Khi cô gặp lại Jay lần nữa, anh đang cùng người quản lí của anh ở một bên xem kịch bản, cô hướng về phía anh nhẹ gật đầu xem như chào hỏi nhưng không đi về phía đó.

Cố Tiểu An không muốn được bế nữa, vùng vẫy muốn từ trên người Phó Quân Nhan xuống.

Miệng còn hô: “Khải Khải, chơi!”

Tiểu Khải ở phía sau không ngờ lại có thể nghe hiểu được, 'gâu' một tiếng ve vẩy cái đuôi chạy đến bên cạnh chỗ Cố Tiểu An được thả xuống.

Cô thật sự kinh ngạc mà nhìn về phía Phó Quân Nhan, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, anh cong cong khóe môi nói với cô: “Chúng nó đã trở thành bạn tốt rồi.”

Sau đó cô thấy Cố Tiểu An cư nhiên lại nằm dài trên lưng Tiểu Khải, cưỡi chó mà cứ như cưỡi ngựa vậy......thế nhưng Tiểu Khải lại rất ôn thuần, ngoan ngoãn mà mặc cho cậu nhóc dày vò, bước chân cũng dần chậm lại. Rốt cuộc, cô lần đầu tiên nhìn thẳng vào con 'đại bạch cẩu' sau khi đứng lên so với chiều cao của cô không thua kém là bao nhiêu này, chỉ thấy một đôi mắt to đen lóng lánh, trong mắt sáng ngời có thần, nhất thời cũng cảm thấy nó thân thiết đáng yêu ra hẳn.

“ Phó Quân Nhan, nó là loài chó gì?”

“Chó núi Pyrénées.”

“Vậy tại sao lại gọi nó là Tiểu Khải?”

Anh nhìn nhìn cô, nhẹ nhàng nói “Hôm qua lúc em ngủ say, An An thức dậy, nhìn vào chú chó mà kêu Khải Khải chơi.”

Cô nhìn Cố Tiểu An đang cưỡi trên lưng Tiểu Khải, suy nghĩ trong lòng không ngừng thay đổi. Lại nhìn về Phó Quân Nhan, do dự mở miệng nói: “Nó là muốn nói......cưỡi cưỡi(1)thì phải......”

(1) 骑骑 (cưỡi cưỡi) với 启启 (khải khải) = “qi qi” là đồng âm

Anh thế mà lại nghiêm túc xoay đầu, đánh giá một người một chó, rồi nghiêm túc trả lời: “Hình như đúng là như vậy......”

Cô có cảm giác bất lực, nghiêng đầu đánh giá vị 'siêu sao' tương lai này......chỉ biết yên lặng không biết nói gì hơn......

Một đường đi về, Cố Tiểu An vẫn cưỡi trên lưng Tiểu Khải. Cô sợ nhóc con sẽ rơi từ trên lưng Tiểu Khải xuống nên trong lòng đặc biệt khẩn trương.

Phó Quân Nhan thì giống như một chút cũng không lo lắng, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, thả chậm bước chân đi theo đằng sau hai tiểu gia hỏa đó, gật nhẹ đầu với cô ý bảo cô đừng quá lo.

Bộ phim 《 Tiếc Tình 》 này, kỳ thật là có độ khó của nó, nguyên nhân là vì bộ phim này hoàn toàn sử dụng tên thật, cả truyền thông và các trang mạng đều bảo rằng vì muốn bộ phim được chú ý mà lấy lòng mọi người, chỉ vì muốn hấp dẫn thêm nhiều khán giả. Khi daddy và bốn người khác thành lập ra ban nhạc 'Rainbow' –'Cầu Vồng'. Khi đó bọn họ như mặt trời ban trưa của giới siêu sao. Vì thế, muốn kể lại câu chuyện của họ, khó khăn nhất chính là việc tuyển chọn diễn viên. Tuy rằng họ đã rời khỏi giới giải trí, nhưng lượng fan hâm mộ kinh khủng của họ vẫn còn, nếu diễn viên tuyển chọn không tốt nhất định sẽ hứng chịu một tràng tiếng mắng chửi khủng khiếp từ người hâm mộ.

