"Anh hôm nay thế nào có rãnh rỗi tới?" Thấy Tân Tránh đã lâu không lộ diện, Mạnh Vĩ Giác cười trêu ghẹo nói.

"Thật lâu không có tới nơi này nên đi xem một chút, thật nhớ anh đó." Nói xong, Tân Tránh giống như đang tìm cái gì mà hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Thế sao?" Biết rõ không phải như thế, Mạnh Vĩ Giác cũng không nguyện vạch trần, ai cũng biết hắn gần đây một lòng toàn bộ đặt ở trên người Đường Khúc Dĩnh, trừ đến công ty, những lúc khác toàn bộ tiêu tốn tại bên cạnh lão bà, chỉ sợ cô có cái gì sơ xuất, hắn nào có thời gian nghĩ đến mấy anh em tốt của hắn? Chỉ là người này nói chuyện chính là như vậy, thích quanh co lòng vòng, dù sao thời điểm không nén được, hắn tự nhiên sẽ theo thực khai ra.

Tân Tránh lung tung gật đầu một cái, mắt tiếp tục tìm kiếm .

"Pur¬ple, anh rốt cuộc đang nhìn cái gì?" Mạnh Vĩ Giác buồn cười mà hỏi.

Dứt khoát bỏ qua, Tân Tránh trực tiếp hỏi: "Ngữ Nghê đâu?" Nhưng là lời nói hắn mới hỏi xong, liền nhìn đến Tần Ngữ Nghê từ lầu hai đi xuống, phía sau còn đi theo vợ của Đàm Diễm Văn – Hà Lạc.

"Anh tìm lão bà người ta làm gì?" Mặc dù đã có bầu năm tháng, Hà Lạc vẫn lại là sôi nổi không quá an phận.

"Làm sao em cũng ở đây?"

"Anh có thể tới, em không được sao?"

"Anh có nói em không thể sao?" Tân Tránh một bộ dáng vẻ thật ủy khuất, "Chỉ là chồng em đâu? Anh ta không phải một ngày 24h mang em ở bên người sao?"

Cười đến có chút không ý tốt, Hà Lạc với giọng mang nhạo báng mà nói: "Em mới muốn hỏi anh, anh làm sao bỏ được để lão bà ở nhà một mình vậy?"

Có vẻ có chút không được tự nhiên, Tân Tránh làm ra vẻ trấn định phản kích, "So với chồng em, anh còn kém xa." Mặc dù ở trước mặt Khúc Dĩnh, hắn đã thành thói quen buông lỏng chính mình, nhưng mà đối với những người khác, hắn luôn là thoát không được vẻ cao ngạo vốn có.

Cũng không muốn để cho nhà mình biến thành chiến trường, Mạnh Vĩ Giác chen miệng nói: "Yel¬low, đi Nam bộ mấy ngày, không yên lòng Hà Lạc một người đợi tại trong nhà, cho nên đưa cô ấy tới nơi này."

"Pur¬ple, anh tìm em sao?" Thừa dịp thời điểm Tân Tránh cùng Hà Lạc đang đùa miệng lưỡi, Tần Ngữ Nghê đã từ phòng bếp chuẩn bị một bình hồng trà cùng một bàn điểm tâm nhỏ bưng ra ngoài.

Săn sóc nhận lấy cái khay từ trên tay Tần Ngữ Nghê, Mạnh Vĩ Giác thận trọng phục vụ vợ mình ngồi xuống.

Mặc dù không được tự nhiên, Tân Tránh còn là nhắm mắt nói: "Cũng không biết có phải hay không là bởi vì lo lắng tới đứa bé, Khúc Dĩnh khẩu vị vẫn không tốt lắm, buổi tối ngủ cũng không quá an ổn, anh sợ trong lòng cô ấy có áp lực quá lớn, thân thể sẽ không chịu nổi, nghĩ đến, chuyện như vậy em tương đối có kinh nghiệm, có thể hay không mời có rãnh rỗi đi qua nhà anh ngồi một lúc, theo cô ấy hàn huyên một chút, không để cho cô ấy quá khẩn trương."

"Được!"

"Em có thể tìm Hạnh Nhi cùng em đi, tiểu quỷ kia giỏi nhất là làm trò cười, cô ấy sẽ có biện pháp trêu chọc Khúc Dĩnh vui vẻ."

