Tần Gia Niên mang dép lê vào rồi xuống giường mở cửa.

Chóp mũi Quý Khoan có hơi ửng đỏ, trên người còn mang theo hơi lạnh.

Anh bước vào phòng, chà xát hai tay rồi ôm Tần Gia Niên vào trong ngực, “Lạnh quá, mau ủ ấm cho anh nào.”

Tần Gia Niên có mặc thêm đồ ngủ bằng nhung, hơn nữa điều hòa của khách sạn mở nhiệt độ lớn nên cô không cảm thấy lạnh.

Cô quay đầu nhìn anh, cười cong cong mắt, mềm giọng nói: “Sao anh tới đây vậy?”

Quý Khoan vùi đầu bên cổ cô, cười đùa nói: “Sợ em nhớ anh.”

Tần Gia Niên xoay người thoát khỏi ngực anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ hư hỏng!”

Quý Khoan nhìn cô cười, anh đứng thẳng người lên, bỏ hai tay vào túi, sau đó lấy ra hai cái móc chìa khóa quơ quơ trước mặt Tần Gia Niên.

Tần Gia Niên lập tức mở to mắt cầm lấy móc khóa, “Anh mua ở đâu vậy? Mau cho em xem nào, đáng yêu quá đi.”

Móc khóa đó là một cặp, hai người bằng kim loại đang hôn môi, một cái màu hồng và một cái màu vàng, thân hình tròn vo đang chu mỏ hôn nhau.

Quý Khoan: “Trên đường đến đây gặp một bà lão bán hàng. Bà lão đó thật khó khăn, trời bên ngoài lạnh như vậy, hơn nữa còn đang là ngày tết..”

Tần Gia Niên nhích lại gần anh, cười híp mắt trêu chọc: “À..đàn anh tốt bụng lắm nha!”

Quý Khoan nắm bắt cơ hội, bỗng nhiên tiến lên hôn môi cô một cái.

Anh chép miệng nói: “Sao nhào vào ngực anh thế này hở?”

Tần Gia Niên đỏ mặt cắn môi chạy đi.

Quý Khoan chân dài bước hai bước đã đuổi kịp cô, anh ôm cô vào trong ngực.

Anh ôm Tần Gia Niên, từ bên cửa sổ dời đến mép giường rồi ngồi xuống, Tần Gia Niên bị anh đặt ngồi lên đùi.

Bên ngoài cửa sổ còn có vài chùm pháo hoa lẻ tẻ, ở phía xa xe cộ đông đúc, những tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.

Quý Khoan nắm tay Tần Gia Niên, hí hoái chơi đùa cái móc khóa trong tay cô.

Trái tim anh như được ngâm trong một cái hồ nước ấm áp, vừa bình yêu, vừa thoải mái.

Pháo hoa ngoài cửa sổ bay lên không trung rồi tan ra, từng chùm màu sắc rực rỡ chiếu sáng gò má của cô, làm nổi bật vẻ mềm mại của cô.

Quý Khoan bỗng nhiên nghĩ đến cả đời.

Anh ôm người trong ngực chặc thêm chút nữa, chậm rãi mở miệng: “Gia Niên, chờ năm sau em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn nhé!”

Giọng nói của anh từ sau lưng truyền đến, có chút khàn khàn, nhưng lại mang theo sự hấp dẫn vô hạn.

Tần Gia Niên có cảm giác như mình đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mùa đông ngoài trời, trước mặt là một ly trà xanh nóng hổi, trong không khí lan tỏa hương trà xanh nhàn nhạt, chất lỏng ấm áp trôi vào dạ dày khiến cả người cũng ấm áp theo.

Cô hơi quay đầu nhìn anh, anh dịu dàng cười với cô, trong mắt đều là hình bóng của cô.

Tần Gia Niên cúi đầu, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, Quý Khoan nhàn nhạt nói: “Lần này không tính.”

Tần Gia Niên nghi ngờ: “Không tính gì hả?”

Quý Khoan nhìn cô cười nhưng không nói thêm gì nữa.

**

Sau khi năm mới qua đi, rất nhanh đã đến ngày đi học lại.

