Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ tám giữa mùa hạ, Phỉ Lạc Vân vương Tể Lãng Vân Hãn cùng quốc sư Đào Phùng Đà tạo phản, hải vực Phỉ Lạc bị hải tặc tàn sát bừa bãi, chủ đảo thất thủ, Phỉ Lạc vương Tể Lãng Đằng Hải bị giết, Tể Lãng Vân Hãn đăng vị xưng vương, cùng Nam Chiêu chính thức kết minh, công chúa Tể Lãng Thần Tinh gả cho Nam Chiêu Hoàng Duy Kim La đã năm mươi tuổi làm quý phi.

Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ tám cuối thu, Phỉ Lạc dân chúng bất mãn tân vương thí huynh đoạt vị, tân chính tăng thêm thuế má, kêu gọi dân chúng, nổi dậy khởi nghĩa, các nơi khói lửa nổi lên bốn phía, thổ phỉ hải tặc hung hăng ngang ngược, Tể Lãng Vân Hãn trọng binh tàn khốc trấn áp, Phỉ Lạc sinh linh đồ thán; Bắc Nguyệt Kiền Nguyên đế ban bố chiêu cáo, xét thấy hai quốc ở rất gần nhau, hữu hảo lân bang, Bắc Nguyệt mở cửa hải vực, cho phép dân Phỉ Lạc chạy nạn đến các đảo nhỏ của Bắc Nguyệt, cũng để phòng bị hải tặc giặc cỏ làm càn tác loạn, xâm phạm Bắc Nguyệt ranh giới, gây tổn thương đến dân chúng Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt phái hải quân chiến thuyền tiến vào vùng biển hải tặc tàn sát bừa bãi hung hăng ngang ngược, hiệp trợ Phỉ Lạc hải quân bao vây tiêu trừ hải tặc thổ phỉ.

Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ chín đầu xuân, Nam Chiêu lấy danh nghĩa đồng minh, ý đồ nhúng tay vào nội chính Phỉ Lạc, phái binh đến Phỉ Lạc, hiệp trợ Tể Lãng Vân Hãn trấn áp ngư dân khởi nghĩa, trên đường gặp phải hải tặc tập kích, bị đánh chìm ba chiến thuyền, tổn thất năm nghìn tinh binh.

Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ chín đầu hạ, ngư dân Phỉ Lạc khởi nghĩa phất Lam kỳ chiếm Phỉ Lạc hoàng đô, Tể Lãng Vân Hãn bị treo cổ, quốc sư Đào Phùng Đà lên thuyền trên đường trốn về Nam Chiêu gặp bão to trên biển, thuyền chìm giữa biển rộng; sau trận chiến này, Phỉ Lạc dân sinh khó khăn, quốc lực đại suy, Nam Chiêu lấy danh nghĩa đồng minh, với sự dẫn dắt của Nam Chiêu quý phi, Phỉ Lạc công chúa Tể Lãng Thần Tinh, lấy vàng bạc quân lực, đến giúp đỡ Tể Lãng hoàng thất dần dần phục hồi, Phỉ Lạc từ nay về sau chia năm xẻ bảy, các đại thế lực đều tự phong vương, trong đó lấy hai phương thế lực Lam kì quân cùng Tể Lãng Thần Tinh làm trụ cột.

Trong lúc đó, Bắc Nguyệt chiến thuyền tuần tra ở vùng biển kề Bắc Nguyệt hải vực, Bắc Nguyệt Kiền Nguyên đế ban chiếu, đối với nội chính của Phỉ Lạc, Bắc Nguyệt tuyệt không nhúng tay, chỉ duy trì hòa bình ở hải vực, tiêu diệt thổ phỉ hải tặc. Dân chúng ở hải vực Phỉ Lạc cùng những người dân Phỉ Lạc chạy nạn đến Bắc Nguyệt có thêm lời khen ngợi Kiền Nguyên đế, dân gian văn nhân thậm chí viết thi từ khúc phú khen ngợi Kiền Nguyên đế lương thiện hiền lành, truyền lưu rộng rãi ở Bắc Nguyệt cùng Phỉ Lạc.

Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ chín đầu đông, Kiền Nguyên đế phái Trữ quận vương Bắc Thần Quang Vũ cùng Tể phụ Mộc Định Vân, mang theo mười thuyền lương thực vải vóc chăn bông đến mấy đảo nhỏ ở Bắc Nguyệt hải vực, cứu tế dân Phỉ Lạc chạy nạn vì chiến loạn mà chạy trối chết đến.

* * *

Vừa ra khỏi khoang thuyền, gió biển lạnh băng thấu xương thổi thẳng vào mặt, Bắc Thần Quang Vũ đưa hai tay tới bên môi hà hà mấy hơi thở nóng, rồi chà xát chà xát, mới cất bước đi lên sàn tàu.

Trước sàn tàu, tới gần chỗ đầu thuyền, Mộc Định Vân một thân lam bào, khoác áo lông chồn màu đen đang đứng ở nơi đó, gió biển thổi bay mái tóc của hắn, giữa trời xanh bao la cùng biển rộng, bóng dáng có chút tịch liêu.

“Loại thời tiết này thoạt nhìn cũng thật gay go.” Đi đến Mộc Định Vân bên cạnh, Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói, “May mắn vẫn đang là đầu đông, lạnh thêm chút nữa thật không muốn ra khỏi cửa.”

Mộc Định Vân xoay người nhìn hắn, gương mặt tuấn tú nho nhã có chút gầy gò, ánh mắt lại thực nhu hòa, hắn thấy Bắc Thần Quang Vũ cơ hồ sắp rút vào áo choàng da cáo đến nơi, không khỏi khẽ cười nói: “Sợ lạnh như vậy còn đi ra đây làm gì, ở trong khoang thuyền còn ấm áp chút.”

“Ở trong khoang thuyền lâu có chút buồn, đi ra hô hấp một chút không khí trong lành cũng tốt.” Bắc Thần Quang Vũ dậm chân một cái. Đưa tay chà chà cái lỗ tay bị gió thổi trúng lạnh lẽo, lại nhanh rút tay vào trong tay áo.

Mộc Định Vân vươn tay, kéo cái mũ trên áo choàng của Bắc Thần Quang Vũ lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc bị gió thổi loạn của hắn về sau tai.

Bắc Thần Quang Vũ lẳng lặng nhìn Mộc Định Vân, Mộc Định Vân cũng lẳng lặng nhìn hắn.

Hải thuyền lớn theo gió vượt sóng, phía trước đã có thể nhìn thấy bờ biển của đảo nhỏ. Thủy thủ trên vọng đài thổi lên tiếng kèn trầm thấp kéo dài, đội tàu rất nhanh sắp cập bờ.

Bắc Thần Quang Vũ ảm đạm cười, đánh vỡ trầm mặc, nói: “Mộc Định Vân, kỳ thật ta......”

“Vũ Nhi,” Mộc Định Vân cướp lời hắn, xoay người vào khoang thuyền, “Sắp lên bờ, vào khoang thuyền chuẩn bị một chút đi.” Nói xong, đã đi vào rồi.

Nhẹ nhàng thở dài, Bắc Thần Quang Vũ xoay người nhìn về phía đảo nhỏ càng ngày càng tới gần, hơi hơi nhíu mi.

Xuống thuyền, đi tới doanh địa đang đóng quân, quan viên phụ trách quản lý dân chạy nạn trên đảo nhỏ này liền đi lên đón, còn nghiêm túc báo cáo công tác trước nay, Bắc Thần Quang Vũ phát hiện khu dân chạy nạn phụ cận được quản lý rất khá, tất cả lều trại đều bỏ thêm chăn dày, đúng giờ có thị vệ tuần tra, vệ sinh cũng thực sạch sẽ, trên đảo nhỏ còn có thầy thuốc chẩn đoán miễn phí cho dân chạy nạn sinh bệnh. Nhìn thấy nơi này, hắn không khỏi vừa lòng bội phục liên tục gật đầu.

Ở trên đảo này liên tục ba ngày, vẫn bận rộn không ngừng, trừ bỏ phân công vật tư, còn phải an ủi dân chạy nạn, tuần tra nơi đóng quân, rốt cục, cũng kết thúc công vụ, đợi dỡ xuống bộ phận vật tư phân công cho đảo nhỏ này xong, bọn họ liền xuất phát đến đảo kế tiếp.

