Mặc dù có chút không vui vẻ, nhưng mọi người vẫn chọn cách quên lãng.

Violon của Phó Quân Nhan quả thật kéo rất hay, cô mới phát hiện cảnh mà Cố Tâm Dao và Tiếu Mạt Tiếu lần đầu tiên gặp mặt, anh là thế nào vì nghệ thuật hiến thân hung hăng chèn ép cầm nghệ của chính mình. Nhớ lại bản thân hồi nhỏ bị daddy phạt đứng ở góc tường kéo đàn, mỗi khi cô kéo không tốt, daddy sẽ nóng ruột, chỉ có lúc này ông mới nhắc đến mami với cô, ông sẽ nói, "Mami của con đàn violon kéo rất hay, piano cũng đàn cực tốt, con là con gái của bà, không thể làm mất thể diện của bà được." Sau đó cô sẽ một bên khóc một bên nghe máy đánh phách, không giám sai bước nào nữa. Từ từng nốt nhạc đơn giản của ban đầu, đến thật sự kéo ra được một bản nhạc, thật sự là cần phải dưới sân khấu mười năm, công lực mấy chục năm. Vì thế cô thật sự có nghĩ qua, Phó Quân Nhan này, rốt cuộc có cái gì là không là biết?

Kiếp trước cô đã kéo đàn hết hai mươi mấy năm rồi, nhưng lúc John hô bắt đầu, tiếng đàn của Phó Quân Nhan vang lên, cô không bỏ sót vẻ mặt kinh diễm của mỗi một người trong trường quay. Kể cả Cố Tiểu An đang dắt Tiểu Khải ở đầu bên kia quảng trường bắt bồ câu cũng ngơ ngác mà chạy trở về, cậu nhóc này đã sớm biết vào lúc đang quay phim thì không thể ồn ào, không thể náo loạn. Vì thế ngây ngô mà chạy đến đứng bên cạnh của lão John, vừa vỗ tay vừa nhỏ tiếng "Wa! Wa! Wa!" Cái miệng nhỏ mở ra vẫn chưa khép lại, thậm chí còn chảy cả nước miếng, ánh mắt đó, hoàn toàn là sự sùng bái cực độ đối với Phó Quân Nhan.

Nói thật, cô có chút ghen tị. Trong đoàn chừ John ra, cô chưa từng công khai kéo đàn, cầm nghệ của Phó Quân Nhan cư nhiên lại khiến cô có chút khẩn trương. Cô lại nhớ đến lời daddy nói "Cao thủ so chiêu là so nội công." Trong lòng trái lại kỳ tích an ổn lên một chút.

Trên quảng trường dần dần bu lại nhiều người, tiếp đó lại càng nhiều hơn, mỗi khi cô và Phó Quân Nhan tấu xong một bản, đều sẽ vang liên những tiếng vỗ tay kịch liệt.

Rất nhanh, John hô cut "Ok." Nhưng mà đoàn người vẫn chưa rời khỏi. Phản ứng trước hết là Cố Tiểu An, cậu nghe được chỉ lệnh của lão John, mặt mày hớn hở mà kéo theo Tiểu Khải liền từ hai đùi cô chui qua. Cơn nghiện đàn của cô đã lên, nhìn Cố Tiểu An bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt sùng bái, trong lòng nhất thời vô cùng kiêu ngạo, vô cùng dâng trào. Nghĩ cũng không nghĩ bắt đầu kéo bản《Greensleeves 》.Cảnh đấu cầm đã kết thúc, cô mới bắt đầu kéo âm đầu, Phó Quân Nhan cũng tấu theo. Họ hợp tấu một bản lại một bản, cư nhiên lại ngoài ý muốn mà ăn ý. Cô nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười, thuận theo ánh mắt ôn nhu của anh, nhìn Cố Tiểu An đang vui vẻ nhảy múa vây xung quanh bọn cô và Tiểu Khải đang phe phẩy cái đuôi xoay vòng, vô cùng vui vẻ. Đến cuối cùng, đoàn người xung quanh cũng dần dần nhảy múa theo, cô mới phát hiện máy quay vẫn luôn sáng đèn, Ánh mắt tinh quang của lão John nhìn hết thảy mọi việc, biểu tình phi thường vui thích.

