Thật sự là từng giây từng phút Tống Tuấn Hành đều không quên nhắc nhở cô, vì sao bọn họ lại kết hôn.

"Tôi nói giúp anh, anh có chắc Phúc Bái thật sự có thể lấy được hạng mục này sao?" Thư Thanh Nhân nói xong lui về sau mấy bước, rút khăn giấy lau sạch những thứ còn lại trên tay.

Tống Tuấn Hành nheo mắt lại, "Vậy em muốn để Thẩm thị lấy được mảnh đất này sao?"

 

Thư Thanh Nhân bày tỏ thái độ bàng quan, "Ai có được cũng chẳng liên quan đến tôi, nếu như vì chuyện này mà anh lấy lòng tôi, vậy tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi."

"Thanh Nhân, chuyện này rất quan trọng, em không thể giở tính tình trẻ con đó lúc này được." Tống Tuấn Hành cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, muốn nói chuyện nhỏ nhẹ với cô, "Nếu như em còn giận anh, em có thể tìm những cách khác để xả giận."

Thư Thanh Nhân cao giọng nói, "Tôi tức giận có nhiều cách khác để xả, không nhất thiết cứ phải cắn lấy anh không buông, anh không cần phải bày ra vẻ bất lực này đâu, nó khiến tôi cảm thấy anh đạo đức giả lắm."

"Vậy em nghĩ anh nên tỏ thái độ như thế nào đây?" Tống Tuấn Hành lau bọt nước trên mặt, ánh mắt càng ngày càng lạnh: "Em đến câu lạc bộ làm bậy anh cũng không nói gì, như thế vẫn chưa đủ làm em hài lòng sao?"

"Anh muốn nói gì thì cứ việc nói, thế thì đã làm sao? Tôi muốn đi, tôi vẫn sẽ đi, tôi nói cho anh biết, bất cứ điều gì ở anh cũng điều khiến tôi không hài lòng, anh làm bộ giống như sợ tôi tức giận nên gấp gáp trở về, nhưng thực tế lại vì miếng đất kia của anh.

Anh chẳng qua chỉ muốn tôi giúp anh nói với mẹ mấy lời có ích, anh là con rể của mẹ sao anh không tự mình đi nói đi? Chứ không anh cưới tôi làm gì? Đối với anh, chẳng phải tôi chỉ là để lợi dụng những lúc như thế này sao?"

Cô nói xong một đoạn dài những lời nói đầy tức giận này, miệng thở phì phò chờ anh ta phản bác.

Tống Tuấn Hành đứng dậy, một lần nữa sắc mặt lại nhạt dần.

 

Anh ta lấy kính đeo lên, sau đó không nói một lời đi ra khỏi phòng ngủ.

Thư Thanh Nhân nghĩ, tối nay đáng ra cô không nên về nhà.

Tùy tiện vào một cái khách sạn nào đó, hoặc là đi qua nhà Từ Thiếp Diệp, cùng lắm thì tìm một quán net bao cả đêm, còn tốt hơn là về nhà đối mặt với Tống Tuấn Hành.

Anh ta chưa bao giờ cãi nhau với cô, lần nào cũng để đến khi cô kích động nhất thì anh ta im lặng, sau đó rời đi.

Sự im lặng này là một kiểu bạo lực lạnh, nó khiến cho cô tỉnh táo lại nhanh chóng, sau đó cô lại bắt đầu đau khổ.

Một người có thể tàn nhẫn đến mức nào mới thật sự nhẫn tâm dùng bạo lực lạnh với người xung quanh mình, cũng chỉ có thể là người đã tu hành đắc đạo thôi.

Khi cô nghe được những lời đồn đại về Tống Tuấn Hành và người phụ nữ khác, cô vốn tức giận gần như không thể kiềm chế được, nhưng vẫn đè nén cơn tức này xuống giúp anh ta giải quyết vấn đề trước.

Đợi đến khi anh ta về, cô xả toàn bộ tức giận cùng sự uất ức này lên người anh ta, sau đó cho anh ta một bài học thích đáng.

Đây đều là những chuyện trong kế hoạch của cô, cũng vì Tống Tuấn Hành về sớm nên cơn giận của cô sớm đã tiêu tan hơn một nửa, anh ta cũng chỉ giải thích dăm ba câu, cô không chút nghĩ ngợi đã tin ngay.

