Hồ phi sửng sốt, trái tim đớn đau quặn thắt trong ***g ngực, hướng đôi mắt tang thương cầu khẩn: “Nhưng mà bệ hạ, thần thiếp chỉ muốn ở lại bên người thôi…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Hoàng đế lúc này chẳng còn chút kiên nhẫn nào mà đi dây dưa cùng nàng, lặp lại một lần nữa: “Lập tức trở lại Phủng Hương Các cho trẫm!”

“Không… Bệ hạ… Thần thiếp không đi…”

Dường như linh cảm thấy lần này rời đi sẽ là vĩnh viễn, nữ tử bình thường vốn trước giờ luôn nhu thuận, dịu dàng lần đầu tiên biết đến cái gọi là kiên trì, ngoan cố, Hồ phi quyết không bao giờ muốn nhường vị trí của mình cho Trầm Doanh Thu kia.

Mà lúc này kẻ đang bị hai gã thị vệ kìm giữ chặt chẽ ấy đã bị đưa đến trước long ỷ của hoàng đế.

“Người đâu!” Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, sẵng giọng ra lệnh: “Hồ phi mệt mỏi rồi, mau dìu nàng đi Phủng Hương Các nghỉ ngơi.”

Y vừa dứt lời liền có hai người thái giám tiến đến, xem chừng muốn đỡ lấy Hồ phi đưa ra khỏi hoa viên.

“Các ngươi đừng chạm vào ta!”

Trong nháy mắt khi cánh tay bị hai tên thái giám chạm vào, nữ tử đột ngột cuồng hét trong tuyệt vọng: “Ta sẽ không nhường vị trí này cho bất kì kẻ nào… Sẽ không!”

“Ngươi đây là đang giở trò gì vậy!” Hoàng đế triệt để phẫn nộ đứng dậy: “Một người phụ nữ đức hạnh há có thể làm càn như thế! Ngươi chẳng lẽ muốn trẫm đày ngươi làm nô lệ hay sao?” Vừa nói vừa động tay ra lệnh, muốn đẩy nàng ra khỏi chỗ ngồi bên cạnh mình.

Hai thái giám đứng ở một bên nhìn thấy bệ hạ phẫn nộ động thủ, lập tức minh bạch giờ phút này phải nhanh nhanh chóng chóng kéo Hồ phi từ chỗ ngồi cao cao tại thượng kia xuống, cư nhiên chắc chắn rằng ấy là điều đúng đắn. Không thèm quản nàng là phi tử hay nữ lưu gì gì, cứ trực tiếp túm lấy cánh tay nàng, vận sức một đường lôi thẳng.

Hồ phi chịu đựng đau thương cùng bối rối, trong lúc đó chỉ cảm thấy một mảnh tuyệt vọng. Những kẻ trước mắt tựa hồ đang cười nhạo nàng ngu si, đê tiện. Nàng vốn đã có bệnh nhẹ trong người sao có thể địch nổi sức lực của hai tên thái giám? Tâm nổi lên một trận hàn băng, chỉ một chút sức kéo tầm thường đã đủ để nàng không còn khả năng chống chọi, ngã nhào xuống phía dưới.

Chỗ ngồi ở trên đài cao cách mặt đất tầm chín bậc thang. Hồ phi cứ thế rơi xuống không khỏi mang cho chúng nhân nơi đây một trận kinh hoàng hãi hùng. Ngay cả hoàng đế cũng biến sắc, thân mình hơi di động muốn vươn người ra giữ nàng lại, nhưng… đã không còn kịp.

Hồ phi lăn tròn trên những bậc thang, tưởng chừng mệnh của nàng phút này sẽ tuyệt, nhưng, ông trời, có khi vẫn dành cho nàng một chút xót thương, may mắn mà ngã tới gần chỗ Liên Vương gia. Không đợi Lý Tịch Trì kịp có phản ứng gì, Yến Nhiễm đã sớm hơn một bước vọt tới.

“Cẩn thận!”

Sau khi bầu không khí khẩn trương cùng hoảng sợ đến nghẹt thở ấy, Hồ phi cuối cùng cũng được an ổn trong ***g ngực Yến Nhiễm. Nàng nhẹ giọng nức nở, Yến Nhiễm cũng chỉ biết ôn nhu mà an ủi nàng: “Không có việc gì rồi, hết thảy đều đã qua, không có việc gì rồi…”

Ngay lúc này người thay đổi sắc mặt không chỉ có một.

Chẳng chờ Yến Nhiễm thêm lời lẽ nữa, Lý Tịch Trì lập tức tiến về phía trước, kéo hắn từ mặt đất lên, gắt gao giam cầm trong ***g ngực.

Mà hoàng đế cũng cả giận quát: “Hảo một kẻ Đạm Thai Yến Nhiễm ngươi, người của trẫm mà ngươi cũng dám chạm! Năm đó để cho Tịch Trì giữ lại ngươi không giết, xem ra thật sự là một sai lầm lớn!” Ngừng lại một chút, y trái lại nở nụ cười châm biếm: “… Dù sao ngươi vốn cũng chỉ là một tên nam sủng, không bằng trẫm nhân tiện ban thưởng ngươi một hủ hình, làm cho Vương gia chơi đùa cũng nhanh chóng sảng khoái .”

Long ngôn vừa ra, cử tọa đều kinh hãi. Yến Nhiễm mặc dù không rõ “Hủ hình” rốt cục có hàm nghĩa gì, nhưng ít ra cũng biết đây là một loại hình phạt, một loại cực hình tàn nhẫn ác độc.

Bởi vì cánh tay Lý Tịch Trì ôm hắn đã bắt đầu có chút cứng ngắc rồi.

Nhưng Yến Nhiễm trong lòng hắn lúc này lại không có chút hoảng sợ.