Làm lão đại đương nhiệm của xưởng sửa xe, có thể nói Trương Nghiêu cực kỳ cho tiểu Lý thể diện.

Dùng Porche của Cố Tây Dương đi đón dâu, làm sao cũng thấy mặt mũi rạng ngời.

Bất quá, vì Trương Nghiêu dẫn theo Từ Tái Xuân, nên dọc đường đi đám cưới, tràn ngập gian khổ và khúc khuỷu.

Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu chính là Từ Tái Xuân, vì sáng sớm cô ăn quá nhiều trái cây và sữa tươi, hơn nữa đường đi dài đằng đẳng, cô hoa lệ say xe.

Lúc đi, Từ Tái Xuân vẫn còn hưng phấn không thôi, nhưng ở chặng đường về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Tái Xuân trắng bệch như tờ giấy.

Không phải Trương Nghiêu không chú ý, anh còn cố tình lái chậm, song sắc mặt Từ Tái Xuân vẫn rất khó coi.

“Em không sao chứ? Từ Tái Xuân!”

Từ Tái Xuân lắc đầu, nắm góc áo Trương Nghiêu, khẽ nói một tiếng, “Anh ơi… em khó chịu…”

“Em nhịn thêm chút đi, lập tức tới liền.”

Trên xe còn hai người bà con của cô dâu, là hai cô gái, tuổi không lớn lắm, lúc đó lên xe Trương Nghiêu cũng vì xe Trương Nghiêu quá oách, hơn nữa Trương Nghiêu còn có khuôn mặt trai bao được giới trẻ hiện nay ưa thích, nhất thời hấp dẫn hai cô gái.

Nhưng lúc hai cô gái lên xe mới phát hiện, trên xe còn có một cô nàng trắng nõn.

Bất quá, thấy cô gọi Trương Nghiêu là anh, hai người là anh em sao?

Trương Nghiêu cũng chẳng biết tâm tư của hai cô gái này, Từ Tái Xuân càng không biết.

Bởi vì hai vợ chồng họ hoàn toàn không chú ý hai cô gái.

Trương Nghiêu nói một tiếng với tiểu Lý, cũng may anh không phải đón dâu, nên chỉ cần lúc khai tiệc đưa hai cô gái này về là được.

Song Từ Tái Xuân khó chịu như vậy, Trương Nghiêu thực sự không muốn nhanh chóng chạy về thế.

“Chúng ta xuống đằng trước nghỉ ngơi một chút.”

Trương Nghiêu đút Từ Tái Xuân uống ít nước, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, có thể do hít thở không khí trong lành bên ngoài, sắc mặt Từ Tái Xuân từ từ đỡ hẳn.

Có điều, tinh thần vẫn còn hơi kém.

“Anh ơi…”

Trương Nghiêu gõ đầu cô, giọng điệu vô cùng thân mật, “Anh đã bảo em đừng ăn nhiều vậy rồi, giờ em biết sai chưa?”

Từ Tái Xuân nắm lỗ tai, ra vẻ đáng thương, “Anh ơi, em biết sai rồi.”

Trương Nghiêu lại vuốt đầu Từ Tái Xuân.

Hai người anh anh em em căn bản hình như quên mất đám cưới tiểu Lý, ngoài ra trên xe còn có hai cô gái chuẩn bị đi ăn tiệc cưới đấy.

Hai cô gái đứng cách đó không xa nhìn Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu, trong đó cô chị là sinh viên năm nhất, nhìn người chuẩn hơn cô em vừa lên cấp ba.

“Em nè, chị cảm thấy anh chàng đẹp trai kia không giống anh cô ta…”

“Mặc kệ có phải hay không, cô ta thật phiền phức! Lẽ nào không biết gây phiền phức cho người khác là một loại hình phạm tội sao!”

“Em này!”

Bây giờ học sinh tiểu học đều trưởng thành sớm, chứ đừng nói học sinh cấp ba.

Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân làm rõ ràng thế, còn tay trong tay, đôi khi hai người dán lại gần đến mức suýt hôn môi nữa, thế vẫn được xem là anh em ruột con khỉ ấy!

Cô em phẫn nộ! Trên thế giới này soái ca đều bị heo dụ dỗ!

Lại là một con heo mập!

Cô em khó chịu, cô ta cũng coi như được nuông chiều từ bé, hồi nhỏ vì dáng vẻ xinh xắn, không phải được cha mẹ bạn bè thì được bạn học nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay bị Trương Nghiêu bơ hoàn toàn, sớm đã bất mãn.

Mắt thấy Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân vẫn còn dây dưa, cô em cảm thấy cô ta đã mất hết kiên nhẫn.

“Thời gian không còn sớm! Chúng ta còn muốn lề mề đến khi nào?”

