Không đúng, Ngụy Diệp khẳng định có chỗ nào đó không đúng.

“Hiromi” liên thủ với “Labrador” phòng thủ rất tốt, ngăn cản Cố Ân Sính, nào ngờ tên khốn kia làm động tác giả, mau chóng chuyền bóng, tiên phong của đối phương một mình áp sát rổ, các nữ sinh điên cuồng cổ vũ, mau vào đi.

Giữa trận, giữ bóng tiến về phía trước, chuyền cho “Bichon” ở vị trí không tệ, Ngụy Diệp mau chóng phán đoán tình thế lúc này, đi tới bám sát hậu vệ đối phương có thể gây trở ngại cho “Hiromi” ném bóng, Ngụy Diệp bất giác nghĩ tới trò chơi, nếu như đây là đánh 5 5, cái cảm giác kỳ quái này chính là do vị trí đứng!

Từ ngoài nhìn vào có vẻ bình thường nhưng mà vị trí đứng của Shih Tzu quá gần phía trong, hay là cậu ta cố ý nhắm vào tên khốn kia. Nhưng mà đứng ở đó không tiện cho đồng đội chuyền bóng, theo ngôn ngữ trong trò chơi mà nói, cậu ta đứng quá xa, vú em không đút sữa được!

Sau đó, ngoại trừ chuyên tâm ném bóng từ bên ngoài, Ngụy Diệp luôn quan sát vị trí của Shih Tzu, phát hiện ra tên này cố ý nhắm vào tên khốn, rồi khi tầm nhìn của khán giả cùng trọng tài bị các vận động viên khác ngăn cản, hắn lập tức giở trò với tên khốn, liên tục lén lút làm.

Mẹ nó! Ngụy Diệp cảm thấy tức phát điên. Cậu nhìn chằm chằm đối phương, hận không thể nhét tên lùn này vào bồn cầu, nhấn xả nước. Chờ chút… Bồn cầu, WC, Ngụy Diệp đột nhiên nhớ ra, đó chẳng phải là anh Hoa gì đó chửi tên khốn vì khi thi không ghi đáp án vào giấy cho hắn sao!!

Quả là đồ hèn, thấy người này có quấn lấy Cố Ân Sính, Ngụy Diệp cố ý dẫn bóng tới hướng ngược lại, nhưng vậy thì “anh chó Shih Tzu Hoa” kia không thể nào trước mặt bao người động thủ với nam thần của quần chúng nhân dân, sẽ không bị đám con gái phẫn nộ tổ chức thành đoàn mắng chửi một trăm lần.

Nhưng mà đội ngũ không đồng lòng sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Cho dù Ngụy Diệp ném bóng chuẩn, “Hiromi” cùng “Labrador” liên thủ tấn công cũng có vài phần hiệu quả, nhưng càng kéo dài càng hỏng. Ngụy Diệp đánh được hơn mười phút, dường như đội trưởng không còn cần họ đánh nốt mười phút tiếp theo.

Chắc là quá sốt ruột, “Hiromi” vội vã ném bóng. Quả bóng vừa rời khỏi tay, Ngụy Diệp đã biết không vào, vội vàng chạy tới, tuy cậu không thể cướp bóng trên rổ, nhưng không ngờ vừa tới gần cái rổ đã thấy “chó Shih Tzu” thừa dịp tên khốn ngẩng đầu nhìn bóng, giơ chân đạp vào đầu gối tên khốn. Đầu óc cậu không kịp nghĩ gì, lập tức nhào về hướng bọn họ.

“Oái.” Lần này Ngụy Diệp trực tiếp đụng ngã hai người họ, tiếng còi của trọng tài cũng ngay tức khắc vang lên.

“Các cậu ai có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?” Nghe tiếng nữ sinh thét chói tai bên ngoài sân bóng, đầu đội trưởng đội bóng rổ như muốn vỡ toác. Các cô gái bên cạnh không biết đã xảy ra cái gì, bắt đầu muốn lại gần, quan tâm xem nam thần có bị thương không.

