Tuấn cứ nghĩ là Lexy tới nhà James nhưng không nó tới nhà Ken. Nó quyết định sẽ nhúng tay vô. Tuấn nhấn chuông biệt thự Trần Thiên, ngay lập tức có người ra mở cửa. - Xin hỏi người đến tìm ai ạ?_ Cô hầu lễ phép hỏi.

- Ta tới tìm Hoàng_ Giọng nói của nó quá đủ lạnh để khiến cô hầu run rẩy.

- Người có hẹn trước chưa ạ?_ Người đó tiếp tục hỏi.

- Hừ, ngươi muốn mất việc hay sao mà để đại tiểu thư nhà ta đứng ngoài trời_ Tuấn lên tiếng.

- À...vâng, mời người vào nhà_ Cô hầu dẫn đường cho hai người vào phòng khách nhà Ken ngồi đợi.

Căn biệt thự rộng, kiểu Pháp, bên ngoài có hai màu chính trắng và xanh đậm. Phòng khách rộng, thường trang trí đồ theo kiểu đối xứng, có màu vang kim cùng màu trắng trông rất sang trọng. Từ trên cầu thang, Ken xỏ tay túi quần đi xuống, miệng cười toe toét.

- Ngọn gió nào đưa Lexy tới nhà tui vậy_ Cậu vừa cười vừa nói.

- Người hầu nhà cậu có thói quen nói nhiều giống chủ_ Nó mặt lạnh như tiền.

- Thông cảm. _ Cậu ngồi xuống đối diện Lexy.

- Đèn chùm đẹp_ Nó nhìn lên trên nói

Vâng, công nhận là nó tinh mắt thật. Cái đèn chùm này tốn không ít tiền Ken mới có được nó. Chiếc đèn chùm được tạo hình theo kiểu bông hoa nở ngược nhưng không có cánh dày mà là từng lớp đèn xếp vòm. Chiếc đèn được làm từ vàng và đá sophia.

- Đèn chùm nhà chị còn đẹp gấp trăm lần_ Ken khiêm tốn nói.

- Thôi, vào việc chính luôn_ nó nhìn Ken.

- CHị cứ nói_ Ken liếc mắt người hầu ý nói đi rót nước mời khách.

- Cậu có yêu Elena không?_ Đúng là nó biết làm người khác bất ngờ.

- Thế cũng hỏi_ Ken bật cười.

- Tôi hỏi thật. Nếu cậu không nhanh sẽ mất cô ấy đấy_ Nó tựa lưng vào ghế.

- Yêu thì làm được gì, cô ấy cũng đâu yêu tôi_ ken chán nản thở dài.

- Tôi có cái này cho cậu nghe đấy_ Nó thích thú lôi trong túi ra cái điện thoại, mở phần ghi âm.

- Gì vậy?_ Ken tò mò.

-..._ Nó không nói gì để cái điện thoại xuống mặt bàn.

" Lexy à, tao thật sự...thật sự yêu một người rồi...Nhưng mà tao....hông có dám nói....tao sợ...sợ người đó sẽ bỏ tao giống hắn....Tao chả biết làm thế nào à....Trần Nhật Bảo Hoàng, anh có yêu em không??? Em buồn lắm, vì anh...vì trong lòng anh....chưa chắc....đã có êm..."

Cái đoạn ghi âm đó là hôm mấy nhỏ đi bar, uống say, Lexy đưa Elena về, lúc nằm trên giường nhỏ nửa tỉnh nửa mơ với cái giọng say rượu mà gọi tên Ken. Nghe xong đoạn ghi âm mà ken khóc giở mếu giở.

- Tính sao?_ Nó nháy mắt tinh nghịch.

- Tỏ tình thôi_ Ken cười sung sướng.

- Ờ...ngay sáng nay được không?_ Nó nhăn mặt hỏi.

- Sao gấp vậy?_ Ken ngạc nhiên nữa.

- Kate về nước_ Nó không vui mà nói ba từ này.

- Đơn giản_ Cậu ta nghĩ một lúc rồi búng tay nói.

- Đợi tin mừng_ Nó nói xong đứng dậy ra khỏi nhà.

- Cảm ơn chị nhiều nhé_ Ken nói với theo.

Nó ra khỏi biệt thự Trần Thiên đầy sung sướng và háo hức. Ken thì tất bật chuẩn bị nhưng do thời gian ngắn hạn cho nên, cậu quyết định chuẩn bị đơn gian để giải quyết vấn đề nhanh gọn. Cậu chọn lí do ăn trưa để gặp mặt Elena.

