêu đi lại nhét tiền cho bà ngoại, trước đây bà ngoại sẽ từ chối, lần này do dự một chút, trái lại nhận lấy. Điều này khiến Trương Nghiêu càng lấy làm lạ, không phải nói bà ngoại nhận tiền bèn kỳ quái, mà anh luôn cảm thấy bà ngoại có chuyện gì đó giấu anh.

Bất quá, anh hỏi, bà ngoại không nói, Trương Nghiêu cũng không ép bà, chỉ mang một bụng nghi hoặc rời đi.

Trương Nghiêu không biết, ngay sau khi anh và Từ Tái Xuân đi không lâu, một người phụ nữ bước vào phòng bà ngoại.

Trông thấy bà ta, đôi mắt vẩn đục của bà ngoại hơi lóe lên, “Tại sao con lại tới đây?”

Người phụ nữ mỉm cười, cầm lấy ly trà trên bàn rót cho mình miếng nước, mới sâu kín nói: “Mẹ à, con nói nè, mẹ cũng cẩn thận quá, nó là con trai con, lẽ nào con không thể gặp con trai con sao?”

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là mẹ ruột Trương Nghiêu, năm đó A Nguyệt đưa con trai cho nhà họ Trương, lấy được một khoản tiền bèn cùng bạn trai bỏ đi.

Lúc này A Nguyệt uống nước xong, quan sát nhà bà ngoại, tấm tắc lên tiếng, “Con nói nè, hiện tại Thiết Ngưu cũng coi như rất tốt, sao còn cho mẹ ở cái nơi này, không thể tưởng tượng nổi…”

“Mẹ bằng lòng ở đây. Rốt cuộc con trở về làm gì?” Suy nghĩ một chút, bà ngoại lấy tiền trước khi Trương Nghiêu đi đã nhét cho đưa A Nguyệt, “Mẹ chỉ có nhiêu đây, con đừng tới nữa, cuộc sống hiện giờ của Thiết Ngưu mới ổn định, con đừng…”

“Mẹ, mẹ nói gì đó, con là mẹ ruột nó, lẽ nào con hại nó sao?”

A Nguyệt thoáng nhìn mẹ ruột mình, giống như bà đã nói một câu nhảm nhí.

Bà ngoại mím môi, không nói gì, đến khi A Nguyệt đi bà mới lần mò cánh cửa, dặn dò bà ta một câu.

“A Nguyệt, con đừng đi tìm Thiết Ngưu, công việc hiện tại của nó đã ổn định, mẹ hi vọng nó tiếp tục vui vẻ.”

“Mẹ, xem mẹ nói này.” A Nguyệt cười lạnh, “Thực sự coi con là quỷ hút máu à? Tính toán một chút, từ nhỏ con đã không hợp với mẹ, thôi đi vậy.”

A Nguyệt đi, khi đi còn không quên lấy tiền trên bàn đi luôn.

“Chút đĩnh này, có thể chống đỡ bao lâu?” Bà ta nhìn ánh trắng bên ngoài, bắt đầu nghĩ, có cần tìm cách khác không.

Bên này Trương Nghiêu vừa đến phòng làm việc không bao lâu, anh đã một tuần không đi làm, tồn đọng không ít việc. Anh nghĩ đến trưa nay hẹn đi ăn cơm với Từ Tái Xuân, bèn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng sau đó đi ăn cơm phần với vợ.

Nhưng, anh vừa tập trung tinh thần không bao lâu, tiểu Lý hơi hốt hoảng tiến vào.

“Anh Nghiêu…”

“Sao thế? Hoảng cả lên?”

“Bên ngoài… bên ngoài có một người phụ nữ…”

“Phụ nữ? Tôi đã nói không phải vợ tôi, nếu là khách gây rối thì cứ đuổi đi mà.”

Tiểu Lý rất khó xử, “Bà ta nói là mẹ anh…”

Lần này, trái lại Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, “Mẹ?”

