Xin Nuôi Ta

Chương 71: Làm Tô Tiểu Tục vui vẻ hạnh phúc

Đại thần cũng không có rêu rao tin tức bị cô cưỡng ép ly hôn cho mọi người trong thế lực biết, càng không như cô nghĩ ban đầu là sẽ dương dương tự đắc tuyên bố tin tức mình “độc thân” với hồng nhan tri kỷ. Cho nên, ba ngày sau Tô Tiểu Tục đăng nhập, Đại Hoang và thế lực vẫn không có một gợn sóng.

Kỳ thực, cô nên cám ơn lần im lặng này của Đại thần.

Bởi vì cô còn chưa chuẩn bị rời khỏi Đại Hoang, nếu sự việc cô và Đại thần ly hôn bị làm lớn lên, nhất định sẽ có rất nhiều người xúm vào hoà giải. Khi kết hôn được người khắp thiên hạ chúc mừng, chí ít khi rời đi, cô muốn im lặng, không bị ai quấy rầy sự lựa chọn của mình.

Cũng bởi sự im lặng của Đại thần, hôm nay đăng nhập cô vẫn có thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, đi đào bảo, câu có hoặc theo Xá Lỵ lăn lộn trong các phụ bản kinh nghiệm.

Danh hiệu của cô từ vợ chồng muôn đời không đổi trở lại thành danh hiệu Lưu Quang đã không còn nữa, ngược lại khi vào phụ bản Kiếm Vực thì bị một anh trai Băng Tâm trong đoàn đùa giỡn.

[Đoàn đội] Người Sống Không Chữa: (lau máu mũi) em gái Vân Lộc đã có chồng chưa?

[Thủ lĩnh đoàn đội] Thường Hỏa Cửu: (huơ nắm đấm) ông bố chăm con muốn làm gì?

[Thủ lĩnh đoàn đội] Một Tiểu Hoang Hỏa: (nện đất cười to) ông bố chăm con động lòng xuân

[Đoàn đội] Người Sống Không Chữa: (giơ bàn tính cười to)

[Đoàn đội] Vô Pháp Vô Thiên: = =

Cô không giải thích gì cả, chỉ lặng lẽ đổi danh hiệu Yêu thương lẫn nhau sinh gỗ quý, sau khi ông bố chăm con nhìn thấy liền không nhiều lời nữa, chỉ gửi cho cô lời mời kết bạn, thế là phụ bản Kiếm Vực bình yên vượt qua.

Sau đó lúc treo máy chồng cây ở Yến Khâu, cô hiếm khi ghi trạng thái lên chim cánh cụt, lặng lẽ ngồi xem các bạn trong lớp Đại học tán gẫu.

Đa số họ đều có công việc ổn định, lăn lộn trời nam đất bắc, một bên nói xấu cấp trên một bên thì đào bới bát quái.

Trong đó có cô gái bạn học thời Đại học tốt nghiệp cái liền kết hôn, bây giờ con cũng được mấy tháng rồi. Các cặp đôi từng gắn bó kéo sơn trong Đại học giờ cũng chạy tứ phía, nghe nói chia tay rồi, mối quan hệ rất lạnh nhạt. Lớp trưởng mặc quần cộc hoa như một tay buôn cá tốt nghiệp xong về quê, vừa mới mua được căn nhà cấp bốn ở trung tâm thành phố, trong nhóm không thiếu người trêu ghẹo hắn hỏi về dự định khi nào kết hôn để mọi người uống rượu mừng, hắn chỉ cười, nói rằng áp lực cuộc sống quá lớn, vẫn cứ nên từ từ.

... Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng mọi người chỉ kể những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, tập hợp lại có thể khiến người ta ngửi thấy hương vị hạnh phúc. Cái gọi là cuộc sống, không phải là củi gạo dầu muối tương giấm trà sao? Không có Đại thần cao cao tại thượng trong thế giới hư ảo, không có sự lừa gạt cách internet, là hạnh phúc chân thật, thấy được sờ được.

Nhưng không ngờ rằng, sau khi Tô Tiểu Tục cưỡng ép ly hôn, cái đầu luôn một màu xám lại chợt sáng lên vào lúc này.

