Edit: Tiu Ú

Vùng Miêu Cương mênh mông, cách xa kinh thành tận mấy ngàn dặm.

Nơi này rừng hoang rậm rạp, non xanh nước biếc, cả vùng đất trải dài vô cùng vô tận, ẩn chứa sức sống nguyên thủy, hoàn toàn bất đồng với kinh thành hoa lệ tinh xảo.

Bên bìa rừng, có một vùng đất, gọi là cửa khẩu Hổ Môn.

Từ mấy chục năm trước, nhân sĩ Trung Nguyên lục tục tới đây khai khẩn, ‘tụ thị vi trấn, tụ trấn vi thành’*, cùng người Miêu giao dịch, chung sống, rồi lấy nhau, trải qua một thời gian dài, Hổ Môn đã trở

thành thương thành** lớn nhất Miêu Cương.

(*tụ thị vi trấn, tụ trấn vi thành: nhiều chợ tụ lại thành thị trấn, nhiều thị trấn tụ lại thành một thành phố)

(**thương thành: thành phố chuyên việc mua bán)

Hổ Môn chiếm một diện tích bát ngát, cả tòa thành dùng đá phiến để xây, xung quanh rừng rậm um tùm, giống như một ngọn pháo đài, trong thành người đến người đi náo nhiệt phi phàm.

Một đoàn xe ngựa từ kinh thành xa xôi, bụi bặm mệt mỏi đi tới Hổ Môn.

Nơi này mặc dù là địa phận của Miêu Cương, nhưng có không ít thương nhân Trung Nguyên, tất cả đều không ngại xa xôi ngàn dặm, tới đây mua bán hàng hóa, những người Hán đầu óc nhanh nhạy, lập tức xây khách điếm* trên vùng đất này, phần lớn thương lữ lui tới đều đặt chân đến đây nghỉ ngơi.

(*khách điếm: nhà trọ, khách sạn)

Nam nhân cường tráng dẫn đầu cỡi một con ngựa cao lớn, trên người mặc một bộ xiêm y màu xanh thẫm, có thể nhìn ra vải vóc chất liệu thượng hạng.

“Ngũ cô nương, đến rồi.” Hắn đi tới trước xe ngựa, cung kính nói.

Yên lặng

Bên trong cỗ xe ngựa hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lại.

Nam nhân cau mày, một lần nữa lên tiếng.

“Ngũ cô nương.”

Vẫn là yên lặng.

Đoàn tùy tùng đi theo tới bên ngoài cửa xe, cúi đầu kêu mấy tiếng, nhưng vẫn không thấy hồi âm.

“Ách, Thạch tổng quản, ta nghĩ chắc là do mấy ngày đi xe liên tiếp mệt nhọc, Ngũ cô nương quá mệt mỏi, cho nên lúc này mới ngủ thiếp đi.” Mọi người vừa nói vừa nhìn tấm mành cửa, nhưng lại không có lá gan vén lên.

Nam nhân nhíu mày, bỗng nhếch khóe miệng, sau đó vươn ra hai tay nâng hai góc xe ngựa lên. Tiếp theo, hắn vận khí hai tay, cỗ xe ngựa khổng lồ dường như không hề có chút nặng nề, trong nháy mắt lay động kịch liệt.

“A! Thạch Cương, xảy ra chuyện gì vậy?” Bên trong cỗ xe ngựa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, từ sau lớp mành cửa ló ra một cái đầu nhỏ. Tiền Bối Bối khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ, cuộc dạo chơi với Chu Công đã bị cắt đứt.

Thạch Cương đặt cỗ xe ngựa xuống, vẻ mặt thong dong.

“Không có chuyện gì”

“Nhưng mà, mới vừa rồi xe ngựa rung lắc không ngừng cơ mà!” Nàng vừa buồn ngủ vừa mơ màng, cúi đầu nhìn cỗ xe một chút, rồi lại nhìn sang vẻ mặt không chút thay đổi của Thạch Cương.

Quái lạ, mới vừa rồi rung động kịch liệt cơ mà!

“Ngũ cô nương chắc là vừa gặp cơn ác mộng.”

“Vậy sao?”

Tiền Bối Bối nghi hoặc nói.

“Bên trong xe chắc chắn là ngủ không được thoải mái, không bằng đợi đến khi vào khách điếm, cô sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.” Thạch Cương đề nghị.

