Ban đêm, không trăng không sao, gió lạnh vi vu.

Trên một sườn dốc của Xuyên Vân cốc, Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn đang đứng đối mặt. Cách đó không xa là Tiêu Tiếu Sinh ngáp liên mồm, tóc bị gió đêm thổi tung, từ xa nhìn lại rất giống một con quỷ.

Phỉ Mặc vẫn mặc một bộ quần áo màu đỏ tía, thấp thoáng trong bóng đêm đen kịt gần như hòa vào một thể, chỉ có gương mặt tuấn tú vẫn là tiêu điểm khiến người ta chú ý.

Độc Cô Ngạn cũng mặc một bộ trường sam trắng bóc, có điều vẻ mặt không lạnh lùng như trước, giống như có chút hiếu kỳ, nóng lòng muốn thử.

“Độc Cô huynh, mời trước.” Phỉ Mặc nho nhã lễ độ nhường.

Độc Cô Ngạn nhe răng cười: “Ngươi muốn đánh nhau với ta?”

Phỉ Mặc cười sáng chói, lời nói ra lại khiến nụ cười của Độc Cô Ngạn vụt tắt: “Hề Hề không ở đây, Độc Cô huynh không cần vất vả như vậy.”

“Vẫn là Phỉ huynh hỏa nhãn kim tinh.” Độc Cô Ngạn dừng một chút, cuối cùng khôi phục giọng nói trầm thấp trước đây, hình tượng núi băng công khai trở về.

“Ta không có thị lực tốt như vậy, ta chỉ không tin ngay từ đầu.” Phỉ Mặc thản nhiên nói.

Tiêu Tiếu Sinh ở bên dùng sức gật đầu, hắn cũng không tin, chỉ là thấy Độc Cô Ngạn một mình diễn vui vẻ như vậy nên phối hợp chút thôi. Có điều tiểu tử thối này quá nhập vai rồi.

Hắng giọng một tiếng, Tiêu Tiếu Sinh nói: “Châm chọc xong chưa? Xong rồi thì bắt đầu hiệp đầu tiên đi! Các ngươi đều là đệ tử của hào môn thế gia, luận võ nghệ, tài học, đương nhiên tương xứng. Vì vậy, buổi võ đấu hôm nay không phải trọng điểm, trọng điểm là… Ha, ha ha, ha ha ha.” Lại nữa rồi, nụ cười ba đoạn kinh điển họ Tiêu.

Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn đều không nói gì chờ hắn ra đề mục. Từ lúc Tiêu Tiếu Sinh nói hắn sẽ đảm nhiệm chức giám khảo, hai người không hẹn mà cùng có dự cảm không tốt.

“Nghe đây, hiệp thứ nhất, khảo sát mức độ coi trọng của các ngươi với Hề Hề. Đương nhiên đề thi lần này không phải ta ra, mà là Âm Âm nương tử thân yêu nhà ta, vì vậy chiếm tỉ lệ vô cùng lớn, trước khi trả lời bất cứ vấn đề nào các ngươi phải cẩn thận.” Nghe Tiêu Tiếu Sinh nói vậy, Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn đều hết chỗ để nói. Nếu là Tiêu Tiếu Sinh ra đề còn dễ dàng, chỉ cần đáp án biến thái chút là được, chỉ không ngờ quan chủ khảo lại là vị quái y phu nhân trước giờ không nhìn ra tâm tình gì, là mẹ của Hề Hề…

Vấn đề này nghiêm trọng. Lông mày Độc Cô Ngạn nhíu chặt, Phỉ Mặc lại giống như không lo lắng, nụ cười trên khóe miệng vẫn không giảm xuống.

“Đề thứ nhất, nếu tương lai các ngươi và Hề Hề thành hôn, định lấy tên gì cho con?” Tiêu Tiếu Sinh cười ha ha quăng ra quả bom tấn đầu tiên.

Hai người đều không ngờ lại là câu hỏi như vậy, toát mồ hôi.

Phỉ Mặc phản ứng rất nhanh, mỉm cười đáp: “Hề Hề thích gọi thế nào thì gọi như vậy, vãn bối hoàn toàn tôn trọng ý kiến của nàng.”

Tiêu Tiếu Sinh nghe vậy gật đầu, lại nhìn về phía Độc Cô Ngạn.