Cơn giận còn chưa xả hết, hai người cơ bản vẫn chưa hoàn toàn hòa giải, anh ta đã không chờ nổi nói ra mục đích thật sự lần này trở về của mình.

Những bức ảnh cô mua lại kia, cô vẫn giữ lại một bản sao trong điện thoại.

Đối với cô mà nói, tra ra người phụ nữ kia là ai thực sự rất đơn giản, cô gái kia tên là Lâm Chúc, là sinh viên năm ba của học viện âm nhạc, rất dễ đoán ra được cái thể loại bữa tiệc gì mà có nữ sinh đại học tham dự.

Mà trong tấm ảnh đó, Lâm Chúc cũng không ăn mặc giống như một nữ sinh đại học.

Người phụ trách điều tra nói, cô gái đó làm việc bán thời gian trong đoàn kịch sân khấu âm nhạc trong công viên, ngày đó tình cờ đúng vào một buổi diễu hành hòa nhạc diễn ra hàng tuần.

Vì muốn những đứa trẻ vui vẻ, những người trong đoàn kịch sẽ hóa trang thành các loại động vật, mụ phù thủy và những nhân vật khác.

Hôm đó Lâm Chúc mặc váy dạ hội cúp ngực, trang điểm tỉ mỉ, hóa trang vào vai công chúa.

Công chúa kéo đàn cello.

Trong tấm ảnh, hai người đứng trước một cửa tiệm bán kem không biết đang nói chuyện gì.

Thư Thanh Nhân sẽ không vì một ly kem mà cười vui vẻ như vậy.

Nhưng cô gái trong bức hình này thì lại có.

Cô không khỏi nhớ đến câu hỏi Từ Thiếp Diệp hỏi cô lúc tối, muốn dùng chính câu hỏi này hỏi lại Tống Tuấn Hành.

Rốt cuộc là anh ta thích đàn cello hay là người chơi đàn cello đây.

Lúc trước khi kết hôn, căn phòng này trang trí như thế nào Tống Tuấn Hành chưa từng hỏi lấy một câu.

Anh ta chỉ nói để dành một chỗ để đồ trang trí, Thư Thanh Nhân cho rằng anh ta sẽ trưng chậu hoa, hoặc là đồng hồ quả lắc đứng dài hay mấy đồ vật tương tự như vậy, nếu không đặt một pho tượng David ở đó cũng không phải là không có thưởng thức.

Kết quả là anh ta đặt ở đó một cây đàn cello.

Lúc đó Thư Thanh Nhân hỏi anh ta, anh có biết chơi đàn cello không, anh ta nói không.

Lúc ấy cô nghĩ rằng có lẽ là anh ta yêu thích loại đàn này, giống như có người không biết đánh đàn dương cầm nhưng ở trong nhà sẽ trang trí một cây đàn dương cầm hình tam giác to đùng.

Cây đàn cello này dùng làm vật trang trí trong nhà, nếu như không có người thường chơi thì rất dễ dính bụi, nhưng cây đàn cello này vẫn luôn sáng bóng như mới.

Thư Thanh Nhân nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô muốn đi nhìn cây đàn cello kia một chút.

Cô đi ra phòng khách, trực tiếp đi đến chỗ cây đàn cello.

Khi cô sờ một cái, không ngờ cây đàn này đã bám đầy bụi.

Đã bao lâu rồi không lau chùi chứ.

"Liên quan quái gì đến mình."

Thư Thanh Nhân tự giễu cười cười, cảm thấy bản thân đúng thật là người nhu nhược, dễ nổi nóng, tính tình trẻ con lại rất dễ bị dỗ ngọt.

Lúc cô sửa soạn xong xuôi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại sáng lên thông báo Từ Thiến Diệp gửi Wechat cho cô, hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.

Thư Thanh Nhân không biết nên nói gì, tốt xấu gì thì Tống Tuấn Hành cũng là chồng trên danh nghĩa của cô, chẳng nhẽ anh ta có thể vứt cô xuống? Thư Thanh Nhân gõ "Về đến nhà rồi" trả lời tin nhắn của Từ Thiếp Diệp.

[Hai người có cãi nhau không?]

Cô nàng này gắn camera trong nhà mình à?