"Anh yên tâm, chuyện này liền giao cho em."

"Pur¬ple, anh không cần quá lo lắng, tôi đã hỏi bác sĩ của Khúc Dĩnh, anh ta nói tình trạng bây giờ của Khúc Dĩnh rất tốt, bảo bảo sẽ rất khỏe mạnh." Mạnh Vĩ Giác biết Tân Tránh trong miệng nói Đường Khúc Dĩnh khẩn trương, thật ra thì hắn càng khẩn trương, trừ không yên lòng đứa bé, càng quan tâm hơn tới vợ yêu.

Hơi chút chậm lại giọng điệu, Tân Tránh cầm lên tách hồng trà trên bàn, đang chuẩn bị hướng bên miệng đưa, lại phát hiện Hà Lạc một đôi mắt trực câu nhìn chằm chằm dán mắt nhìn hắn.

"Em nhìn anh làm cái gì?" Bị Hà Lạc nhìn đến có chút đứng ngồi không yên, Tân Tránh liếc một cái nhìn hình ảnh in ở trên cửa sổ sát đất, hắn vẫn là như vậy cao quý, như vậy ưu nhã, sẽ không có có chỗ nào có cái gì không đúng a!

"Em đang nhìn, người này thật là hay thay đổi, ban đầu còn thề thốt mỗi ngày nói hắn sẽ không yêu phụ nữ, vào lúc này một lòng bán cho người ta, hãy nói đi, lại nói quá vẹn toàn, sẽ đá trúng thiết bản đấy!" Hà Lạc châm chọc cười trêu nói.

Không nhịn được đỏ mặt, Tân Tránh lúng túng ho khan vài tiếng, không nói một câu mà uống hồng trà.

"Tiểu Lạc!" Tần Ngữ Nghê hao tổn tâm trí lắc đầu.

"Em lại không có vu hãm cho anh ấy." Hà Lạc vô tội bĩu bĩu môi, "Đàn ông mà, miệng thích làm bộ làm tịch thôi!"

"Tiểu Lạc, anh nhưng là không có tội với em." Mạnh Vĩ Giác một bộ làm bộ đáng thương nói.

"Em cũng không phải là nói anh."

"Anh không phải đàn ông sao?"

Miệng mở rộng, Hà Lạc chật vật không trả lời được.

Thấy bộ dạng Hà Lạc kinh ngạc, Tân Tránh thật sự rất muốn cười to, chỉ là người đàn ông có phong độ như hắn, dĩ nhiên không thể làm ra loại hành động không phong độ này, nhưng là nếu nén lấy không cười, thật sự không dễ chịu nha!

Nhìn chằm chằm vẻ mặt thật muốn cười kia của Tân Tránh, lại cố làm bộ dáng làm thinh, Hà Lạc thật là "Ấm ức" tới cực điểm.

"Muốn cười liền bật cười, bằng không anh cẩn thận đạt đến nội thương!" Cô cắn răng nghiến lợi nguyền rủa nói.

Người phụ nữ không có phong độ! Tân Tránh khẽ hừ một tiếng, hắn mới lười phải chấp nhặt với cô.

Nhìn thời gian một cái, Tân Tránh đứng lên, "Blue, không quấy rầy các người, tôi đi về đây."

"Tôi tiễn anh đi ra ngoài." Mạnh Vĩ Giác đi theo anh.

"Không cần." Nói gặp lại, Tân Tránh lập tức tựa như cứu hỏa chạy như bay rời đi.

***************************

Lặng lẽ ngồi dậy, lẳng lặng đưa mắt nhìn Tân Tránh đang say ngủ.

Cô thế nào cam lòng rời khỏi hắn đây? Từ lạnh lùng đến tiếp nhận, cô thật vất vả lấy được quan ái cùng che chở của hắn, cô dĩ nhiên không bỏ được, nhưng lại như thế nào? Bọn họ bởi vì "Oán hận" mà nảy sinh cùng xuất hiện, nhưng cũng bởi vì "Oán hận" phải đi đến chia tay, đây là nhất định, không phải cô có thể lựa chọn.

