Fb: tra sen xếp chữ

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Hàn Thần Hội nheo mắt nhìn.

Người đàn ông trước mặt văn nhã soái khí, hắn đứng đưa lưng về phía hoàng hôn, sườn mặt nghịch sáng, mỉm cười với cô.

Hàn Thần Hội xụ mặt, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

Trịnh Hào Dữ đi vòng qua người cô ngồi xuống vị trí đối diện.

Hắn chăm chú nhìn cô, bàn tay gõ hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, thuần thục đặt lên miệng, dùng bật lửa châm lửa xong, lại lấy điếu thuốc xuống kẹp giữa hai đầu ngón tay, thấy Hàn Thần Hội vẫn còn tức giận, hắn cười khẽ một tiếng:

"Hiện tại em càng ngày càng khó tính."

Hàn Thần Hội bĩu môi, trừng Trịnh Hào Dữ.

Càng ngày càng khó tính gì chứ? Cô vốn đã khó tính sẵn rồi!

Hừ! Không thèm để ý hắn!

Cho dù Hàn Thần Hội quyết tâm không để ý Trịnh Hào Dữ, nhưng cô lại không thể không để ý ly kem trước mặt......!

Đúng vậy, cô chính là không có cốt khí, khom lưng vì một miếng ăn thế đấy!

Hàn Thần Hội cầm muỗng lên, liếm liếm môi dưới, bắt đầu tìm vị trí múc muỗng đầu tiên —— nhưng với thẩm mỹ của một người có tế bào nghệ thuật như cô, nhìn đoá hoa hồng lam thẫm to nằm cạnh những viên việt quất điểm xuyết thêm đoá cúc trắng nho nhỏ kia quá đẹp mắt, cô không nỡ phá huỷ nó.

Cuối cùng, cô chọn vị trí gần sát mép ly, nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ.

"A ùm ~" Đút muỗng kem vào miệng.

Hàn Thần Hội nheo mắt lại, cảm giác ngọt lịm và mát lạnh này, làm cô sảng khoái muốn bay lên tận trời.

Trịnh Hào Dữ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hàn Thần Hội, thấy cô như thế, hắn rít một ngụm yên, nhướng mày hỏi: "Ngon không?"

Hàn Thần Hội biểu diễn màn "biến sắc" ngay tại chỗ.

Vẻ mặt cô từ "sướng muốn lên mây" ngay tích tắc biến thành "hung dữ đanh đá".

Cho dù kem rất ngon, nhưng "vai diễn" của Hàn Thần Hội không cho phép cô trả lời Trịnh Hào Dữ, cô xoay người che ly kem vào trong ngực, múc từng muỗng từng muỗng ăn.

Tầm mắt Trịnh Hào Dữ vẫn định chặt trên người Hàn Thần Hội.

Bình thường cô hoặc như chú chim nhỏ phẫn nộ, hoặc như con thỏ con rụt rè ngoan ngoãn, nhưng hiện tại cô lại như quả bóng cao su mạnh miệng, sống chết muốn duy trì phong thái cao quý của mình.

Cố tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong là nước mắt là biển rộng ~

Trịnh Hào Dữ rũ mắt, khóe môi cong lên, cười khẽ một tiếng.

Trong quá trình Hàn Thần Hội ăn kem, hai người đều im lặng không nói câu nào.

Chưa được bao lâu, Hàn Thần Hội đã giải quyết xong một ly kem vị việt quất to, nếu không phải đang ở ngoài đường, cô thật sự muốn liếm luôn vệt kem còn trong ly.

Cô rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau đoá hồng xanh thẫm kia đi, đặt trong tay thưởng thức.

"Ăn xong rồi."

Hàn Thần Hội mặt vô biểu tình nhìn Trịnh Hào Dữ ở đối diện, đứng dậy, rút điếu thiếu khỏi ra tay hắn, dụi lên bàn dập đi.

"Nếu chúng ta đã tới đây, thì cũng nên chơi một vòng rồi mới về đi?"

Dứt câu, Hàn Thần Hội chẳng thèm nghe Trịnh Hào Dữ trả lời, kiêu căng xoay người bước đi hai bước, không quay đầu lại, càng kiêu ngạo ngoắc ngoắc tay, ý bảo đối phương đuổi theo mình.

