“Doanh Thu?” bước chân y thoáng dừng lại, giật mình sửng sốt, trừng mắt nhìn người đang ngồi bên giường: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Trầm Doanh Thu vừa ngẩng đầu thấy ngay Lý Tịch Trì, lập tức thu liễm thần sắc nhiệt tình khi nãy, cười khan một tiếng đáp: “Ta loáng thoáng nghe bọn nha đầu nói ‘Trong viện tử của vương gia có một người nằm liệt giường rất kỳ quái. Suốt ngày buồn rầu u ám đến độ cây cối xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà héo úa lụi tàn.’ Ta thật nén không nổi hiếu kỳ, tò mò muốn chiêm ngưỡng xem cái người nằm liệt giường kia mặt mũi ngang dọc ra sao mà có khả năng chi phối cả hoa cỏ nên đến đây ngó qua.”

Hẳn nhiên ý hắn muốn mỉa mai ám chỉ việc Yến Nhiễm bệnh nặng nằm im một chỗ giữa căn phòng vắng tanh lặng ngắt chả ai chăm sóc trông nom. Lý Tịch Trì nghe xong sắc mặt sa sầm xuống, tức thì phản bác: “Ta vẫn phái hạ nhân túc trực ở đây thường xuyên, có tắc trách hay không ngươi nhìn là biết.”

Trầm Doanh Thu tựa hồ một giây cũng không nguyện ở chung với hắn, vội vàng đứng dậy muốn nhanh nhanh chóng chóng cáo từ.

Lý Tịch Trì bị hắn bài xích rõ ràng như vậy nên cảm thấy có điểm mất mặt, lòng thoáng dấy lên luồng nhiệt khí tức giận chực chờ bộc phát. Tuy nhiên y rất giỏi tự kiềm chế, chỉ khe khẽ nhíu nhíu mày giữ im lặng, cũng không buồn nói năng gì thêm.

Thấy Trầm Doanh Thu sắp ly khai, kể ra tâm tư Yến Nhiễm lại tiếc nuối đôi chút.

Hắn đột nhiên nhớ tới điều mình vừa băn khoăn thắc mắc, nếu bây giờ Trầm Doanh Thu đi mất thì chẳng biết ngày tháng nào mới có dịp gặp lại mà nghe đáp án. Bất quá còn Lý Tịch Trì đang đứng sừng sững ở đây, hỏi nhiều không tiện. Dưới tình thế cấp bách, hắn đành nhanh trí tung hỏa mù, chủ động hướng Lý Tịch Trì nói: “Xế chiều hôm nay Trịnh Trường Cát vừa rời phủ hẹn gặp bằng hữu người Hồ Địa, ngươi đừng nên trách hắn…”

Vừa nói hắn vừa len lén chuyển ánh mắt quan sát Trầm Doanh Thu.

Quả nhiên thiên hạ tuy rộng lớn nhưng cũng chẳng thể có quá nhiều nam nhân Bách Nguyệt tộc yêu quan lại như thế.

Ngay lúc ba chữ ‘Trịnh Trường Cát’ kia lọt vào tai, cước bộ Trầm Doanh Thu thoáng khựng lại giây lát. Mặc dù không hề quay đầu qua, nhưng Yến Nhiễm vẫn có thể dễ dàng nhận ra biểu tình kinh ngạc của hắn.

Nếu Trầm Doanh Thu quen biết Trịnh Trường Cát vậy chắc chắn tộc nhân Bách Nguyệt tộc theo lời họ kể mười phần hết chín đều là Cơ Thân Ngọc.

Có điều hai câu chuyện kia lại hoàn toàn bất tương đồng.

Yến Nhiễm lẳng lặng chìm vào suy tư nhưng dưới cái nhìn đăm đăm cố chấp cháy bỏng như lửa của người nọ thật khiến hắn không cách nào tập trung nổi tinh thần.

Tuy Yến Nhiễm thốt lên câu ấy với dụng ý khác song Lý Tịch Trì dường như không phát hiện ra điểm dị thường.

Trong lòng y âm thầm kinh ngạc, lúc nãy Yến Nhiễm chủ động bắt chuyện cùng y! Y nhầm tưởng đó là tín hiệu kín đáo tế nhị ngầm ám chỉ rằng Yến Nhiễm đã chịu thỏa hiệp.

Mặc dù phải mất đoạn thời gian hơn một năm khá dài nhưng thanh niên Bách Nguyệt quật cường này cuối cùng đã thuần phục trước mặt y. Điều này làm cho tâm tình Lý Tịch Trì bỗng nhiên trở nên lâng lâng sung sướng. Sau đó y kìm không được thôi thúc muốn vươn tay ra vuốt ve hai gò má tái nhợt lạnh lẽo tựa hồ trong suốt như pha lê kia.

Điều bất ngờ nhất chính là dù Yến Nhiễm đang yêu ớt nằm trên giường vẫn cố gắng vận hết sức nghiêng đầu tránh né.

