Ngôn Minh không nghĩ đến lại có thể nhận được đồ ăn Ngu Điềm đưa tới.

Cho đến khi đem cơm về phòng làm việc ăn xong, anh vẫn còn nhìn hộp cơm cao đến mấy tầng này mà phát ngốc.

Tay nghề của Ngu Điềm quả thực rất tốt, đồ ăn nấu vô cùng ngon miệng, là bữa ăn ngon nhất mà Ngôn Minh được ăn gần đây, khiến anh bắt đầu mong đợi lần tiếp theo.

Nhưng Ngu Điềm đã hoàn toàn không cần phải cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh,  nhân tiện khơi thông quan hệ chỗ ba anh nữa, nói cho cùng hai người đó chia tay cũng là do mẹ Ngu Điềm chủ động đề nghị.

Cho nên hiện tại Ngu Điềm còn tích cực như vậy, trắng trợn biểu đạt mục đích của mình với anh, là thật sự có ý nghĩ kia sao?

Cô nói, tình trạng trước mắt ba mẹ hai bên chia tay không biết chừng sẽ thúc đẩy tình cảm giữa bọn họ?

Ý tứ thật ra đã trực tiếp đến mức không thể trực tiếp hơn.

Nhưng Ngôn Minh vẫn không thể tin được.

Anh đã từng được rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng gặp người nào có thể tự tin đến mức không cần che giấu, chỉ sau vài lần gặp mặt đã thẳng thắn nói ra.

Như vậy cũng quá trực tiếp.

Nhưng Ngôn Minh dù kinh ngạc nhưng cũng hiểu rõ.

Vốn dĩ ban đầu Ngu Điềm nhiệt tình một cách khó hiểu, bây giờ xem ra là có nguyên nhân.

Cô vậy mà có ý với anh.

Có lẽ là bởi vì trước đó ba mẹ có khả năng trở thành người nhà nên cô chỉ có thể đè nén cảm xúc của mình, nhưng bây giờ đã không còn tồn tại mâu thuẫn về luân lý, nên Ngu Điềm bắt đầu tấn công trực tiếp hơn.

Cô không chỉ đưa cơm cho anh, còn hẹn lúc tan tầm cùng nhau đi ăn.

Ngôn Minh đương nhiên muốn từ chối, nhưng anh lại không muốn nợ tình cảm.

Tối nay mời lại Ngu Điềm một bữa, đợi đến lúc cô trực tiếp tỏ tình thì anh sẽ cự tuyệt, rồi kết thúc.

Ngôn Minh nghĩ Ngu Điềm chắc sẽ không quá đau khổ, bởi vì nhìn cô không hẳn đã thật lòng, nếu không ngày hôm qua sao lại có chuyện mang đồ ăn đem cho Tề Tư Hạo.

Nhưng đồ ăn cô làm thật sự rất ngon.

Cô lớn lên cũng xinh đẹp.

Nhưng chính vì quá xinh đẹp nên giống như nữ phụ phản diện trong phim truyền hình, ngoài mặt càng tỏ ra vô hại càng khiến cho người ta cảm thấy không có ý tốt.

**

Ngu Điềm hoàn toàn không hay biết về mớ suy nghĩ loanh quanh lòng vòng trong đầu Ngôn Minh.

Cô đang bận lục lọi, không phải tìm quần áo mà là notebook.

Ngoài việc tìm ra các công thức làm phong phú hơn chủ đề livestream, Ngu Điềm còn lên kế hoạch làm mấy kỳ chuyên đề về hoạt động “xóa nạn mù chữ” đặc biệt trên tài khoản phổ cập kiến thức khoa học y tế của mình, trong đó bao gồm phán đoán về một số loại bệnh thông thường và cách đối phó với những trường hợp khẩn cấp có thể tự cứu lấy mình hoặc sau phẫu thuật nên phối hợp điều trị phục hồi như thế nào.

Đây là lộ trình sáng tạo nội dung trên tài khoản truyền thông của cô.

Bệnh về mắt là loại bệnh mà mọi người thường xuyên gặp phải trong cuộc sống thường ngày, nhưng đa số mọi người đều không nhận thức được đầy đủ tầm quan trọng của vệ sinh mắt, đối với một số bệnh về mắt cũng thiếu sự tự giác sớm can thiệp trị liệu, thường để bệnh kéo dài tới lúc trở nặng, cứ luôn cho rằng mắt vẫn nhìn được là không thành vấn đề, không sao cả, đến khi cảm thấy mắt không thoải mái thì tùy tiện tìm một phòng khám nhỏ nào đó mua thuốc về dùng.

