Editor: Tinh Linh Tuyết
Có một thứ gọi là thịnh cực tất suy, cô nàng Tô Tiểu Tục thật ra thì vẫn rất muốn tin tưởng cái này gọi là nhân phẩm vĩnh hằng .
Vì vậy, để phòng ngừa sau này quả thật có thảm hỏa nhân gian cực kỳ tàn
ác nào đó xảy ra ở trên người cô, vì để tránh cho sau này tên của cô
thường xuyên xuất hiện trên trang đầu của các tờ báo xã hội. . . . . .
cô nàng Tô Tiểu Tục quyết định —— cách xa phó bản, một lần nữa cầm cần
câu, ngồi câu cá ở chiếc thuyền đơn Thoa Lạp Ông của cô, đường đi càng
chạy thì càng xa.
Đối với sự lựa chọn này của cô, toàn bộ người trong Thủy Bạc Lương Sơn
đều giơ hai tay cộng thêm hai chân bày tỏ tán thành, bởi vì bọn họ đã
tìm được Thắt lưng – Nghiêm Sương Tỏa Thanh Thu, Cầu vai – Ma Tà Hàng,
Lá chắn - Cổ Văn Lôi Chấn mà họ muốn, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở
trên đường lớn Đại Hoang = =.
Nhớ tới bi hài kịch đi câu cá lại câu được Lôi Toản ở Ngô Đồng U Tĩnh
lần trước, cô nàng Tô Tiểu Tục cực kỳ cẩn thận chuyển địa điểm câu cá
của mình đến sảnh đường cũ của phái Băng Tâm ở Giang Nam không có chút
danh tiếng gì.
Bởi vì cô tin chắc, kể từ khi cô chơi trò chơi này đến nay, người câu cá ở sảnh đường cũ của Băng Tâm muốn lên truyền hình đã ít lại càng ít,
lấy nhân phẩm của cô, chắc chắn là không thể thắng được tỉ lệ ngẫu nhiên của Thiên Hạ Nhị!
Vì vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, bất luận là kênh Hệ thống
hay là kênh Thiên hạ đều không hề thấy tên của Tô Tiểu Tục, người này
giống hệt như vùng Trung Nguyên cổ, từ từ biến thành hồi ức trong lòng
vô số người.
Vậy mà lại bị vị Đại Thần nào đó phát hiện, lúc anh ở chỗ môn phái Dịch
Kiếm thì tình cờ nhặt được cái cô nàng xem công danh lợi lộc là thứ rất
nặng, thật ra thì còn thú vị hơn so với tưởng tượng của anh.
Đối với cái loại tình cảnh nổi dậy không chịu khuất phục này, cô giống
như không hề hay biết, vẫn giống như trước kia thường ngày đều nhàm chán lặp lại nhiệm vụ hằng ngày, đào thảo, câu cá.
Không không. . . . . . Thậm chí cô còn khiêm nhường hơn cả ngày trước,
không hề làm nhiệm vụ sư môn nữa, không đào bảo vào lúc nhiều người nữa, đi câu cá cũng luôn luôn chọn thời điểm nửa đêm lúc ba, bốn giờ, cho dù có lên truyền hình, khụ khụ, người có thể nhìn thấy cũng là đã ít lại
càng ít .
Nếu như không phải là Ngự Phong cô đang mặc trên người lúc này là do anh tìm cho cô, Sát Na cô đang cầm trong tay là do anh chia cho cô lúc đánh phó bản, bộ trang sức Ngọc Ôn là do anh đeo cho cô, thì ngay cả bạn học Chích Thiên cũng sẽ cảm thấy, cô nàng này thật sự giống hệt như chưa
bao giờ tồn tại ở Đại Hoang.
Giờ phút này, anh đột nhiên có phần hiểu được câu nói mà Thương Diễn đã nhận xét về Tô Tiểu Tục.
Cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức. . . . . . có phần chẳng giống một tiểu bạch Thủy băng tâm đơn thuần.
Cô có thể tìm được hạnh phúc và vui vẻ ở trong cái trò chơi này cũng quá đơn giản, ưmh, nói như thế nào đây, thật ra thì. . . . . . anh đã bắt
đầu, có hơi chút, chút xíu ghen tỵ rồi.