Cuối tháng hai, Tần Gia Niên cuối cùng cũng đã biết điểm, cô thuận lợi thông qua vòng loại, kỳ thi kế tiếp sẽ được tổ chức vào đầu tháng tư.

Không ngoài dự liệu, Tần Gia Niên với thành tích cao thứ hai thuận lợi đậu nghiên cứu sinh ở đại học Hoài Bắc, thời gian kế tiếp cô chỉ cần an tâm đợi tốt nghiệp, sau đó hoàn hảo kết thúc đời sống sinh viên.

Khác với Tần Gia Niên, việc học của Quý Khoan vẫn dồn dập như cũ.

Bởi vì hai người đều hiểu lý luận ‘Yêu đương với đối tượng ưu tú sẽ không trễ nãi việc học tập’ nên thường xuyên hẹn nhau đọc sách ở phòng tự học.

Trưa hôm nay, lúc hai người đi ra khỏi phòng tự học thì gặp được Bạch Chỉ Hân, cô ta hình như cố ý chờ bên ngoài phòng tự học.

Bạch Chỉ Hân nhìn Tần Gia Niên một lúc, dùng giọng nói vừa khách sáo lại cứng nhắc nói: “Tôi tìm A Khoan nói chuyện.”

Tần Gia Niên nhìn Quý Khoan, nói: “Vậy em về ký túc xá trước.”

Quý Khoan gật đầu, giúp cô đeo cặp sách lên lưng, sau đó hẹn cô buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm.

Tần Gia Niên cúi đầu rời đi.

Quý Khoan nhìn bóng lưng của cô đến xuất thần, cô gái nhỏ dường như không mấy vui vẻ.

Bạch Chỉ Hân ho nhẹ một tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh, hai người cùng đi ra khỏi toà nhà tự học.

Từ sau khi Bạch Chỉ Hân bày tỏ thất bại, hai người hầu như không còn trao đổi gì, bây giờ bỗng nhiên đi chung với nhau có hơi lúng túng.

Quý Khoan tựa như không muốn lãng phí thời gian với cô ta, anh vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Chỉ Hân do dự một lúc rồi hỏi: “Cậu..có định học tiến sĩ không?”

Quý Khoan gật đầu một cái, “Trước mắt có ý định này.”

Bạch Chỉ Hân ngược lại hít một hơi ký lạnh, không nói gì.

Lát sau, cô ta nói tiếp: “Nghe nói trường chúng ta chỉ giới hạn chọn một người học tiến sĩ.”

Quý Khoan không mấy để ý nhún nhún vai, anh nhìn Bạch Chỉ Hân đang lo lắng nói: “Muốn được trường chọn thì cố học cho giỏi, đừng nghĩ mình không làm được.”

Bạch Chỉ Hân nhìn anh rồi gật đầu.

Hai người đi ra khỏi khu dạy học, có một chiếc xa Audi màu đen đang đậu trước cửa lớn.

Người ngồi trên xe thấy hai người đi ra thì mở cửa xuống xe.

Bạch Chỉ Hân cong môi cười, rồi tiến lên ôm cánh tay của người đàn ông.

Người đàn ông lớn hơn Bạch Chỉ Hân vài tuổi, người khá gầy, gò má hơi hóp vào, làm lộ ra xương gò má.

Anh ta mặc âu phục, đeo một cái kính, ăn mặc lịch sự nho nhã.

Người đàn ông đó nhìn Quý Khoan, không có biểu cảm gì.

Bạch Chỉ Hân giới thiệu: “Đây là bạn học của em.” Sau đó xoay người nói với Quý Khoan: “Đây là bạn trai tớ, Lang Duệ.”

Hai người đàn ông nhìn nhau rồi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó Lang Duệ cùng Bạch Chỉ Hân lên xe rời đi.

Trên xe, từ đầu tới cuối Lang Duệ chỉ mím môi, mặt âm trầm.

Bạch Chỉ Hân lén lút nhìn anh ta mấy lần, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Xe đậu dưới tầng hầm của đài truyền hình Hoài Bắc, hai người cùng xuống xe.

Lang Duệ sải bước dài đi về phía trước, Bạch Chỉ Hân mang giày cao gót đuổi theo sau.