Việc thường xuyên sử dụng các sản phẩm điện tử trong thời gian dài cũng khiến cho tỷ lệ người mắc bệnh khô mắt tăng nhanh, cận thị cũng ngày càng trẻ hóa.

Sau khi phân tích toàn diện, Ngu Điềm cho rằng việc phổ cập kiến thức y học về vệ sinh mắt, phân biệt các bệnh về mắt thường thấy, phòng ngừa và điều trị cận thị ở trẻ vị thành niên là một khởi đầu tốt, vừa thực tế vừa hữu ích đối với mọi người.

Chủ đề bệnh về mắt này không nên lãng phí, chỉ riêng phổ cập kiến thức y học thôi cũng có thể làm thành cả một series.

Trước đó cô đã ghi đại khái đề cương bệnh mắt vào một cuốn sổ, vẫn còn một số thắc mắc, tối nay định đem đến hỏi ý kiến Ngôn Minh, nhân thiện hoàn thiện luôn đề cương, sau đó chia nhỏ chuyên đề ra thành nhiều đề mục. 

Ngoài ra, trước đây cô đã xem qua một số video phẫu thuật của Ngôn Minh. Tuy rằng sau này cô không thể tự tay cầm dao mổ, nhưng Ngu Điềm vẫn luôn tin rằng sự nghiệp y học của mình vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Cuối cùng đợi gây dựng sự nghiệp xong tích góp được một số tiền, bóng ma tâm lý do bị thương ở tay hoàn toàn được khắc phục, có lẽ cô vẫn có thể trở lại trường học để tiếp tục học tập theo đúng dự định ban đầu. Vì vậy, Ngu Điềm vẫn tồn tại chút tâm tư muốn tham khảo đối với một số ca phẫu thuật của Ngôn Minh ở trong nước không được xem là thường thấy, thậm chí bị đánh giá là thao tác cực đoan.

Đến khi Ngu Điềm tìm thấy được toàn bộ ghi chú và những câu hỏi rải rác khắp nơi thì đã cách thời gian tan tầm của Ngôn Minh rất gần.

Ngu Điềm tùy tiện lấy một chiếc áo phông mặc vào, bên dưới diện váy jean, chân đi giày bata vội vàng chạy ra ngoài.

Nhà hàng cô hẹn Ngôn Minh đi ăn là một nơi rất nổi tiếng trên mạng, giá cả không thấp, nhưng hương vị cực kỳ tuyệt, áp dụng phương thức gọi món theo kiểu hộp mù*, rất thú vị.

* Hộp mù (盲盒)- blind box: là một hộp đồ chơi mà người mua không biết trước được kiểu dáng cụ thể hay các thuộc tính ngẫu nhiên của sản phẩm.

Bên trong nhà hàng nội thất được bày biện trang nhã, do số lượng có hạn, mỗi ngày chỉ cung cấp chỗ ngồi cố định nên môi trường xung quanh không ồn ào, rất riêng tư, trước đó còn có cả người nổi tiếng tới check in.

Giá cả hơi đắt một chút…

Nhưng Ngu Điềm cắn răng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, chỉ là trước mắt tài khoản truyền thông của cô vẫn chưa đạt được đến mức lợi nhuận kia nên nói không đau lòng là giả.

Thế nhưng Ngu Điềm không ngờ đến chính là, khi cô tới nhà hàng, đứng trước quầy đợi xác nhận thông tin đã đặt bàn, lại nghe nhân viên phục vụ nói cho cô một tin tốt.

“Người đẹp, nếu cô cùng bạn trai tới đây dùng bữa thì có thể chọn hộp mù tình nhân được nhà hàng cho ra mắt vào tối nay.”

Người phục vụ cười rạng rỡ nói: “ Nội dung thực đơn của hộp mù này so với hộp mù thông thường sẽ có hương vị phong phú hơn, nhưng giá cả lại rẻ hơn một nửa.”

“Bởi vì ông chủ của chúng tôi vừa mới theo đuổi được cô gái mà mình thích nên muốn chúc mừng, lần này cho ra mắt hộp mù tình nhân giảm giá 50%, chí áp dụng trong tuần.”

Người phục vụ cười giới thiệu với Ngu Điềm: “Chỉ cần cô cung cấp một tấm ảnh chụp chung để chứng minh cặp đôi, rồi để lại vài dòng nhắn nhủ yêu thương lên sổ lưu niệm là được, ông chủ của chúng tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

Ngu Điềm vốn còn có chút do dự nhưng liếc mắt nhìn giá cả thực đơn, vẫn quyết định cầu phú quý trong hiểm nguy, dù sao thì yêu cầu đưa ra cũng không khó thực hiện.