Trong tiềm thức và trí nhớ của Hàn Thần Hội, công viên giải trí chính là thánh địa hẹn hò trong truyền thuyết.

Nếu không tổ tiết mục 《Chúng ta yêu nhau đi》 cũng sẽ không chọn nơi này làm địa điểm ghi hình tập đầu tiên với "chủ đề hẹn hò".

Đặc biệt là vòng quay ngựa gỗ.

Lúc còn bé xíu, cô và Hàn Đông Quả chỉ xem TV thôi là đã vô cùng khát khao được đi vòng quay ngựa gỗ.

Về sau cô và Hạ Khai Thần ngây ngô yêu nhau.

Vòng quay ngựa gỗ trở thành địa điểm hàng đầu trong những buổi hẹn hò của bọn họ.

Đặc biệt là vào buổi tối.

Đèn màu và âm nhạc.

Lãng mạn và mộng ảo.

Làm trái tim thiếu nữ bùng nổ · Thật!

Hai người ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, hồn nhiên ngây thơ, như thể giữa trời đất này chỉ còn lại cô và người ấy, trở về nguyên trạng, năm tháng bình yên.

Cho nên mục đầu tiên Hàn Thần Hội nghĩ đến chính là vòng quay ngựa gỗ.

Đến lúc cô và Trịnh Hào Dữ ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, cô thật sự vô cùng muốn thắt cổ chết quách đi.

Cô quên mất Trịnh Hào Dữ chính là Trịnh Hào Dữ, hắn không phải Hạ Khai Thần, không phải bất kỳ chàng trai bình thường nào khác, hắn là thái tử gia của Trịnh gia, hắn là nhân vật hô mưa gọi gió trong thương giới, quan trọng nhất là ——

Hắn là một tên lạ đời!

Hai người bọn họ "không có linh hồn" ngồi trên một con ngựa gỗ.

Không có lấy một tí ti cảm giác ngọt ngào lãng mạn gì!

Chỉ có dày vò và tra tấn!

Hàn Thần Hội: "............"

Cô nhất định là uống lộn thuốc, cho nên mới đưa cây cờ nhỏ cho hắn trước khi hắn lên ngựa.

Hiện giờ chiếc cờ nhỏ này đang nằm bên phải nghiêng 45 độ phía sau cô và Trịnh Hào Dữ ở ngay sau lưng cô như đang giơ cờ đầu hàng, tần suất đong đưa qua trái qua phải nhịp nhàng, cả khung cảnh đều hiện lên dòng chữ "Không cảm xúc, không linh hồn".

Hàn Thần Hội: "............"

Chỉ mới ngồi hai vòng cô đã không ngồi nổi nữa.

Lúc cô một hai đòi xuống, Trịnh Hào Dữ còn như vô cùng lưu luyến hỏi cô: "Sao thế? Không phải ban nãy em rất muốn chơi à? Còn chưa đi xong một vòng đâu sao em đã đòi xuống rồi? Không sao cả, nếu em thích, chúng ta có thể chơi thêm vài vòng."

Mẹ nó! Ngồi đây một vòng thôi cô đã muốn qua đời tại chỗ, còn mẹ nó ngồi thêm vài vòng nữa?

"Không chơi! Anh xuống đây!"

Hàn Thần Hội giật cây cờ nhỏ trong tay Trịnh Hào Dữ, vọt tới thùng rác, không nói hai lời quăng mạnh vào, tâm trạng cô nháy mắt thoải mái hơn hẳn.

"Anh và vòng quay ngựa gỗ không hợp nhau! Bây giờ chúng ta đi chơi cái khác đi!"

Trịnh Hào Dữ: "............"

Hắn sống 26 năm, trường hợp to nhỏ, kỳ lạ gì mà chưa thấy qua?

Nhưng tình huống trước mắt hắn thật sự là chưa gặp phải lần nào......!

Lần đầu tiên hẹn hò trong đời hắn.

Lần đầu tiên đến công viên giải trí cùng con gái.

Liền gặp phải nữ chính tính cách khó chơi, hỉ nộ vô thường, cực khó hầu hạ.

Nếu đây là người khác, hắn sẽ chẳng thèm nhìn lấy một cái, sớm đã lái xe đi mất rồi.

Nhưng cố tình nữ chính khó chơi này lại là vợ hắn.

