*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Ở một số thời điểm, Hàn Thần Hội thật sự cảm thấy chính mình là một người vợ tốt hiền huệ.

—— Ví dụ như hiện tại, cô vậy mà còn chưa đá tên thối Trịnh Hào Dữ này vào sổ đen, vẫn làm anh yên tĩnh nằm trong danh sách bạn bè, đây đã sự thiện lương hiền từ không gì sánh được rồi.

Gần một tháng tháng này, Hàn Thần Hội không thèm liên lạc bất cứ gì nữa với Trịnh Hào Dữ, đương nhiên Trịnh Hào Dữ cũng chưa từng liên hệ với cô.

Lần này anh đi Mỹ vốn là vì bàn chuyện làm ăn.

Trong thời gian học đại học ở Stanford, Trịnh Hào Dữ thành lập một công ty quỹ ở San Francisco, dựa vào trực giác siêu mạnh của bản thân, đưa ra giá tiền lương cao mời chào chuyên viên giao dịch chứng khoán, không ngoài dự đoán Trịnh Hào Dữ và thị trường chứng khoán đã có những kết quả tuyệt vời.

Có điều những đơn hàng lớn nhỏ oanh động ấy đều diễn ra tại nước ngoài, ở trong nước lại không có mấy người biết tới quỹ hội của Trịnh Hào Dữ, bao gồm một vài người ở Trịnh gia ——

Cho nên sau khi Trịnh Hào Dữ về nước quay về Trịnh gia, anh từ "Trịnh tổng" biến thành "Trịnh thái tử" - một xưng hô như vì nể mặt ông già của anh chứ không hề liên quan gì đến năng lực cá nhân của anh.

Rất nhanh sau đó Trịnh Hào Dữ đã làm mọi người biết được thủ đoạn lôi đình của mình, đối với Trịnh gia hiện tại, anh đã sớm là một phần quan trọng không thể thiếu được, chỉ là người trong nước vẫn quen gọi anh là "Tiểu Trịnh thái tử" mà thôi.

Trịnh Hào Dữ chưa từng từ bỏ quỹ hội và chuyện làm ăn của mình ở Mỹ, cũng chưa từng muốn từ bỏ, cho nên mỗi năm anh đều sẽ sang Mỹ ít nhất ba tháng, tự mình giải quyết chuyện bên ấy.

Công việc nhiều, thời gian thiếu, còn phải cùng bạn bè đi hộp đêm sòng bạc ăn chơi đàng điếm, đương nhiên sẽ không còn tinh lực dư thừa gì để quan tâm Hàn Thần Hội.

Hàn Thần Hội cũng đã sớm quen với cuộc sống như vậy.

Giữa cô và Trịnh Hào Dữ là nước sông không phạm nước giếng, làm theo ý mình không quấy rầy nhau.

Bộ phim thần tượng《Ánh Lửa Tai Ương》...À nhầm, là《Ánh Lửa Chi Luyến》 Hàn Thần Hội mới nhận gần đây sắp tổ chức casting.

Đương nhiên chỉ có một số ít nhân vật yêu cầu các diễn viên tới thử vai, chứ giống Hàn Thần Hội người được xưng là "diễn viên đặc biệt" như cỏ đuôi chó thì lại không cần:)

Rốt cuộc trong giới giải trí nếu muốn đóng tuesday thì chẳng ai vượt qua được Hàn Thần Hội, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, vừa nũng nịu vừa giả tạo, ngoài mỗi cái kỹ thuật diễn vươn tầm vũ trụ kia ra thì với những mặt hồn nhiên trời phú ấy, quả thật là sinh ra để làm tuesday.:)

Hàn Thần Hội đi tới phòng ghi hình số 1 của Quân Thị trước thời gian đã hẹn, cô đến để giúp đỡ nhân viên công tác thử vai.

Rốt cuộc với cái địa vị thấp hèn của cô ở Quân Thị, không có tư cách không đi làm quen kéo gần quan hệ với đồng nghiệp, còn người có cấp bậc ảnh hậu như Thân Oánh Oánh thì lại chẳng bao giờ phải xuất hiện trong đội ngũ nhân viên.