[Cãi xong rồi, sao thế?]

[Không phải bởi vì cháu trai lớn của mình mà cãi nhau đấy chứ?]

Sao có thể, Tống Tuấn Hành vốn không hề nghĩ đến chuyện đó, cho dù anh ta có nghĩ đến, có lẽ anh ta cũng chả quan tâm.

Sau khi Từ Thiến Diệp nhận được câu trả lời, cô ấy gửi tới một icon lau mồ hôi.

[Vậy vì sao hai người cãi nhau?]

Thư Thanh Nhân không muốn nói chuyện này, ngay từ đầu thái độ của Tống Tuấn Hành khá tốt, sau đó cô là người châm ngòi trước, nguyên nhân chính là vì cô cảm thấy Tống Tuấn Hành không ghen, nên cô không vui.

Từ Thiến Diệp thấy cô không trả lời, trực tiếp gọi đến thoại cho cô.

Thư Thanh Nhân tắt đèn, chui vào trong chăn nhận điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, Từ Thiến Diệp đã mở miệng hỏi cô: "Cậu không cảm thấy cậu hơi lạ sao?"

Thư Thanh Nhân không hiểu ý của cô ấy: "Lạ cái gì?"

"Ngay từ lúc đầu, khi bọn cậu kết hôn, lời cậu nói thì nghe hay lắm, cậu nói Tống Tuấn Hành có đi tìm bao nhiêu phụ nữ cậu cũng không quan tâm, chỉ cần anh ta không dẫn đến trước mặt cậu, không khiến cho cậu cảm thấy bức bối, thì cậu sẽ vui vẻ sống như vậy với anh ta đến hết cuộc đời.

Tống Tuấn Hành còn muốn ký thỏa thuận tiền hôn nhân với cậu, cậu lại nói không cần, có một người mẹ vợ như cô của mình, cả đời này có lẽ cũng sẽ không li hôn được.

Cuối cùng thì sao, anh ta cho luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận gửi cho cậu, cậu lại ký."

Thư Thanh Nhân không nói lại được, lúc đó cô thực sự rất phóng khoáng, anh ta thích làm gì thì làm.

Cô có thể thoải mái như vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, cô không yêu Tống Tuấn Hành, cho nên cô cực kỳ khoan dung độ lượng.

"Đây là lần đầu tiên Tống Tuấn Hành xảy ra chuyện bê bối, người khác nhìn vào thì có vẻ là cậu đã xử lý mọi chuyện êm đẹp, không hề bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng là chị họ của cậu thì mình biết, cậu đang tức giận." Từ Thiến Diệp không nhanh không chậm trình bày góc nhìn của mình về Thư Thanh Nhân, "Ngày hôm đó cậu trốn việc, ở nhà ru rú cả một ngày? Từ sau khi chú qua đời, ngoại trừ mấy ngày nghỉ lễ ra, hôm đó là lần đầu tiên cậu không đi làm."

Thư Thanh Nhân mím môi, ấp úng nói: "Hôm đó chỉ là công việc rất nhiều mình cảm thấy mệt mỏi, trốn làm một ngày thì đã làm sao? Mình cũng đâu cần người khác phát tiền lương cho mình."

"Có cái rắm ấy." Từ Thiến Diệp cắt ngang lời của cô, "Bây giờ mình hoàn toàn có thể chắc chắn một điều."

"Chắc chắn cái gì?"

"Có phải là cậu thích Tống Tuấn Hành rồi không?"

Thư Thanh Nhân lập tức phủ nhận: "Không có khả năng, mình và anh ta đã lập ra quy ước rồi."

"Quy ước đó, anh ta tuân thủ, còn cậu thì sao? Cậu tự đặt tay lên ngực hỏi lương tâm mình đi, cậu có thích anh ta hay không?"

Thư Thanh Nhân hừ lạnh: "Mình không có lương tâm."

"Mình mặc kệ cậu đó, ngày mai đừng quên đi làm đúng giờ, cô nói ngày mai sẽ qua bên Hằng Tuấn tìm cậu đó, nếu như cô phát hiện cậu đi trễ, cậu sẽ lại bị mắng cho mà xem."

"Sao mẹ mình không nói gì với mình?"

