Rạng sáng hơn bốn giờ rưỡi, Quý Khoan cảm nhận được mặt mình ẩm ướt, anh mơ màng mở mắt nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Con trai mập mạp nhà anh đang chớp chớp đôi mắt to, ra sức gặm cằm của anh.

Hôm qua Quý Khoan từ bệnh viện về đã hơn mười hai giờ, buổi tối lại xử lý số liệu thí nghiệm của vài tổ nên khi đi ngủ đã hơn hai giờ rồi.

Mới vừa ngủ không lâu, hai mắt của anh muốn díp lại thành một đường thẳng.

“Quý Đâu Đâu!” Anh cảnh cáo gọi tên con trai mập mạp của mình.

Đâu Đâu che mông lại, đáng thương gọi một tiếng: “Ba ba.”

Hiếm khi thấy thằng nhóc này biết điều như vậy, trong lòng Quý Khoan cũng sắp tan chảy rồi, anh duỗi tay ra kéo Đâu Đâu vào trong chăn.

Anh xoa cái đầu nhỏ của con trai, nhẹ nhàng sờ cái bụng tròn vo của cu cậu hỏi: “Có phải Đâu Đâu đói rồi không?”

Đâu Đâu chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đâu Đâu đói.”

Quý Khoan xoay người xuống giường, không còn chỗ nào là vẻ mệt mỏi vì thức đêm cả.

Anh mặc áo choàng ngủ vào, dặn dò Đâu Đâu: “Ba đi làm bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi đón mẹ. Con tự chơi trong chăn đi, không cho phép chạy lung tung.”

Đâu Đâu chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu.

Tần Gia Niên mới vừa sinh mổ, cô sinh một cô con gái, hôm nay là ngày xuất viện.

Mẹ Quý và dì Tống giúp việc ở lại bệnh viện trông nom Tần Gia Niên, Quý Khoan phụ trách về nhà trông nom Đâu Đâu.

Mặt Quý Khoan đầy gió xuân xuống lầu làm bửa sáng.

Đâu Đâu trộm liếc nhìn cánh cửa phòng, thấy ba đã đi xuống lầu liền uốn éo cái mông leo xuống giường.

Cậu đã sớm biết mẹ sinh một em bé gái rồi mà.

Trong tivi cũng thường hay chiếu cảnh ba mẹ sinh tiểu bảo bối sẽ không còn yêu thương đại bảo bối nữa.

Cái gì tiểu bảo bối cũng cướp đi, đến lúc đó có lẽ ngay cả tã giấy cậu cũng không giữ được.

Không có tã giấy cậu phải tè ra quần sao, các bạn học ở nhà trẻ sẽ cười nhạo nói cậu là súng bắn nước, bạn gái xinh đẹp cũng sẽ không kéo tay cậu nữa…

Quá đáng sợ!!!!

Quý Đâu Đâu quyết định dùng hành động thực tế để bảo vệ bản thân và tôn nghiêm của mình.

Cậu chậm rãi bò xuống giường, lảo đảo chạy vào phòng nhỏ của mình.

Dì Tống đều để tã giấy của cậu ở đây, cậu nhớ rất rõ.

Cậu mở tủ quần áo ra, tìm thấy ngăn tủ chứa tã giấy ở tầng dưới cùng trong tủ quần áo.

Oa! Phát tài rồi! Thật là nhiều nhiều tã giấy nha!

Đâu Đâu lấy cặp sách của mình ra, rồi nhét hết tã giấy vào trong cặp, cuối cùng khóa kéo của cặp sách không kéo lên được nữa.

Cậu chậm rãi đứng lên, dùng cái mông ra sức ngồi đè lên cặp sách, cuối cùng khóa kéo miễn cưỡng được kéo lên.

Sau khi thu dọn xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đâu Đâu cũng lấm tấm mồ hôi và đỏ bừng, cậu thỏa mãn vỗ vỗ cặp sách của mình, chuẩn bị quay về phòng của ba.

Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Quý Khoan: “Đâu Đâu!”

Đâu Đâu chạy nhanh về phòng.

Cậu không thể để ba ba phát hiện ra, nếu không sẽ càng không thích mình nữa, người lớn đều thích trẻ em ngoan ngoãn mà.