Cô lập tức mở điện thoại ra, nhắn tin cho Tề Tư Hạo.

Một Chú Cá Nhỏ: [ Nhớ tới tình bạn của chúng ta, đột nhiên có chút cảm động, muốn xem ảnh chụp, ông gửi cho tôi một bức ảnh chụp chung đi, cái nào trông thân mật một chút.]

Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [? Không rảnh, tôi đang bận việc.]

Một Chú Cá Nhỏ: [ Nhân tiện giới thiệu cho bạn mới của tôi biết bạn tốt của tôi đẹp trai cỡ nào.]

Quả nhiên, Tề Tư Hạo ngay lập tức liền rảnh.

Vài giây sau, Ngu Điềm nhận được ảnh cậu ta gửi tới.

Ngu Điềm tìm trong điện thoại ảnh lén chụp Ngôn Minh trước đây, sau đó tìm một góc độ thích hợp photoshop bức ảnh Tề Tư Hạo gửi tới.

Trong bức ảnh kia, Tề Tư Hạo không tim không phổi khoác tay lên vai Ngu Điềm.

Cụ thể chụp lúc nào Ngu Điềm cũng không nhớ rõ.

Nhưng như vậy rất tốt, có vẻ rất thân mật.

Ngu Điềm nhanh tay chỉnh ảnh, đem mặt của Ngôn Minh ghép vào trên cổ Tề Tư Hạo, khó khăn lắm mới che khuất được mặt của cậu ta.

Tuy chỉnh ảnh khá thô, dấu vết cũng rất rõ ràng nhưng nếu không nhìn kỹ thì vẫn có thể ứng phó cho qua.

Một tấm ảnh tình nhân thân mật giữa mình và Ngôn Minh cứ vậy mà ra lò.

Phục vụ liếc nhìn một cái có lệ rồi cho Ngu Điềm qua: “ Bên cạnh đó, vui lòng quét mã QR này và tải ảnh lên theo trình tự yêu cầu, sau đó chúng tôi cần phải thống kê lại. Bởi vì số lượng cung ứng mỗi ngày của hộp mù tình nhân có hạn nên yêu cầu phải xác nhận, sao lưu lại toàn bộ.”

A….Sao còn có loại yêu cầu này…

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Điềm, người phục vụ liền hiểu rõ, cô ấy bất đắc dĩ giải thích: “Bởi vì trước đó đã từng có trường hợp nhân viên thực tập đặt hộp mù tình nhân với giá nội bộ sau đó bán lại ra ngoài, đầu cơ trục lợi. Để phòng ngừa chuyện này tiếp tục xảy ra nên ông chủ của chúng tôi yêu cầu lưu lại ảnh chụp chứng minh, đề phòng nhân viên nhà hàng lợi dụng sơ hở.”

Nói như vậy tuy có thể hiểu được, nhưng Ngu Điềm vẫn có chút do dự: “ Ảnh này sẽ không sử dụng cho mục đích khác phải không?”

“Không đâu, quý khách yên tâm, mặc dù đã tải ảnh lên tức là ngầm đồng ý cho chúng tôi sử dụng với mục đích phi thương mại và marketing tuyên truyền, nhưng chỉ cần cô đưa ra ý kiến riêng không trao quyền sử dụng thì tôi sẽ giúp cô ghi chú lại, bảo vệ quyền riêng tư của quý khách.” 

Nghe vậy cũng không phải không được…

Phía sau Ngu Điềm đã có khách xếp hàng, Ngu Điềm không muốn để người khác phải đợi lâu nên nhanh chóng quét mã QR theo yêu cầu của nhân viên phục vụ, sau đó tải ảnh lên.

“Còn cần ghi lời yêu thương lên đây nữa.”

Mặc dù có chút phiền phức nhưng cuối cùng có thể được giảm giá, vậy nên đầu óc Ngu Điềm trống rỗng nhưng vẫn cố viết ra vài câu văn vẻ, tình cảm sâu đậm cho đủ số.

Mà đợi cô viết xong, ngồi vào bàn đã đặt thì thời gian cũng vừa lúc.

Ngôn Minh tới rồi.

Nhưng mà, nhà hàng nổi tiếng trên mạng này cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất vấn đề là lên món chậm.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất Ngu Điềm lựa chọn nhà hàng này.

Cô quyết định tìm một chủ đề an toàn để mở màn, kéo gần khoảng cách với Ngôn Minh.