Độc Cô Ngạn hiển nhiên đã bị câu hỏi tương lai đầy tươi đẹp như vậy hấp dẫn, vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng từ lâu đã mơ tới viễn cảnh kia, rất lâu không lấy lại bình tĩnh. Dưới tiếng gầm rú của Tiêu Tiếu Sinh, cuối cùng hắn cũng ý thức được đây là hiện trường quyết đấu, vì vậy cố gặng nhịn xuống vẻ mặt hạnh phúc, hưng phấn nói: “Nếu bé đầu tiên là con gái, hy vọng con bé có thể đáng yêu như Hề Hề, Tiêu Nhược Hề, tên này con đã nghĩ tới rất lâu rồi; nếu bé đầu tiên là bé trai, hy vọng thằng bé có thể khiến Hề Hề vui vẻ, gọi là Tiêu Duyệt Hề, tên này gần đây con mới nghĩ đến…”

“Khoan, khoan, còn thứ nhất thứ hai cái gì… Tiểu tử ngươi nghĩ quá xa. Có điều, vì sao lại để đứa trẻ mang họ Tiêu?” Tiêu Tiếu Sinh có chút bất ngờ.

“Đứa bé là huyết mạch của vãn bối, cũng là huyết mạch của Hề Hề. Cha chỉ có một con gái là Hề Hề, Tiêu gia sẽ không chỉ tới đời Hề Hề, tộc Tuyết Nhan cũng sẽ không lụi bại ở Hề Hề.” Độc Cô Ngạn nói từng câu từng chữ, lời nói hoàn toàn nghiêm túc. Thời gian qua vẫn theo Hề Hề gọi cha mẹ, trong lòng cũng đã nhận định Tiêu Tiếu Sinh là nhạc phụ tương lai từ lâu. Tuy nhạc phụ này hiện nay còn rất không ủng hộ hắn…

Tiêu Tiếu Sinh có chút cảm động, tuy không biểu hiện ra nhưng hắn quả thật không ngờ Độc Cô Ngạn còn nghĩ đến chuyện này. Thế nhưng: “Ngươi không nghĩ tới, nếu Hề Hề chỉ sinh một đứa trẻ thì sao?” Tộc Tuyết Nhan trước nay sinh không nhiều, hắn và nương tử cố gắng cày cấy cũng chỉ có một mình quả dưa ngốc mà thôi, ừm, có lẽ nên thử sinh một đứa nữa xem sao.

“Nếu nhất định con về Hề Hề chỉ có một đứa con, thì con càng hy vọng đứa trẻ có thể kế thừa tất cả của Hề Hề.” Không lạnh lùng giống hắn mà ngây thơ thuần khiết như Hề Hề, đó là khát vọng lớn nhất của hắn.

Kết quả không cần nói cũng biết. Nụ cười của Phỉ Mặc càng thêm sâu xa, Tiêu Tiếu Sinh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Gió lạnh thổi vù vù, trong không khí đưa tới chút hơi ẩm, cuộc vấn đáp tức chết người vẫn còn tiếp tục.

“Đề thứ hai, trong lòng các ngươi, Hề Hề giống cái gì? Mời nói ra một đồ vật cụ thể.” Tiêu Tiếu Sinh cười một tiếng rùng mình, đề này rất có trình độ.

Phỉ Mặc gần như không cần suy nghĩ, xuất khẩu thành thơ: “Có người từng nói ‘người phụ nữ tốt giống một quyển sách không có chữ, cũng là một quyển sách khiến người ta không biết mệt mỏi, quân tử đọc nhạt như nước, tiểu nhân đọc đồng cảm xúc, trí giả đọc thành tri giao, tuệ giả đọc như phẩm thiền’, đối với vãn bối Hề Hề chính là một quyển sách như thế. Thiếu nàng, không phải ta không thể sống như sẽ mất đi rất nhiều lạc thú trên thế gian.”

Còn Độc Cô Ngạn chỉ cúi đầu nói hai câu: “Vấn đề không phải giống hay không giống, Hề Hề là trái tim của con, con không muốn, cũng không thể rời khỏi nàng.” Hắn sờ lên ngực mình, nhẹ giọng nói: “Nàng ở đây.”

“Nếu đã vậy khi đó vì sao đuổi nàng đi?” Phỉ Mặc bình thản nhìn thẳng vào hắn, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc hắn, gió mát khiến giọng nói hắn giống như cũng có chút lạnh lạnh.

Đây cũng là vấn đề Tiêu Tiếu Sinh muốn biết.

Độc Cô Ngạn biết, hắn sẽ phải đối mặt với vấn đề này, cho dù chuyện đó sẽ khiến hắn máu chảy đầm đìa, như xé toang chính mình.