Chích Thiên: “Có đó không?”

Tô Tiểu Tục do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy dù ly hôn cũng nên làm cho thỏa đáng đừng cứng rắn quá. Cuối cùng, cô không giả vờ thoát ra mà cười trả lời hắn, “Có đây, sao thế?”

“Có thật sự phải ly hôn không?”

Đại thần mở miệng, giọng điệu ngưng trọng nghiêm túc Tô Tiểu Tục chưa từng thấy qua.

Trong nháy mắt, Tô Tiểu Tục có cảm giác lồng ngực như bị bóp chặt, khó chịu, uất ức như dòng nước vỡ đê nhấn chìm cô. Nhưng cô quệt miệng, không muốn nước mắt lăn xuống.

Tô Túc, trước kia mày đã yêu rất thảm hại chẳng ra sao, ít nhất bây giờ, ít nhất vào lúc chia tay, mày không thể khóc.

Hít sâu một hơi, cô phải dũng cảm!

“Chia tay đi, gặp gỡ vui vẻ chia tay êm đẹp ^_^”

“Bởi vì anh lên mạng quá ít, không thể ở với em?”

“Không phải.”

“Vậy thì vì cái gì?”

... Con người vì sao cứ luôn chấp nhất vì một lý do thế?.

Cho nên em lựa chọn rời đi, không phải vì trò chơi, vì em đã hiểu, bản thân không chịu đựng nỏi.

Sau khi kết hôn, em luôn để danh hiệu vợ chồng, bởi vì chỉ cần thấy tên anh là em đã vui sướng nhảy nhót, nhưng còn anh, Lưu Quang cũng được, chiến trường cũng được, danh hiệu Lưu Quang có lẽ là danh hiệu có thuộc tính tốt nhất mà người trên thế giới ước ao hả? Cho nên, gần tới ngày được một năm kết hôn, em không hề thấy tên mình bên dưới ID của anh.

Em đã lún quá sâu, còn trong mắt anh, tất cả chỉ là trò chơi, bởi vì biết rõ trước mắt là vực sâu vạn trượng, ngoại trừ dừng lại đúng lúc, em còn có thể làm gì được đây?

Nhưng những lời này không thể nói với anh, yêu là chuyện của một cá nhân, tình yêu mới là chuyện của hai người, giữa chúng ta không có tình yêu, tất cả, đều chỉ là ảo tưởng của em, cho dù em nói tất cả những việc mình làm cho anh nghe, cũng chỉ càng khiến em trở nên nhếch nhác hơn.

“Nếu quả thật phải nói lý do, bởi vì trong thực tế anh đã ở cùng Lý Di Noãn, em không muốn làm người thứ ba.”

“Anh có thể nói với cô ta, anh có thể chia tay cô ta.”

“Có ảnh hưởng gì sao?”

“...”

Cô nghĩ, cuối cùng Đại thần vẫn nghe hiểu ý cô.

“Có phải đôi lúc em cho rằng anh là kẻ vô cùng cặn bã?”

Phì, thấy câu này của Đại thần, Tô Tiểu Tục bật cười.

Anh bạn, hóa ra anh còn tự biết rõ đấy à?

Nhưng lời này nếu nói ra quả thật làm tổn thương người ta quá, cô chỉ dùng hành động ôm lấy của Thiên Hạ Tam với anh, “Không đâu, anh rất tốt.”

Anh thực sự rất tốt, lạc quan, có chí tiến thủ, hăng hái.

Có ước mơ, có bốc đồng, có nghĩa khí, có kiên trì.

Anh có sự cương quyết em không có, luôn kiên trì và giữ vững ước mơ.

Chẳng qua, thế giới này cũng tốt, Đại Hoang cũng tốt, anh không có trái tim.

Không chỉ có Đại Hoang, ngay cả hiện thực, trong mắt anh, cũng chỉ là trò đùa.

“Không còn chút đường sống nào để vãn hồi sao?”

Tô Tiểu Tục gật đầu như đinh chém sắt, “Phải.”

“...”

Lần này, Đại thần không kiên trì nữa.