Sau này khi phim được công chiếu người bị mắng thảm nhất chình là vai diễn Tiếu Mạt Tiếu......Người diễn viên đó chính là bị mắng đến nổi tiếng......tuy rằng anh ta hiểu được vẻ cuồng vọng của nhân vật này nhưng lại quên mất đằng sau vẻ cuồng vọng, dưới đáy lòng là tràn đầy đau khổ cùng sự tinh tế. Daddy cô tức đến nỗi mỗi lần nhìn thấy anh ta trên màn hình liền tua qua nhanh, còn độc mồm mà hỏi cô: “Bảo Bối à! Diễn ra cái dạng này con cũng không biết phải ngừng diễn à? NG biết không! Diễn daddy thành cái dạng này......violon này là ai kéo, tặng hắn hai xe bông đi, Ân Hạo quả nhiên là bác sĩ, đối với nhạc lý chẳng có chút am hiểu gì.....đã qua bao nhiêu năm như vậy hắn cư nhiên hủy hoại ta như thế! Nha đầu này, con đúng là chỉ biết giúp người ngoài.”

Cô xoay người lại nhìn Phó Quân Nhan đang đứng dưới ánh mặt trời, đằng sau là một bãi cỏ rộng lớn, anh bước từng bước nhàn nhã theo sau con đại bạch cẩu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu bé đang nằm bò trên lưng con chó, lông mi anh dài, cánh mũi cao ngất, chân mày tinh tế như ngọc, trên tay đang cầm cái cặp nhỏ, toàn là những đồ dùng dùng để chăm sóc An An. Đàn ông lúc chăm sóc trẻ con đúng là lúc có sức hút nhất, đáng tin cậy nhất, cô đột nhiên nhớ đến câu ‘Mạch Thượng Nhân Như Ngọc, Công Tử Thế Vô Song’. Chẳng trách được fan của anh lại gọi anh là 'Công Tử'. Đàn ông như vậy, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lòng đầy ấm áp.

Khi Jay buông kịch bản xuống hướng về phía cô chào hỏi, cô nhìn thấy đi theo sát phía sau là người quản lý cúa anh. Cô ta tên là Từ Mân, mọi người đều gọi cô ta là ‘Mân tỷ’, cô ta lớn hơn anh bảy tuổi. Vì thế, cô chưa từng nghĩ đến, tình yêu của cô sẽ bị cô ta cướp mất. Hoặc có lẽ là ở trong mắt cô ta, cô mới là người xém cướp đi người đàn ông mà cô ta dốc công bồi dưỡng. Jay không buông được cô ta, người mà cho dù có nước chảy đá mòn cũng luôn ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là vì báo ân.

Anh Nặc nói, người đàn ông này không xấu, thậm chí còn có thể xem là rất tốt. Nhưng bởi vì quá tốt, quá thiện lương nên mới bị người khác hết lần này đến lần khác dễ dàng phá vỡ giới hạn của bản thân. Người đàn ông mà không có giới hạn là người nhu nhược, anh ấy cũng rất đáng thương.

Cô nhìn anh, nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, trái tim nhẹ thắt lại. Anh nói, người phụ nữ này đã sinh cho anh một đứa con gái.

Jay còn chưa kịp mở miệng, Phó Quân Nhan đã đi về phía này, anh gật đầu xem như là chào hỏi với họ rồi nói với cô: “ Tiểu Ái, tới lượt em trang điểm rồi.”

Cô gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy Jay khi nghe được tiếng 'Tiểu Ái' trong mắt dấy lên một ngọn lửa, cô biết đó đại biểu cho điều gì, chỉ là cô quay đầu đi, hướng về phía Phó Quân Nhan cười nhẹ, anh cũng hướng về phía cô mà cười rồi mở miệng nói: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt An An.”