Bỗng nhiên Lang Duệ dừng bước lại, quay đầu nhìn Bạch Chỉ Hân hỏi: “Bạn học đó của em tên gì?”

Bạch Chỉ Hân sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: “Quý…Quý Khoan.”

Lang Duệ nghiêng đầu cười cười, đi lên ôm lấy vai Bạch Chỉ Hân rồi bước nhanh vào thang máy.

Trong phòng làm việc của giám đốc.

Bên cạnh một cái sofa làm bằng da thật là một cái bàn trà bằng gỗ cao cấp, trên bàn bày đủ loại đồ ăn tinh xảo.

Lang Duệ thư thái cởi áo khoác âu phục ra treo lên móc, sau đó xoăn tay áo sơ mi lên.

Anh ta ngồi lên sofa, còn Bạch Chỉ Hân ngồi bên cạnh anh ta.

Hai người mở hộp thức ăn ra, im lặng ăn cơm.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng làm việc bị gõ mấy cái, Lang Duệ cau mày nhìn về phía của, nói một câu, “Vào đi.”

Một cô gái đẩy cửa bước vào, đang bưng một mâm trái cây trên tay.

Cô ta đặt dĩa trái cây lên bàn trà, cười tươi tắn, “Giám đốc, phòng hậu cần bảo em mang trái cây tới.”

Lăng Duệ dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Cô gái đó ngước mặt lên nhìn hai người chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên cô ta mở to mắt, không chắc chắn gọi một tiếng: “Đàn chị?!”

Bạch Chỉ Hân ngẩng đầu, nhìn kỹ cô gái trước mặt, cười nói: “Dương Kiều à.”

Cô ta lại hỏi tiếp: “Em làm việc ở đây sao?”

Dương Kiều gật đầu, nhìn Lang Duệ rồi nói: “Em làm ở phòng hành chính, vẫn còn trong thời gian thử việc.”

Bạch Chỉ Hân cười cười: “Rất tốt.”

Dương Kiều lui về sau hai bước nói: “Vậy giám đốc, đàn chị, hai người cứ dùng bữa, em không quấy rầy nữa.”

Nói xong, cô ta đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Chỉ Hân và Lang Duệ nhanh chóng ăn xong.

Cô ta thu dọn đồ ăn trên bàn, rồi không lâu sau cũng đi khỏi phòng của Lang Duệ.

Sau khi Dương Kiều quay về chỗ ngồi của mình thì trong lòng không còn bình tĩnh nỗi nữa.

Công việc ở đài truyền hình do cô ta tốn nhiều công sức mới tranh thủ được vị trí này, nhưng vẫn luôn chậm chạp không thể lên nhân viên chính thức được.

Những người muốn đi thực tập giống cô ta cũng rất nhiều, họ đều đang xếp hàng chờ đến lượt.

Cô ta vừa không có tiền lại không có ô dù, cả ngày chỉ biết bưng trà rót nước, mặt mày luôn vui vẻ với người ta, nhưng không biết lúc nào mới có thể trở thành nhân viên chính thức.

Nhưng hôm nay có lẽ không còn giống thế nữa, từ khi cô ta gặp Bạch Chỉ Hân, tựa như đang thấy được hy vọng của mình.

Lang Duệ là giám đốc ở đài truyền hình, bao nhiêu người nình nọt cũng không có kết quả gì, nếu như Bạch Chỉ Hân có thể nói giúp cô với anh ta thì chuyện lên nhân viên chính thức tựa như có thể mười phần nắm chắc được chín phần rồi.

Dường Kiều càng nghĩ càng vui vẻ, cô ta ngẩng đầu cười, dường như bầu trời hôm nay xanh hơn mọi khi.

Nhất định phải nắm chặc cơ hội này.

Nhưng mà điều làm cô ta không ngờ tới là cơ hội lại đến ngay vào buổi chiều.

Giờ nghỉ trưa kết thúc không bao lâu, trường phòng hành chính đến tìm cô ta, bảo cô ta đúng 3 giờ đến phòng giám đốc Lang một chuyến.

Trong lòng Dương Kiều hồi hộp, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra nhiều.