- Elena ới_ Cậu ríu rí gọi tên nhỏ qua điện thoại.

- Ơi_ Nhỏ cũng vui mừng khi nhận điện thoại của Ken mà thưa.

- Tới nhà tui ăn trưa đi_ Cậu ra giọng cực kì đáng yêu (ở gần là tg lao vô ôm luôn á)

- Ưm, cũng được, mấy giờ?_ Nhỏ đồng ý.

- Bây giờ. Bye_ Nói xong cậu tắt máy.

Nói là bây giờ thì cứ nói chứ con gái ra đường ai mà cứ thế đi, phải chuẩn bị chút chứ. Nhỏ cũng thế, thay bộ đồ, trang điểm nhẹ, chọn trang sức ,làm tóc thế rồi là đi tới nhà cậu ta. Tính ra thì cũng phải mất ít nhất 30 phút mới tới nơi. Nếu mà lâu thì phải một tiếng ý chứ.

Nhỏ được người hầu dẫn vào, vừa vào tới nhà, tiếng đàn piano cùng tiếng hát đã đập vào tai nhỏ rồi.

" Anh xin tặng em cả đại dương hoa hồng thắm...

Tình yêu ấy sẽ mãi mãi như hoa tươi trao cho em chỉ cuộc đời này...

Và xin tặng em cả dòng máu nóng và trái tim này....

Anh không thể không có gì, nhưng không thể không có em.

Anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em

Gặp em rồi anh mới biết mình không thể không yêu...

Ngay từ giây phút đầu nhìn thấy em...

COn tim anh đã vĩnh viễn thuộc về eeeeee...."

Nhỏ tiến lại gần chỗ Ken, nhỏ vừa đi, vừa vỗ tay.

- Hay, Ken của chúng ta hát hay, đàn giỏi, tính tặng ai bài nè_ Elena cười tít mắt.

Ken thì gãi đầu, trong lòng mỉm cười nghĩ, không phải Ken của chúng ta mà là Ken của em.

- Tính tặng cho người yêu tương lai đó, thấy sao?_ Cậu đứng dậy khỏi ghế đàn.

- Người yêu à,....hay lắm, chắc chắn cô ấy rất thích_ nhỏ nói có vẻ hụt hẫng làm Ken thấy rõ.

- Thôi đi ăn trưa đã, tui đói oỳ_ Cậu ta kéo nhỏ vô phòng ăn

Kéo ghế cho ngồi, rồi cậu mới ngồi xuống đối diện. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui lắm. Tới khi ăn tới món tráng miệng thì Ken dừng lại nhìn Elena ăn bánh. Nhỏ sớm nhận ra mà ngước lên nhìn cậu ta.

- Nhìn gì vậy?_ Nhỏ nhăn mày.

- Elena à, tôi đã bị cảm nặng và nó đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi. Phương thuốc duy nhất có thể cứu thoát tôi khỏi lưỡi hái của tử thần đó chính là ánh mắt, là nụ cười, là sự quan tâm và một tình yêu nồng ấm của em. Người tôi thương chỉ có một. Người tôi nhớ chỉ có một. Người tôi yêu chỉ có một. Người tôi muốn sống cùng trọn đời cũng chỉ có một. Đó chính là em, Elena._ Cậu nhìn thẳng mắt nhỏ mà nói từng lờii rõ ràng, nói xong cậu nở nụ cười thật tươi.

- Chắc là tôi đang mơ_ Elena quay mặt đi chỗ khác lên tiếng.

- Không đâu. Làm người yêu anh nhé?_ Cậu ta lôi một hộp xoàng trong túi và mở ra, là một chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ hình thoi.

- Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích cái cách anh cười, cái cách anh nhìn em, và cả cái cách anh nói chuyện. Đừng bao giờ rời xa em nhé, vì sự thật là em rất yêu anh!_ Nhỏ tiến tới trước mặt Ken nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu ta, nhận chiếc nhẫn từ cậu.

- Dẫu ngày mai nắng có tắt, bão bùng có đến, anh sẽ không bao giờ rời xa em_ Ken ôm nhỏ vào lòng, cậu tham lam ngửi tóc nhỏ.

Mùi hương đó cậu sẽ nhớ mãi, nhớ mãi cái mũi hương của nhỏ, để không bao giờ, không giây phút nào cậu quên nhỏ.