"Hai mẹ con bọn cậu cách cái màn hình điện thoại cũng có thể cãi nhau ầm ĩ, cậu thực sự hy vọng cô sẽ tự mình nói cho cậu à?"

Thư Thanh Nhân giận dỗi đến mức trên mặt không nén được vẻ tức giận, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Từ Thiến Diệp gửi cho cô một chuỗi icon "Tuyệt giao".

Bởi vì nói chuyện với Từ Thiến Diệp  một lúc như vậy, cô hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ nữa.

Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy uống một viên melatonin*.

*Melatonin thuốc hỗ trợ giấc ngủ ngon.

Không ngờ melatonin vẫn luôn có hiệu quả bây giờ lại không có tác dụng.

Thư Thanh Nhân nằm trên giường nhìn lên trần nhà, đôi mắt trợn trừng lên giống như chuông đồng, trần nhà bị nhìn đến sắp thủng một lỗ.

Thư Thanh Nhân ngồi quỳ gối trên giường, cô xem cái gối là Tống Tuấn Hành, hai tay dùng sức ném mạnh "Tống Tuấn Hành" xuống đất.

Thôi bỏ đi, dậy rót ly sữa bò uống vậy.

Cô mở cửa phòng ngủ, thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn.

Thư Thanh Nhân nhìn theo hướng đèn sáng, phát hiện Tống Tuấn Hành đang ngồi uống rượu ở quầy bar nhỏ ở lối hành lang giữa phòng khách và phòng ăn.

Trước giờ cô không biết nửa đêm Tống Tuấn Hành còn có thói quen này.

Cô không thể mở miệng chào hỏi trước, nhưng dụng cụ pha sữa đều để ở trong tủ âm tường bên trong, phải đi qua hành lang mới lấy được.

Tống Tuấn Hành cụp mắt, hàng lông mi đẹp của anh tạo thành một bóng mờ mờ dưới mi mắt, như thể anh không phát hiện ra cô.

Thư Thanh Nhân tự hỏi liệu cô có thể đi qua đó mà không phát ra tiếng động nào hay không.

Thư Thanh Nhân đang miên mang suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tống Tuấn Hành vang lên: "Em đứng ở đó làm gì?"

Cô yên lặng nhếch khóe miệng, không nói một lời nào.

"Sẽ cảm lạnh đó." Tống Tuấn Hành nhíu lông mày, thản nhiên nói: "Em quay về phòng ngủ đi.

Thư Thanh Nhân không thích bị người khác quản thúc, càng nói chuyện với cô bằng giọng điệu ra lệnh, cô sẽ càng kháng cự.

Tống Tuấn Hành thấy cô vẫn không nói lời nào, cuối cùng thờ dài một hơi.

Anh ta khẽ giọng nói: "Anh nhận thua, em nói gì đi."

Thư Thanh Nhân cười lạnh một cái, cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp bước qua hành lang, "Pha sữa bò."

Bỗng có người giữ cánh tay cô lại, kéo cô lui về sau.

Bất thình lình không kịp đề phòng, cô bị Tống Tuấn Hành kéo ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta, cô quay đầu nhìn anh ta, không biết anh ta định làm gì.

Tống Tuấn Hành nghiêng mắt nhìn cô, đột nhiên nói: "Anh pha cho em."

"Làm gì?" Thư Thanh Nhân nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác: "Không có công không dám nhận lộc."

Tống Tuấn Hành nói: "Coi như thay cho lời xin lỗi của anh, vừa rồi anh nóng nảy quá."

Thư Thanh Nhân "À" một tiếng, nhanh chóng hiểu được anh ta đang nói về chuyện gì, "Không cần."

"Đợi chút." Tống Tuấn Hành không để cô từ chối, đứng lên đi về phía nhà bếp.

Anh ta bật đèn phòng ăn lên, bóng dáng cao lớn để lại một cái bóng dài dài trên sàn nhà.

Thư Thanh Nhân đi theo, cô dựa người vào cửa kéo phòng ăn, nhìn anh ta pha sữa.

Cô bỗng nhiên gọi anh ta: "Tống Tuấn Hành."

Người đàn ông đáp lại tiếng gọi của cô: "Sao thế?"

"Quy ước của chúng ta thêm một cái nữa đi."

Tống Tuấn Hành quay người lại nhìn cô, "Thêm cái gì?"

"Không cho phép anh đối xử tốt với tôi."

