Ngôi mộ được tân tạo tỏa ra khí tức của vôi, có mùi thơm vừa hỗn loạn vừa mơ hồ. Hai người hầu đi ở phía trước đốt tất cả đèn đuốc trong lăng mộ lên. Lý Tịch Trì cùng Yến Nhiễm yên lặng theo sát phía sau.

Qua hết hành lang tiến vào trong hai cửa đá. Bọn họ liền đi tới chính điện đặt quan quách. Trên mặt đất bằng phẳng trước mắt có ba cái giường đá cao chừng một thước. Trên chiếc giường bên trái, đã đặt một khối quan tài nho nhỏ vẫn còn màu sơn, phía trước bày biện đồ trang trí dùng trong tế lễ.

Yến Nhiễm lập tức dừng bước.

Lý Tịch Trì nín thở, thối lui, nhẹ giọng nói: “Đây là Mạc nhi…”

Y còn chưa dứt lời, Yến Nhiễm đã chạy lên vài bước, nhào đến bên giường đá.

Nhưng hết thảy đều là bia mộ lạnh như băng.

Quan tài gỗ tinh xảo cứng rắn vẫn còn nguyên nước sơn miêu tả cảnh tiên sơn đồng tử nô đùa. Yến Nhiễm một tay vuốt ve thân quan tài, từng chút từng chút một, hồi tưởng lại quãng thời gian mình mang trong người sinh mệnh kia, bất giác bi thương từ đó dâng lên.

Hắn chậm rãi giang hai cánh tay ra, áp mặt lên trên quan tài, tựa hồ muốn xuyên thấu qua kiện gỗ lim dày bản này mà tìm kiếm sự tồn tại của hài tử.

Trong mộ âm hàn, Lý Tịch Trì sợ hắn bị nhiễm hàn khí, liền đi ra phía trước đem ngoại bào của mình phủ trên quan tài. Sau đó xoay người sang chỗ khác, đốt ngọn đèn đồng đen trước giường đá lên.

Chín ngọn lửa nhỏ như hạt đậu im lặng bùng cháy, trong mộ huyệt âm lãnh nhất thời tràn ngập một loại hinh hương kỳ dị.

Cái đĩa đựng đèn thờ chứa một loại dầu trơn hòa thêm dược liệu đặc biệt. Khi đốt sẽ sinh ra khói có tác dụng an thần.

Lý Tịch Trì ngồi xổm trước ngọn đèn dầu, lẳng lặng chờ trong chốc lát, đợi đến khi tiếng hít thở của Yến Nhiễm nhẹ nhàng hòa hoãn lại một ít mới mở miệng, nhưng là nói với chiếc quan tài gỗ trước mắt.

“Mạc nhi, vi phụ cùng cha con đích thân đến thăm con đây.”

Y ôn nhu nói: “Tha thứ vi phụ đã để con phải nằm đây. Chuyện trước kia là ta có lỗi với con, hại con cùng cha con phải chịu nhiều khổ cực như vậy… Nếu con có linh, xin hãy cho vi phụ một cơ hội, trở về thân thể cha con, vi phụ nhất định sẽ cho hai người những gì tốt đẹp nhất…”

Thanh âm trầm thấp, tràn ngập hối hận quanh quẩn trong mộ huyệt trống rỗng, đồng thời cũng vương vấn quấn quýt bên người Yến Nhiễm. Hắn nhoài người về phía trước nằm sấp lên trên chiếc quan tài ôm nó một cái rồi chậm rãi chống đỡ bản thân đứng dậy. Từ trong lòng lấy ra một kiện vải vóc màu sắc nhàn nhạt. Sau khi rũ ra rõ ràng là một bộ quần áo hài tử.

“Đây là quần áo cha chuẩn bị cho con.”

Yến Nhiễm mở nó ra đặt trên quan tài, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười mỉm nhu hòa.

“Không nên ngại nó cũ nát.” Hắn dịu dàng nói: “Vốn là trước đây cha dùng quần áo cũ sửa lại.”

Nhìn kiện quần áo cũ nọ, Lý Tịch Trì lúc này mới nhớ kỹ đây là quần áo Yến Nhiễm hồi còn ở sài phòng dùng quần áo của mình sửa lại. Lần trước, y lục soát sài phòng, tìm ra kiện vải xanh tặng cho Trầm Doanh Thu cũng đã thấy qua. Chỉ là khi đó tâm trí bị che lấp bởi tức giận nên mới có thể làm ra loại chuyện không thể tha thứ như vậy.

Y từng chút nhớ lại, trong lòng dâng lên một trận hối ý khó kìm nén nổi.

Yến Nhiễm trước mặt vẫn dựa sát vào quan tài, không biết đang thì thầm điều gì với hài tử. Lý Tịch Trì thì lặng lẽ xoay người đi ra cửa, phân phó những người hầu canh giữ bên ngoài: “Đi lấy hỏa bồn đến đây.”

Người hầu đưa hỏa bồn đến, cũng đã đốt gỗ thông tốt nhất ở bên trong. Ánh lửa bập bùng lan tỏa, Lý Tịch Trì đầu tiên ném vào một ít vàng mã và nguyên bảo trong bảo khố, rồi sau đó vịn bả vai Yến Nhiễm nói: “Chúng ta đốt quấn áo cho Mạc nhi đi, như vậy con có thể mặc rồi.”

Yến Nhiễm để y dìu đến trước hỏa bồn, ngồi xổm xuống, bỏ kiện quấn áo nho nhỏ vào trong bồn. Ngọn lửa kim hồng sắc lập tức cắn nuốt kiện quần áo vải bông màu xám. Bộ quần áo này căn bản cần một khoảng thời gian mới có thể cháy hết được, vậy mà chỉ trong chốc lát đã biến thành tro bụi. Trong mộ thất vốn gió khó thể lọt vào, nhưng đám tro bụi màu trắng lại từ trong hỏa bồn rung rinh bay lên, hướng về bầu trời bên ngoài mộ huyệt, rập rờn phiêu dạt.

Một kẻ khiến cho kẻ khác không dám khoe khoang kiến thức rộng rãi là Lý Tịch Trì cũng á khẩu không giải thích được. Nhưng trên mặt Yến Nhiễm lại có điểm ửng đỏ. Hắn đứng lên đi theo đám tro bụi kia một vài bước, trong miệng thì thào: “Con lấy đi rồi… Lấy đi rồi