Đời trước tạo nghiệt, đời này độ kiếp:)

Hàn Thần Hội lão luyện trong công viên trò chơi kéo Trịnh Hào Dữ tay mới dạo khắp nơi trong viên.

Trước kia mỗi lần cô đến đây với Hạ Khai Thần, thích nhất là chơi vòng quay ngựa gỗ, bánh xe đu quay, công viên nước gì đó......!

Bọn họ rất hiếm khi chơi những trò chơi kích thích mạo hiểm.

Bất tri bất giác, Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ đã đi tới lối vào tàu lượn siêu tốc.

Trước cửa phòng bán vé xếp hàng đầy nghịt người.

Trịnh Hào Dữ nhìn chung quay, hỏi Hàn Thần Hội: "Tại sao chúng ta không chơi cái này?"

Hàn Thần Hội: "............"

Cô nuốt nước miếng, giương mắt lên nhìn tàu lượn siêu tốc đang treo trên không trung.

Không biết vì sao, cô không hề bất ngờ trước việc Trịnh Hào Dữ hứng thú với tàu lượn siêu tốc và đề nghị chơi trò này chút nào......!

Thậm chí còn có cảm giác "quả nhiên như thế", "không hổ là anh" ——

Tiểu Trịnh thái tử gia không bao giờ OOC.

Nếu Trịnh Hào Dữ đã đề nghị, cô cũng không thể cự tuyệt nhỉ? Nếu bị hắn biết đó giờ cô chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc, hơn nữa còn có chút sợ hãi......!

Chẳng phải hình tượng "chị đại giang hồ" cô đây vỡ vụn mất sao? Bị hắn cười thúi mũi sao? Cô còn lăn lộn trong giang hồ được sao?

Hàn Thần Hội vung tay nhỏ lên: "Chơi cái này."

Mười phút sau, Trịnh Hào Dữ xếp hàng mua hai tấm vé.

Bọn họ ngồi ở hàng thứ hai, trước khi lên tàu, Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đều phải tháo kính xuống —— cũng may tàu lượn siêu tốc sắp chạy, mọi người đều căng thẳng nên không ai chú ý tới Hàn Thần Hội cả.

Dù gì cô cũng là tuyến 18......Cho dù 《thủy quang chi luyến》có nổi tiếng, cô nhân đó được thăng cấp lên tuyến 15, có được chút tiếng tăm trên mạng, nhưng nếu cô xuất hiện trên đường, lại rất ít người nhận ra vây đuổi.

Lúc tàu lượn siêu tốc bắt đầu chạy, Hàn Thần Hội theo bản năng bắt lấy tay Trịnh Hào Dữ, đối phương cũng hết sức tự nhiên nắm lại tay cô.

Lúc này Hàn Thần Hội mới yên tâm một chút

Tốc độ ban đầu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến người ta hồi hộp, sau đó tốc độ càng lúc càng chậm, chậm rãi đi lên nấc càng cao, khiến người ta lại càng hồi hộp hơn......!

Lúc tàu lượn đi đến điểm cao nhất, còn cố ý dừng lại vài giây.

Vài giây này, như thể đang đợi tử thần tuyên án!

Bỗng nhiên, tàu lượn từ trên đỉnh cao dùng tốc độ nhanh nhất lao vọt xuống ——

Hàn Thần Hội nắm chặt tay Trịnh Hào Dữ, hét to: "A a a a a a a ——"

Vui sướng tràn trề gì chứ!

Tốc độ và tình cảm mãnh liệt gì chứ!

Tàu lượn siêu tốc liên tục xoay tròn trên không trung, vô số lần dừng lại trên đỉnh cao, rồi lao vọt xuống ——

Cuồng phong gào thét bên tai.

Trong ngực cuồn cuộn nhiệt huyết.

Hàn Thần Hội chỉ biết nhắm tịt mắt mà la hét.

Lúc sau đại não cô trống rỗng.

Cô căn bản không thể nhớ được tàu lượn siêu tốc xoay tròn trên bầu trời thế nào, chỉ nhớ rõ cô nắm chặt tay Trịnh Hào Dữ, tê tâm liệt phế mà la hét.

Thời điểm bước xuống tàu lượn siêu tốc, Hàn Thần Hội khóc nức nở ôm Trịnh Hào Dữ.

Trịnh Hào Dữ không nói gì, để mặc cô ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Hạ Khai Thần chỉ đưa cô đi chơi những trò chơi lành mạnh.