“Mẹ nó, nào ai biết thằng nhóc này mắc bệnh gì, đột nhiên nhảy tới, đần độn thì đừng chơi bóng chứ.” Ngụy Diệp vừa định giải thích, nào ngờ “chó Shih Tzu” lên tiếng trước.

“Mẹ mày, rốt cuộc là ai đừng chơi bóng, mày tưởng chơi bóng là đánh người à, bảo Cố Ân Sính vạch áo lên xem có bao nhiêu vết bầm do mày đánh.” Thật là, tối đa cậu cũng chỉ bắt nạt tên khốn kia trong game một tý, thằng này tính là gì chứ!

“Đừng ngậm máu phun người. Mày có bằng chứng thì lôi ra xem nào? Mắt nào của mày thấy tao đánh nó. Mẹ mày không có chứng cờ thì đừng sủa bậy, nhàn rỗi rảnh việc ra mặt thay người khác cơ à? Quân chó đẻ nhà mày đừng có xen vào việc của người khác.” “Chó Shih Tzu” ỷ vào động tác lén lút của mình không ai thấy được, liên tục văng bậy.

Ngụy Diệp quả thực chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải mắt cá chân cậu đau không đứng nổi, cậu nhất định sẽ xông tới đạp gãy chym hắn.

Đội trưởng đội bóng rổ cũng bối rối. Hắn không ngờ tổ chức hoạt động còn gặp phải phiền phức này, nếu như xử lí không tốt, việc vào Đảng của hắn sẽ bị hoãn lại một năm.

“Bạn học này, cậu có… chứng cứ gì không… Có lẽ còn có người khác thấy được…”

Ngụy Diệp thật muốn bùng cháy, hơn nữa mắt cá chân đau đớn từng cơn, trên trán toát ra mồ hôi tinh tế.

“Tôi có.” Không ngờ Cố Ân Sính nãy giờ vẫn đỡ cậu đột nhiên lên tiếng.

Lần này mọi ánh mắt đều dồn vào anh, “Cố Ân Sính, mày điêu cái gì. Đừng có vu oan cho ông đây.” Khổ chủ còn chưa kịp mở miệng, “chó Shih Tzu” đã chột dạ sủa.

Không để ý tới hắn, trước tiên Cố Ân Sính đỡ Ngụy Diệp ngồi xuống một bên, xong mới đứng dậy đi đến giữa đám con gái, nói với một cô gái: “Bạn có quay phim đúng không? Cho tôi mượn điện thoại di động nhé.”

Đối phương không ngờ nam thần phát hiện ra cô len lút quay phim, vẻ mặt đỏ bừng đưa điện thoại cho Cố Ân Ssinh, còn run tay thiếu chút nữa ném luôn điện thoại xuống đất.

Có chứng cớ này, mọi chuyện đều rõ ràng, đặc biệt là ống kính của cô gái này chỉ quay theo Cố Ân Sính, tuy rằng camera điện thoại di động không quá nét, nhưng động tác của từng người đều thu được, có vài động tác rõ ràng vô cùng.

Tên “chó Shih Tzu” này không còn gì để nói, đừng nói tới tuyển thành viên thi đấu bóng rổ, sợ rằng sau này hắn còn bị phạt nặng. Không có tâm tư xem đội trưởng cùng cán bộ thể dục xử lí chuyện này thế nào, Cố Ân Sính cẩn thận không đụng tới vết thương của Ngụy Diệp, ôm lấy cậu đi thẳng về phía trạm xá. Nếu không phải sợ người khác vu oan cho Ngụy Diệp, anh cũng chả quan tâm tới điện thoại của cô gái chụp ảnh mình kia.

Mà người ở trong lòng anh, Ngụy Diệp choáng váng vô cùng, giống như đám con gái lang sói xung quanh.

Lần này nhất định mình nổi tiếng rồi, là một thằng đàn ông chơi Cơ Tam, Ngụy Diệp hiểu rõ sự tồn tại của loại con gái này, chỉ sợ những năm đại học sau này của cậu đã bị gán với một người: dán mác họ Cố, trở thành một thằng gay, sau này không còn cô gái nào dám yêu cậu nữa.

