Kỳ thực, hai mươi năm trước, daddy và daddy ruột bởi vì nguyên nhân của mami đã từng thu mua mười mấy tòa soạn báo chí, vì thế Mạt gia và Tiếu gia đều có một lực lượng truyền thông nhất định. Lại thêm sự mở rộng của mười mấy năm nay, không thể xem nhẹ. Cái gọi là 'tam nhân thành hổ', tùy tiện vận dụng một ít lực lượng truyền thông liền có thể thay đổi phương hướng của ngôn luận. Bất quá, ngoại trừ những dạng tin tức giả ban đầu nói Cố Tiểu An là con riêng của cô và Phòng Đinh Việt ra thì trên phương diện ngôn luận anh Nặc đã làm một ít động tác nhỏ, từ đó về sau, khiến cho những nhà truyền thông khác không đăng tin tức bừa bãi về Cố Tiểu An. Còn về những vụ scandal về cô, mọi người đều duy trì thái độ đạm mạt. Hơn nữa những scandal này cũng không phải bọn cô cố tình làm ra, rất nhiều cái đều là bọn chó săn tự YY, thậm chí còn rất phù hợp nguyện vọng trong lòng của rất nhiều khán giả người hâm mộ. Vì thế phần lớn thời gian, bọn cô đều chọn cách giữ im lặng.

Daddy thậm chí nói: "Có người nói về con vẫn tốt hơn là không ai nói gì về con..." làm cô cảm thấy có một daddy như vậy thật sự là không biết làm thế nào cho phải.

Nhưng Phó Quân Nhan thì căn bản là không có scandal nào, ngoại trừ thỉnh thoảng bị cô dính vào, tin tức về anh cũng cực kỳ ít, cực kỳ sạch sẽ. Cô thậm chí hoài nghi, công ty quản lý của anh từ lúc bắt đầu đã muốn nâng anh lên tầm quốc tế, nâng lên độ cao mà không ai vớ tới được.

Ngày hôm đó anh đi tham gia buổi triễn lảm của nhà thiết kế danh tiếng, cô thấy được hình ảnh trong tạp trí giải trí, anh chỉ nghiêng đầu qua nhẹ mỉm cười, theo đó, cả hội trường yên tĩnh đều là tiếng kinh hô và vỗ tay. Người nữ MC đó nói: "Người đàn ông này, sẽ khiến người ta phát điên mất..."

Có một số bộ phim kiếp trước đã diễn qua, kiếp này cô không nguyện ý diễn lại lần nữa, tuy rằng có thể diễn tốt hơn, nhưng không có ý nghĩa. Hơn nữa những cơ hội hợp tác cùng Jay cũng bởi vì quyết định này mà xử lý sạch sẽ. Vạn Thanh có chút không vui, chị ấy nói có một vài bộ phim rất phù hợp với cô, cô tại sao lại không chịu phối hợp?

Cô nói: "Em hy vọng vai diễn của em có thể phong phú đa dạng, chị xem Phó Quân Nhan người ta chọn phim cũng rất thận trọng không phải sao?"

Chị ấy lại hoàn toàn không tán đồng, nghiêm mặt nói: "Tiểu Ái, có câu nói là 'rèn sắt khi còn nóng,' ví như nói em nhân bây giờ, nhận thêm vài bộ phim truyền hình, nhận thêm vài bộ điện ảnh nữa, đánh vào màn ảnh rộng. Có được một lực ảnh hưởng lớn hơn. Năm sau cho dù cả năm không quay bộ phim nào, một tác phẩm cũng không có, em chỉ cần chụp một số tạp trí thời thượng cũng đủ rồi."

Cô lắc lắc đầu, nghĩ đến Phó Quân Nhan: "Đó là minh tinh không phải diễn viên."

Vạn Thanh cơ hồ vẫn còn cái gì đó muốn nói, nhưng chung quy là có chút nản lòng nói: "Em tự mình suy nghĩ kỹ đi."