Một ngày này, thời tiết tốt khó có được, Bắc Thần Quang Vũ thấy Mộc Định Vân đang đứng bờ bến tàu, nhìn bọn thủy thủ khuân vác từng thùng nước ngọt từ trên thuyền xuống, liền đi qua, đứng ở bên cạnh hắn, nói: “Khó được thời tiết tốt như vậy, nghe nói này trên đảo có một vách núi cảnh sắc tốt lắm, có thể nhìn thấy cảnh sóng đánh vào đá ngầm rất hùng tráng, có hứng thú cùng đi ngắm hay không?”

Mộc Định Vân nghiêng đầu nhìn hắn, Bắc Thần Quang Vũ nhún nhún vai, cười tủm tỉm nói: “Bận rộn vài ngày, thừa dịp hiện tại có thời gian rảnh thì phải đi ngắm chứ? Khó được một chuyến đến nơi này, bỏ lỡ rất đáng tiếc.”

Cặp mắt xinh đẹp tròn đen bóng mang theo vài phần thỉnh cầu, luôn làm cho người ta không muốn cự tuyệt. Mộc Định Vân nhìn đám người ở bến tàu không có việc gì, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Hai người phất lui thị vệ, chậm rãi dọc theo sơn đạo lên đỉnh núi, một đường im lặng không nói chuyện.

Đi hồi lâu, mới đến đỉnh núi kia. Đứng trên đỉnh huyền nhai cao chót vót, gió biển mãnh liệt, dưới chân đá lởm chởm, sóng biển kịch liệt đánh lên tảng đá, như những cành hoa tuyết trắng, tạo ra từng đợt tiếng gầm rú thật lớn, rất có một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

Hai người một trước một sau đứng vững, lẳng lặng nhìn thấy sóng biển cùng nham thạch va chạm. Thật lâu sau, Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên nghiêng tai lắng nghe, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng cầu cứu mỏng manh từ bên kia huyền nhai không xa truyền đến. Cùng Mộc Định Vân nhìn nhau, hiển nhiên đối phương cũng phát giác.

Hai người vội vàng đi đến hướng kia, nhướng phía trước nhìn xuống dưới, phát hiện một tiểu hài tử chừng mười tuổi hai chân đong đưa, hai tay trắng bệch bám vào nham thạch, mắt thấy sắp ngã xuống.

Một cú ngã này, chính là tan xương nát thịt.

Bắc Thần Quang Vũ không chút suy nghĩ liền nằm trên mặt đất, rướn thân thể ra, ý muốn vươn tay tóm lấy tay tiểu hài tử.

“Vũ Nhi!” Mộc Định Vân cản cũng cản không kịp, đành phải vội cúi thân thể xuống, chụp lấy thắt lưng Bắc Thần Quang Vũ.

“Ca...... Ca...... Cứu ta......” Mặt tiểu hài tử đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ trợn to, mà tay nhỏ bé dần vô lực không chịu được sức nặng của thân thể.

“A!”

Ngay trong nháy mắt tiểu hài tử rốt cục kiên trì không được buông tay, sắp rớt xuống huyền nhai, Bắc Thần Quang Vũ dùng một tay chống nham thạch, hơn phân nửa thân thể phóng ra ngoài, đưa tay kéo cổ tay đứa nhỏ lại.

Nhẹ nhàng “rắc” một tiếng, là tiếng xương cốt gãy đoạn.

Tuy rằng cách y bào thật dày, nhưng Bắc Thần Quang Vũ vẫn cảm giác được ngực cùng bụng mình bị nham thạch gồ ghề đập vào đau đớn, bàn tay chống đỡ thân thể đã chảy máu, từng giọt từ bàn tay chảy xuống nham thạch màu đen, mà cánh tay giữ chặt tiểu hài tử lại đau đớn vô cùng, nhưng hắn cắn răng nắm chặt.

Tiêu phí không ít khí lực, hai người mới rốt cục mới kéo được tiểu hài tử từ huyền nhai lên.

Tiểu hài tử kia đã sợ tới mức vẻ mặt dại ra, run rẩy ngồi trên mặt đất nham thạch lạnh như băng, ngay cả nói cũng nói không nên lời. Mà hai người lớn cũng không tốt đẹp gì, rốt cuộc bất chấp hình tượng, mặt đối mặt chật vật ngồi dưới đất thở phì phò.