“Ô, đã tới rồi sao?” Nàng ngồi ở cửa buồng xe, vươn hai tay lên duỗi lưng một cái, vuốt lại mái tóc mây một chút, rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

“Vâng, đã đến Hổ Môn.” Hắn cung kính nói, đi tới phía trước, mở đường cho Tiền Bối Bối, một cặp mắt hướng nội, không quên chú ý mọi chuyện xung quanh.

Ánh mắt tinh tường của lão chưởng quỹ, từ khi nhìn thấy đoàn người với cỗ xe ngựa tinh xảo hoa mỹ, lập tức đoán ra những người này khẳng định là lai lịch không nhỏ. Lão vội vàng tiến lên, còn dặn dò tiểu nhị, dàn xếp an bài cho ngựa và xe thật thỏa đáng.

“Khách quan, ngài muốn ở trọ sao?” Lão thân thiện nói, tầm mắt vừa chuyển sang trên người Tiền Bối Bối, miệng lưỡi linh hoạt trong nháy mắt cứng lại.

Không chỉ một mình lão, ngay cả mọi người trong khách điếm, nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp trước cửa, tất cả đều giống như bị câu mất hồn, một lúc lâu không nói ra nổi một câu.

Khách điếm đang ầm ỹ, bỗng lâm vào một bầu không khí yên tĩnh.

Miêu Cương vắng vẻ, ít khi có những nữ

nhân Hán tộc trẻ tuổi lui tới, đã vậy Tiền Bối Bối lại xinh đẹp, đi tới đâu cũng sẽ khiến mọi người xôn xao.

Nàng yểu điệu xinh xắn, khoác một cái áo choàng dài chấm đất màu vàng nhạt, cổ áo quấn một lớp lông cáo trắng, đôi khuyên tai dài tinh xảo lúc lắc chạm vào má. Bởi vì vừa nãy ngủ quên trên xe ngựa, nên mái tóc có chút rối loạn, nhưng lại càng thêm vẻ yêu kiều.

Đôi mắt sóng sánh nước, môi hồng nhuận, ngũ quan chẳng những mỹ lệ, còn có ba phần ngọt ngào, bảy phần thông minh, làm cho người ta chỉ vừa nhìn thấy một cái, ba hồn bảy vía lập tức toàn bộ bay mất.

Thạch Cương vẫn chưa trả lời, phía sau đã truyền đến một tiếng ra lệnh thanh thúy.

“Dùng cơm trước đi đã, ta đói bụng rồi.” Nàng nói, vươn ra hai tay trắng nõn, che

lên đôi môi hồng nhuận, miễn cưỡng ngáp một cái.

Đối với chuyện bản thân dung mạo khiến cho người người rung động, nàng sớm thành thói quen, không để ý đến việc mọi người nhìn chăm chú, không nói không rằng tự mình chọn lấy một cái bàn dài sạch sẽ rồi ngồi xuống.

Thạch Cương không lên tiếng, đứng phía sau Tiền Bối Bối, yên lặng như một tượng thần gác cửa.

Chưởng quỹ không dám chậm trễ, vội vàng hạ lệnh mang thức ăn lên. Không bao lâu sau, rượu ngon cùng thức ăn ngon đã bày đầy một bàn.

“Thạch Cương.” Nàng kêu.

“Vâng.”

“Ngồi xuống.” Nàng còn giúp hắn lấy đôi đũa, đặt lên trên bàn.

“Ngũ cô nương, tôn ti có phần*.” Thạch Cương thản nhiên nói. Hắn đã làm quản gia ở Tiền phủ bao nhiêu năm, luôn luôn mạch lạc rõ ràng.

(*nghĩa là xã hội phong kiến có trật tự cao thấp, những người ở bậc thấp [ti] – thì không thể ngồi chung với những người ở bậc cao [tôn])

Nàng đảo cặp mắt, lấy ra hai cái chén, gắp thức ăn vào. “Đây không phải là trong phủ, không có nhiều quy củ như vậy. Mà cũng nói, ta cũng không thích dùng bữa một mình, rất buồn bực.”

“Không được.”

Tiền Bối Bối thở dài một hơi, không thể làm gì đành nói thêm một câu.

“Đây là mệnh lệnh.” Mềm mỏng không được, nàng chỉ có thể mạnh tay.

Thạch Cương hơi bạnh cằm, lúc này, hắn không lên tiếng nữa, cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt nàng.

Hắn có đủ kinh nghiệm! Đủ để biết rằng nữ nhân họ Tiền rất là cố chấp, một khi đã quyết định, thì khó có thể thay đổi.