Từ Tái Xuân bị rống vậy, trời sinh cô khá mẫn cảm, cũng biết vì mình mới kéo dài lộ trình, nhất thời xin lỗi nắm tay Trương Nghiêu, “Anh ơi… chúng ta đi thôi.”

Trương Nghiêu nhìn Từ Tái Xuân, lại ngẩng đầu quét cô em, không biết vì sao, anh cười cười.

Anh lại cười với cô ta! Trong lòng cô em vui vẻ, lẽ nào người đàn ông này có chút hứng thú với cô ta sao?

Dọc đường đi, đường càng lúc càng xấu. Không ngừng xóc nảy, rất nhanh, Từ Tái Xuân thiếp đi.

Trương Nghiêu chẳng nói gì, chỉ chộp áo khoác của mình, đắp lên người Từ Tái Xuân.

Cô chị không lên tiếng, cô em thấy Từ Tái Xuân đang ngủ, cũng rảnh rỗi nên tìm Trương Nghiêu tán gẫu.

Mặc dù Trương Nghiêu không có kinh nghiệm yêu đương, song ở chỗ Cố Tây Dương đã gặp quá nhiều phụ nữ, cũng từng gặp kiểu như cô em này.

Người nhỏ nhưng lòng không nhỏ chút nào.

Anh nhếch miệng, cười lạnh.

Gặp cô gái như Từ Tái Xuân, là điều bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời anh.

Vậy hiện tại có phải anh cần giữ gìn tất cả bất ngờ của anh không.

“Anh ơi… vẫn chưa hỏi quý danh của anh.”

“Trương.”

“Anh Trương, haha, xe anh rất sang đó, thấy anh không lớn hơn em mấy tuổi mà đã có xe này rồi…”

Trương Nghiêu nhếch môi, khẽ cười, không để lộ chút tâm tư nào, “Của bạn.”

Á, là của người khác à.

Cô em thoáng thất vọng, bất quá rất nhanh cô ta nghĩ thông suốt, có thể có bạn bè đi xe tốt kiểu này, hẳn bản thân không kém đâu.

“Đúng rồi, anh Trương, anh còn đi học không?”

“Không. Tôi còn chưa học xong cấp ba.”

Cô em có chút thất vọng, hóa ra là một gã mù chữ nửa mùa. Có điều không sao hết, có tiền sẽ bù đắp tất cả.

“Anh Trương nè, nghe nói anh là ông chủ của anh rể họ em, là làm gì vậy?”

“Cái gì mà ông chủ hay không, tôi với anh rể cô đều là thợ sửa xe.” Nói xong, Trương Nghiêu từ kính chiếu hậu thấy được biểu cảm thất vọng của cô em, lại nhàn nhạt vứt thêm một câu, “Xe này của xưởng xe chúng tôi, không tệ đúng không…”

Lần này cô em hoàn toàn không còn gì để nói, gì chứ, giả vờ làm phú nhị đại[1] đẹp trai có một không hai, kết quả chỉ là một gã sửa xe, ngay cả xe sang còn mượn của xưởng sửa xe.

[1] Phú nhị đại chỉ thế hệ thứ hai của các doanh nhân phất lên sau giai đoạn mở cửa vào thập niên 1980 ở Trung Quốc, là thế hệ con ông cháu cha, cậu ấm cô chiêu chỉ biết hưởng thụ thành quả từ cha mình – phú nhất đại.

Cô em bĩu môi, trong lòng vẫn còn khó chịu, “Anh Trương, thế anh…”

Bất quá cô ta còn chưa nói hết, Trương Nghiêu đã rẽ cua, vừa nói với cô em xiêu vẹo sau xe, “Ngại quá, có thể đừng nói nữa được không? Cô làm phiền vợ tôi đang ngủ đó.”

Trương Nghiêu nói xong, còn nhẹ nhàng vuốt đầu Từ Tái Xuân, lần nữa nâng cảnh giới vợ chồng ân ái lên tầm cao mới.

Trong lúc ngủ Từ Tái Xuân căn bản chẳng biết chuyện này xảy ra, đợi đến lúc cô tỉnh lại, tiệc cưới của tiểu Lý đã kết thúc.

May là, Trương Nghiêu có giữ lại hai cái đùi gà cho Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân gặm đùi gà, nhìn bầu trời trước mắt bắt đầu tối, “Anh ơi, muộn quá rồi, chúng ta về nhà chưa?”

Trương Nghiêu suy nghĩ một chút, nếu đã ra ngoài, thì dẫn Từ Tái Xuân chơi cho vui vẻ.

Xem như hưởng thụ thế giới hai người hiếm có cũng tốt đấy.

Từ Tái Xuân ăn xong đùi gà vẫn cảm thấy đói, chỗ Trương Nghiêu lại chẳng còn gì. Vất vả lắm mới tìm được một quầy bán quà vặt, Trương Nghiêu mua ít snack khoai tây cho Từ Tái Xuân.

Song Từ Tái Xuân không hứng thú lắm.