Lúc Chu Chỉ Hân đến Quân Thị làm việc, Hàn Thần Hội thần thần bí bí kéo cô nàng sang một bên.

"Chỉ Hân tao hỏi mày, lần trước mày nói bắt gian là sao hả? Mày chỉ giết mà không chôn à? Sao không nói hết câu?"

"Ái chà ~" Chu Chỉ Hân nhích đến bên tai Hàn Thần Hội, hai tay che hai bên miệng, phòng ngừa có người đi ngang đây đọc khẩu hình miệng cô, "Lần trước tao và khách hàng đến Kim Toa Thế Giới, nhìn thấy một con yêu tinh mang vòng tay bạch ngọc của Tiểu Trịnh thái tử nhà mày ——"

Hàn Thần Hội khẽ nhíu mày.

Vòng tay bạch ngọc......!

Trịnh Hào Dữ quả thật là có một cái.

Hàn Thần Hội từng cầm mà thưởng thức một lần, đó là một món đồ cổ, một chuỗi vòng tay được tạo thành từ mười lăm hạt ngọc trắng ngà.

Mỗi một hạt có hình dáng độc đáo, sờ lên từng hạt cũng có cảm giác khác nhau, tất cả các hạt đều có khắc chữ 【ZYY】 nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra được, lúc cầm trong tay mượt mà tinh tế, cô khá là thích.

Có điều trong trí nhớ cô rất ít khi thấy Trịnh Hào Dữ mang vòng tay ấy, cũng chỉ có ba hay năm lần gì đó.

Gần đây thì......!

Hàn Thần Hội gãi gãi đầu, nghiêm túc nhớ ——

Hình như thật là không thấy lần nào?

"Tao là ai? Tao là đội trưởng đội tiên phong hóng tin, đi đầu trong việc bắt gian, tao lợi dụng nghề nghiệp và kỹ năng nói chuyện chuyên nghiệp của mình đi đến bẫy con đấy! Nó cũng không có nội hàm gì sất, tao chỉ mới khen vài câu nó đã u mê luôn."

"?"

Hàn Thần Hội nghiêng đầu.

"Nó rõ ràng đắc ý lắm, nhưng lại giả vờ thẹn thùng, giơ hai ngón tay da bọc xương của nó vuốt vòng tay, õng ẹo nói với tao là người khác cho nó.

Tao về nhà đã muốn mang mày đi tìm con đấy tính sổ ngay, nhưng tiếc là mấy lần sau tao đến lại không tìm được nó, lúc đó cũng quên lấy thông tin liên lạc của nó, tiếc thật."

Hàn Thật Hội giật giật lông mày.

Nhưng cũng chỉ là giật giật lông mày.

Thấy cô bình tĩnh như thế, Chu Chỉ Hân chỉ thiếu chút nữa đã lắc người cô để cô tỉnh táo lại.

"Sao mày không có phản ứng gì thế! Manh mối người tinh nghi, sự thật và vật chứng phạm tội đều đưa đến trước mặt mày! Sao mày còn không lấy danh chính thất đi tẩn mấy con yêu tinh ấy?"

"........."

Hàn Thần Hội thờ ơ nhún vai: "Đó là đồ của anh ta, tiêu tiền cũng là của anh ta, anh ta mua đưa cho ai thì đưa, sao tao quản được?"

Chu Chỉ Hân tức giận đến bóc khói.

"Mày! Mày! Sao bây giờ mày phật lí phật khí thế hả? Không giống mày chút nào! Với tính tình và phong cách làm việc trước kia của mày, có mà vác đao đi chém người ấy!?"

Hàn Thần Hội mặt phật hệ: "Mày cũng nói rồi, đó là trước kia."

"Cho nên, chỉ vì một tên Hạ Khai Thần mà làm mày tâm như nước lặng như vậy? Đến cả Tiểu Trịnh thái tử lợi hại như thế cũng làm mày không có hứng thú? Đến cả việc anh ta đưa vòng tay khắc tên anh ta cho yêu tinh bên ngoài mày cũng không quan tâm?"

"Ấy ấy ấy đừng nói thế." Hàn Thần Hội nghiêm trang nói, "Tao vẫn có hứng thú sex với anh ấy."