Quý Khoan đi lên lầu hai, đã nhìn thấy con trai đứng ngoài cửa.

Anh bế con trai lên, hỏi: “Sao lại chạy ra ngoài, cũng không biết mang dép vào nữa.”

Đâu Đâu ngồi trên cánh tay của ba, đong đưa cái chân nhỏ nhắn.

Cậu nhóc đảo mắt một vòng rồi che ‘chim nhỏ’ của mình lại nói: “Muốn đi tiểu ạ!”

Quý Khoan thả cậu nhóc xuống, dẫn cậu đến phòng vệ sinh.

Cậu nhóc vốn không buồn tiểu, tốn sức rặn ra được vài giọt nước.

Quý Khoan lầm bầm: “Con buồn tiểu chỗ nào chứ?”

Đâu Đâu cong môi cười, ôm ba rồi lập tức hôn lên mặt anh một cái.

Mặt mày Quý Khoan hớn hở, kéo Đâu Đâu đi mang dép vào cho cậu.

Sau khi mang dép xong, hai cha con một trước một sau đi vào phòng ăn.

Đâu Đâu thầm thở dài một hơi, bây giờ thật khó dỗ người lớn mà!

Quý Khoan múc một bát cháo cho Đâu Đâu.

Đâu Đâu vừa ăn vừa khen ngợi, khen đến mức Quý Khoan có chút ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Quý Khoan rửa mặt cho Đâu Đâu, thay quần áo cho cậu, Đâu Đâu vô cùng phối hợp, Quý Khoan cảm thấy cậu nhóc này hình như đang giả con trai mình.

Gần bảy giờ, Quý Khoan múc canh gà hầm đậu phộng vào bình giữ nhiệt, sau đó chuẩn bị dẫn Đâu Đâu đi đến bệnh viện.

Đâu Đâu chạy vèo vào phòng nhỏ của mình, lúc đi ra lại mang theo cặp sách nhỏ.

Quý Khoan xoa xoa đầu cậu nhóc, không nhịn được cười nói: “Con giống y như mẹ con, luôn mang theo cặp sách!”

Hai người lái xe đến bệnh viện nhân dân.

Đâu Đâu rất quen thuộc với bác sĩ và y tá ở đây.

Một nữ y tá thấy cậu tới liền không nhịn được cười với cậu: “Oa, đây là con nhà ai mà đẹp trai vậy?”

Đâu Đâu đứng nghiêm túc, chỉ chỉ ba ba sau lưng mình nói: “Nhà của ông ấy.”

Cô ý tá cười nghiên ngã, cô ấy sờ cái mặt mũm mỉm nhỏ nhắn của cậu hỏi: “Con tên gì vậy, sao lại dễ thương thế này?”

Đâu Đâu có vài cái răng, nghiêm túc trả lời: “Quý Đâu Đâu.”

Quý Khoan đỡ trán, uốn nắn cậu: “Là Quý Lễ Dung.”

Đâu Đâu nhìn ba nhà mình một cái, lại liếc sang chị y tá, cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm nói: “Quý Đâu Đâu.”

Quý Khoan: “..”

Tần Gia Niên đang chờ trong phòng bệnh,con gái nhỏ mặc một bộ quần áo nhỏ màu hồng cho trẻ sơ sinh đang nằm ngủ trong xe nôi.

Quý Khoan dẫn Đâu Đâu vào cửa.

Đâu Đâu giống như một con chim cánh cụt đi về phía Tần Gia Niên, “Mẹ!”

Tần Gia Niên ôm con trai, hôn lên má cậu nhóc một cái, “Đâu Đâu có nghe lời ba không?”

Đâu Đâu nặng nề gật đầu, cậu kéo tay Quý Khoan đến nói: “Mẹ, con và ba làm đồ ăn ngon cho mẹ, mẹ mau ăn đi!”

Quý Khoan trợn to hai mắt, tên nhóc này cướp công của anh?!

Tần Gia Niên sửa lại mái tóc hơi rối do chạy của con trai, ngẩng đầu dịu dàng hỏi Quý Khoan: “Anh có mệt không?”