“Con thật sự là một kẻ rất ngu ngốc, thường ngày ít tiếp xúc với nữ tử, vì vậy thấy bọn họ luôn không biết phải để tay chân ở đâu, chỉ có thể dùng sự lạnh lùng để ngụy trang bản thân. Mẫu thân luôn nói kiểu người không tự nhiên như con rất khó có một cô gái bằng lòng ngày ngày ở bên. Ngay từ đầu, Hề Hề cứ tự nhiên xuất hiện trong cuộc đời con, không cho phép từ chối, mang theo sự ngây thơ và chân thành trời sinh của nàng, chiếm cứ những ngày luôn lạnh lẽo của con, ngoại trừ lạnh nhạt, con không biết nên dùng thái đối gì với nàng. Con luôn cố chấp kiên trì sự kiêu ngạo của mình, không chịu tới gần nàng. Nhìn nàng đuổi theo phía xa xa, cảm thấy nàng làm con khó xử hơn cả kẻ địch. Tâm trạng khi đó khi thì chua xót khổ sở, khi lại ngọt ngào. Nàng luôn biểu đạt trực tiếp tâm ý với con, trong lúc chạy trốn con không ngừng hối hận, cũng không chịu cúi đầu thừa nhận với bản thân, thật ra được nàng thích, trong lòng con cũng rất vui mừng.”

“Thế nhưng ngay từ khi Hề Hề xuất hiện, bên cạnh đã có một người bảo vệ xuất sắc vô cùng, chính là ngươi, Phỉ Mặc.” Giọng nói Độc Cô Ngạn vang lên trong đêm tối vắng vẻ, nghe có chút mờ ảo, giống như một câu chuyện tuyệt đẹp mang theo chút ưu thương. “Ta để ý sự tồn tại của ngươi, để ý quan hệ của ngươi với nàng, để ý ý nghĩa của ngươi với nàng. Vì vậy, cuối cùng ta nghi ngờ, tình cảm của nàng với ta rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc chỉ là mê muội nhất thời hay là tình yêu nam nữ chân chính. Vì vậy, cho dù ban đêm lén vui mừng, ban ngày ta vẫn lạnh như băng với nàng.”

Phỉ Mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

“Chính vì sự kích thích của ngươi, ta quyết định bắt đầu tình cảm đầy mê loạn lại khiến ta không cách nào chống cự. Khi đó ta đã nghĩ, có lẽ ở bên ta lâu nàng sẽ dần thuộc về một mình ta, không còn cái bóng của ngươi vắt ngang giữa chúng ta. Có lẽ chính vì lòng dạ hẹp hòi, không xác định của ta cuối cùng đã tổn thương nàng.” Độc Cô Ngạn dần hạ giọng buồn bã, nói nhỏ với gió, giống như thấy lại chàng trai ngốc nghếch tổn thương người cũng tổn thương chính mình, ngẩn người đứng kia hồi ức, nhẹ giọng nức nở.

“Thật ra, ngươi chỉ không tin con bé.” Tiêu Tiếu Sinh lạnh lùng nói. Tính tình con gái hắn hắn còn không hiểu hay sao, hết thuốc chữa, cứng đầu, một khi đã nhận định một việc thì đầu rơi máu chảy cũng không quay lại. Độc Cô Ngạn tổn thương con bé như vậy, nó vẫn khăng khăng một mực. Hừ, đại khái đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết.

“Có lẽ con không tin chính mình. Con không tin một kẻ ngốc như con lại có được một cô gái tốt như vậy, luôn lo lắng nàng sẽ bị Phỉ Mặc cướp đi. Vì vậy bát canh bị bỏ thêm dược kia càng chứng minh loại lo lắng này. Đuối nàng đi, chỉ vì muốn chạy trốn bản thân mềm yếu nhát gan. Con vừa sợ hãi vừa tự phụ, sợ tầm quan trọng của mình trong lòng nàng, tự phụ nàng sẽ không thật sự rời khỏi bản thân.”

“Khi nàng đi con mới hiểu, ngay cả khi nhiều lo lắng và ghen tị như vậy, những ngày hạnh phúc nhất của mình vẫn là những ngày có nàng quanh quẩn ở bên. Chỉ là con đã không tìm được nàng nữa.”

“Phỉ Mặc, trước đó, ta là một người hẹp hòi đến vậy, cũng là một người đàn ông không có trách nhiệm đến vậy. Nhưng hiện tại ta đã biết tình cảm của Hề Hề đối với ta, cũng đã hiểu tình cảm của ta đối với Hề Hề, vì vậy ta sẽ không dùng phương pháp ngốc nhất để đẩy nàng rời khỏi mình nữa. Kết quả quyết đấu thắng cũng được, thua cũng được, ta sẽ không bỏ cuộc với nàng lần nữa. Cho tới nay ta luôn muốn tỷ thí với ngươi một phen, không vì gì khác, chỉ vì luận bàn võ học.” Thấy Phỉ Mặc cười cười, biết hắn nghe rõ tuyên ngôn của mình, Độc Cô Ngạn lại nói: “Nàng chỉ là nàng, không phải tiền đặt cược. Trước khi quyết đấu, ta muốn nhấn mạnh điểm này.”