Chu Chỉ Hân: "........."

Tao hoài nghi mày đang lái xe*, nhưng tao không có chứng cứ.

*lái xe: ngôn ngữ mạng, nghĩa ám chỉ về vấn đề sex

-

Sáng sớm 45 ngày sau, Trịnh Hào Dữ về nước.

Hàn Thần Hội ngồi trước bàn trang điểm, vô cùng chuyên chú trang điểm cho mình, đang dặm phấn thì đột nhiên cửa phòng ngủ bị người mở ra.

Qua hình ảnh phản chiếu trên tấm gương trang điểm to lớn, cô nhìn thấy ——

Trịnh Hào Dữ ngậm điếu thuốc, tùy ý ném đống hộp quà lớn nhỏ lên sàn nhà, nheo mắt lại, không nói hai lời bắt đầu tháo cà vạt.

"........."

Hàn Thần Hội xuyên qua gương chăm chú nhìn anh.

"Về rồi à?"

"Ừ."

Trịnh Hào Dữ vứt chiếc cà vạt sọc xuống đất, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

"........."

Hàn Thần Hội căn bản không biết anh muốn làm gì.

Trịnh Hào Dữ cởi sạch đồ trên người xong, liền ngậm thuốc lá đi vào phòng tắm.

Hàn Thần Hội: "........."

Tên đàn ông có độc.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.

Trịnh Hào Dữ chỉ dùng năm phút đồng hồ, hoàn thành trận chiến đấu tắm.

Lúc anh quấn áo tắm bước ra phòng ngủ, Hàn Thần Hội còn đang tô son môi, tô cẩn thận lên môi dưới của mình.

"........." Trịnh Hào Dữ đi tới phía sau Hàn Thần Hội, một tay đặt trên lưng ghế cô ngồi, tay còn lại chống lên bàn trang điểm, dùng một tư thế hết sức bá đạo, ôm cô ở trong lòng một cách lặng lẽ.

Trịnh Hào Dữ áp sát vào người Hàn Thần Hội, ngửi ngửi.

"Em cũng biết trang điểm à?"

"........."

Hàn Thần Hội mặt vô biểu tình ngước mắt lên, xuyên qua gương làm một hành động trợn mắt trắng đầy xem thường với Trịnh Hào Dữ.

Bọn họ đã kết hôn hơn một năm rưỡi, tính ra cũng đã gần hai năm, tuy rằng anh không ở nhà bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không thể nào không nhìn thấy dáng vẻ trang điểm của cô.

Vả lại, nếu cô không biết trang điểm, thế mấy bộ đồ trang điểm cao cấp anh tặng lúc trước là ai dùng?

Thấy Hàn Thần Hội đậy nắp son môi, Trịnh Hào Dữ cười như không cười nói.

"Anh không nhận ra em đã trang điểm."

Thẳng nam nói chuyện x1.

"Mặt mộc của em đẹp hơn lúc trang điểm nhiều."

Thẳng nam nói chuyện x2.

"Có thời gian trang điểm không bằng đi ngủ."

Thẳng nam nói chuyện x3.

"Anh......"

Trước khi thẳng nam nói chuyện x4 đến, Hàn Thần Hội đã bịt lỗ tai lại, hét lớn: "A a a a! Anh không biết nói lời dễ nghe thì đừng nói nữa!"

"Sao nào?" Trịnh Hào Dữ cốc đầu Hàn Thần Hội, "Tên thối" này lại khiến em tức giận rồi?"

Hàn Thần Hội: "........."

Đối phương nhắc tới từ " tên thối" này, cô lập tức nhớ lại chuyện hồi tháng rưỡi trước, ngay cả cảm giác xấu hổ hận không thể thắt cổ ngay tại chỗ cũng nhớ rành rành.

"Em......"

Hàn Thần Hội ủ rũ vài giây, đột nhiên nhớ tới nhỏ yêu tinh mang vòng tay bạch ngọc mà Chu Chỉ Hân nói, cô lập tức lại hăng hái lên —— hiện tại rõ ràng là cô càng có lý hơn —— cô bỗng nhiên đứng lên, suýt chút nữa đã đụng vào ngực Trịnh Hào Dữ.