Lúc mời đoàn phim ăn cơm cô không có tập thể gọi món, cô nói: "Mọi người từng người từng người gọi, muốn ăn gì tự mình gọi! Mọi người gọi món em phụ trách cà thẻ a!" Cả một nhà hàng cơ hồ như bị đoàn phim của cô chiếm hết. Cô khoan khoái cà thẻ, nhìn từng hóa đơn một được in ra, đáy mắt càng ngày càng sáng.

Jay đi qua đây, nhìn biểu tình của cô rồi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, mới hỏi cô: "Tiểu Ái, sao em lại giống như con mèo trộm được cá vậy?" Cô cảm thấy anh đã nói rất văn nhã rồi, đó rã ràng là trộm quang(1).

Cô nhìn anh cười, chớp chớp mắt.

Quả nhiên, không tới nữa tiếng, điện thoại của cô reo lên, đầu bên kia truyền tời tiếng thét cắn răng nghiến lợi của daddy: "Cố Bảo Bối, con thử cà thêm một khoản nữa thử xem!" Sau đó, cô gật đầu với nhân viên vừa mới ghi món ăn xong ở bên cạnh, lại cà thêm một lần, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tin nhắn 'tít tít', và tiếng hét rõ ràng bùng nỗ của daddy: "Cố Bảo Bối, quay xong phim thì con lập tức cút về đây cho ta! Nhanh chóng cút về đây! Xem ta thu thập con như thế nào! Cánh cứng rồi có phải không! Con không biết đổi tấm thẻ khác cà à! Điện thoại của ta vang nữa tiếng rồi! Trực tiếp làm ta mất đi một miếng ngọc tỉ Càn Long!"

Cô le lưỡi, vẫn như cũ mặt dày nói: "Ngọc tỉ Càn Long còn nhiều...daddy, con còn tưởng người không thầu được Hòa Thị Bích chứ! Người muốn xem thì tự mình đi viện bảo tàng mà xem a." Tiếu gia làm nghề buôn bán đồ cổ, đại giang nam bắc, mở đầy viện bảo tàng. Lúc còn nhỏ, ở nhà tùy tiện cầm một ống đựng bút củng là đồ có niên đại, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế cao của thời Minh luyện viết bút long, nhìn vào tủ kính chứa đầy các loại gương đồng, đồ cổ đầy nhà, làm người ta quả là đau đầu.

"Hừ!" Cô nghe khí tức của daddy đã giảm rồi, nhanh chóng thuận sườn núi xuống lừa. "Daddy, là người kêu con cút về đó nha! Vậy con quay xong phim, thật sự dẫn theo con trai người cút về đó!"

"Nhớ cút về đây!" Đầu bên kia ngừng một chút mới nói: "Cố An là quốc tịch Italya, con về đây nhớ làm tốt visa cho nó. Con một mình dẫn theo nó xác thật là không có vấn đề, nếu không, ta phái một vài trợ lý qua đó?"

"Daddy, người đừng nghĩ đến kiếm người giám sát con 24 giờ, con mới không ngốc có được không! Mặc kệ! Con dẫn An An rất tốt." Cô nghiêng đầu nhìn Phó Quân Nhan đang ôm An An ở trong lòng "Tốt vô cùng..."

"Vậy thì tốt, nhớ về nhà."

"Ừm." Cô cúp máy, từ trong túi đổi tấm thẻ khác ra, vẫy tay gọi đến nhiếp ảnh gia Tiểu Trần, "anh Tiểu Trần, phiền anh chọn món giùm cho những người còn lại luôn đi! Còn muốn gì nữa thì gọi thêm, từng người gọi như vậy, quả thật hơi chậm, anh xem có được không?"

Anh ta rất sảng khoái mà gật đầu, cô đem thẻ tín dụng đưa cho anh, nói câu 'không có mật mã'. Liền xoay người gọi hai phần mì ý và coffe đi đến bên cạnh Phó Quân Nhan, kéo ghế trống ngồi xuống. Nhìn An An đang ở trong lòng anh ôm bình sữa hai má phồng lên, rất dễ thương. Ngoài cửa sổ thủy tinh, Tiểu Khải phe phẩy cái đuôi đuổi bắt bồ câu thành nghiện, khoan khoái chạy lung tung. Cô nhìn cái hộp đàn để ở bên cạnh ghế của anh, mới nói: "Phó Quân Nhan, violon của anh kéo thật là tốt a!"