“Nhìn xem, vậy không phải là rất tốt sao? Hai người cùng ăn cơm, so ra khá hơn là ta ngồi ăn một mình, còn ngươi đứng nhìn.” Nàng cong đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, hài lòng giơ đôi đũa trúc, thưởng thức thức ăn của Miêu Cương nổi tiếng khác lạ so với kinh thành.

Cặp mắt sóng sánh nước cũng không yên phận nữa, nàng mở to mắt nhìn xung quanh, không có nửa điểm e lệ. Những nam nhân kia thì ngược lại, không cách nào nghênh đón một đôi mắt trong suốt như thế, tim đập rộn lên, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, có một đôi mắt không giống như những người khác.

Ánh mắt kia cực kỳ bén nhọn, đầy vẻ lạnh nhạt xa cách yên lặng đánh giá, nhưng lại đem theo một sức mạnh vô cùng cường đại, làm cho nàng cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Tiền Bối Bối quay đầu lại, nhìn thẳng nam nhân kia.

Kia là một nam nhân cao lớn, trên người mặc trang phục như thợ săn, một mình ngồi ở một góc, trên bàn chỉ bày biện rượu và thức ăn đơn giản. Một con dao săn cũ kỹ đặt ở trên bàn. Dưới chân bàn, có vài bộ da thú cùng với hai, ba gói thịt khô.

Không thể nghi ngờ, nam nhân này chính là thợ săn mạnh mẽ nhất, chỉ cần nhìn thu hoạch bên chân hắn, là có thể biết kỹ thuật săn bắn của hắn cao minh đến cỡ nào.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, quang mang trong cặp mắt đen cực kỳ sắc bén, tràn đầy sức sống hoang dã. Cũng không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình nào trong cặp mắt kia, thậm chí sâu thẳm u ám đến mức khó có thể nhìn thấu…

A, chính là hắn đang nhìn nàng sao?

Bối Bối nhìn chăm chú, không để cho hắn dời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn càn rỡ nhìn lại đánh giá nàng, con ngươi u ám hơi nheo lại.

“Ngũ cô nương, xin đừng nhìn chung quanh nữa.” Giọng nói của Thạch Cương vang lên.

Cái đầu nhỏ xoay trở lại, trên mặt còn có chút ửng đỏ.

“Sao vậy?” Nàng buột miệng hỏi bâng quơ, trong đầu vẫn còn băn khoăn về cặp mắt đen kia, nam nhân kia…

“Vì an toàn của cô.”

Bối Bối chau lại đôi lông mày cong cong, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Thạch Cương.

“Ta biết ngươi phải bỏ lại kiều thê mới cưới, ngàn dặm xa xôi theo ta từ kinh thành đến nơi này tìm dược liệu, trong lòng khẳng định không dễ chịu, nhưng cũng không cần phải cứ cau có như vậy nha!”

“Thuộc hạ không có.” Hắn lẳng lặng phủ nhận.

“Còn nói không có, nhìn tới khuôn mặt ngươi, ngay cả thức ăn cũng trở nên khó nuốt.”

“Ngũ cô nương, như vậy thì đừng nhìn.” Thạch Cương nói đơn giản, cúi đầu dùng cơm.

Đúng vậy nha, nàng cũng không muốn nhìn!

Trên mặt nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm oán trách đại tỷ, phái cái hũ nút này đi theo mình.

Aiz! Nàng đã sớm biết, người bị đại tỷ ném tới, khẳng định là không thoải mái.

Bối Bối ở Tiền gia đứng thứ năm, từ nhỏ đã tinh thông dược lý, chuyên trị kỳ hoàng chi thuật*, đại tỷ liền giúp nàng kinh doanh dược liệu, trên đường lớn phía đông kinh thành, mở ra một tiệm thuốc gọi là “Càn Khôn đường”.

(*kỳ hoàng chi thuật: chữa trị cho mấy ông 50, 60 tuổi mà còn muốn làm chuyện…phòng the)

“Càn Khôn đường”, chính là nơi bán thuốc tráng dương.

Loại thuốc này, bất luận cổ kim trung ngoại*, đều khiến người ta thèm muốn. Nắm giữ phương thuốc bí truyền này, trong vài năm nhất định sẽ phát tài. Đại tỷ chính là nhìn ra điểm này, cho nên mới mở ra “Càn Khôn đường”.

(*cổ kim trung ngoại: bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào)

Khuê nữ như hoa như ngọc, lại kinh doanh cái loại hình này, thật có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà có tiền có thể sai ma khiến quỷ, đương nhiên cũng có thể khiến cho mọi người câm miệng. Bạc trắng sáng lóa như nước chảy vào “Càn Khôn đường”, những lời ra tiếng vào kia, không bao lâu toàn bộ đều trở thành tiếng thở dài ghen tị.