Quý Khoan nắm tay Tần Gia Niên, gọi: “Vợ…”

Mặt Tần Gia Niên đỏ lên, liếc anh một cái.

Quý Khoan ân cần mở bình giữ nhiệt ra, thổi thổi rồi đưa đến trước mặt Tần Gia Niên, “Từ từ uống, cẩn thận kẻo nóng!”

Tần Gia Niên mím môi, rồi từ tốn uống canh.

Đâu Đâu đứng một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bình giữ nhiệt, không ngừng nuốt nước bọt.

Tần Gia Niên không nhịn được cười, múc một thìa canh nhỏ cho cậu.

Đâu Đâu uống một hớp nhỏ, vỗ cái tay mập mạp khen ngợi, cười đến nỗi mắt sắp híp lại thành một đường thẳng rồi.

Quý Khoan không thèm để ý đến con trai mập mạp không có tiền đồ của mình, đi qua cái xe nôi bên cạnh nhìn con gái nhỏ, rồi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mẹ Quý và dì Tống.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, mẹ Quý dẫn cháu trai đi loanh quanh trong phòng, bà chỉ vào xe nôi hỏi: “Đâu Đâu có muốn nhìn em gái một chút không?”

Đâu Đâu do dự, nói thật là cậu không phải rất muốn nhìn cô nhóc sẽ cướp mất tã giấy của mình chút nào. Nhưng nếu không nhìn thật hình như không chừa lại mặt mũi cho bà nội, cũng không chừa lại mặt mũi cho mẹ, cũng như không chừa lại mặt mũi cho ba.

Nói như vậy là cậu đắc tội với cả nhà rồi!

Đâu Đâu giật mình, leo xuống khỏi người bà nội đi nhìn em gái.

Tần Gia Niên giúp Đâu Đâu vén miếng che của xe nôi lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm của con gái.

Đâu Đâu nhìn cô nhóc không chớp mắt, chợt cô bé “oa” lên một tiếng.

Thật là đáng yêu mà, nhỏ như vậy, nhìn mềm mại quá!

Cậu xoa xoa bàn tay nhỏ bé nói với Tần Gia Niên: “Mẹ, em ấy là em gái con ạ?”

Tần Gia Niên nhìn cậu cười, gật đầu một cái.

Đâu Đâu hỏi: “Mẹ, con có thể sờ em một cái được không?”

Tần Gia Niên: “Có thể, nhưng mà Đâu Đâu phải nhẹ tay một chút nha, em gái còn đang ngủ đó.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Đâu Đâu đã cong thành một đường thẳng đến mang tai luôn rồi, cậu nhóc duỗi ngón tay ra, suy nghĩ một chút, cảm thấy ngón trỏ tay trái rất khó coi nên đổi lại thành tay phải, lúc này mới hài lòng.

Cậu dùng ngón tay nhẹ sờ lên mặt em gái, sau đó rất nhanh đã thu tay về.

Sờ một cái đã thỏa mãn, không thể đánh thức em gái được.

Người cả buổi cũng không được chú ý, Quý Khoan đứng bên cạnh Tần Gia Niên hỏi: “Vợ ơi có thể về được chưa?”

Tần Gia Niên cười gật đầu.

Sau đó dì Tống dẫn Đâu Đau, mẹ Quý đẩy xe nôi, còn Quý Khoan đẩy Tần Gia Niên ra khỏi bệnh viện.

Lúc đi đến cổng bệnh viện, Tần Gia Niên từ từ đứng lên khỏi xe lăn chuẩn bị lên xe, không ngờ lại được Quý Khoan ôm ngang người.

Dì Tống và mẹ Quý ở một bên làm như không nhìn thấy, chỉ có Đâu Đâu che mắt mình.

Tần Gia Niên hờn dỗi đấm vào ngực Quý Khoan một cái, Quý Khoan thừa dịp không ai thấy hôn lên mặt vợ.

Ừ, chiêu này là học được từ con trai!

Dì Tống dẫn Đâu Đâu, cả đoạn đường đi cậu nhóc chỉ nhìn chằm chằm vào em gái.

“Chân nhỏ của em gái lộ ra rồi!”