Cô bắt đầu chú ý đến đại đạo diễn quốc tế Hoài An gần đây có động tĩnh gì, nếu cô không nhớ lầm, rất nhanh ông sẽ bắt đầu mở buổi tuyển chọn diễn viên với quy mô lớn. Kiếp trước bộ phim này gây tranh cãi rất lớn, không phải là bởi vì sau cùng phòng vé rất tốt hay độ nổi tiếng rất lớn, mà là vì nó đột nhiên bị chấm dứt giữa chừng, ông nói: "Diễn viên không lý tưởng, không nguyện ý cô phụ câu chuyện này."Cô gián tiếp biết được đây là một bộ phim cổ trang, nhưng nội dung cụ thể đương nhiên là không biết được. Chỉ là cô đối với bộ phim đột nhiên chấm dứt này có quá nhiều hiếu kỳ.

Cô nói với Vạn Thanh, xin chị ấy mật thiết chú ý đến động tĩnh của đạo diễn Hoài An, chị ấy rất ngạc nhiên hỏi cô: "Tiểu Ái, đạo diễn Hoài An đã nhiều năm rồi không có quay phim a!"

Cô không nói gì thêm nữa, chỉ bảo chị chú ý. Chị như đã hiểu ý, nghiêm túc gật đầu. Qua hồi lầu đột nhiên hỏi cô: "Tin tức đạo diễn Hoài An sẽ tái xuất lại là ông chủ nói cho em biết?"

Cô cười cười, không nói gì.

Phó Quân Nhan lại bắt đầu bận rộn, phim mới của anh bắt đầu vào giai đoạn định trang tiền kỳ, nghĩ đến anh sẽ hợp tác cùng Lý Khiết Nhi cô liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Cô có lén xem qua kịch bản của anh, nhân vật mà Lý Khiết Nhi diễn quả đúng là một thiên sứ ngây thơ hồn nhiên trong sáng thiện lương. Trong lòng cô giễu cợt cười mấy tiếng, nghĩ cô ta cứ vậy một đường diễn vai tiểu công chúa ngây thơ, khán giả thế nào lại không thấy chán ngán? Sau đó cô lại nghĩ về mình của kiếp trước, mới bắt đầu vào mấy năm đầu, cũng là diễn những vai bình hoa như vậy, âm thầm tự phỉ nhổ bản thân.

Có lẽ là vì giận dỗi, muốn chứng minh là trên thế giới này không có người ngây thơ hồn nhiên 100%, cũng đích thật là muốn đột phá bản thân. Cô nhận một bộ phim 《Nàng lọ lem màu đen》. Trong câu chuyện, nàng lọ lem dũng cảm thiện lương đó không hề giống với vẻ đơn thuần bên ngoài. Trước mặt mọi người cô là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại sợ hãi tình yêu của cha sẽ bị mẹ kế và chị cướp đi, một cô gái xấu xa dốc hết tâm cơ. Trong đáy lòng của mỗi con người đều có một đứa trẻ xấu xa, một đứa trẻ ngoan ngoãn. Mà vai diễn lần này cô nhận không thể nghi ngờ là thiện ác giao chiến, một nhân vật vô cùng phức tạp. Phức tạp không phải là ở vai diễn, mà là phải biểu hiện được tâm lý hoạt động của nhân vật qua cử chỉ thân thể và đôi mắt.

Cô cho Phó Quân Nhan xem bản thảo chưa cố định của câu chuyện, anh nói: "Vai diễn này nhìn thì tưởng như rất dễ, nhưng muốn diễn tốt, rất có chiều sâu."

Cô nghĩ nghĩ như có hàm ý nói với anh nói: "Daddy từ nhỏ đã nói với em, trên thế giới này không có 100% thiện lương, thiện lương là không được dung hậu trên đời này. Nếu như một người, sống trên đời hai mươi mấy năm vẫn còn biểu hiện được vẻ hồn nhiên ngây thơ. Hoặc là người đó là một tên ngốc tự bế, hoặc là đạo đức giả, đóng kịch."