Trương Nghiêu suy nghĩ một chút, thương lượng với Từ Tái Xuân.

“Nếu không, chúng ta ở lại đây, anh nấu mì cho em ăn.”

Từ Tái Xuân nghiêng đầu suy ngẫm, cuối cùng đồng ý.

Kỹ thuật nấu mỳ của Trương Nghiêu được bà ngoại dạy, không thể nói ngon 100%, song cũng có thể đánh đồng với dì Thái làm.

Nhà trọ rất cũ nát, nằm xung quanh bên dưới dãy núi. Trái lại bà chủ rất hiền lành, đêm hôm khuya khoắt còn cho bọn Từ Tái Xuân mướn phòng, khi thấy mì chàng trai nấu được cô gái ăn sạch sẽ như hổ đói, bà cũng có chút muốn nếm thử vắt mì này, lẽ nào ngon tới thế ư?

Từ Tái Xuân không cho bà chủ cơ hội, cô ăn uống no nê, bèn cười híp mắt.

Đêm nay, trăng sáng một cách hiếm thấy.

Hai người ngồi trước bệ cửa sổ, tay trong tay ngắm trăng.

“Mặt trăng to quá, như cái bánh nướng ấy.”

Trương Nghiêu phụt cái bật cười, biết ngay không thể trông mong bất cứ thứ gì từ Từ Tái Xuân mà.

Nhưng, Từ Tái Xuân ngốc nghếch vậy, có lẽ, cũng không phải Từ Tái Xuân thực sự.

Có lẽ, Từ Tái Xuân thực sự rất bạo lực, bốc đồng, không khác đám phụ nữ chỗ Cố Tây Dương mấy.

Trong nháy mắt, đột nhiên Trương Nghiêu muốn buông tay Từ Tái Xuân.

Cũng chả biết tại sao, tâm linh tương thông chẳng hạn, bỗng Từ Tái Xuân nắm chặt Trương Nghiêu.

“Anh, ba nói, mặt trăng to thế, có thể ước một điều ước đó…”

“Nhưng, không phải chỉ ước với sao băng sao?” Trương Nghiêu oán thầm, đừng tưởng anh ít đọc sách có thể lừa được anh.

Từ Tái Xuân nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng giải thích: “Nhưng, ba nói không có sao, mặt trăng cũng được mà.”

Trương Nghiêu: … cái này mẹ nó cũng được.

Xoay đầu lại, đôi mắt Từ Tái Xuân lấp lánh nhìn anh.

“Anh ơi, anh có nguyện vọng gì không?”

Nguyện vọng? Trương Nghiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Anh có nhiều nguyện vọng lắm.

Lúc còn rất nhỏ, khi đó không khí nông thôn vẫn còn trong lành, áng mây rất mỏng. gần như mỗi buổi tối anh đều thấy được những ngôi sao lấp lánh, đương nhiên, còn có sao băng nữa.

Khi ấy, nguyện vọng duy nhất của anh chính là tết mẹ có thể về thăm anh một chút.

Không cần trở về thường xuyên, chỉ cần tết về nhìn anh một cái là được.

Song, sao băng bay qua vô số lần, thời gian trôi qua lâu vậy, mẹ anh vẫn không về, lần duy nhất về chính là ném anh cho Trương gia.

Ngày tháng ở Trương gia rất gian nan, có thể nói là một ngày bằng một năm.

Khi đó, thỉnh thoảng cũng có sao băng bay qua, Trương Nghiêu vẫn ước, anh đã khác lúc còn bé, chẳng ôm quá nhiều hi vọng.

Lúc ấy, anh ước có thể đường đường chính chính đứng thẳng, không cần cúi đầu khom lưng, thậm chí quỳ xuống cầu xin Trương gia chỉ vì một bữa ăn.

Đương nhiên, đó chỉ là ước mơ xa vời.

Sao băng chưa từng thực hiện cho anh.

Hiện tại thì sao…

Hiện tại nguyện vọng của anh…

Trương Nghiêu không còn tin nữa, anh chỉ tin bản thân mình, điều anh muốn nhất định sẽ có được.

Điều anh không muốn chắc chắn sẽ vứt đi.

Cúi đầu, anh nhìn Từ Tái Xuân cười ngốc nghếch ôm tay anh, lần nữa rơi vào rối rắm thật sâu.

Vậy, Từ Tái Xuân đối với anh, rốt cuộc là muốn có được, hay muốn vứt bỏ đây.

Trương Nghiêu chăm chú cân nhắc, tiếp tục cảm thấy đây là một vấn đề nan giải.

Vì đôi khi, anh cảm thấy Từ Tái Xuân là thứ anh muốn có được, bỏ vào túi, song thỉnh thoảng, khi anh bị Từ Tái Xuân chọc tức đến nổi trận lôi đình, thực sự muốn vứt cô đi.