Anh lắc lắc đầu, bưng cốc coffe lên, nhấp một ngụm, nói: "Còn chưa đủ tốt."

Cô cuộn lấy mì ý ăn một ngụm, thực sự không dám hỏi, vậy thì thế nào mới gọi là tốt, anh như vậy, cô cùng anh đấu cầm cũng tốn nhiều sức lực.

Cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ) là một cây cầu có máihiên, xây trên con sông nhỏ ở chính giữa Tổng Đốc Cung và ngục giam, trọng phạm bị đưa đến nhà giam dưới lòng đất, những tội phạm sắp bị án tử đi đến pháp trường đều phải đi ngang qua cây cầu mật kín không có miếng gió nào này. Tận cùng của sinh mệnh, ánh mắt cuối cùng trước khi chết, quá nhiếu quá nhiều người từ nơi đây đi qua, đối với sự phồn hoa trên thế giới này, để lại tiếng than thở cuối cùng.

Khi một Tiếu Mạt Tiếu không hiểu yêu là gì rốt cuộc cũng phát giác ra tình yêu của mình, người đàn ông quật cường và kiên cường này, cuối cùng đưa tay ra vòng lấy người con gái xinh đẹp bị tình yêu làm tổn thương đến thương tích đầy người, anh nói: "Tâm Dao, hãy nhìn anh một lần đi..."

Phó Quân Nhan kéo cô đến trước cửa sổ dừng lại, máy quay bắt đầu chuyển động.

Song cửa của cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ) điêu khắc rất tinh tế, là do rất nhiều hoa cúc tám cánh tổ hộp lại. Người con trai vịn vào song cửa nhìn xuống, người con gái thuận theo ánh nhìn của anh mà nhìn sang, một con thuyền Gondola dài hẹp đang chạy qua dưới cầu, trên thuyền ngồi một nam một nữ, thân mật ôm hôn. Ánh chiều tà chậm rãi chiếu vào ngọc lưu ly trên cửa sổ, người con trai từ đằng sau ôm lấy cô, vừa cẩn thận vừa thương tiếc, như đối xử với chân bảo đẹp nhất trên thể gian này. Cô đột nhiên nhớ đến đêm hôm đó, anh ôm lấy cô, phía sau là mùi vị quen thuộc như vậy, không khỏi giật mình một cái, đầu óc trống rỗng.

Anh của lúc này, như một đứa trẻ quật cường, anh vẫn luôn thẳng lưng mà đi trên thế gian này, từ trước đến giờ luôn kiên trì không chịu cuối đầu. Nhưng cuối cùng, anh nhận thua rồi, với người con gái nhu nhược yếu ớt vết thương đầy mình, anh cuối xuống cái đầu luôn ngẩng cao của mình. Anh đưa tay ôm lấy người con gái phía trước, mặc chó ánh chiều tà chói mắt chiếu vào trên người anh, anh kéo tay cô, đối diện với cô, chuyên chú như vậy mà nhìn vào mắt cô. Đáy mắt không còn quật cường và mâu thuẫn, thuần khiết như đứa trẻ mới trào đời. Anh gần như thành kính mà hôn lên trán của cô, nói: "Tâm Dao, hãy nhìn anh một lần..." xin em, hãy nhìn anh một lần...

Cô khóc, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống, nóng đến rát bàn tay cô.

Lúc John hô: "ok!" Phó Quân Nhan buông tay ra, cô đột nhiên có chút mất mát, tim rơi một nhịp. Đến khi anh nhẹ giọng thở dài, bàn tay thon dài của anh xoa lên mắt cô, nói: "Hà Đồn ngốc, khóc cái gì?"

Cô giống như tìm lại cảm giác an toàn, trái tim cô, mới một lần nữa bắt đầu nhảy động lại.

