Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, từ khi vào hạ tới nay, khó có khi nhiệt độ không cao không thấp, khoan khoái nhẹ nhàng.

Hôm nay, Công có hẹn với Thụ, cậu chuẩn bị trước khi đi rất lâu, mặc bé váy Thụ tặng lần trước, vì muốn phối cho đẹp cậu còn đeo mấy loại trang sức rất trang nhã, đội tóc giả, từ xa nhìn vào, đúng là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ.

Chỉ là, cô gái này hơi cao.

Đúng giờ cậu xuống lầu, xe Thụ đã chờ sẵn ở dưới.

Bé váy hồng nhạt làm Công trông như một cô búp bê, Thụ liếc nhìn một cái lập tức như bị đóng đinh vào.

Khoảng cách với Công chỉ đếm bằng vài bước chân nhưng hắn chỉ muốn lập tức xuống xe ôm Công về nhà, chỉ sợ doạ Công, đành phải mạnh mẽ dùng hết kiên nhẫn mà ngồi im.

Điều chỉnh nhịp thở và biểu cảm gương mặt, Thụ khôi phục chế độ bình thường trong ngày, hơi nhướng mày cười với Công: “Hôm nay vẫn đáng yêu như cũ.”

Trong mặt Công lập tức như bình nước sôi, màu hồng lan tận bên tai.

Cô bé búp bê đỏ mặt trong bộ váy hồng, giống như cho người ta một cây kẹo ngọt thiệt thơm, thiệt ngon, Thụ phải dùng hết sức bình sinh mới ngăn được bản thân muốn nhấm nháp cây kẹo này.

Mà cay đắng hơn là, người này còn không biết được sự hấp dẫn của bản thân, không biết sống chết mà nhìn hắn với cặp mắt sáng như sao, hồn nhiên hỏi: “Mình đi đâu vậy?”

Thụ thở dài trong lòng, người trước mặt không biết bao nhiêu tháng ngày sau này mới có thể ăn được đây.

Hắn nhìn cậu thật lâu, sau đó xoay người nhìn về phía trước: “Đưa cậu đi gặp một người bạn thú vị.”

Thụ chở cậu đi đến một nhà hàng, bước vào trong phục vụ liền như thói quen dẫn hai người vào phòng.

Công nhìn trong phòng có người lập tức khẩn trương, Thụ ôm nhẹ thắt lưng cậu, nhẹ giọng an ủi, không phải sợ.

Người bạn kia cũng là một người trông rất trưởng thành, chín chắn, không đợi Thụ lên tiếng đã tự báo tên báo nhà, sau đó soi Công từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, đột nhiên vỗ tay.

Công vừa định giới thiệu, nghe người kia vỗ tay lập tức bị doạ một trận, Thụ cười mắng bạn một tiếng, kéo ghế cho Công, để cậu ngồi cạnh mình.

“Cậu kệ cậu ta đi. Chỉ là một tên thợ may thiểu năng thôi, thấy người đẹp là cậu ta lại lên cơn.” Thụ nói với Công.

Người đối diện có vẻ không vui đáp: “Cậu được đấy, qua cầu rút ván hả, lúc trước nhờ tôi mua váy cho sao không nói tôi thiểu năng? Ba hoa đủ điều nói rất thích thiết kế này, cho dù bao nhiêu tiền cũng phải mua cho bằng được, người vừa lừa tới tay lập tức trở mặt. Tôi rõ bộ mặt cậu rồi.”

Công: “…..”

Thụ chậm rãi phản bác: “Không có.”

Bạn Thụ: “Còn dám nói không.”

Thụ: “Tôi nói, còn chưa có lừa được.”

Công: “……”