Vuốt bụng, Đường Khúc Dĩnh than khẽ, cô như thế nào cam lòng rời khỏi con của mình? Nó là tiểu bảo bảo của cô và Tân Tránh, một miếng thịt của cô, trên người nó chảy dòng máu của cô, cô tại sao có thể chịu đựng không thấy được cuộc sống của nó?

Có lẽ cô không phải là sinh mệnh của Tân Tránh, nhưng cô có thể không cần vứt bỏ con của mình, hiện tại đứa bé vẫn còn ở trong bụng của cô, chỉ cần cô nghĩ muốn có nó, cô là có thể bất chấp tất cả mang nó đi.

Nên cô làm lựa chọn, mặc dù lựa tại lúc này rời đi thật khiến người không thôi, nhưng là còn kéo dài, chỉ là khổ sở mà thôi.

"Em lại ngủ không được?" Tân Tránh lặng lẽ từ sau lưng Đường Khúc Dĩnh ôm lấy cô, hắn đã thành thói quen nửa đêm kiểm tra tình trạng của cô, nhìn cô có hay không đá chăn, hoặc là như hiện tại một dạng ngồi ngẩn người.

Khêu nhẹ mái tóc rối loạn của Tân Tránh, cô quyến luyến nhìn hắn, "Thật xin lỗi, đem anh đánh thức."

"Anh vừa lúc tỉnh lại, em đang nghĩ cái gì, nghĩ tới bảo bảo của chúng ta sao?"

Gật đầu một cái, cô dịu dàng cười cười, "Anh nghĩ giúp tiểu bảo bối đặt tên là gì?"

"Hiện tại mới ba tháng mà thôi, đặt tên quá sớm đi!"

"Nhưng là em muốn trước giúp con đặt tên, có được hay không?" Đường Khúc Dĩnh làm nũng lay động hắn.

"Nhưng là chúng ta bây giờ liền con trai hay con gái cũng không biết, thế nào đặt tên đây?"

"Chúng ta có thể lấy một tên của con trai, một tên của con gái a!"

Đây là Đường Khúc Dĩnh lần đầu tiên tùy hứng như vậy, Tân Tránh cũng đành phải thuận theo.

"Được rồi, anh suy nghĩ xem, muốn đặt là gì mới tốt đây?" Mím môi, hắn nghiêm túc nghĩ tới.

Nhìn hắn, cô bất giác ngây ngốc, mỗi lần nhìn hắn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế giới thế nào có người đàn ông "xinh đẹp" như vậy, nếu như có thể làm thành một tác phẩm tới bình luận, hắn nhất định là kiệt tác xuất sắc nhất.

Đường Khúc Dĩnh nhìn đến xuất thần, Tân Tránh nhưng là bởi vì hương thơm thanh nhã trên người cô mà không cách nào tập trung suy nghĩ, kể từ khi biết cô mang thai sau, hắn vẫn không dám đụng vào cô, bởi vì tình trạng thân thể cô không khỏe, hắn sợ mình sẽ khống chế không được quá mức kịch liệt, nhưng là nghe Blue nói tình trạng bây giờ của cô rất tốt, dục vọng của hắn lại bắt đầu không an phận tác quái, hắn nghĩ muốn yêu cô, thật nghĩ muốn, thật nghĩ muốn!

"Khúc Dĩnh."

Kinh ngạc lấy lại tinh thần, Đường Khúc Dĩnh mở trừng hai mắt, "Anh nghĩ được tên rồi!"

Đưa tay cởi nút áo ngủ của cô ra, Tân Tránh hôn lên vành tai cô, ở bên tai cô rắc hấp dẫn nỉ non, "Anh muốn yêu em, anh sẽ thật dịu dàng, thật dịu dàng."

Cũng chỉ là một câu nói, Đường Khúc Dĩnh cảm giác thân thể vọt chạy qua một dòng điện, khát vọng giống như một tấm lưới, dày đặc chặt chẽ trói lại cô.

Trút đi áo ngủ của cô, ngắm nhìn đôi ngọc phong tuyết trắng đang nở rộ của cô trắng, Tân Tránh theo cái cổ trắng mịn của cô, từng tấc in dấu ấn ký của mình, môi lưỡi của hắn nghịch ngợm liếm trêu chọc cô mỗi một đạo mềm nhẵn xúc cảm, yêu say đắm tư vị ngọt ngào mềm mại này.