Cùng lúc đó, thật ra thì cô nàng Tô Tiểu Tục cũng đang ở trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng đầy trăn trở không muốn người khác biết được.
Để bù đắp phần nhân phẩm mà cô đã dùng hết, cô cố gắng che giấu vật phẩm rơi ra trong hoạt động đào bảo, che giấu vật phẩm rơi ra trong nhiệm vụ sư môn, che giấu vật phẩm rơi ra lúc đi đánh phó bản, thậm chí ngay cả
lúc đào thảo ra tiểu quái cô cũng muốn che giấu đi. . . . . .
Cô cảm thấy mình chơi đùa cuộc đời chỉ còn sót lại vài món có khả năng
bị che giấu vật phẩm rơi ra, tiếp tục như vậy nữa, cô thậm chí cảm thấy . . . . . . Cả người cô cũng sẽ bị GM che giấu mất thôi = =.
Vì vậy, vào lúc năm giờ sáng, cô rảnh rỗi kéo cần câu cuối cùng lên, rốt cuộc cũng không nhịn được muốn bùng nổ.
Cô mở danh sách bạn tốt của mình ra, nhàm chán giơ ngón giữa lên đối với cái tên trứng thối đáng ghét suốt ba tháng nay không hề lên mạng.
Trong khung chat nhắn lại, cô nàng Tô Tiểu Tục cực kỳ thô tục thăm hỏi
tổ tông ba họ tám đời của anh, hơn nữa còn uy hiếp "Này, này, anh rất
đặc biệt sao? Nếu còn không xuất hiện nữa thì em sẽ quả quyết học theo
kẻ tiểu nhân bỉ ổi đâm hoa cúc của anh, nguyền rủa anh kiếp sau, kiếp
sau nữa, kiếp sau sau nữa cũng không tìm được nàng dâu, vĩnh viễn bị
người ta ân cần hỏi thăm hoa cúc nhỏ" !
. . . . . . Vào lúc cô đang chuẩn bị ấn xuống phím enter chọn gửi đi, thì đột nhiên xuất hiện một cái thông báo của Hệ thống:
Tân thủ 15 cấp [ Xấu hổ ] mới vào Đại Hoang, bạn có đồng ý trở thành sư phụ của anh ấy hay không?
Tô Tiểu Tục phát hiện, động tác ấn enter kia của cô, vừa vặn, ấn vào thao tác lựa chọn đồng ý cái yêu cầu kia.
Cô nàng Tô Tiểu Tục hoàn toàn sụp đổ rồi. . . . . .
Bạn nói với Xấu hổ: 0_o
Xấu hổ: Ha ha, Chào sư phụ!
Ngừng lại đi mà.
Tô Tiểu Tục rơi nước mắt. Tên đồ đệ này khách khí như vậy, làm hại cô
cũng ngượng ngùng mở miệng nói với nó thật ra thì sư phụ nó là một khúc
củi mục, một mình xoát phó bản đơn 21 cấp cũng mất tới nửa giờ. Nó lẫn
lộn đi theo khúc củi mục như cô sẽ không có tiền đồ, nó tốt nhất vẫn là
nên giải trừ quan hệ thầy trò này, sau đó cao bay xa chạy, một lần nữa
tái sinh làm người gì gì đó...!
Vì vậy, cô chỉ có thể học theo tên đồ đệ mà cô vừa mới thu nhận, cứng
ngắc gõ xuống một tiếng cười ha ha, sau đó run rẩy bắt tay vào làm một
cái quyết định —— tiếp tục logout thôi.
Nhưng mà, đúng vào lúc trước khi cô tiếp tục ấn vào ô đăng xuất một lần nữa, thì đồ đệ của cô lại chọc cô.
Xấu hổ: ( Chột dạ nhìn ) Sư phụ có thể dẫn con đi tiếp phụ bản 14 cấp hoàn thành nhiệm vụ Thanh Nhiên không? Một lần thôi cũng được.
Chỉ một câu nói này, đã khơi dậy. . . . . . tình cảm mẫu tử bao la đáng quý của cô nàng Tô Tiểu Tục.
Nếu như bạn đã từng chơi Thiên Hạ Nhị, chắc hẳn bạn cũng từng trải qua một khoảng thời gian là tiểu hào.
