Đường Vãn không ngờ dì Ngô sẽ vì một chiếc điện thoại mà tự mình tới công ty tìm cô, lúc nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân, cô chạy ngay đến phòng tiếp tân.

Thật ra cô có vô số điện thoại dự phòng, thiếu đi một cái cũng chẳng sao cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguỵ Hương Lê vẫn có thể liên lạc với cô sau khi Yến Phi Bạch đập nát điện thoại của cô.

Thế nhưng Yến Phi Bạch cũng cố ý cho người đến thông báo chuyện điện thoại di động của cô, cô cũng không muốn bỏ qua ý tốt của hắn.

Thế nhưng sau một cuộc gặp mặt vội vã, bà Ngô nói rằng điện thoại của cô đã được sửa xong, bảo cô dành chút thời gian đến trang viên lấy, thuận tiện mang theo cho Đường Vãn một ít bánh ngọt trong nhà bếp.

Cô không thể từ chối, lúc trở về phòng làm việc, cô chia bánh ngọt cho các đồng nghiệp khác, còn lại một hộp cô giữ lại cho Trương Hoà Nhuế, lúc Chu Nham bước ra khỏi phòng uống nước đã liếc cô một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Cũng không chừa cho tôi chút nào sao?”Người khác sợ Chu Nham nhưng Đường Vãn lại chẳng hề sợ, không nói tới việc anh ấy là trụ cột của Fanke Film and Television, mấy năm qua sống chung với nhau, Chu Nham cũng được tính là một trong số ít những người bạn khác giới của Đường Vãn, vì thế hai người cũng không có sự khách sáo hời hợt của nhân viên và lãnh đạo.

Đường Vãn học theo dáng vẻ không lạnh không nóng của anh ấy, sau đó thoải mái xoay người đi vào phòng làm việc.

“…” Chu Nham cầm tách cà phê, có hơi sửng sốt, rốt cuộc ai mới là ông chủ đây?**Sau khi tan làm, Đường Vãn đi thẳng tới nhà của Yến Phi Bạch, hôm nay bảo vệ ở trang viên quen thuộc với cô một cách kỳ lạ, vừa vào cửa đã có người dẫn cô vào nhà.

Gần đây, Yến Phi Bạch đều bận rộn chuyện đưa công ty ra thị trường, thế nhưng việc đầu tư vào Fanke Film and Television cũng không bị trì hoãn, sau khi hai bên ký hợp đồng thành công đã lập tức mua được một kịch bản tốt.

Chờ sau khi bộ phim của Đường Vãn quay xong, hai bên sẽ ráo riết chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.

Đường Vãn cũng đã quen thuộc với trang viên này, không cần người dẫn, tự cô cũng có thể đi được.

Con người Yến Phi Bạch nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng không phức tạp.

Phức tạp ở chỗ, tính khí của hắn quá u ám, ngoại trừ ảnh hưởng của việc mắc bệnh, cũng có liên quan tới tính tình bẩm sinh của hắn, người đàn ông này sẽ trở nên phiền phức khi hắn cố chấp.

Đơn giản ở chỗ, cuộc sống của hắn rất an nhàn, đều ở trong thư phòng, cũng sẽ không ra ngoài tìm thú vui như những người đàn ông giàu có khác, chỉ có một niềm yêu thích duy nhất chính là đọc sách.

Lúc Đường Vãn nhìn thấy Yến Phi Bạch, quả nhiên hắn đang đọc sách, đầu hơi cúi thấp, mắt kính nằm trên sống mũi, đầu ngón tay thon dài đặt trên trang sách, nửa ngày cũng không nhúc nhích gì.

Sắc trời gần xuất hiện màu của hoàng hôn, vầng sáng sau giờ ngọ nhẹ nhàng chiếu xung quanh chiếc xe lăn của Yến Phi Bạch, tạo ra một đường ranh giới mơ hồ.

Đường Vãn từ từ tiến đến gần, thế nhưng dường như Yến Phi Bạch không phải đang đọc sách mà trông như hắn đang ngủ.

Cặp kính gọng bạc trên mặt người đàn ông cách đôi mắt một khoảng không xa, hàng mi dài nhẹ nhàng che đi làn da tái nhợt, trắng đen vô cùng rõ ràng.

Gió ngoài cửa sổ thổi tung ngọn tóc của hắn, quyển sách đặt trên đùi hắn cũng bị gió thổi bay mấy trang, tiếng lật sách vang lên.

Một lúc sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, Đường Vãn dường như có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình.

Cô đưa tay ra trước mặt hắn, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào mặt hắn, đột nhiên hắn bắt lấy tay cô.

Đôi mắt đang rũ xuống của Yến Phi Bạch từ từ mở ra, hắn ngước mắt nhìn cô, lúc bốn mắt chạm nhau, hai người đều ngẩn ra.

“Em…” Giọng nói của Yến Phi Bạch trầm khàn, hắn nhíu mày một cái, đẩy gọng kính lên rồi đóng sách lại: “Đến đây từ lúc nào?”Đường Vãn ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn nói: “Vừa tới, lúc anh đang vừa đọc sách vừa ngủ đấy.

”Lời cuối cùng cũng có vẻ trêu chọc.

Yến Phi Bạch nhìn cô một cái: “Chờ em, nhàm chám, sau đó ngủ thiếp đi mất.

”Đường Vãn xâu chuỗi mấy chữ này lại, bởi vì phải chờ cô tới lấy đồ, thế nhưng quá trình chờ đợi quá nhàm chán cho nên mới đọc sách để giết thời gian, ai ngờ lại ngủ thiếp đi.

Cô cười dịu dàng, ấm áp: “Anh cũng có thể không đọc sách mà, có thể xem phim, xem tivi, hoặc ra ngoài đi dạo một chút.

”“Không thích.

” Yến Phi Bạch mím môi.

.