Giữa dòng người tấp nập Cố Tâm Dao chỉ nhìn thấy Mạt Khiêm, từ nhỏ cô đã phải lòng Mạt Khiêm, chỉ với một ánh mắt, trong hàng ngàn hàng vạn người, họ chỉ nhìn thấy được đối phương. Chỉ như thế không hề động đậy, Cố Tâm Dao hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, khóe miệng lại giương lên một nụ cười nhàn nhạt......

Mạt Khiêm đối với Cố Tâm Dao không lạnh không nhạt, cô cứ thế mặt dày ồn ào mà bám theo anh, cho đến khi cô thương tích đầy mình, sự rung động dưới đáy mắt của anh, anh đau lòng mà ôm cô vào lòng, giây phút đó cô hạnh phúc như có được cả thế giới.

Đêm mưa ấy, Mạt Khiêm hướng Cố Tâm Dao cầu hôn, bọn họ đứng dưới mái hiên, cô nhận lấy chiếc nhẫn từ anh, hạnh phúc đến không kiềm được nước mắt, cô nói: “Mạt Khiêm, anh không biết,em thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi em cảm thấy sợ hãi, cứ như là quá hạnh phúc đến cả ông trời cũng muốn đố kị rồi.”

Kiếp trước, lúc cô diễn cảnh này không hiểu được những cảm giác ấy, không hiểu được cảm giác lo được lo mất ấy. Nhưng mà lần này cô đã hiểu. Đó là trực giác của phụ nữ, là sự đối đãi thiện lương của ông trời, sâu trong tiềm thức ta sẽ cảm nhận được, vào lúc đó mami nhất định là cảm thấy quá hạnh phúc, nên sợ sẽ bị đố kị. Vì thế trong hạnh phúc của mami có quá nhiều sự sợ hãi và ưu thương.

Cô mặc cho nước mắt tràng qua vành mắt, nhớ đến Jay nói, ‘anh phải cưới cô ấy’. Ánh mắt chứa đầy sự yêu thương đối với cô nhưng lại nói ra những lời đó. Bi thương-hạnh phúc giống như là bóng đèn lưu ly bị đánh vỡ trong chớp nhoáng, sáng đến làm người ta chói mắt.

“Ok! Xong việc!” John hô lớn một tiếng. Máy phun mưa lập tức được tắt. Cô gật gật đầu với bạn diễn chung Phòng Đinh Việt, diễn viên diễn vai Mạt Khiêm có tên là Phòng Đinh Việt. Anh ta cũng là người mới, gia thế cực tốt, nghe đồn là con cán bộ cao cấp, chẳng qua điều này vài năm nữa mới được tiết lộ, tính cách anh ta có phần hơi lạnh nhạt, thế nhưng con người rất tốt, nhập vai cũng cực nhanh, ngàysau bộ phim này sẽ rất nổi tiếng. Cô nhớ sau này có một lần trong lễ trao giải, anh đã từng giúp cô giải vây, anh ta là một người tốt.

Phó Quân Nhan đã bế Cố Tiểu An đi qua bên này, trong tay Tiểu An đang ôm tắm chăn, lúc đi qua đây cậu cầm tắm chăn đắp lên người cô còn không quên vươn đôi tay nhỏ bé ra chà xát chà xát vào tay cô: “Chị a, không lạnh, An An xoa xoa.”

“An An thật ngoan.” Cô kéo tắm chăn xuống, đắp lại lên người, xoa xoa chóp mũi, gấp gáp chui vào xe bảo mẫu để thay trang phục.

Mở cửa xe, thấy Phó Quân Nhan đang cầm một cái bình đứng trước cửa xe, thấy cô xong rồi, anh kéo cô khom người xuống vòng lại vào trong xe, anh chậm rãi mở nắp bình ra đưa cho cô nói: “Uống một chút đi, đây là canh gừng.”

Cô cầm ở trên tay, thật ấm, há miệng liền uống một hớp lớn, thoải mái thở dài, mới hỏi: “An An đâu?”