"Tiểu Ái, vậy em nói phải làm sao mới là tốt để sống trên đời này?"

"A..." Cô bị anh hỏi một cái liền đờ người ra, cúi đầu hai ngón tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: "Giống anh như vậy là rất tốt a..."

"Đó cũng không quá tốt." Anh lắc đầu, xoa xoa tóc cô, nhìn biểu tình ngây ngẩn của cô, cong khóe môi điểm điểm vào chốt mũi của cô "Em đúng là một con hà đồn ngốc!"

"Hứ! Người ta khen anh anh còn nói người ta ngốc!"

"Vì thế mới nói em ngốc. Bảo Bối ngốc, anh không tốt như em nghĩ... không có ai là tốt như thế..."

Anh đã đủ tốt rồi... Bởi vì anh, tình yêu không có kết quả mà cô chờ đợi trong 10 năm, cuộc tình mang cho cô hàng ngàn đau khổ, cũng đều được sự dịu dàng của anh làm lắng xuống. Cô nhìn thấy Jay sẽ không còn khóc không còn đau khổ, sẽ không oán hận ông trời bất công nữa, cô cư nhiên lại có thể thản nhiên mà đối mặt hết thảy những việc này, không còn u sầu không vui, tự do như vậy là thứ cô chưa từng nghĩ qua. Chỉ có những lời này, cô không thể chính miệng nói với anh.

Cô lần đầu tiên, chủ động ôm lấy thắt lưng của anh, tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đâp có lực của anh, nhắm mắt lại, cô nói: "Anh tốt như vậy, khiến em cũng không biết, nên làm gì bây giờ..." không biết tại sao, cô muốn nói những lời này, cô nói: "Từ nhỏ em đã nghĩ, nếu em yêu phải một người, bất luận người đó là ai, chỉ cần người đó nắm lấy tay em. Chỉ cần người đó nguyện ý, chân trời góc bể, em cũng nguyện đi theo. Người đó đối xử tàn ác với cả thế giới cũng không sao, người đó tội ác tày trời cũng không sao, dù cho thế giới này có quay lưng bỏ mặc anh ta. Chỉ cần anh ta nguyện ý, em cũng sẽ ở bên cạnh anh ta, lên trời xuống biển, chỉ cần, anh nguyện ý..."

Cô cảm giác được rõ ràng lòng ngực anh nhẹ rung lên, sau đó, là một tiếng thở dài, anh nói: "Cô bé ngốc..."

Lúc cô đi buổi kí hợp đồng cho bộ phim mới không nghĩ rằng sẽ gặp được Phòng Đinh Việt, anh và đạo diễn một trước một sau đi ra khỏi phòng hợp.

Sau đó, anh thấy được cô, con ngươi trước giờ đều mang vẻ lạnh lùng lại mang theo chút ý cười, tiền về trước, đưa tay ra, nói: "Tiểu Ái, rất vui lại lần nữa hợp tác với em."

Cô hơi ngẩn người đưa tay ra, nữa ngày chỉ cất lên được một câu: "Không phải chứ... anh Đinh Việt, anh không phải là nam chính chứ..."

"Anh đương nhiên phải!" Anh dật dật mí mắt, khí lạnh toàn thân tăng lên vài phần, anh nói: "Tiểu Ái, biểu tình như vậy của em thật khiến người ta tổn thương a..."

Cô vẻ mặt đau khổ, nhìn anh nói ra lời trong lòng: "Có lầm hay không, không thể đùa em như thế a, dựa vào cái gì em lại phải khổ luyến anh lần nữa a..."

Anh vừa nghe, cất tiếng cười lớn.