Phỉ Mặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiếng sấm vang trời, một cơn mưa sắp tới. Hai tia điện đồng thời chớp lên, cái bóng như quỷ mị của Phỉ Mặc biến mất trong nháy mắt, đột ngột như chưa từng xuất hiện.

Độc Cô Ngạn cũng bật lên ngay sau đó, bóng trắng nổi bật trong bóng đêm, rõ ràng dễ phát hiện, hắn đang dùng một tốc độ cực nhay bay qua màn đêm, nháy mắt đã hủy đi hơn mười chiêu của Phỉ Mặc.

“Được rồi, thanh niên đúng là thừa hơi, các ngươi muốn đánh thì đánh đi, ta còn phải về ngủ. Aiz, kẻ thắng cuối cùng ít nhất để đối phương toàn thây, miễn cho quả dưa ngốc nhà ta lại gào khóc thảm thiết, ồn ào chết được.” Tiêu Tiếu Sinh liên tục ngáp vài cái, vừa xoa cái mũi bị gió đêm thổi lạnh vừa vội vã nói mấy câu, bỏ xuống núi trước khi mưa hạ xuống. Dù sao cái gì muốn biết đã biết gần hết rồi, hắn không chút hứng thú với hai tên thanh niên ẩu đả trong mưa.

Đi vài bước hắn lại quay đầu nói với Độc Cô ngạn: “Đúng rồi, Độc Cô ngốc, đừng tưởng hiện giờ phải quyết đấu mà món nợ giả ngu lúc trước chúng ta sẽ xí xóa cho ngươi. Có một câu có biết không? Gọi là sổ sách tính sau. Đấu cho tốt, đừng thua quá mất mặt.” Nói xong hắn lại hừ hừ một điệu dân ca rồi xuống núi.

Trận mưa qua đi, hai người ướt đẫm nằm song song trên mặt cỏ, đương nhiên, bọn họ còn sống.

“Ta nghĩ, đại khái ta cũng đã nghĩ thông một chuyện.” Phỉ Mặc nhìn bầu trời đen tuyền, nụ cười lại hiện trên mặt lần nữa. Cuối cùng cũng nghĩ thông tình cảm của hắn với Hề Hề.

“Chuyện gì?” Độc Cô Ngạn thở ra một hơi, cũng nhìn bầu trời hỏi.

“Ngươi nói cho ta biết trước, vì sao lại nghĩ ra chiêu giả ngốc này?” Phỉ Mặc đột nhiên đổi đề tài. Hắn thật sự nghĩ trải nghiệm này của Độc Cô Ngạn rất có phong phạm “một bút thần kỳ”.

“Bí mật này ta chỉ muốn nói cho thê tử của ta biết.” Độc Cô Ngạn hừ lạnh một tiếng, may sắc trời quá tối, mặt hắn có đỏ cũng có thể làm bộ như không.

“Vậy sao? Vậy được thôi.” Phỉ Mặc cũng không ép buộc.

Chỉ là khi Độc Cô Ngạn hỏi: “Ngươi nghĩ thông suốt chuyện gì?”

Hắn cũng cho một đáp án tức chết người: “Bí mật này ta cũng chỉ muốn nói cho thê tử của ta biết.”

Kết quả tỷ thí ấy hả, đương nhiên không cần đoán nữa. Độc Cô Ngạn vốn võ công chưa hoàn toàn khôi phục, cộng thêm độc chưởng của Thanh Lưu Huy, thân thể còn cách hoàn toàn khôi phục một thời gian, Độc Cô song kiếm tất khó địch Thập Tam thức của Khê Vân các, bị đánh bại hoa rơi nước chảy… Vì vậy ngày hôm sau, Độc Cô Ngạn vinh quang nóng sốt.

P/s: Phỉ Mặc rất tốt, có điều không hợp với Hề Hề bằng Độc Cô Ngạn mà thôi. Mình không biết phải giải thích thế nào, chỉ cảm thấy Phỉ Mặc giống 1 người anh hơn 1 người yêu. Nếu hai người thật sự ở bên nhau, có lẽ sẽ có 1 người rất mệt mỏi, thậm chí là cả 2 người cùng mệt mỏi.