Ngậm nụ hoa bởi vì mang thai mà đẫy đà hơn của cô, hắn nhẹ nhàng mút trêu chọc, mê muội gặm cắn, cho đến sóng triều tình dục càng cuồng nhiệt xâm nhập ý thức, nụ hôn của hắn tiếp đi xuống từ từ hoạt động, cho đến bụng cô, đứa bé của bọn họ đang bên trong dựng dục, một sinh mệnh đưa bọn họ càng thêm thân mật kéo ở chung một chỗ.

Để cẩn thận hơn, Tân Tránh nằm ngửa thân thể, khiến Đường Khúc Dĩnh ngồi ở trên người của hắn, "Yêu anh, giống như anh yêu em vậy."

Thuận theo bỏ đi áo ngủ trên người Tân Tránh, Đường Khúc Dĩnh như học sinh khéo léo, cô đem lấy thể nghiệm đến vui vẻ một lòng hồi báo, lỗ tai của hắn, gáy của hắn, lồng ngực rắn chắc của hắn, còn có này hai núm nho nhỏ nhô ra, cô nóng bỏng liếm trêu chọc, đem lấy cô thâm tình không nói gì truyền lại.

"Ách. . . . . ." Này từng đợt sóng nhiệt kích cuồng lao thẳng tới hắn, Tân Tránh không thể đè nén mà bất lực chính mình rên rỉ.

Thật vui mừng chính mình có thể mang tới cho hắn như thế mãnh liệt vui sướng, Đường Khúc Dĩnh càng to gan nắm lấy dục vọng căn nguyên của hắn, đem lẫn nhau hãm nhập càng điên cuồng, càng thâm trầm vực sâu tình dục.

"Khúc Dĩnh, yêu anh!" Bắt lấy hông của cô, Tân Tránh đem lấy cô kéo xuống, khiến lẫn nhau chân thật kết hợp.

Theo cảm quan dẫn đường, cô để mặc cho mình ở trên người hắn nhẹ nhàng vũ động, rong ruổi.

Trong cơ thể khát vọng càng đốt càng mãnh liệt, Tân Tránh phát ra một tiếng gầm nhẹ, nâng mông Đường Khúc Dĩnh lên, khiến cho cô chuyển từ ôn hòa sang khẩn thiết, cùng nhau rơi vào trận tình ái cuồng dã.

Trong không khí còn tràn ngập một cỗ hơi thở hoan ái, nằm ở trên người Tân Tránh, cô thỏa mãn lắng nghe nhịp tim hắn đập.

"Em có khỏe không?" Mặc dù đã rất nỗ lực khống chế mình, nhưng hắn còn là lo lắng thương tổn đến cô.

Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, Đường Khúc Dĩnh nhịn không được đỏ mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngượng ngùng nghĩ dời đi lực chú ý của Tân Tránh, "Anh đã nghĩ ra tên hay chưa?"

"Tên? Tên là gì?"

"Tên của bảo bảo a!"

Rốt cuộc phản ứng kịp, Tân Tránh thê thảm mà nói: "Chúng ta nhất định hiện tại phải đặt tên cho bảo bảo sao?"

"Dĩ nhiên, không lấy được tên thật hay thì buổi tối hôm nay anh không được phép ngủ." Đường Khúc Dĩnh bá đạo nói.

"Em thật tàn nhẫn!" Hắn phát ra rên rỉ khổ sở, phụ nữ mang thai, cừu non cũng sẽ biến thành con cọp.

"Anh nhanh suy nghĩ một chút, nghĩ tới, là có thể ngủ a!"

Nói xong đơn giản như vậy, hiện tại đầu dưa của hắn còn hỗn loạn, hắn chỉ muốn ôm cô ngủ, nào có tinh lực nghĩ tên là gì?

"Được, anh nghĩ." Lão bà lớn nhất, hắn vẫn lại là nhận mệnh nghĩ.

######################

"A Kỳ, bà nháo đủ chưa? Chẳng lẽ bà tính toán vì nha đầu kia, cả đời đều không cùng tôi nói chuyện sao?" Không chịu nổi Trần Mạnh Kỳ lạnh nhạt, Tân Khải Xương nhịn không được tức giận nổi đóa.