“Ngươi...... Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?!” Mộc Định Vân ngẩng đầu lớn tiếng quát lên với Bắc Thần Quang Vũ, ánh mắt phẫn nộ mà sắc bén, làm sao còn có phong phạm một Tể phụ tao nhã ôn nhu bình tĩnh ung dung.

“Chẳng lẽ ta thấy chết mà không cứu được a?!” Bắc Thần Quang Vũ cũng rống lại.

“Ngươi!!” Mộc Định Vân cả người tản mát ra uy nghiêm khí thế mãnh liệt, tựa hồ áp bách khiến cho người ta cả thở cũng thở không nổi.

Bắc Thần Quang Vũ không chút nào yếu thế trừng lại, nhất thời hai người đều như hai con gà chuẩn bị bổ vào nhau.

Gió biển thổi càng lớn, tiếng gầm rú dưới huyền nhai càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng còn có vài giọt nước nhẹ nhàng bắn lên.

“Ha hả...... Ngươi......” Cảm giác được hai người thật là buồn cười, Bắc Thần Quang Vũ lấy tay lau mặt, lắc đầu thấp giọng bật cười, gió lạnh thổi đi mồ hôi trên trán hắn, không khỏi cảm giác có chút rét run lên, loạng choạng chậm rãi đứng dậy, nói, “Gió bắt đầu to, chúng ta đi về đi.”

Mộc Định Vân nghiêm mặt không trả lời, nhưng cũng chậm rãi đứng dậy.

Bắc Thần Quang Vũ đi đến trước mặt tiểu hài tử kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, ôn nhu nói: “Không có việc gì, về nhà đi.”

Tiểu hài tử giật mình thất thần, rốt cục chậm rãi gật gật đầu, kéo góc áo Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi đứng dậy.

“Đến, chúng ta đi thôi.” Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu nói nhỏ, chậm rãi mở cước bộ, mang theo tiểu hài tử chậm rãi đi về phía sơn đạo.

Ba người trầm mặc đi xuống, đi trong chốc lát, nào biết đứa nhỏ kia lại bỗng nhiên càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cuối cùng chạy ào ào, men theo sơn đạo chạy xuống chân núi.

“Uy tiểu quỷ! Chậm một chút!” Bắc Thần Quang Vũ theo vài bước, bất đắc dĩ thật sự là không đuổi kịp, tiểu hài tử đã rất nhanh chạy tới nơi rất xa, cũng may đường xuống núi dễ đi cũng thực an toàn, hắn cũng không cần đuổi theo, dừng cước bộ lại thở, hắn xoay người nói với Mộc Định Vân ở phía sau: “Đứa nhỏ này, tám phần là do sợ hãi......”

Nào biết đâu rằng lại bỗng nhiên bị ôm chặt vào một vòm ngực ấm áp rắn chắc, đôi môi cũng bị hôn hung hăng. Bắc Thần Quang Vũ thân thể cứng đờ.

Nụ hôn này từ kịch liệt chậm rãi trở nên nhẹ nhàng, mang theo ôn nhuận cùng nhu hòa đặc biệt người nọ mới có.

Nơi mũi là hương sen nhàn nhạt, nguyên lai đây là huân hương Mộc Định Vân dùng. Cũng giống như hắn, làm cho người ta có một loại bình thản an tâm ôn nhu.

Hồi lâu, đôi môi ấm áp mới rời đi Bắc Thần Quang Vũ.

Bị ôm chặt trong ***g ngực tràn đầy hương sen nhè nhẹ, Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu, nói nhỏ: “Mộc Định Vân, kỳ thật ta......” Kỳ thật ta không thể chia trái tim thành hai nửa, như vậy, đối với ngươi hay với y cũng không công bình. Thực xin lỗi, lúc này đây, chúng ta gặp nhau quá trễ.

“Vũ Nhi, ” Mộc Định Vân nhắm chặt đôi mắt, chậm rãi lộ ra nụ cười ôn nhu mang theo một tia chua xót, “Kiếp tiếp theo, ngươi phải trao cho ta.”

Hết chương thứ ba mươi sáu