Còn Trịnh Hào Dữ, lần đầu tiên đến công viên trò chơi, đã trực tiếp dẫn cô đi ngồi tàu lượn siêu tốc.

Hàn Thần Hội vừa khóc vừa nhớ lại.

Thật ra không phải Hạ Khai Thần không dẫn cô đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, mà là bởi cô sợ hãi không dám chơi, cho dù Hạ Khai Thần có dụ dỗ, nói ngọt "anh ở bên cạnh em" cỡ nào đi nữa, cô vẫn không muốn chơi, không dám mở ra cánh cửa ấy.

Nhưng Trịnh Hào Dữ thì sao?

Hắn không cần nói gì cả, chỉ cần cầm tay cô, cô liền dám bước lên tàu lượn siêu tốc.

Đấy là vì sao?

Có lẽ vì đấy là cảm giác an toàn.

Người đàn ông tên Trịnh Hào Dữ này, dù cho hắn chơi bời, không hiểu con gái, chỉ thích "thực hành nam nữ" thế nào đi nữa thì hắn đều có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, khiến cô cảm nhận được sự che chở, bảo vệ từ hắn.

Bởi vì, hắn đủ mạnh mẽ.

Cho nên hắn có thể bảo vệ cô.

Sau khi xuống tàu lượn siêu tốc, Hàn Thần Hội phải nghỉ ngơi hồi lâu mới bình tĩnh lại, trong thời gian ngắn cô không muốn tiếp tục đi chơi thuyền hải tặc mấy trò kích thích kiểu này nữa, nhưng hiển nhiên hai người bọn họ cũng không thích hợp chơi những trò nhẹ nhàng.

Ăn xong ly kem, Hàn Thần Hội bỗng nhiên muốn chụp ảnh.

Ra ngoài hẹn hò, cho dù đối phương là ai, là nam hay nữ, là bạn hay chồng, đều không thể thiếu chụp ảnh được.

Ngay cả đi quán bar uống rượu cô đều phải chụp ảnh cùng các chị gái nhỏ uống cùng cô.

Đối với Hàn Thần Hội mà nói, người sống trời đời, có thể không ăn cơm, nhưng không thể không chụp ảnh!

Đặc biệt là trong khi công viên giải trí còn có một mặt cỏ xanh rộng lớn thế này.

Mặt trời ngã về tay, cỏ xanh mơn mởn.

Hàn Thần Hội tức khắc tình thơ ý họa.

.

Đam Mỹ H Văn

Cô móc di động ra, cố ý chỉnh filter cho camera, chỉ chỉ mặt cỏ trống phái trước, nói với Trịnh Hào Dữ: "Lát nữa anh tìm một góc độ đẹp đẹp, chụp một tấm lấy cả em, mặt cỏ, bánh xe quay đằng kia, và hoàng hôn sắp lặn xuống nữa, để em đăng weibo."

"?"

Trịnh Hào Dữ cầm lấy di động của Hàn Thần Hội, hơi cười cười, hỏi ra một câu làm Hàn Thần Hội suýt nữa đã tử hình hắn.

"Em còn có weibo à?"

Hàn Thần Hội: "............"

Cô cuộn bàn tay lại dạo đập chết hắn, hung tợn quát một từ "Ờ".

Nếu không phải hiện tại cô còn cần hắn chụp ảnh giúp thì cô đã sớm chạy sang đấm một đấm cho hắn biết tay rồi.

Hàn Thần Hội hướng dẫn cách chụp cho Trịnh Hào Dữ, sau đó đi ra xa mấy mét, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Trịnh Hào Dữ đứng dưới hoàng hôn, đường cong tuyệt đẹp, thân hình cao ráo, ánh hoàng hôn màu đỏ chiếu lên người hắn, giống như thiên nhiên ở vì hết thảy đồ vật đẹp tiến hành phiếu trang.

Ngay cả cách hắn cầm di động cũng đẹp trai quá......

Những người đàn ông khác đồng thời đứng trên mặt cỏ, bị hắn làm lu mờ trở nên giống "dưa vẹo táo nứt"......!

Hàn Thần Hội khẽ hừ một tiếng.

Ông trời thật là không công bằng!

Trịnh Hào Dữ làm bộ làm tịch bày vài tư thế, gật gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."