Khi được đưa đến nhà họ Trương, Trương Nghiêu chưa tới mười tuổi, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, hơn nữa từ nhỏ anh chỉ gặp mẹ ruột có mấy lần, lẽ ra phải nói là xa lạ, song đợi anh trông thấy người phụ nữ trang điểm đậm ngay cửa, gần như anh chỉ liếc mắt liền nhận ra, đây là người phụ nữ năm đó đưa anh đến Trương gia đồng thời vô tình vứt bỏ anh.

“Thiết Ngưu…” Trông thấy Trương Nghiêu, gương mặt A Nguyệt hiếm khi có mấy phần yêu thương, “Con… con lớn như vậy rồi…”

Trương Nghiêu nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết bà ta rốt cuộc muốn làm gì. Anh theo Từ lão hổ đã lâu, cộng thêm những việc từng trải, đương nhiên sẽ không nghĩ A Nguyệt tới tìm anh là vì tình mẫu tử.

Trương Nghiêu nhìn A Nguyệt, ánh mắt xa lạ, “Tại sao bà trở về?”

Dường như A Nguyệt rất đau lòng, viền mắt đỏ lên.

“Thiết Ngưu, có phải con đang trách mẹ không?”

Mẹ ——

Haha, Trương Nghiêu cười cười, không trả lời.

Thực ra, từ tướng mạo mà nói, Trương Nghiêu có dáng dấp rất giống A Nguyệt. Hiện tại tuy A Nguyệt đã già, nhìn bề ngoài cũng không tốt bao nhiêu, hơn nữa nếp nhăn trên mặt không ít, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra khi còn trẻ có mấy phần xinh đẹp.

Cũng đúng thôi, nếu không phải lúc còn trẻ có mấy phần xinh đẹp, thì sao được ông Trương háo sắc kia để mắt chứ.

“Thiết Ngưu, con, con có khỏe không?”

“Tạm được.”

A Nguyệt ngẩn người, chắc không ngờ Trương Nghiêu sẽ lạnh lùng thế, bà ta cúi đầu, khi lần nữa ngẩng đầu lên, nước mắt đã trào ra, hé lộ phấn mắt đen kém chất lượng kia khiến Trương Nghiêu thoáng buồn nôn.

“Rốt cuộc bà tới đây làm chi?”

A Nguyệt hít hít mũi, “Mẹ nghe nói ba con và… bà ta ly hôn rồi, định ghé thăm con xem thử con sống tốt không?”

Sống tốt không?

Trong lòng Trương Nghiêu muốn cười, sống tốt không? Nếu là mười năm trước, A Nguyệt trở về nói vậy, anh còn có thể tin tưởng bà ta, song lúc anh còn trẻ bà ta đã bỏ con giữa chợ, khi anh bị bà Trương ngược đãi có nghĩ tới bà ta, bà ta cũng không quay lại, hiện tại đợi cánh anh cứng cáp rồi lại trở về ‘quan tâm’ anh, Trương Nghiêu không tin cái gọi là ‘tình mẹ’ này đâu.

Bất quá, sự việc ắt có nguyên do, có lẽ, gần đây sắc mặt bà ngoại không tốt cũng có liên quan tới bà ta.

Trương Nghiêu không phản ứng, trái lại anh muốn nhìn xem, rốt cuộc bà ta muốn làm gì.

Chắc thấy Trương Nghiêu không bị lay động, A Nguyệt cũng không dây dưa thêm, chỉ để lại số điện thoại và địa chỉ cho Trương Nghiêu liền đi mất.

Khi đi bà ta lưu luyến không thôi, ánh mắt cực kỳ không nỡ, điều này khiến tiểu Lý trốn ở một bên rình xem hơi buồn bực.

“Anh Nghiêu, bà ta thực sự là mẹ anh sao?”

Thân thế Trương Nghiêu không tính là bí mật ở công ty này, anh vốn là con riêng, cũng không có gì phải che giấu. Do đó, anh gật đầu.