Còn hai tuần nữa là lễ trao giải của giải thưởng Kim Long. Vạn Thanh đối với tạo hình của cô rất dốc hết công phu, mỗi ngày đều suy nghĩ đủ thứ chi tiết. Chị là một người quản lý có danh tiếng, trước khi dẫn dắt cô, nằm trong tay 7, 8 người nghệ sĩ, thu nhập cũng không thấp. Nhưng mà bây giờ chỉ dẫn một mình cô, thu nhập rõ ràng là thấp hơn lúc trước, mà cô cũng không nghe lời chị như những người khác. Hơn nữa, chị lại rất nhiều lần thay cô chăm sóc An An, trong lòng cô có chút áy náy. Muốn để anh Nặc tăng lương cho chị, ai ngờ anh Nặc nói: "Bảo Bối, anh làm sao có thể bạc đãi cô ta. Lương của cô ta chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn. Tiền thưởng của cuối năm còn là nhân đôi. Việc này thì em không cần bận tâm, anh là anh họ của em có được không!"

Cô ở đầu bên này điện thoại lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh mới không phải là anh họ của em, anh là anh ruột của em!"

"Vậy em nói cho anh biết tình nhân ca ca chính hiệu của em rốt cuộc là ai đi!"

"Nằm mơ!" cô 'xoạch' một cái tắt điện thoại, trong lòng khinh bỉ, cái tên đó quen bạn gái giấu đến trời không biết đất không biết, cô mới không muốn đếm xía đến tên quỷ vô lại đó...

Lúc Phó Quân Nhan nói với cô rằng anh phải đi đến Mexico, cô đang ôm An An kể câu chuyện 'Tiểu Hoàng Tử'. Hồ ly nhìn mái tóc màu vàng lúa mạch của tiểu hoàng tử, nó nói: "Xin người hãy thuần dưỡng ta..."

Cô vẫn dỗ An An ngủ, mới quay đầu qua nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, anh cứ thế đứng dựa ở cạnh cửa, bên tay là hành lý đã được chuẩn bị xong, anh nghiêng đầu, yên lặng nhìn cô, đợi lâu như vậy, cũng nhìn không ra vết tích gì, chỉ là như vậy, không vội, không nóng nảy.

Cô hỏi: "Anh phải đi bao lâu?"

Anh không nói gì. Cô đột nhiên cảm thấy giọng điệu của mình giống như là một người vợ đang giận dỗi với chồng mình, trong lòng có chút bực bội. Đợi trong lòng dịu lại một chút mới hỏi: "Lễ trao giải Kim Long anh không tham dự à? Anh có hai mục được đề tên đó."

"Vậy, phim mới của anh đóng cùng Lý Khiết Nhi khi nào thì khai máy?" Lúc đó chung quy thì anh cũng phải quay về rồi phải không...

"Vậy... anh khi nào thì đi, em đi tiễn anh..." Có trời mới biết anh lại đột nhiên chui ra ở nơi nào đó?

Anh cứ như vậy im lặng mà nhìn cô, qua hồi lâu mới nói: "Em phải nhớ mỗi buổi sáng tự pha sữa cho mình. Cho dù An An có ở trường thì em một mình cũng phải ăn uống thật tốt. Nếu như bế An An mệt rồi, thì buông nó xuống, đừng có cố gắng, Tiểu Khải cũng có thể cỏng nó. Không nên thô tâm như vậy, lúc nào cũng ăn phải bánh của Tiểu Khải." Sau đó anh đi qua đây, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khuôn mặt của An An, mới lại xoa nhẹ lên mắt cô: "Mệt rồi, thì gọi điện thoại cho anh. Còn nữa, anh sẽ mau chóng trở về, cùng em đi lễ Kim Long. Em nói, có được không?"

Cô cắm đầu nhào vào lòng anh, nói: "Phó Quân Nhan, anh thật sự là rất đáng ghét, anh có biết không!"

"Ừm" Hàm dưới anh tựa trên đầu cô, anh nói: "Anh biết..."