Hừ một tiếng, Trần Mạnh Kỳ cầm tờ báo trên tay giơ cao hơn, nói chuyện đi, bà cũng không tin ông có thể đùa giỡn quá quắt tới khi nào! Chỉ là, coi như ông cũng thật lợi hại thế nhưng có thể cùng bà kéo tới hai tháng!

"Bà rốt cuộc muốn thế nào?" Tân Khải Xương giận đùng đùng lấy đi tờ báo trên tay bà.

Miễn cưỡng liếc ông một cái, Trần Mạnh Kỳ ưu nhã nhấc lên hai chân bắt chéo nhau, thảnh thơi nhìn cắt sửa chỉnh tề móng tay.

"Tôi cao hứng không cùng ông nói không được sao?"

"Bà . . . . . Bà quả thật không thể nói lý!" Bà là vợ của ông, bọn họ hai bên chung sống đã ba mươi năm, ông bây giờ lại so ra kém một người ngoài!

"Mời làm rõ ràng, người không thể nói lý là ông, ông bảo tôi không cần lo chuyện của ông, vậy ông quản tôi làm chi?" Trần Mạnh Kỳ nổi cáu rống lên đáp lại, cái gì nha, ác nhân cáo trạng trước!

"Bà. . . . . . Tức chết tôi rồi !" Nhìn chằm chằm bà, Tân Khải Xương thật muốn hung hăng gõ đầu dưa của bà một phen, khến bà tỉnh táo một chút, đem tình trạng làm rõ ràng.

"Người sẽ bị tức chết phải là tôi đi!" Bà không khách khí phản kích lại.

"Bà. . . . . . Bà có nghĩ tới hay không cảm thụ trong lòng tôi?"

Lạnh lùng cười một tiếng, Trần Mạnh Kỳ không nhanh không chậm hỏi ngược lại, "Vậy ông có nghĩ tới hay không cảm thụ trong lòng tôi? Ông cho rằng thời điểm tôi biết trong lòng ông vẫn tồn tại người phụ nữ khác, tôi sẽ dễ chịu sao?"

"Trong lòng tôi không có người phụ nữ khác. . . . . ."

"Không có cũng sẽ không có oán, sẽ không có hận."

Không, Cố Viện Thu sớm từ trong lòng ông trừ bỏ đi, nếu như không phải là Đường Khúc Dĩnh xuất hiện, ông căn bản không nghĩ tới bà ấy, nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần nghĩ tới sự kiện đấy, ông cũng chưa có biện pháp khiến mình tha thứ.

Dùng ngón tay đâm đâm lồng ngực Tân Khải Xương, Trần Mạnh Kỳ lẽ thẳng khí hùng nói, "Ông hãy lần mò lương tâm của mình hỏi chính mình một chút, đem một cô gái vô tội kéo xuống nước, cái người này coi là cái gì? Vì một nợ cũ ba mươi mấy năm trước, lấy hạnh phúc của con trai mình ra trêu đùa, cái người này là cái vẹo gì?"

Bị chận phải á khẩu không trả lời được, Tân Khải Xương chật vật quay đầu.

Vừa lúc đó, quản gia Tân gia Giang bá đi vào phòng khách, "Ông chủ, có một phong thư chuyển phát cho ngài."

Sửa sang lại một chút suy nghĩ rối loạn, Tân Khải Xương phiền lòng mà hỏi: "Người nào gửi tới?"

"Này. . . . . ." Liếc mắt nhìn Trần Mạnh Kỳ, Giang bá do dự nên nói hay không nên nói sẽ tốt hơn.

"Lão Giang, không cần ấp a ấp úng, nói, rốt cuộc là ai gửi tới?" Nhìn thấy Giang bá chần chờ, Trần Mạnh Kỳ trực giác phong thư trên tay ông có vấn đề.

"Này. . . . . . Là thiếu phu nhân gởi cho ông chủ ."

Nghe vậy, Tân Khải Xương nhất thời có một loại cảm giác lo sợ, ông nhanh chóng nhận lấy phong thư, mở ra đọc.

Không nhịn được tò mò trong lòng, Trần Mạnh Kỳ len lén rướn cổ lên, muốn nhìn rõ nội dung trong thư, chỉ là lại chỉ có thể nhìn thấy những hàng chữ chi chịt chữ. Không có biện pháp, bà chỉ tốt nại (kiềm chế) tính tình chờ ông xem xong, nhưng là hồi lâu sau, chỉ thấy được ông cũng không nhúc nhích, không nói một câu phát ngốc ra.