Tiểu Lý cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo tầm mắt Trương Nghiêu nhìn sang, “Sao anh không giữ bà ta lại…”

Trương Nghiêu hừ lạnh một tiếng, “Không cần tôi giữ, bà ta cũng sẽ ở lại.”

Không lưu luyến nhiều lắm, Trương Nghiêu xoay người vào cửa, mà A Nguyệt thấy Trương Nghiêu bước vào cửa không chút do dự, sắc mặt hơi tệ.

Đi qua chỗ rẽ, đã có một gã đàn ông sốt ruột đang đợi ở đó, “Con điếm chết tiệt, sao trễ thế mới về? Tao hỏi mày, tiền tới tay chưa?”

A Nguyệt hừ một cái, trừng người đàn ông kia, “Đâu đơn giản vậy, năm đó tôi bán nó, hiện tại nó hận tôi còn không kịp, sao dễ dàng đưa tiền được.”

“Con điếm vô dụng, vậy mày đi để làm gì?”

A Nguyệt lau nước mắt, toàn bộ kẻ mắt đều nhòe đi, thực sự xấu gần chết. Bà ta lấy gương ra soi lần nữa, cẩn thận trang điểm thêm, mới chậm rãi nói: “Anh biết cái gì, tôi đây là thả dây dài câu cá lớn.”

A Nguyệt làm sao cũng không ngờ, đứa con trai bẩn thỉu này của bà ta lại có thể tài giỏi chứ, cũng không ngờ còn biến thành ông chủ một công ty ô tô.

Bà ta đã nghe ngóng, mặc dù nói công ty này vốn là của ba vợ anh, bất quá nghe nói tình cảm giữa anh và cô vợ ngốc rất tốt, dường như quan hệ giữa anh và ba vợ cũng rất hài hòa, về sau dứt khoát giao cả công ty cho anh, nghe nói còn có mấy xưởng xe, bất kể nói thế nào, rốt cuộc Trương Nghiêu phát đạt, ban đầu bà ta muốn một khoản tiền, nhưng đã có một cái cây rụng tiền rồi, bà ta còn sợ không có tiền xài sao?

A Nguyệt tính toán rất vang dội, gã đàn ông bên cạnh vừa nghe, trên mặt bèn lộ ra nụ cười tham lam, “Cũng là em thông minh, xem ra ngày lành của chúng ta sắp tới rồi…”

A Nguyệt để gương xuống, cười cười, nụ cười rất chi là đắc ý, “Đương nhiên, con tôi sinh, tôi còn không biết có mấy phần căn nguyên à? Xem tôi này, chưa tới một tháng, tôi nhất định bảo nó đưa cho chúng ta tiếp nhận hết, đến lúc đó vinh hoa phú quý đều là của chúng ta…”

“Ôi chao, vẫn là cục cưng của anh có cách, vậy anh chờ em…”

Hai người thương lượng xong, đều tự đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc tương lai, vui cười rời đi.

Trương Nghiêu cũng không biết, mặc dù mẹ ruột trở về mang đến cho anh không ít chấn động, bất quá anh chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết việc này có chút mờ ám.

Chẳng qua, không biết người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì, từ ngày đó trở đi trái lại không tới công ty tìm anh nữa.

Trương Nghiêu cũng không nghĩ nhiều, nhưng khá lo lắng chỗ bà ngoại bên kia, nên cứ cách vài ngày, anh lại dẫn Từ Tái Xuân đi thăm bà ngoại.

Thấy sắc mặt bà ngoại vẫn không tốt đẹp gì, Trương Nghiêu lấy cớ bảo Từ Tái Xuân vào nhà bếp rửa chén, sau đó lên tiếng.

“Bà ngoại, có phải bà ta đã trở về không?”

Trương Nghiêu nói xong, nhìn động tác trên tay bà ngoại thoáng cứng đờ, ly trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.