Ngón tay đang cầm chiếc thìa bạc khuấy cốc sữa khẽ dừng lại, giọng Tống Tuấn Hành bỗng dưng trầm hơn vài phần.

"Lý do là gì?"

"Không có lý do, anh chỉ cần làm theo là được."

Sữa ấm đã được pha xong, Thư Thanh Nhân dùng tay ôm lấy cốc rồi xoay người rời đi.

"Thanh Nhân." Bỗng dưng Tống Tuấn Hành ở phía sau gọi cô lại, "Nếu như anh không muốn tuân thủ quy ước kia nữa, em còn muốn thêm điều này vào không?"

Thư Thanh Nhân muốn hỏi anh ta không muốn tuân thủ điều nào trong hiệp ước.

Nhưng rồi trong đầu cô bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh anh ta cùng cô gái tên Lâm Chúc đó mua kem trong công viên.

Dù sao người trong tấm hình đó cũng không phải là cô.

"Tôi không cần anh đối xử tốt với tôi."

Cô không quay đầu lại, cứ như vậy cầm ly sữa bò nóng được anh ta pha quay về phòng.

Sự thật chứng minh sữa bò nóng thật sự có tác dụng, cuối cùng cô cũng thuận lợi chìm vào trong giấc ngủ.

Bởi vì Thư Thanh Nhân vẫn nhớ chuyện sáng nay Từ Lâm nữ sĩ sẽ đến công ty tìm cô, nên hiếm có được một ngày cô dậy sớm.

Sáng sớm cô đã thấy Tống Tuấn Hành ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách, bảo người giúp việc bọc cây đàn cello lại cẩn thận.

Cô hơi không thích như vậy, "Bọc lại nhìn không đẹp nữa."

Nếu sợ dính bụi, chỉ cần bảo người giúp việc chăm chỉ lau chùi thường xuyên là được.

Tống Tuấn Hành thản nhiên nói: "Anh định bỏ cây đàn này vào trong kho."

Đàn cello đang yên ổn để ở đó, làm sao mà phải bỏ vào trong kho, cô không khỏi cảm thấy phung phí của trời.

Nhưng đây là đàn của anh ta, cô cũng không nói gì.

Tống Tuấn Hành vốn định nói gì đó, điện thoại ở túi áo bên trong lại rung lên.

Là tin nhắn Wechat.

Có thông báo bạn mới mời kết bạn.

Nhìn tên tài khoản anh ta không biết là ai, nhưng nội dung tin nhắn lại làm anh ta nhớ ra người đó là ai ngay lập tức.

[Xin chào ngài Tống, mạo muội xin được số ID Wechat của ngài từ chỗ đàn chị, vì tôi nghĩ ngài thích nghe biễu diễn đàn cello, cuối tuần này tôi có buổi hợp tấu nhạc cổ điển ở nhà hát thành phố, không biết ngài Tống có hứng thú nể mặt đến xem không?]

[Tôi đã chuẩn bị hai vé cho ngài, ngài Tống có thể dẫn theo người bạn thích kéo đàn cello của ngài cùng đến xem~]

***

Tác giả có lời muốn nói:

Có một ông lớn nào đó hỏi tui khi nào mới để hai người bọn họ li hôn, tui nói rõ ngọn nguồn với mọi người.

Ngay từ đầu tui đã có rất nhiều kịch bản khác nhau, cốt truyện chủ yếu sẽ là trước khi li hôn chiếm 1/10, còn lại một nửa là ngược anh chồng trước, một nửa nữa là Vịt Vịt và Gà Con yêu đương.

Trước đó tui chưa từng viết truyện có nam cặn bã, cũng không đành lòng ngược nam chính, mấy tình tiết máu chó trong đầu không có đất dụng võ.

Tui định sẽ viết câu chuyện này thoải mái một chút.

Tui cũng sẽ không đưa cho các bạn một kịch bản tồi khiến mọi người hụt hẫng đâu nên cứ thuận theo cốt truyện mà viết thôi, nếu như mọi người hài lòng với cốt truyện này, mọi người có thể chờ mong một chút.

Dù sao thì tui cũng tùy duyên mà viết, cho dù thành tích thế nào tui cũng sẽ viết hết, mọi người yên tâm nhé~

 

------oOo------