"Xảy ra chuyện gì?" Nóng lòng đoạt lấy thư trong tay Tân Khải Xương, Trần Mạnh Kỳ nhớ kĩ từng chữ từng câu phía trên——

"Bác Tân, thiên thiên vạn vạn lần thật xin lỗi, cháu cuối cùng vẫn là phá hủy hiệp nghị giữa chúng ta, cháu mang đứa bé đi, bởi vì cháu thật sự không bỏ được máu mủ của mình mà rời đi, nhìn đứa bé ở trong bụng cháu ngày từng ngày lớn lên, cháu không cách nào tưởng tượng mình tại sao có thể tàn nhẫn bỏ xuống nó, cho nên xin tha thứ sự ích kỷ của cháu, tha thứ cháu thân làm mẹ người là không bỏ được. Bác Tân, cháu thật sâu khẩn cầu ngài quên đi quá khứ, mặc dù ngài mất đi mẹ cháu, lại lấy được một bảo bối trân quý hơn, ngài là một người có được hạnh phúc."

Ngẩng đầu nhìn về phía Tân Khải Xương, Trần Mạnh Kỳ đau lòng nói: "Ông hiện tại hài lòng chưa!"

Ông còn là kinh ngạc không nói lời nào.

"Nếu như đến bây giờ ông còn khăng khăng một mực, ông thật là người đáng buồn nhất trên thế giới." Đem thư bỏ trên bàn, Trần Mạnh Kỳ đem phòng khách để lại cho một mình ông, để cho ông chính mình thật tốt suy nghĩ một chút.

Tân Khải Xương hối hận, nhưng lại không nói ra miệng.

***************************

"Khúc Dĩnh, anh đã trở về. . . . . ." Nhìn căn phòng lạnh lẽo, không có một tia hơi thở ấm áp, Tân Tránh đột nhiên có một cổ bất an mãnh liệt, giống như có chuyện gì xảy ra.

Ý niệm như vậy, Tân Tránh giống như nổi điên vọt tới tủ treo quần áo mở ra, y phục của Đường Khúc Dĩnh cơ hồ mang đi hết.

Tâm bắt đầu rối loạn, hắn giống như con ruồi không đầu hướng xung quanh căn nhà trọ xông loạn, giống như cô đang nghịch ngợm trốn ở một góc nào đấy, chờ hù dọa hắn, chỉ là lật xong cả phòng, cái gì cũng không có, mà hắn chỉ có thể kiệt sức ngồi liệt tại mép giường, suy nghĩ tìm không được trọng điểm chính.

Đột nhiên, hắn liếc thấy trên bàn trang điểm có phong thư, hắn không chút nào suy tính xông tới cầm lên.

Mở thư ra, thấy đồ bên trong, Tân Tránh không thể tin được lắc đầu, "Gạt người cái này không thể nào là thật!" Một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã tốt kí, còn viết "Em rời khỏi, không cần tới tìm em nữa" tờ giấy, đây là vì cái gì?

Không đây là một trò đùa, hắn muốn tỉnh táo lại, buổi sáng hôm nay bọn họ còn ân ái như vậy, cô làm sao có thể. . . . . . Đây không phải là thật, trong này nhất định có nguyên do gì. . . . . .

"Pur¬ple, anh có nhà không?"

Ngẩn ra, Tân Tránh ngay sau đó giống như là lấy lại tinh thần mà hét lớn: "Red!" Tiếp nhấc chân quay người lại phía sau phóng tới.

"Red!" Nhìn phơi ra một thân da thịt màu cổ đồng - Tề Hàn Tinh, Tân Tránh đột nhiên cảm thấy ngắn ngủn không tới năm tháng xa cách, giống như qua một thế kỷ lâu như vậy.

"Tiểu tử, nghe nói anh kết hôn, hơn nữa lão bà còn mang thai, Ôi trời ơi!!, anh thế nhưng so với tôi sớm làm ba!" Hướng trước ngực Tân Tránh hung hăng đánh một quyền, Tề Hàn Tinh nhiệt tình ôm bờ vai hắn, một đôi mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, "Anh đem tân nương tử giấu đi chỗ nào rồi hả ?"