Hắn nói, “Anh hiểu.”

Hắn nói, hãy luôn vui vẻ.

Hắn nói, hãy luôn làm một Tô Tiểu Tục khoái khoái lạc lạc.

Hắn nói...

Hắn nói, tạm biệt

Tô Tiểu Tục xoa mắt, cô không rơi nước mắt, vì vậy cười trả lời hắn.

“Anh cũng vậy, tạm biệt.”

Cái hình đầu đó, vĩnh viễn tối xám.

Có lẽ là vì thay đổi tâm trạng, Tô Tiểu Tục chui đến nhà Ninh nữ vương xin ăn xin uống.

Mỗi thứ Sáu là lúc gia đình nhà họ Ninh tụ tạp, phòng ăn đã lâu không mang theo hương thơm từ thức ăn, trong phòng khách mở ti vi, trên bàn trà đặt lá trà mới ngâm, trên salon có cái gối ôm mềm mại.

- Đây là hương vị của nhà.

Phụ huynh của Ninh Tiếu Tiếu không lúc nào quên thúc giục Tô Tiểu Tục cố gắng phấn đấu, ít nhất là đi ra ngoài nhiều hơn, bớt ở nhà, không tốt cho cơ hội.

Tô Tiểu Tục cắn miếng cà chua không ngừng bận rộn gật đầu nói phải, bỗng nhiên nhớ đến tên người kia, mũi hơi chua xót, không có gì ghê gớm, hít nhiều sẽ hết.

Sau khi ăn cơm tối xong Ninh Tiếu Tiếu gọi cho Ninh Triệt ở một nơi xa xôi khác, đường truyền video cũng không coi là kém, trên cái màn hình nhỏ, Tô Tiểu Tục thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, nghe giọng nói đã lâu không nghe.

A, Ninh Triệt vẫn như cũ, gương mặt thối khi cười thật làm người ta ghét.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Tô Tiểu Tục cảm thấy số lần Ninh Triệt cười hôm nay nhiều lắm... Cô bưng má suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một từ để hình dung cảm giác Ninh Triệt cho cô - Đó là đôi mắt hàm xuân!

Cô bị khả năng liên tưởng của mình làm cho như bị sét đánh =_=

Nhất định hôm nay cách cô mở mắt không đúng, nhất định là vậy!

Bố Ninh mẹ Ninh gặp con trai tự nhiên là muốn hỏi tình huống cua ranh bến đó, lợi dụng lúc rảnh rỗi, cô trốn vào bếp giúp cô thu dọn tàn cuộc sau khi ăn xong.

Có lẽ không thấy bóng thanh mai trúc mã đâu, Ninh Triệt trực tiếp mở miệng hỏi, “Túc Túc về rồi ạ?”

“Hừm!”

Ninh Tiếu Tiếu nữ vương phát giác không đúng giống như túm lấy bím tóc của anh cả, “Đôi mắt ti hí kia càng lúc càng sắc bén nhỉ?”

Ninh Triệt chỉ cười, Ninh Tiếu Tiếu có lòng chuyển màn hình sang Tô Tiểu Tục đang không chuyên tâm với cái bàn, chủ đề câu chuyện lúc này mới thuận lợi tiếp tục tiến hành.

Khi bị hỏi có muốn nói chuyện với Ninh Triệt không, đồng chí Tô Tiểu Tục kiên định lắc đầu.

Nói đùa! Nếu bị anh ta biết cô yêu qua mạng, lại còn thất bại thì nhất định sẽ bị cười đến mức chui xuống mồ!

“Biết anh ta sống không tốt, tớ cũng yên lòng ^_^.”

“Túc Túc... phiền em lần sau có nói kháy thì cũng đừng để anh nghe được...” Ninh công tử ở bên kia bất đắc dĩ đỡ trán.

“Gió lớn quá, tôi không nghe rõ...”

“HHP.” Đây là tiếng cười nện lên ghế salon của Ninh Tiếu Tiếu.

Anh xem, em sẽ sống tốt.

Sẽ luôn và mãi vui vẻ.

Cho dù, thế giới của em từ nay không còn có anh.