Gặp sự từ chối cương quyết như thế, cánh tay y hậm hực vươn lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đen mặt phun ra một câu: “Trải qua mấy ngày điều dưỡng, thần sắc ngươi trông tốt hơn nhiều. Thế nào còn muốn tiếp tục ngụ lại trong viện này nữa không?”

Lần này Yến Nhiễm không cực lực đối kháng như lần trước. Hắn chỉ an tĩnh ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta tiếp tục ở đây làm cái gì?”

“Cái gì cũng không cần làm.” Lý Tịch Trì không mảy may suy nghĩ trả lời: “Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi phục sức, những việc khác cứ thuận theo ta sắp xếp an bài…”

Y còn chưa nói hết, khóe môi Yến Nhiễm đã cong lên cười mỉa.

Trong phòng rất yên tĩnh, bởi vậy dù thanh âm của hắn không lớn nhưng nghe vô cùng rõ ràng:

“Ngoài chuyện truyền người thị tẩm, Vương gia còn gì khác cần phân phó? Có điều tìm một nam nhân toàn thân cao thấp đầy tì vết như ta về cùng hoan ái thì quá mức nực cười! Chẳng lẽ Vương gia coi ta tựa kì trân dị bảo kiểu da hổ, sừng hươu… đem cất dấu lưu trữ rồi họa hoằn lôi ra trưng bày cho mọi người mở rộng tầm mắt?”

Tích tắc ngực Lý Tịch Trì chấn động, giống như có một nỗi niềm băn khoăn kín đáo từ lâu muốn đập phá chui ra nhưng tâm trí lại nhất quyết không chịu thừa nhận. Y khăng khăng kiên trì nói: “Ngươi chỉ là một tù nhân Bách Nguyệt, làm gì có quyền đòi hỏi này nọ! Ngay đến Hồ phi nhan sắc khuynh quốc khuynh thành chẳng phải cũng cam tâm tình nguyện nép vào lòng hoàng huynh ta hay sao?”

“Cam tâm tình nguyện? Lấy tư thái Vương gia cao cao tại thượng nhìn xuống sao thấu hiểu được nỗi khổ tâm của kẻ hèn kém…”

Yến Nhiễm chậm rãi dời ánh mắt sang phía khác, thanh âm càng lúc càng nhỏ khó mà nghe rõ:

“Yến Nhiễm ta thân là con dân Tác-ta, một người tù binh Hồ Địa. Cả nhà già trẻ lớn bé chịu kiếp sống nô lệ nhục nhã, đến cả hài tử duy nhất lại bị ngươi cướp đi trắng trợn. Thậm chí thân thể cũng bị ngươi coi như gia súc mặc sức cắt xẻ, lật tới lật lui chơi đùa chán chê. Ta thật sự nghĩ nát óc không ra vì sao ngươi yêu cầu ta phải ‘cam tâm tình nguyện’… Vương gia, nếu ngươi cảm thấy thế là đúng, thì hãy cho ta biết lý do đi.”

Vừa nói hắn vừa quan sát Lý Tịch Trì giống như nóng lòng ngóng chờ y cho lời giải đáp thích đáng.

Lạ thay giờ khắc này đây Lý Tịch Trì muốn nói cũng chẳng thể thốt nổi nên lời.

Lý do sao…?

Bởi vì Lý Tịch Trì y còn chưa nguyện buông tay cho nên Yến Nhiễm phải cam tâm tình nguyện!

Thật sự chỉ có duy nhất một duyên cớ này thôi sao?

Lý Tịch Trì trầm mặc hồi lâu, trái tim thủy chung vẫn nhức nhối khó chịu không yên lòng. Vì vậy y đột ngột cúi người xuống, hung hăng mút mát vành môi Yến Nhiễm, hài lòng nhìn cặp môi ướt át xuất hiện vệt đỏ ửng tiên diễm chỉ thuộc về mình y.

“Cho dù không phải ngươi cam tâm tình nguyện… Nhưng chí ít ngươi cũng không chống đối quyết liệt nữa rồi… Không phải sao?”

Y kề sát tai Yến Nhiễm thầm thì nỉ non.

Yến Nhiễm chẳng tia nao núng, thản nhiên đáp trả: “Đó là bởi vì ta thực quá mỏi mệt, đâu còn khí lực phản kháng thêm. Liên Vương gia, một người đã chết hẳn cõi lòng cũng nguội lạnh, yêu đương hận thù tựa hồ gió thoảng mây bay!”

Lời vừa nói dứt, hắn liền quay mặt vào trong tường, thậm chí không hề kiêng kỵ mà đem chiếc cổ trắng ngần tinh tế phơi bày trước mắt Lý Tịch Trì.

Cũng thời khắc này ***g ngực Lý Tịch Trì bỗng bùng lên một ngọn lửa dữ dội không tên rồi nhanh chóng lụi tàn.