Cầm trên tay tờ đơn thỏa thuận ly hôn cùng tờ giấy nhét vào trong tay của anh, Tân Tránh yên lặng đi tới sofa ngồi xuống.

"Đây là cái gì. . . . . ." Vừa nhìn thấy rõ ràng Tân Tránh ném cho anh là cái gì, Tề Hàn Tinh bị sợ đến "Hoa dung thất sắc" , "Pur¬ple, anh đừng làm tôi sợ, này đang giở trò quỷ gì?" Sẽ không thảm như vậy đi, anh liền tân nương tử lớn lên là tròn hay là dẹp, cũng còn chưa biết a!

"Phải là tôi hỏi anh, anh ở đây giở trò quỷ gì?"

"Tôi giở trò quỷ gì?" Này cùng anh có quan hệ gì? Tề Hàn Tinh không giải thích được nhìn Tân Tránh.

"Anh chẳng phải biết tân nương tử của tôi là ai đấy thôi?"

Cười gượng vài tiếng, Tề Hàn Tinh tức giận thưởng hắn một cái liếc mắt, "Anh đừng ngu dại có được hay không? Thời điểm anh kết hôn tôi đang ở Singapore, tôi làm sao biết tân nương tử là ai?"

"Anh nhớ trước khi ra khỏi nước có đưa cho tôi một phần quà sinh nhật sao?"

Không hiểu nổi Tân Tránh làm chi không đầu không đuôi kéo đến chuyện này, nhưng mà đối với chuyện này anh có thể hả hê rồi, "Như thế nào? Cái con nhóc đó rất tuyệt đi!"

"Cô ấy chính là lão bà của tôi."

Mắt trừng được giống như chuông đồng một dạng, Tề Hàn Tinh vào lúc này buồn cười không được, "Anh ở đây cùng tôi nói giỡn ư?"

"Lão bà của tôi mang theo bụng bầu không biết chạy đến nơi nào, tôi hiện tại gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tôi còn có tâm tư đùa giỡn với anh sao?"

"Nhưng là, làm sao anh sẽ đi cưới một cô gái quán rượu làm lão bà?" Không phải anh có kỳ thị, người tự luyến, kiêu ngạo giống như Pur¬ple vậy, làm sao sẽ cho phép mình cưới một người phụ nữ tại nơi thanh sắc (múa hát và sắc đẹp) lăn lộn?

Hếch mày, Tân Tránh kỳ quái nói: "Ai nói cô ấy là gái quán rượu?" Red mắt như vậy có vấn đề sao? Khúc Dĩnh là cô gái hồn nhiên, thẹn thùng như vậy, anh ta làm sao sẽ cho là cô ấy kiếm là tiền của đàn ông?

"Anh. . . . . . Chẳng lẽ không đúng sao?" Má ơi! Hắn thiếu chút nữa liền lộ ý tứ!

"Lão bà của tôi làm ở một công ty máy tính, anh nói phải hay không ?"

"Cô ấy buổi tối có thể kiêm chức. . . . . ."

"Thu hồi sức tưởng tượng của anh đi!" Trợn mắt nhìn Tề Hàn Tinh một cái, Tân Tránh không có tính nhẫn nại rồi, "Ban đầu làm sao anh tìm tới Khúc Dĩnh?"

"Bạn bè của bạn bè giới thiệu thôi!" Tề Hàn Tinh hàm hồ lên tiếng: "Anh ta cho tôi xem hình, tôi cảm thấy được rất tốt, đã nói tốt a!"

"Anh biết tôi là cái gì cùng Khúc Dĩnh kết hôn sao?"

"Tôi làm sao biết?" Đây là cái vấn đề ngu ngốc gì, anh cũng không phải là giun đũa trong bụng Pur¬ple, anh làm sao biết Pur¬ple tại sao muốn cưới người phụ nữ kia?

"Bị ba mẹ tôi bắt được chúng tôi ở trên giường, tại sự cưỡng bách của mẹ tôi, tôi chỉ tốt kết hôn."

Lắc đầu, Tề Hàn Tinh là không tin, cũng là hồ đồ rồi, "Tại sao có thể như vậy?"