“Bị John bế đi rồi, hôm nay ông ấy còn nói nếu không phải An An còn quá nhỏ thì diễn 'tiểu Mạt Khiêm' cũng không là vấn đề.”

Diễn daddy ruột của cô? Cô nhăn nhăn chóp mũi, nhìn vào anh nghiêm túc mà lắc đầu: “không thể được, trẻ con phải đơn điệu một chút.” nghĩ lại thì cô đúng là đã tìm được một lý do khá hay.

Phó Quân Nhan không nói gì chỉ gật gật đầu lại nói: “Tiểu Ái, John hôm nay hỏi, em không có công ty quản lý thì cũng phải nên có người quản lý. Cứ một mình đi đóng phim như thế này cũng không tốt lắm.”

“Anh không phải cũng không có người quản lý đấy thôi?” Cô nhìn vào anh ấy và nói “Chẳng phải chúng ta cũng rất tốt sao?”

“Ừm, rất tốt.” Anh gật gật đầu, khóe môi anh cong nhẹ cười với cô.

“Đúng vậy, chúng ta giúp đỡ cho nhau thì tốt biết mấy.” Cô gật đầu, có chút nhụt khí, đối với nụ cười của anh ngày càng không có sức miễn dịch.

Lúc về phòng hóa trang không ngờ Jay lại đứng trước cửa, cô nhìn vào bình giữ nhiệt trên tay của anh, nghi hoặc mà nhìn về hướng anh.

“Tiểu Ái, hôm nay em quay cảnh dưới mưa, Mân tỷ vừa vặn cũng nấu trà gừng, em uống một chút đi.”

Cô rất không muốn đụng vào những thứ cô ấy đã đụng qua, cô lắc đầu, trong lòng đã xem những thứ đó như thuốc độc: “Lúc nãy ở trên xe bảo mẫu tôi đã uống qua rồi, cảm ơn anh.”

Động tác của anh khựng lại, tay cứng ngắc ở đó. Rốt cuộc cũng là không nỡ, anh cũng không làm những việc không tốt đối với cô: “Nếu không, cứ để đó lát tôi sẽ uống.”

Anh gật đầu, cười ngây ngô.

Cô tin, anh quả thật đã thích cô từ lúc ban đầu……cô thật sự tin. Cô nhận cái bình, lại nhìn sang phòng hóa trang kế bên, nghĩ một hồi, nói: “Jay, tôi đi chia một ít cho anh Đinh Việt, nam trợ lý của anh ta thường không lưu tâm những việc nhỏ này, đoán chừng cũng không chăm sóc tốt cho anh ta.”

Đáy mắt anh vừa phát sáng nay đã tối đi vài phần, sau đó điều chỉnh lại thần sắc nói với cô: “Tiếu Ái, ngày mai là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, cố lên.”

“Ừm.” Cô gật đầu, bất giác thốt lên câu “Chúng ta sẽ hợp tác rất tốt……”

Anh ấy lại cười tươi trở lại, hướng về phía cô gật gật đầu.

Cô và anh quả thật hợp tác rất tốt……lại thêm sau này hợp tác với nhau mấy bộ phim nữa, cũng xem như là đem cái danh ‘cặp đôi màn ảnh’ này nắm vững. Nói đến cuối cùng thì cô đối với Jay là lâu ngày nảy sinh tình cảm, động tình trước là anh, thế nhưng bị tổn thương lại là cả hai……

Nhân vật Mộc Thôn Cẩm này rất đặc thù, một đại thiếu gia ngạo mạn quật cường, nhưng lại chịu thua đối với Cố Tâm Dao, vì cô ấy mà sáng tác nhạc, luôn bảo vệ cô ấy, chờ đợi cô ấy, cuối cùng còn vì Cố Tâm Dao đang thần trí không minh mẫn mà đỡ chiếc xe đang lao tới phía cô ấy, vì cô ấy mà chết.