A, khó chịu chết mất. Ngụy Diệp hận không thể nhảy ngay xuống, nhưng trên đùi vô lực, sợ rằng vùng vẫy sẽ khiến tên khốn khó đứng vững, cậu chỉ có thể yên lặng che mặt mình, trong lòng tự an ủi bản thân.

“A.”

Cười cái đầu anh! Ngụy Diệp trừng mắt nhìn thằng đầu têu, nếu không phải vì cứu anh ta, cậu sao khổ như vậy được? Nhưng mà chạm phải ánh mắt lo lắng của Cố Ân Sính, Ngụy Diệp muốn mắng cũng không thốt ra được. Người đàn ông này thật lòng quan tâm cậu.

Vội vàng bận rộn kiểm ra, chụp phim, bác sĩ nói, cháu trai, may mà cháu không gãy xương, không cần bó bột. Nhưng mà cháu bị nứt xương, một tuần không được vận động, ba tháng không được chạy.

QAQ Đau quá, mẹ nó xương ơi, sao mày nứt không báo trước cho tao một tiếng để tao chuẩn bị tâm lý! Ngụy Diệp yên lặng rưng rưng nước mắt mắng chửi, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy bộ mặt tự trách của tên khốn. Cậu vội vàng giả vờ mình tuyệt đối không đau, miễn cho cái tên âm mưu này lại nghĩ lung tung.

“Này.” Cố Ân Sính nghe bác sĩ kê đơn thuốc và những điều phải chú ý xong, hỏi Ngụy Diệp: “Tạm thời cậu không tiện đi lại, hay là tới nhà của tôi đi, tôi chăm sóc cậu.”

Ngụy Diệp lập tức nói: “Không cần, không cần. Tôi chỉ bị thương một chân, còn một chân vẫn sống được. Đừng khinh thường năng lực nhảy của tôi.” Nói xong, cậu còn định dùng hành động để chứng minh.

Vội vàng đỡ lấy con chiếp chiếp vàng ngốc lại bắt đầu giả vờ mạnh mẽ, Cố Ân Sính vẫn lo lắng. Nhưng mà Ngụy Diệp kiên trì như thế, anh cũng hết cách, chỉ cõng cậu đi. Bởi vì đối phương kiên quyết từ chối động tác ôm khiến quần chúng nhân dân bùng nổ của anh, anh đành cõng cậu về.

Nào ngờ vừa về đến nhà, Phiền Phức đã khiến Cố Ân Sính mừng rỡ vô cùng.

Cái con Phiền Phức chết tiệt này, nó dám mở cửa phòng trạch nam, trả thù Ngụy diệp bằng cách in dấu chân “hoa mai” lên giường cậu, khiến Ngụy Diệp tức giận tới mức thiếu chút nữa thịt nó luôn. Nhưng mà khi thấy được hoàn cảnh giường của trạch nam, Ngụy Diệp cảm thấy an ủi hơn chút, ít nhất… Nó không có để lại một “bãi vàng” trên giường!

Đây chính là nước tiểu đồng tử chân chính đó, một phút mặc niệm trạch nam Lí Cảnh Lâm, Ngụy Diệp cười trộm.

“Cậu xác định có thể tự chăm sóc bản thân?” Cố Ân Sính nhìn đống hỗn độn, hận không thể trực tiếp đóng gói Ngụy Diệp mang đi, đặc biệt là khi anh biết trạch nam đã đi thi đấu. “Dù sao cậu cũng vì tôi nên mới bị thương…”

Vốn mình cậu đã làm anh lo lắng không ngừng, giờ còn có thể một con chó, bị ánh mắt tự trách cùng kiên quyết không cho từ chối của tên khốn nhìn thẳng, Ngụy Diệp càng thêm chột dạ, cứ như nếu cậu không để tên khốn này chăm sóc, anh ta sẽ áy náy đến chết vậy. Thực ra chỉ có mình cậu thì không thành vấn đề, nhưng còn đại gia Phiền Phức này thì đúng là… A, đừng nhìn tôi nữa mà!