Chẳng qua là, mấy tháng trước, trên một con đường khác của phía đông kinh thành, cũng mở ra một hiệu thuốc tráng dương gọi là “An Bình đường”.

Trong kinh thành đồn đãi, phương thuốc bí truyền của cửa tiệm mới này có

hiệu quả kinh người. Ngay sau đó, các bệnh nhân đều vứt bỏ nàng, bạc cũng giống như có chân, toàn bộ chạy sang túi áo của lão bản tiệm thuốc kia.

Đại tỷ vì chuyện này mà gọi nàng vào Trân Châu các. Sau một phen giáo huấn đơn giản, liền ném nàng ra khỏi nhà, chỉ nói là sở trường của người Miêu là dùng kỳ dược, nàng phải đi Miêu Cương một chuyến để tìm ra phương thuốc có thể làm giàu, nếu không thì không cho nàng trở lại kinh thành.

Ô ô, làm sao bây giờ? Đại tỷ nói được là làm được, nếu như không tìm ra phương thuốc tốt, chẳng lẽ cả đời nàng phải ngủ ở chỗ này sao?

Những chuyện khác không nói, lại còn Thạch Cương vừa mới cưới thê tử, nàng cũng không thể liên lụy đến hắn làm cho tân nương của hắn sống đời quả phụ trong kinh thành được!

Nghĩ đến chuyện như vậy, trong lòng nàng đối với vị tổng quản sắc mặt khó coi nhưng vẫn tận trung làm việc này, dâng lên một chút áy náy.

“Lại đây, vui vẻ chút đi, ta mời ngươi uống rượu thuốc của ta.” Nàng vén cái áo choàng màu vàng nhạt, lấy ra một túi rượu nhó làm bằng da tinh xảo ở bên hông, vừa mở nắp, bên trong khách điếm lập tức tràn ngập mùi rượu nồng đậm, ngay cả vài vị khách ngồi bên ngoài, cũng kìm lòng không được hít sâu một hơi.

“Thuộc hạ không uống rượu.”

“Nhưng mà đây là rượu thuốc bí truyền của ta đó nha!” Nàng mở to mắt.

Người này sao lại không biết điều như vậy?! Trong kinh thành, rượu thuốc của Tiền Bối Bối nàng, mọi người cho dù có tiêu tốn vạn lượng bạc cũng chưa hẳn có thể nếm được một ngụm. Hôm nay, nàng chẳng những miễn phí dâng tặng lại còn tự mình rót rượu mời, mà hắn lại nghiêm mặt nói không uống?

Cảm giác áy náy vừa dâng lên trong lòng, lập tức biến mất sạch!

“Thuộc hạ không uống rượu.”

“Không uống thì không uống.” Nàng lẩm bẩm nói, có chút mất hứng, đưa tay đem ly rượu thuốc trở lại trước mặt, đưa lên cái miệng nhỏ nhắn của mình, tránh bị lãng phí.

Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận ngậm lấy thành ly rượu, cặp mắt trong suốt lại không nhịn được bay sang góc bên kia của khách điếm.

Nam nhân đó vẫn còn ngồi ở đằng kia, tầm mắt không hề dời đi.

Hắn vẫn đang nhìn nàng, thần thái ngạo nghễ, ánh mắt không chút kiêng sợ…

Nàng đặt ly rượu xuống, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

Quái lạ, rượu thuốc thường ngày nàng vẫn uống, tại sao lúc này lại cảm thấy lồng ngực lại nóng như vậy?!

Lúc này, Thạch Cương bỗng chú ý tới.

“Ngũ cô nương?” Hắn kêu, nhìn thấy nàng thần thái khác thường.

Khuôn mặt nhỏ của Bối Bối càng lúc càng đỏ, tầm mắt chỉ dám nhìn xuống mặt bàn, giống như là đột nhiên nổi lên hứng thú lớn lao với ly rượu.

“Hơ, không có gì, ách, ta, ta chỉ là nhìn xem y phục của hắn, vừa thêu, lại vừa nhuộm xanh, thật đặc biệt nha!” Nàng thêu dệt lên lời nói dối rối tung qua loa tắc trách.

Chưởng quỹ vừa lúc đi tới, nghĩ rằng nàng thật sự cảm thấy hứng thú, vội vàng nhiệt tình giải thích. “Cô nương, bọn họ không phải là người Hán, họ là người Miêu.”