Sau đó anh lại nói: "Không cần giấu tính tình của em đối với anh, em có thế nào thì cũng đều rất tốt. Chân thật, là tốt nhất." Buổi tối hôm này, cô phảng phất nhớ lại lời của một nữ nghệ sĩ vào kiếp trước khi cùng cô ta tham gia một chương trình talk show: "Người đàn ông nào là tốt nhất? Không phải nói anh ta có bao nhiêu tiền, bao nhiêu đẹp trai, bao nhiêu dũng cảm. Mà là, bạn khóc lóc om xòm, ăn vạ, bạn không trang điểm, mắc bệnh, bị thương cũng được. Dù cho bạn có nổi cơn tam bành đến không có một chút dịu dàng nào của một người con gái, bạn bị thương đến nỗi chính mình cũng không nhìn thấy được mình, toàn thân bị bao lại như một xác ướp. Bộ mặt cười lên cứng ngắc, buổi tối ngủ thì chảy nước dãi ướt hết cả gối, bao nhiêu nhếch nhác dung tục. Anh ta vẫn như cũ mà yêu bạn. Người đàn ông này, anh yêu bạn lúc ở trước sân khấu ánh hào quang khắp nơi, cũng yêu sự sạch sẽ duyên hoa của bạn lúc ở phía sau màn ảnh. Lúc nào bạn cũng đều cảm thấy rất an ổn, vì nghĩ đến, vẫn còn anh ta ở bên." Ngay khắc đó, không biết vì sao, cô tin tưởng rằng Phó Quân Nhan, là người đàn ông như vậy.

Ngày hôm sau cô lái xe đưa Phó Quân Nhan đến sân bay. Anh hỏi: "Tiểu Ái, em muốn quà gì?"

Cô gõ gõ tay lái, nói: "Vậy anh trở về chính tay nhận giải thưởng xuất sắc nhất của Kim Long tặng cho em." Kiếp trước anh không có diễn 《Tiếc Tình》, tuy rằng anh diễn cực tốt, ngay cả daddy của cô đối với diễn xuất của anh một chữ cũng không nói đến. Daddy một người tự kiêu như vậy, chỉ khi anh diễn tốt, ông mới tự để trong lòng vui sướng một mình, chứ không phải phóng ra lời nói ác độc. Người diễn viên kiếp trước bị ông mắng đến thúi đầu, bây giờ nghĩ lại cô cũng thấy tóc gáy dựng hết lên. Chỉ là cô lại biết được, sự có mặt của anh, nhật định sẽ có ảnh hưởng đến những điều đã được định trước vào kiếp trước.

Anh nhìn cô một cái, không nói gì. Phó Quân Nhan không phải một người tự cao ngạo mạn, anh làm việc gì cũng vô cùng vững chắc, không giống cô, chọc thũng cả trời, cũng một đầu đăm thẳng về trước. Cô cũng cảm thấy những lời này thật là, kéo khóe miệng cười cười, ngoan ngoãn nghiêm túc lái xe.

Cô bây giờ lái xe chậm hơn so với kiếp trước, có lẽ là bởi vì vụ tai nạn xe đó. Có một lần cô hỏi Phó Quân Nhan: "Em lái chậm như vậy, anh không phiền à?"

Anh nói: "Con gái lái xe chậm một chút thì tốt.''

Xuống xe bọn cô đều đeo lên kính mát. Cô đội nón lên, quay đầu nói: "Phó Quân Nhan, anh có thể không đẹp trai như thế có được không! Em cảm thấy anh đeo kính mát lên chỉ trở nên đoạt mục(1) hơn a! Có phải không?"

Anh chỉ chỉ kính chiếu hậu, bảo cô lên phía trước soi thử, anh nói: "Tiểu Ái, em cũng tám lạng nửa cân..."

Cô theo ở phía sau mông anh đi ra khỏi bãi đậu xe, cô hỏi: "Phó Quân Nhan, chúng ta là đang tự khen cho nhau à?"

Anh quay đầu lại, tháo mũ cô xuống, xoa xoa tóc cô, lại đội trở về. Thế là, cô lại phát hiện một mặt vô lại của anh... thật không biết xấu hổ!

(1) đoạt mục: thu hút ánh nhìn