Cho nên sau này lúc bộ phim được công chiếu, chia ra rất nhiều phái, có phái thì ủng hộ Tâm Dao - Mặt Khiêm, có phái thì ủng hộ Tâm Dao – Mộc Thôn Cẩm, còn có cả phái ủng hộ Tâm Dao và Tiếu Mạt Tiếu. Có một lần cô nổi giận, viết trên weibo, không thì để một nữ N nam đi, không ngờ người hưởng ứng lại không ngất, lúc đó cô bị chú Phong và daddy mắng đến thúi đầu.

Nghĩ nghĩ, ngày mai cũng là ngày cô và Phó Quân Nhan diễn tay đôi. Trông thâm tâm có một chút chờ mong, trước khi trọng sinh cũng có ý nghĩ muốn thử diễn tay đôi với anh để so chiêu, nhưng không ngờ sau khi trọng sinh liền gặp được anh ngay như vậy. Không biết anh sẽ diễn như thế nào. Người đàn ông ôn nhuận như vậy, diễn vai vừa cương quyết vừa bất tuân như daddy cô sẽ như thế nào.

Cô gõ gõ cửa của phòng hóa trang, phòng hóa trang này là phòng chuyên dùng cho nam diễn viên, rất lâu cũng không thấy động tỉnh gì, cô chỉ có thể gõ lại xem sao: “Anh Đinh Việt? Anh Đinh Việt? Em là Tiểu Ái.”

Rốt cuộc, trong phòng cũng có động tĩnh, Phòng Đinh Việt kéo cửa ra, khí chất của anh ta thiên về lạnh, chính là lúc diễn chung với anh, anh một phen kéo cô vào lòng, khiến cô liền cảm thấy toàn thân rùng mình. Cho nên những người gặp qua anh cũng bị khí chất xa cách của anh áp đảo, quên đi tướng mạo điển trai của anh.

“Sao vậy, Tiểu Ái?” Từ lần đầu vào đoàn phim, Phó Quân Nhan đã gọi cô như vậy, sau này mọi người dần dần đều quen cũng không còn ai gọi cô 'Bảo Bối' nữa. Cách gọi 'Tiểu Ái' này, giống như mọc cánh vậy dần dần ai cũng biết, không biết ai đã nói rằng cái tên này là nhủ danh của cô. Trước đây chỉ có một người gọi cô như vậy, nhưng từ đây về sau sẽ không còn như vậy nữa.

Cô đang cầm trên tay bình giữ ấm, miễn cưỡng nở nụ cười: “ Anh Đinh Việt, mời anh uống canh gừng.”

Anh nhẹ daddyu mày lại, mở hé nữa cánh cửa, cong mi nhìn về hướng cô: “ Quân Nhan đã đưa qua tôi rồi, vẫn còn sao?”

“A!” Cô rút tay lại: “Đây là người quản lý của Jay nấu cho chúng ta.”

“Ồ.” Anh ấy nhìn cô một cái, đưa tay ra nhận lấy, mở nắp bình không lạnh không nhạt mà nhìn thoáng qua.

“Anh Đinh Việt, anh uống xong rồi thì để ở phòng hóa trang của em là được rồi, ngày mai em đi trả lại cho Mân tỷ.”

“Không cần, tôi tự đi.” Anh khoát khoát tay, cũng không biết là tự nói mình nghe hay là cố ý nói cô nghe: “Cô Từ Mân này quả là lão giang hồ, toàn tâm toàn ý mà nâng đỡ Jay, ở giữa chuyện này không biết đã nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ, xã giao với biết bao nhiêu người.” Nói xong ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái, vỗ vỗ vai cô: “Cô gái tốt, người hữu tình chúng ta phải lâu lắm mới gặp lại rồi.”

Cô 'phụt' một tiếng bật cười, đoạn này Cố Tâm Dao và Mạt Khiêm đúng là hết cảnh diễn rồi. Đột nhiên lại rất đau lòng cho mami, chờ đợi cả đời, lại đổi chẳng được bao nhiêu thời gian ở cùng nhau.