“Bên trong Hổ Môn này, Hán Miêu hai tộc có thể cùng sống chung sao?” Thạch Cương hỏi.

“Vâng.” Chưởng quỹ gật đầu.

“Vẫn bình an vô sự sao?”

Chưởng quỹ gật đầu lần nữa. “Dĩ nhiên rồi.

Thạch Cương nhíu mày, có chút kinh ngạc.

“Chuyện này thật khó tin. Hai tộc cùng chung sống, bình thường đều là không ngừng tranh chấp, lúc trước ta từng nghe nói, không phải là ở phía tây bắc, là khu vực người Hán đóng quân khai hoang, tàn sát đẫm máu sao?”

“Nơi này thì khác.”

Bối Bối chớp đôi mắt, đã thật sự bị gợi lên hứng thú. “Khác như thế nào?”

“Bởi vì chúng ta ở đây có Cổ Vương.” Chưởng quỹ vẻ mặt kiêu ngạo.

“Cổ Vương?”

“Hắn là lãnh tụ Miêu tộc, nhờ hắn lập thành quy củ mà Hán Miêu mới có thể bình yên sống chung. Ngay cả cửa khẩu Hổ Môn này, cũng là do hắn chỉ huy xây dựng nên.”

A, nói như vậy, thống trị Hán Miêu hai tộc ở chỗ này, chính là nam nhân được gọi là Cổ Vương sao?

Như vậy, vị Cổ Vương này, có thể coi như là đối với mọi chuyện trong Miêu Cương đều nắm rõ trong lòng bàn tay sao?

Vậy nếu như có sự giúp đỡ của hắn, hành trình Miêu Cương lần này nói không chừng có thể sớm kết thúc.

Nàng một mặt suy tư, một mặt quay đầu, lần nữa nhìn lại góc bên kia của khách điếm.

Bên cạnh bàn không còn một bóng người, chỉ còn lại ly rượu cùng chút thức ăn, người thợ săn cao lớn đã đi mất không còn bóng dáng.

Chẳng qua là, thiếu mất ánh mắt chăm chú không kiêng sợ kia, nàng lại không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng lại thấy căng thẳng, có chút buồn bã, cơ hồ đã muốn lao ra khỏi khách điếm, đuổi theo dò hỏi hành tung của người đó…

Bối Bối cắn cắn môi, bắt buộc bản thân không được suy nghĩ thêm về nam nhân cao lớn kia nữa. Nàng giơ bàn tay nhỏ bé, sờ sờ cằm, đôi mắt trong suốt nhìn về phía chưởng quỹ hỏi tiếp chuyện chính.

“Ngươi nói cái vị Cổ Vương kia, cũng ở trong thành này sao?” Nàng hỏi.

“Không, chỗ ở của Cổ Vương, cách đây đến chừng mấy ngày đường, nếu không được hắn cho phép, người Hán bình thường đừng nói là không đến được, căn bản là có đi tìm cũng tìm không ra.”

Về điểm này, nàng đã sớm nghe qua, Miêu Cương là một vùng đất bát ngát, nơi mà người Hán tiếp xúc với bọn họ chẳng qua là dọc theo biên giới Miêu Cương. Chứ còn đại đa số người Miêu thì vẫn núp ở trong rừng núi, rất ít qua lại cùng với người Hán. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, nam nhân có quyền thế lớn nhất Miêu Cương cũng ẩn thân ở trong núi sâu.

Bối Bối như có điều suy nghĩ gật gật đầu, từ bên hông lấy ra một thỏi vàng, thưởng cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ vừa nhìn thấy vàng, cười đến mức khóe miệng rộng tới mang tai, lại càng nhiệt tình giải thích.

“Cổ Vương không chỉ trông coi Hán Miêu hai tộc, những người Miêu còn nói, hắn bách độc bất xâm, ngay cả loài thú hoang trong núi đều nghe theo hiệu lệnh của hắn. Ngoài ra, trong tay của hắn, còn có thánh dược.” Nhìn thấy tiền thưởng trong tay, ngay cả tổ tiên tám đời của bản thân lão cũng sẽ nguyện ý kể ra hết.

Vừa nghe tới chữ “dược”, hai mắt Bối Bối lập tức sáng lên, vội vàng nghiêng người tới phía trước.

“Nói kỹ một chút đi, thánh dược kia là như thế nào?”