Nghe thế, Hàn Thần Hội lập tức ngẩng mặt đón ánh mặt trời, nở nụ cười.

Cô nhảy lên nhảy xuống tạo pose đầu tiên.

Một pose "chạy vội dưới hoàng hôn, là thanh xuân chúng ta bỏ lỡ".

Sau đó cô ngồi xuống mặt cỏ, vặn vẹo cơ thể tạo đủ loại kiểu dáng, sau nữa lại nửa nằm xuống, như kiểu "Đến đây, chiếm lấy tôi ——"

Hàn Thần Hội lăn lộn trên mặt cỏ hơn mười phút, đợi tới lúc cô mệt thở phì phò rồi mới hài lòng vui vẻ chạy về phía Trịnh Hào Dữ, đứng trước mặt hắn hỏi: "Thế nào? Anh chụp cho em mấy tấm? Đẹp không?"

Trịnh Hào Dữ chém đinh chặt sắt trả lời: "Đẹp."

Hàn Thần Hội càng phấn khởi.

Có thể làm thẳng nam độc miệng Trịnh Hào Dữ nói đẹp, vậy chắc chắn là vô cùng đẹp ——

Hàn Thần Hội hồ hởi cầm di động về, vui vẻ mở album ra.

Giây tiếp theo, cô trợn tròn mắt.

Đây......!

Đây đây đây????

Mẹ nó đây là nghiêm túc sao???

Tấm ảnh cô nhảy trên mặt cỏ, nó mờ căm đến mẹ còn không nhận ra, tóc tai tán loạn bay tứ tung, đến tóc của Mai Siêu Phong sợ còn gọn gàng hơn tóc cô trong ảnh nữa......!

Mẹ nó đây là vui sướng vì lần đầu tiên đặt chân lên mặt trăng sao? Hưng phấn đến mơ hồ?

Hay cho rằng cô lập tức phải đắc đạo thành tiên, hồng phúc tề thiên?

Mà tấm ảnh cô nửa nằm trên mặt cỏ......!

Chân cô thoạt nhìn......chỉ dài không quá nửa thước, hai cánh tay ngoặt nghèo tạo dáng như dị tật, gợi cảm của cô đâu???

Hàn Thần Hội tái mặt, nhìn Trịnh Hào Dữ như nhìn thấy ma.

Mặt cô đầy "???", cũng viết: "Rất tốt, không hổ là anh."

Đương nhiên mấy tấm này còn không phải là "lợi hại" nhất.

Tuyệt nhất phải nói là mấy tấm chụp cô nằm trên mặt cỏ.

Cô vốn dặn hắn chụp cho cô vài tấm đẹp đẹp, có thể lấy hết mặt cỏ, bánh xe quay và hoàng hôn vào trong khung ảnh, như thế vừa đẹp lại vừa có ý cảnh.

Kết quả mấy tấm ảnh này ——

Cô nằm trên mặt cỏ bày ra chữ một chữ "đại" tiêu chuẩn, nếu kéo thêm hai dải băng phản quang là có thể thành hiện trường án mạng! Không cần lên trang báo tin tức mới, trực tiếp lên thời sự an ninh!

"............"

Sau【thẳng nam nói chuyện】 và【thẳng nam hành động】, cô rốt cuộc cũng gặp được【thẳng nam chụp ảnh】trong truyền thuyết ——

Thật mẹ nó núi này cao còn có núi khác cao hơn!

Không có thẳng nam nhất, chỉ có thẳng nam hơn!

Hàn Thần Hội giận đến bật khóc, cô điên cuồng đấm đánh Trịnh Hào Dữ.

"Tại sao anh lại chụp mấy tấm gớm ghiếc thế này cho em? Trình độ anh thế nào anh không rõ à? Thế mà còn dám mặt dày nói "đẹp", đẹp chỗ nào? Đẹp chỗ nào? Hiện trường án mạng đẹp à?"

Trịnh Hào Dữ duỗi tay ôm lấy Hàn Thần Hội đang thút thít vào long, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cô chốc lát, sau đó hai tay nâng mặt cô lên, hôn ngay lên mặt cô một cái.

Tiếp theo hắn đúng lý hợp tình nói: "Anh đâu có nói anh chụp đẹp? Anh vốn chẳng biết chụp ảnh, anh nói đẹp, là chỉ người trong ảnh "đẹp"!".