"Tôi hiểu biết rõ anh hẳn sẽ không thiết kế tôi, chỉ là anh biết là ai bày cái bẫy này, là ai tìm tới anh?"

Đây mới thật là hao tổn tâm trí, nên nói hay không nên nói đây? Tề Hàn Tinh do dự.

"Trải qua mấy ngày nay, tôi vốn đã quyết định không truy cứu chuyện này, nhưng là bây giờ Khúc Dĩnh không thấy, tôi không hiểu rõ một người phụ nữ luôn miệng nói yêu tôi tại sao phải rời đi tôi, trừ phi, cô ấy là bị bắt buộc."

"Bác Tân tìm tới tôi, bác ấy nói anh vẫn không kết hôn, cũng không náo Scandal, bác ấy sợ anh có khuynh hướng đồng tính luyến ái, tôi dĩ nhiên biết anh không có thích trai đẹp, nhưng là bất kể tôi cùng bác ấy bảo đảm thế nào, bác ấy chính là không chịu tin tưởng lời của tôi, tôi là muốn bác ấy an tâm, không thể làm gì khác hơn là đồng ý giúp bác ấy tặng quà cho anh."

Chuyện hoàn toàn ra ngoài dự đoán, Tân Tránh kinh ngạc nói không ra lời.

"Tôi lúc ấy thật không nghĩ tới nhiều như vậy, tôi chỉ là đơn thuần giúp bác Tân đưa quà tặng đến trên tay anh, những thứ khác tôi một mực không biết."

Nhảy dựng lên, Tân Tránh không nói một từ liền xông ra ngoài.

"Pur¬ple, anh nghĩ muốn làm gì?" Liền vội vàng kéo lại hắn, Tề Hàn Tinh lo lắng hỏi.

"Tôi đi cùng ba tôi hỏi rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hắn cơ hồ có thể khẳng định, Khúc Dĩnh nhất định là bị ba ép đi, nhưng là hắn không hiểu đây là vì cái gì? Ba đem khúc dĩnh đưa vào sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn yêu Khúc Dĩnh, ba lại đem Khúc Dĩnh bức ra sinh mệnh của hắn, đây là ý gì?

"Pur¬ple, anh đừng kích động; anh cái gì đều không hiểu rõ muốn đi tìm bác Tân lý luận, chỉ biết đem chuyện lấy cương, anh nên trước tiên đem lão bà của anh tìm ra tương đối quan trọng."

Red nói không sai, lỗ mãng làm việc đối với hắn một chút ích lợi cũng không có, hắn không thể tại thời điểm cần tỉnh táo nhất, ngược lại mất đi hắn luôn luôn trầm tĩnh.

"Nhưng là, tôi phải đi nơi nào tìm người?"

"Này còn phải hỏi, đương nhiên là từ người nhà cô ấy bên kia xuống tay trước a!" Người này quýnh lên, đầu dưa cũng chập mạch rồi!

"Anh sai lầm rồi, Khúc Dĩnh sẽ không về đi tìm ba mẹ cô ấy, cô ấy rất thương ba mẹ mình, cô ấy sẽ không để cho bọn họ biết cô ấy muốn cùng tôi ly hôn, ít nhất hiện tại không biết." Cô ấy đã có tính toán rời đi hắn, cũng sẽ không ở một chỗ để cho hắn tìm được, chỉ là nói đi thì nói lại, này cũng là chỗ duy nhất có thể cung cấp đầu mối cho hắn.

Nghĩ tới, Tân Tránh lập tức đẩy ra Tề Hàn Tinh đi ra ngoài.

"Anh bây giờ lại muốn đi nơi nào?" Theo sát Tân Tránh, Tề Hàn Tinh thật sự không yên lòng với hắn.

"Đi tìm ba vợ mẹ vợ tôi a!"

"Tôi lái xe đưa anh đi."

"Không cần. . . . . ."

"Không được, anh bây giờ như vậy nôn nóng, vì lý do an toàn, vẫn là tôi đưa anh đi, anh vừa đúng có thể bình tĩnh lại rồi đem toàn bộ chuyện tình cẩn thận nghĩ một lần, nói không chừng có thể phát hiện ra cái gì."

Red nói không sai, hắn là cần suy nghĩ một chút.

"Red, kia liền phiền toái anh rồi."

Hết