"Đúng vậy! Em tức giận với tên thối là anh đấy! Mắng anh là tên thối còn nhẹ đó, biết không! Em còn chưa đánh anh đâu! Có tin em dùng nắm đấm nhỏ này đấm ngực anh không?"

Nghe cô nói "nắm đấm nhỏ đấm ngực", Trịnh Hào Dữ trực tiếp cười ra tiếng.

Aiyo, cô vợ ngốc nghếch đáng yêu của anh, thật là quá dễ cưng mà.

Hàn Thần Hội thở hổn hển: "Anh còn cười được! Anh cười cái gì!"

Trịnh Hào Dữ không trả lời cô ngay, chỉ hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi đến cửa phòng ngủ, cúi người nhặt từng hộp quà lớn, nhỏ, vừa lên ôm hết vào trong lòng, sau đó đi đến trước mặt Hàn Thần Hội.

Hàn Thần Hội ngẩn cả người.

Ngơ ngác nhìn những hộp quà ấy, lại nhìn sang Trịnh Hào Dữ.

Trịnh Hào Dữ thả hết những hộp quà lên bàn trang điểm của Hàn Thần Hội, tùy ý cầm lấy một hộp gỡ lớp giấy bọc bên ngoài, nhẹ nhàng mở ra.

Mười lăm cây son môi nằm gọn gàng trong chiếc hộp nhung đen sang quý.

Vỏ vàng nguyên khối, lấp lánh kim cương, không cần mở ra Hàn Thần Hội cũng biết lại là hàng số lượng có hạn của nhãn hiệu quốc tế cao cấp nào đó.

Hàn Thần Hội chớp chớp mắt.

Mỗi lần Trịnh Hào Dữ đi công tác về, anh vĩnh viễn không quên mang quà cho cô.

Trịnh Hào Dữ tùy ý đặt hộp son môi cao cấp lên mặt trên cùng chồng quà trên bàn trang điểm.

"Anh không biết em thích gì, nên anh mua hết cho em."

Đương lúc Hàn Thần Hội cảm động không thôi, anh lại mỉm cười.

"Mặc dù anh vẫn cảm thấy em để mặt mộc đẹp hơn trang điểm nhiều."

Hàn Thần Hội: "........."

Cảm động không đến ba giây:)

-

Khi từng nụ hôn nồng nàn của Trịnh Hào Dữ rơi xuống, Hàn Thần Hội vẫn chưa nhận ra điều gì, đợi đến khi đối phương bế cô lên giường rồi, cô mới ý thức được sự việc bắt đầu có vẻ không ổn......!

"Đừng....đừng...."

Dưới sự tàn phá của Trịnh Hào Dữ, bộ đồ mới Hàn Thần Hội vừa mặc lên người đã nhăn nhúm đi.

"Hôm nay em phải đến công ty....Có việc...."

Trong chuyện này, phiếu phản đối của Hàn Thần Hội không có chút hiệu quả gì.

Cô không ngừng ngăn cản, cuối cùng giận đến bật khóc, bắt đầu nói không lựa lời.

"Anh đi Mỹ ăn chơi một tháng rưỡi còn chơi chưa đủ sao? Anh chơi gái ở ngoài chưa đủ hay sao mà còn về nhà còn dày vò người khác...."

"........."

Trịnh Hào Dữ dừng lại, khẽ nhíu mày, "Ai nói với em anh chơi gái bên ngoài?"

"Cần người khác nói à!" Hàn Thần Hội tức giận duỗi chân dài đá anh, "Đầu anh là để trang trí à? Chính anh làm gì trong lòng anh không rõ ràng? Đừng chạm vào em! Anh đừng chạm vào em!"

Ánh mắt Trịnh Hào Dữ trở nên âm u, dường như sắp nhấc lên mưa rền gió dữ, giọng nói anh trầm xuống.

"Để em thất vọng rồi, đầu anh đúng là để trang trí nên không rõ mình đã làm gì đấy."

Nếu truyện khiến bạn thả lỏng sau một ngày căng thẳng thì hãy cho mình 1vote 1like page như một động lực để mình thêm tích cực chia sẻ đến mọi người nhé!

.