Cuối cùng, Cố Ân Sính lại cõng Ngụy Diệp, tay trái cầm túi hành lý chứa vài bộ quần áo của Ngụy Diệp, tay phải dắt Phiền Phức về nhà mình. Long Nha đang buồn chán ở nhà chợt vui vẻ đến nở hoa, vội vàng thay chủ nhân và “nữ” chủ nhân trong nhà ngậm dép lê tới, rồi quấn quít quanh Phiền Phức. Phiền Phức dường như cũng quên lần trước bị bắt nạt, kích động chạy tới mũi dụi mũi với Long Nha, rất giống như hội đồng chí gặp nhau.

Ngồi ở trên sô pha, bất giác nhìn tên khốn vội vàng thu dọn phòng khách, lúc này Ngụy Diệp mới nhớ tới: “Cố Ân Sính, quần áo bẩn lần trước của tôi có phải để quên ở nhà anh không?”

“Ừ.” Cố Ân Sính ra hiệu với cậu, đem quần áo đã giặt tới phòng khách.

“Quần áo anh tôi mượn còn chưa giặt… Chờ chân tôi khỏi rồi sẽ giặt trả anh, được không?” Nếu cậu chết nhất định là chết vì lười, Ngụy Diệp yên lặng tự mắng mình vì đã quên sạch sành sanh chuyện giặt quần áo trả cho người ta.

“Cậu giữ lại mặc đi.” Cố Ân Sính thản nhiên nói, “Đưa tôi cũng vô dụng, nhỏ lắm.”

Vậy tôi không cần giặt vội đúng không? Ngụy Diệp nghĩ giặt quần áo thật quá phiền phức! Nhưng mà không giặt nhỡ nói thối thì sao? Nếu cậu đã không muốn giặt, vậy thì kệ đi, đi máy giặt làm việc!

Nhưng phòng cho khách trong nhà tên khốn kia sáng sủa, đơn giản không khác gì khách sạn. Sau khi đã dọn dẹp xong, Ngụy Diệp yên lặng tán dương hiệu suất của đối phương, quan sát vật trang trí trong phòng, không khỏi đưa ra kết luận, căn phòng này không khác gì phòng khách nhà anh ta, không có quá nhiều vật trang trí, nhìn qua đã thấy sạch sẽ, tịch mịch.

Chơi trò chơi thôi, Ngụy Diệp nghĩ vậy, hỏi tên khốn pass wifi, đem máy tính với bàn phím rời ra, cắm xong chuột. Khi đăng nhập trò chơi, cậu mới nhớ ra.

Hình như tên khốn còn chưa biết cậu chính là sư phụ thân truyền trên danh nghĩa trong Kiếm Tam của anh ta, trên thực tế là đồng đội trên sân bóng, Diệp Khanh, Diệp nhị thiếu!

Lẽ nào khi ở nhà tên khốn, cậu không thể lên game sao? Làm sao có thể nói cho anh ta biết đây? Nói thế nào bây giờ, Quân Dạ, xin chào, tôi là Diệp Khanh, từ lâu tôi đã biết anh là ai? Nhưng nhỡ đâu [Uông đích báo ân] nói cho anh ta rằng mình quấy rầy tình duyên của anh ta…. Anh ta nhất định sẽ giết chết mình, làm sao có thể nói mình chơi Kiếm Tam được.

Trong lúc Ngụy Diệp đang phân vân đau đầu, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Cố Ân Sính cầm một ly nước ấm. Vẻ mặt của anh giống như đang muốn xem cậu sẽ giải thích thế nào, trên màn hình là giao diện chọn nhân vật của cậu, ở đó, một Nhị thiếu vàng óng ánh, đẹp trai lai láng đeo trọng kiếm đang chờ chỉ thị vào trò chơi của chủ nhân.

Trong lòng Ngụy Diệp lập tức hô to: Chết chắc rồi!

=========================

Chương này hổng có chú thích gì hết =))