Ưm, thật ra thì cô nàng Tô Tiểu Tục cũng không ngoại lệ.
Thậm chí, cô còn giống một khúc củi mục hơn so với rất nhiều tân thủ khác.
Cô sẽ không nói cho người ta biết, cô đã từng mở ra một cái biệt hiệu
rất kỳ quái, hơn nữa, còn nhàm chán tới mức đi lạc đường. . . . . . ở
trong bản đồ môn phái.
Cô cũng sẽ không nói cho người ta biết, lúc cô còn là một Tiểu Vân Lộc,
đã từng vì đánh không lại một con quái ngư ở Khổng Tước Bình, mà liên
tục đánh đến chết đi sống lại cả một buổi chiều.
Cô còn từng chơi Dịch Kiếm Toàn Niệm, Thái Hư Toàn Thể. . . . . . luôn
luôn nhàn rỗi đứng ở cửa phó bản hô lớn "Phụ bản 14 cấp, tự mình tạo
đoàn đội, mau gia nhập nào". Sau đó, cuối cùng, cũng chỉ có cô, một
người 30 cấp, cõng một túi bình đỏ bình xanh*, hoặc là dắt theo bảo bảo
của mình, một mình từ từ giết sạch từng con tiểu quái, từ từ sờ thi thể, từ từ ngồi ở trên bàn cờ ăn thịt bánh bao hồi máu. Sau đó cố gắng vung
trường kiếm thuộc tính màu xanh dương ở trong tay mình, một mình thoải
mái đứng đó khiêu chiến với BOSS.
* Bình đỏ: máu. Bình xanh: mana
Nhìn Tiểu Hoang Hỏa 15 cấp mà mình vừa mới thu nhận, cô nàng Tô Tiểu Tục giống như thấy được hình ảnh của chính mình trong những ngày đầu mới
bước vào Đại Hoang.
Vì vậy cô cực kỳ rộng lượng kéo hắn vào đội ngũ, sau đó dặn dò hắn ——
Tô Tiểu Tục: Ngoan, vào đội, đợi tới lúc sư
phụ mở phụ bản, con lập tức tập hợp ở đây, chúng ta đi Nhàn Dật Cư.
Xấu hổ: Được.
Cất cần câu xong, cưỡi con cừu già chạy đến truyền tống thạch, thành
công mở phụ bản Nhàn Dật Cư ra. Chỉ một lúc lâu sau, cô liền nhìn thấy
tiểu đồ đệ của mình cưỡi một con ngựa trắng nhỏ dùng phù Thất Mã gọi ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở sau lưng cô.
Tên đồ đệ này rất ngoan ngoãn, hắn một mực yên lặng đi theo phía sau cô, sờ thi thể, sẽ không chủ động dẫn quái tới, sẽ không quá mức ồn ào.
Vào lúc Tô Tiểu Tục từng châm từng châm đâm chết Thanh Nhiên bỗng nhiên
có chút buồn bực suy nghĩ, đứa bé này chắc không phải là acc nhỏ của một người nào đó đấy chứ?
Nhưng mà. . . . . . một giây kế tiếp, lúc cô nhìn thấy tiểu đồ đệ Hoang
Hỏa đáng yêu nhà mình đeo một cây trượng Tiên Phong của phái Vân Lộc vừa mới xoát được ở trên lưng, cô lập tức phun nước.
Tô Tiểu Tục: Ta nói này đồ đệ…
Xấu hổ: Ách, sư phụ, con ở đây.
Tô Tiểu tục: ( Mồ hôi lạnh ) Pháp trượng là vũ khí của Vân Lộc, con là một Hoang Hỏa, con nên cầm Trường Đao hoặc là
Chùy
Xấu hổ: o_0
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Tục phát hiện. . . . . . Tiểu Hoang Hỏa này
liên tục thay đổi vũ khí từ Đại Khảm Đao của Thiên Cơ, Mai Hoa Châm của Băng Tâm đến Bát Quái Kiếm của Thái Hư sau đó. . . . . . đem Nhàn Dật
Trường Đao và Phục Hổ Giản mà cô chia cho nó, cho ngựa ăn >_ « Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = Izumi22:02 07/02/2015 ung ho a. Ra nhanh di :3