“Anh Ngôn Minh, bộ đồ hôm nay anh mặc thật đẹp, màu sắc rất hợp với anh! Đây cũng là màu mà em thích! Thật trùng hợp!”

Đáng tiếc Ngu Điềm muốn vỗ mông ngựa lại vỗ không đúng chỗ.

Ngôn Minh hơi nâng mi mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đúng là rất trùng hợp, đây cũng là màu mà tôi ghét nhất, là mẹ tôi mua cho tôi.”

“……….”

Ngu Điềm cười gượng nói: “ Vậy dì cũng là rất quan tâm anh, chứng tỏ bà ấy ấy yêu anh, còn mua quần áo cho anh, trong lòng hẳn vẫn xem anh là trẻ nhỏ, nhưng thẩm mỹ của thế hệ dì chắc không giống với người trẻ chúng ta, cho nên màu sắc chọn không được đúng ý anh…”

“Bà ấy hoàn toàn nhớ nhầm màu tôi thích nhất và màu tôi ghét nhất, cho rằng đây là màu tôi thích nhất. Mua bộ đồ này cũng không phải là nhớ đến tôi, chỉ là bởi vì mua đủ 50.000 tệ sẽ được giảm giá 3000, bà ấy còn còn thiếu 2000 tệ nữa mới đủ 50.000, mà vừa hay bộ đồ này giá 2000 tệ.”

“……….”

Ngu Điềm lại tìm mấy đề tài khác để nói, nhưng đáng tiếc Ngôn Minh không biết sao cứ như đang phòng bị cái gì. Không rõ có phải ảo giác của Ngu Điềm hay không, cô luôn cảm thấy Ngôn Minh canh phòng nghiêm ngặt không để cho cô ghi bàn, đề phòng cô nói ra mấy lời kỳ quái.

Nhưng rõ ràng mấy đề tài nói chuyện cô tìm rất an toàn và bình thường mà…

Chỉ là Ngu Điềm không biết, cái cô gọi là an toàn bình thường, trong mắt Ngôn Minh lại là một thể loại khác.

Ngu Điềm nói đông nói tây như vậy, theo Ngôn Minh thấy là để trải đường cho một số đề tài không an toàn.

Ý muốn hòa hoãn bầu không khí để kéo gần quan hệ.

Sau đó chính là thổ lộ.

Ngôn Minh quyết định lần này gặp mặt trực tiếp từ chối Ngu Điềm, nhưng không phải là ngay trước bữa ăn.

Bởi nếu Ngu Điềm thổ lộ trước bữa ăn, anh cự tuyệt sẽ khiến cho bữa cơm này trở nên cực kỳ khó nuốt, sau đó bầu không khí sẽ tràn ngập xấu hổ và lúng túng.

Ngôn Minh hy vọng Ngu Điềm ít nhất có thể nhẫn nhịn tới khi bữa cơm này kết thúc.

Cách làm như vậy mới phù hợp với phép lịch sự, mà một phút đó, Ngôn Minh cũng có thể thuận lý thành chương khéo léo từ chối cô, đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho mối quan hệ này.

Bởi vậy khi Ngu Điềm nói về những chủ đề không rõ để lôi kéo làm quen, anh bắt đầu đề phòng, cố gắng ngắt lời Ngu Điềm, mong nhà hàng sẽ bưng đồ ăn lên sớm hơn.

Nhưng Ngu Điềm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Ngôn Minh.

Cô vẫn còn định tiếp tục mấy đề tài xấu hổ lôi kéo làm quen kia.

Có Ngôn Minh ở giữa gây khó dễ, mắt thường có thể thấy được Ngu Điềm bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên, cô sắp không nhịn được nữa rồi, nhưng đến cuối cùng vẫn không từ bỏ ý định ban đầu của mình, cô không tiếp tục nói những câu đánh yểm trợ nữa mà vào thẳng vấn đề.

“Anh Ngôn Minh, nhân lúc đồ ăn còn chưa lên, em…”

Ngôn Minh không quá bất ngờ, nhưng vẫn mím môi ngắt lời cô: “Có những lời, cô phải nghĩ kỹ rồi hãy nói, đặc biệt là một số vấn đề tương đối nghiêm túc, tôi nghĩ nói trước lúc ăn sẽ không đủ nghiêm túc.”

Ngu Điềm quả nhiên ngẩn người, sau đó thẹn thùng: “Anh biết em muốn nói gì sao?”

Ngôn Minh uống một ngụm đồ uống, gật đầu, ra vẻ hiểu rõ: “Tôi hy vọng cô thật sự đã chuẩn bị tốt.”