Vừa mới qua hai giờ hơn, cô ta đã đứng ngồi không yên, cô ta sửa sang lại tóc tai quần áo, sau đó lặng lẽ đi khỏi phòng làm việc, vào thang máy đi lên tầng 10.

Phòng làm việc của Lang Duệ nằm ở cuối hành lang, cửa chỉ khép hờ.

Dương Kiều vỗ ngực mình một cái để cổ vũ chính mình.

Bỗng nhiên trong cửa truyền đến tiếng động vang dội, khiến Dương Kiều sợ hết hồn.

Cô ta đứng thẳng lưng, theo phản xạ nép vào tường.

Âm thanh trong phòng làm việc biến mất, Dương Kiều nhìn theo khe cửa vào bên trong.

Chỉ thấy Lang Duệ đang đứng trước tủ sách, trên sàn nhà là một đống sách nằm ngổn ngang.

Anh ta cắn chặt môi dưới, nhấc chân đá văng đống sách đó.

Làm như vậy tựa hồ còn chưa hả giận, vì thế anh ta vung tay lên, đẩy hết mớ sách và mấy thứ đồ vật linh tinh trên đó xuống đất.

Dương Kiều cau mày, đứng yên không dám thở mạnh.

Trong phòng làm việc, Lang Duệ đứng chống nạnh, sau đó chậm rãi ngồi xuống, dùng ngón tay khẩy khẩy trang sách, khóe miệng cong lên một nụ cười âm trầm.

Dương Kiều che miệng, không dám quay đầu lại chạy nhanh xuống tầng.

Có đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt cô ta không tốt, hỏi thăm cô ta sao vậy nhưng cô ta chỉ lắc đầu.

Mắt thấy đã 3 giờ, trong lòng bàn tay Dương Kiều đều là mồ hôi.

Trưởng phòng hành chính đến nhắc cô ta đừng quên đi đến phòng giám đốc.

Dương Kiều gật gật đầu, đành nhắm mắt đi tới phòng làm việc của Lang Duệ.

Cô ta cắn môi, nín thở gõ cửa phòng.

Bên trong phòng, Lang Duệ đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trên kệ sách cũng đã được dọn dẹp lại vô cùng hoàn hảo, không còn những thứ ngổn ngang trên đất nữa, điều này làm Dương Kiều không khỏi nghĩ vừa rồi tựa như một cơn ác mộng.

“Ngồi đi.” Mặt mũi Lang Duệ ôn hòa, tỏ ý bảo Dương Kiều ngồi xuống sofa.

Anh ta gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi Dương Kiều: “Cô nói cô là thực tập sinh ở phòng hành chính?”

Dương Kiều gật đầu.

Lang Duệ cười cười, “Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn tìm cô trò chuyện một chút thôi, buổi trưa tôi có nghe cô gọi Chỉ Hân là đàn chị, vậy cô cũng học ở đại học Hoài Bắc sao?”

Thái độ của Lang Duệ làm Dương Kiều thoáng buông lỏng, cô hắng giọng rồi “vâng” một tiếng.

Lang Duệ lại hỏi: “Có biết Quý Khoan không?”

Dương Kiều lập tức nhíu mày.

Lang Duệ đã hiểu nói: “Nghe nói đàn chị Bạch và Quý Khoan của cô có quan hệ rất tốt, điều đó là thật sao?”

Dương Kiều ngẩng đầu nhìn Lang Duệ, một lúc lâu cũng không biết trả lời thế nào.

Lang Duệ tựa vào sau ghế, anh ta đan chéo hai bàn tay đặt trên bụng.

Anh ta chậm rãi giải thích: “Chỉ Hân là bạn gái của tôi, tôi chỉ muốn…quan tâm đến cô ấy một chút mà thôi.”

Dương Kiều đảo mắt, nói: “Đàn anh và đàn chị thật sự có quan hệ rất tốt. Trước kia bọn họ đều làm trong hội sinh viên, thường xuyên làm việc cùng nhau. Thật sự cũng có tin đồn về bọn họ. Những cái khác tôi không biết nhưng mọi người trong trường đều biết đàn chị vẫn luôn rất thích đàn anh.”

Cô ta suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Đàn anh cũng đối xử rất tốt với chị ấy, cái loại tốt đó không giống như cái loại đối xử tốt với người khác.”