“Ôi, không nên ồn ào để em gái ngủ.”

“Mau lau miệng cho em gái đi, em ấy thổi bong bóng kìa!”

Mọi người về đến nhà, Tần Gia Niên hiển nhiên được Quý Khoan ôm lên giường.

Mọi người vây quanh Tần Gia Niên hỏi han.

Đâu Đâu thừa dịp không có người chú ý, lấy tã giấy trong cặp sách ra, mở ra từng cái từng cái để lên người em gái.

Đều cho em hết, em gái dễ thương!

Ba ngày sau, Tần Tổ Nguyên và Phượng Liên từ đảo Lư đi đến Hoài Bắc.

Mấy năm trước, dưới sự cố gắng của mấy người Quý Khoan và Trương Lương, cuối cùng môi trường ở đảo Lư cũng được cải thiện.

Trương Lương được thăng chức, được điều về tỉnh làm việc, còn giáo sư Mạnh vinh quang về hưu, Quý Khoan tiếp nhận công việc của Trương Lương, trở thành chủ nhiệm tổ công tác bảo vệ môi trường ở đảo Lư.

Tần Gia Niên một lần nữa thi đậu nhiên cứu sinh ở đại học Hoài Bắc không ngờ tới đang học năm hai thì bị Quý Khoan gieo cho một hạt giống thứ hai, không thể không nghỉ học chờ sinh.

Hai người định cư ở Hoài Bắc, công việc của Quý Khoan được thả lỏng rất nhiều, thỉnh thoảng đến đảo Lư xem tình hình là được, chỉ cần đúng ngày gởi đi báo cáo và số liệu thí nghiệm.

Hôm nay, mọi người ngồi trong phòng khách cùng đặt tên cho cô nhóc.

Tần Tổ Nguyên xoa đầu nói: “Tôi cũng không có cái gì gọi là tế bào văn học, tên của Niên Niên nhà tôi đều do thầy đặt cho.”

Ông nhìn ba Quý nói: “Anh thông gia, anh đặt đi, tôi tin tưởng anh!”

Ba Quý suy nghĩ một lúc nói: “Nếu Đâu Đâu đã họ Quý vậy cô nhóc này mang họ Tần đi!”

Tần Tổ Nguyên trợn to hai mắt, “Như vậy sao được?!”

Ba Quý cười, “Sao lại không được, chúng tôi không để ý mấy cái đó.”

Tần Tổ Nguyên cảm động không nói thành lời.

Ba Quý nói: “Gọi là Tần Tiếu Du đi, được không?”

Mắt Tần Gia Niên sáng lên, “Thật hay, con thích cái tên này, chúng ta cứ đặt là Tần Tiếu Du đi.

Quý Khoan nắm tay Tần Gia Niên, rất đau khổ hỏi: “Vợ à, tên ở nhà có thể cho anh đặt được không?”

Tần Gia Niên bật cười thành tiếng, “Được được được, để anh đặt.”

Quý Khoan đảo mắt, “Gọi là Hạ Thiên đi!”

Tần Gia Niên nghiêng đầu gọi “Hạ Thiên”, gật đầu nói: “Hạ Thiên cũng dễ nghe, vậy gọi Hạ Thiên.”

Quý Khoan vòng tay ôm eo Tần Gia Niên, nhỏ giọng hỏi cô: “Biết tại sao anh đặt là Hạ Thiên không?”

Tần Gia Niên không biết gì lắc đầu.

Quý Khoan đặt cầm lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Vì kỷ niệm mùa hè năm ấy anh gặp được em.”

Tần Gia Niên cắn môi, mỉm cười nhìn anh.

Đâu Đâu ngồi một bên bỗng nhiên giơ tay lên.

Quý Khoan sờ đầu nhỏ của cậu nhóc hỏi: “Sao hả Đâu Đâu?”

Đâu Đâu: “Con cũng thích cái tên mùa hè này.” Cậu nhóc vỗ vỗ cái bụng của mình nói: “Mùa hè cất vào trong túi!”Hoàn toàn văn

*Đâu Đâu có nghĩa là cái túi. Còn Hạ Thiên có nghĩa là mùa hè.