Trên mặt Ngu Điềm lộ vẻ mong chờ, cô trịnh trọng gật đầu: “Em đã chuẩn bị tốt!”

Cô đương nhiên đã chuẩn bị tốt, còn chuẩn bị cả một buổi trưa.

Vốn dĩ Ngu Điềm có chút chần chừ, cảm thấy trước lúc ăn lôi kéo hỏi anh mấy vấn đề này sẽ khiến Ngôn Minh không thoải mái, nhưng Ngôn Minh không hổ danh là thần tượng của cô, vậy mà đã nhìn thấu, còn săn sóc tỏ vẻ nói trước bữa ăn không đủ nghiêm túc.

Ngu Điềm tràn ngập cảm kích: “Tuy như vậy có vẻ không đủ nghiêm túc nhưng vẫn không nên lãng phí thời gian, em muốn nắm bắt từng giây từng phút. Ăn xong còn chưa nói hết thì sau đó nếu anh có thời gian, chúng ta có thể tiếp tục…”

Cũng không biết có phải tinh thần hiếu học của mình khiến Ngôn Minh cảm động hay không, Ngu Điềm phát hiện sau khi cô xong, Ngôn Minh ở phía đối diện lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Tôi cảm thấy sau khi ăn xong không cần phải tiếp tục…”

Ngu Điềm dùng sức gật đầu, trong lòng hưng phấn và khẩn trương.

Lời này của Ngôn Minh là có ý công nhận khả năng lĩnh hội của Ngu Điềm.

Anh chắc hẳn cảm thấy đối với năng lực chuyên môn của cô, chỉ cần chỉ điểm hai ba câu là Ngu Điềm có thể hiểu được, không cần lãng phí nhiều thời gian.

Nói đến nước này, Ngu Điềm cũng không ngại ngùng nữa, cô lấy hết can đảm đưa notebook của mình cho Ngôn Minh.

“Anh Ngôn Minh, những điều cần hỏi em đều đã viết ở đây/”

Ngôn Minh quả nhiên kinh ngạc: “Hẳn một quyển như vậy? Khi nào thì cô…”

“Mỗi ngày nghĩ đến em đều ghi lại.” Những vấn đề trong này Ngu Điềm quả thật đã tích góp rất lâu, cô giải thích: “Đã nhiều năm rồi, coi như tích nhỏ thành lớn.”

Chắc là không ngờ tới cô học hành tốt như vậy, Ngôn Minh có lẽ đã bị xúc động, bởi vì Ngu Điềm thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình càng … khó có thể hình dung, như là có chút thương hại và đồng tình?

Nhưng sinh viên y vốn dĩ đã khổ, hiếu học giống như cô cũng không phải số ít mà.

Học y là do chính mình lựa chọn, không có gì đáng thương cả.

Ngu Điềm không muốn lãng phí thời gian, vì thế ám chỉ nói: “Anh không ngại thì mở ra xem đi?”

Ngôn Minh trợn trừng mắt nhìn notebook, vẫn không chịu cử động, cho đến khi Ngu Điềm thúc giục, anh mới hạ quyết tâm mở notebook ra, dáng vẻ giống như lâm đại địch.

Sau đó Ngu Điềm nhìn thấy vẻ mặt anh thoáng chốc trở nên sửng sốt, mang theo chút mờ mịt, tiếp theo là khó tin.

Một lát sau, ánh mắt anh rời khỏi notebook, một lần nữa nhìn về phía Ngu Điềm.

“Cô muốn nói chính là cái này?”

Ngu Điềm không hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô có chút thấp thỏm: “ Có phải không thích hợp lắm hay không? Ngại quá anh Ngôn Minh, em nghĩ có cơ hội cùng anh ăn cơm nên không muốn lãng phí, mấy vấn đề này tích góp cũng lâu rồi, muốn nhân cơ hội này nhờ anh chỉ dạy một chút.”

Nhìn sắc mặt Ngôn Minh khó coi, Ngu Điềm hơi cảm thấy bất an.

Mấy vấn đề cô ghi trên notebook, đa số đều là cô đã tìm đọc trên internet và tham khảo các luận văn chuyên ngành nhưng vẫn không tìm thấy đáp án.

Có phải đối với Ngôn Minh mà nói, cũng…

Cho nên anh mới lộ ra vẻ mặt này….

Ngu Điềm cẩn thận hỏi: “Anh Ngôn Minh, mấy cái này đối với anh có phải quá khó không?”

“………...”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Minh: Để tôi xem cô rốt cuộc đang âm mưu ý đồ xấu gì.

Ngu Điềm:?

Cá Nhỏ dùng ma pháp đánh bại ma pháp