Chưởng quỹ lại mãnh liệt gật đầu, không dám giấu diếm điều gì. “Mọi người đều nói, thánh dược kia là khắc tinh của mọi thứ độc trong thiên hạ, thánh dược một khi đã bôi lên người, từ đó không sợ bất kỳ loại độc nào.”

“Thật thần kỳ như vậy sao?” Bối Bối chớp mắt.

Chưởng quỹ gật đầu như bằm tỏi, thiếu chút nữa trật cổ.

“Cô nương, cô cứ đi ra ngoài hỏi đi, ở Miêu Cương này, không ai có thể nghi ngờ khả năng của Cổ Vương.”

“Như vậy, bên trong tòa thành này, có ai đã dùng qua thánh dược trong tay hắn chưa?” Nàng hỏi, muốn từ chỗ của bệnh nhân, dò hỏi xem thánh dược kia rốt cuộc thần kỳ đến mức nào.

Chẳng qua là, lúc này cái đầu của lão chưởng quỹ bỗng nhiên đổi hướng, bắt đầu lắc trái lắc phải.

“Chuyện này chưa từng có.”

Bối Bối mở to mắt. “Nếu chưa có ai dùng

qua, làm sao có thể biết thuốc của hắn có tác dụng?”

“Đó là phương thuốc gia truyền của Cổ Vương, không truyền cho người ngoài. Mà cũng nói, gặp hắn còn không gặp được, làm sao có thể đòi thánh dược từ hắn?” Chưởng quỹ nói, khuôn mặt đầy kính trọng. Không khó nhìn ra, trong suy nghĩ của hắn, địa vị của Cổ Vương rất là cao thượng.

Nàng phất tay một cái, muốn chưởng quỹ lui ra, cúi đầu suy nghĩ. Trong nháy mắt, trong lòng lập tức có chủ ý, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thạch Cương, tràn đầy hưng phấn mở miệng.

“Ta nghĩ…”

Thạch Cương đặt chiếc đũa xuống, trả lời cực nhanh, nhưng lại vô cùng thong dong. “Không được!”

“Ta định nói…”

“Không được!”

“Ta…”

“Không được là không được.”

“Ta còn chưa nói cơ mà!”

“Ngũ cô nương nhất định là muốn vào núi, tự mình đi gặp Cổ Vương, hỏi xem thánh dược kia có thật sự thần kỳ như vậy hay không.”

“Đúng vậy!” Nàng hai mắt tỏa sáng, giống như hai ngôi sao.

“Như vậy, thuộc hạ cũng trả lời.” Thạch Cương cực kỳ chậm chạp, khẳng định lại một lần nữa. “Không được!”

Đáng ghét!

Nàng hít sâu một hơi! Hai tay chống ở trên bàn, uy hiếp nhìn hắn. “Ngươi đừng quên, ta lần này chính là vì muốn tìm phương thuốc.”

“Chức trách của thuộc hạ, là bảo vệ Ngũ cô nương an toàn.” Hắn không chịu lui bước.

“Ngươi cũng không muốn gặp tân nương sao?”

Thạch Cương giật mình, miệng co rút lại. Nàng lộ ra nụ cười, thừa thắng xông lên.

“Ngươi thử nghĩ xem, chỉ cần ta có thể thuận lợi tìm được Cổ Vương, lấy được thánh dược, là chúng ta có thể lập tức trở về kinh thành rồi.” Nàng cười hết sức ngọt ngào.

Trên bàn ăn lâm vào bầu không khí trầm

tĩnh.

Một hồi lâu sau, Thạch Cương ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Xin Ngũ cô nương nhanh chóng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta còn phải tìm kiếm phương thuốc ở trong thành.” Hắn đặc biệt cường điệu hai chữ “trong thành”.

Đáng chết, người này, đầu hắn tại sao cứng như đá vậy!?

Bối Bối nổi trận lôi đình, cơ hồ muốn dùng thỏi bạc mà ném vào mặt hắn.

Bất quá, núi không chuyển thì đường chuyển, đường không chuyển thì người chuyển, nàng không có ngu đến mức cùng hắn lấy đá chọi đá*.

(*nghĩa là dùng cương đấu với cương)

Nàng nhịn cơn tức giận, không cùng hắn tranh luận nữa, ngược lại từ từ cầm đũa lên, bưng chén gỗ, dùng tư thái ưu nhã nhất tiếp tục ăn cơm, sau đó xoay người lên lầu nghỉ ngơi.

Nàng ngoài mặt không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã có quyết định.

Bối Bối quyết định chuồn đi!

——— —————