Khi bọn cô đến quảng trường Rô-ma quay cảnh ngoại cảnh cuối của cô và Phó Quân Nhan, cô cuối cùng cũng biết, tại sao anh nói, vẫn chưa đủ tốt, đàn của anh, vẫn kéo chưa đủ tốt...

Trong phim, Tiết Mạt Tiếu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào tình yêu của mình, anh chỉ vì một người, chỉ vì người con gái tên Cố Tâm Dao, phảng phất như dùng hết toàn bộ sức lực, mở một buổi diễn xuất, anh tấu bản 《Devil's Trill Sonata'Devil's》 ,người sáng tác ra bản nhạc là Giuseppe Tartini trong truyền thuyết, vì muốn học được kỹ xảo thần kỳ nhất của đàn violon trên thể giới. Có một lần, ở trong mơ, ông hướng ma quỷ bán đi linh hồn, sau đó, ông có được bản nhạc ưu mỹ mà có mức độ vô cùng khó khăn này.

Cô chưa bao giờ nghe daddy kéo qua bản nhạc này, chưa bao giờ nghe qua, ông từng nói, 'đó là ông vì một mình mami diễn tấu, cả đời chỉ tấu một lần.' Rất nhiều năm sau, trong vô số nhạc phổ trong nhà, cô kiếm được nhạc phổ của bản nhạc này, mặt sau của nó, dùng bút máy khắc sâu một đoạn, "Vì yêu dũng cảm một lần, vì em dũng cảm yêu một lần, thật tốt mà yêu em một lần, chỉ duy nhất một lần..."

Quảng trường Rô-ma giống như kiến trúc ở Rô-ma vậy, kết cấu cơ bản là kết cấu vòng cuốn, một hệ liệt uốn công, vòm cuốn và bộ phận cấu thành kiến trúc hình trứng thỏa đáng khiến cho cả toàn kiến trúc vô cùng kiên cố. Đây là một tòa được dựng trên chỗ lỏm trên mặt đất, một kiến trúc hùng vĩ.

Phó Quân Nhan đứng ở ngay chính giữa, giống như người tiêu điều và là một anh hùng cô độc.

Cô chậm rãi đến gần, anh nhìn cô, đôi mài ưu nhã tinh tế chuyên chú và động lòng người. Cuối cùng anh nhắm mắt lại, tiếng đàn chậm rãi vang lên, mạnh mẽ mà thương cảm, không còn giống dòng nước xiết, dâng trào và cuộn trảo mãnh liệt nữa, phảng phất xua đi hết thảy nhiệt tình, không giống lần đầu gặp nhau ở quán bar, không giống với lần đấu cầm hăng hái ở quảng trường Piazza San Marco. Anh của lúc này, chỉ là một ngườ con trai đợi chờ tình yêu. Âm nhạc của anh, sâu sắc rung động đến linh hồn sâu thẳm của từng người, khiền người ta vô phương thoát khỏi...

Sau đó anh mở mắt ra, âm nhạc dần dần hạ xuống, cô nghe anh nói: "Anh nguyện đem linh hồn trao đổi với Satan, chỉ cầu em yêu anh. Xin em, gã cho anh..."

Cô nhìn anh, nước mắt tràn đầy, chậm rãi đưa tay ra, hướng về người con trai yếu đuối mà kiên cường này, nghiêng đầu nói: "Được thôi..."

Cô nghĩ, mami lúc đó đồng ý gả cho daddy, có lẽ cũng có yêu. Có lẽ tình yêu đó là xuất phát từ thương tiếc từ đồng bệnh tương liên, trên thế gian này có mấy kẻ ngốc, đốt cháy cả đời, chỉ vì một tình yêu cầu không được. Lại có thể là cảm tạ, cánh buồm trãi qua mọi sóng gió,lúc lục bình phiêu bạt, vẫn còn có một người như vậy, nguyện ý yêu một người thương tích đầy mình như bản thân...

Sau đó, anh cười, nụ cười diễm lệ chưa bao giờ thấy qua, làm cả thế giới chói mắt.

Rất lâu về sau, khi cô rút ở một góc ổn định lại tâm tình, cuối cùng cũng cầm được những giọt nước mắt không ngừng rơi. Cô mới xoay đầu qua nhìn Phó Quân Nhan vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô nói: "Em rốt cuộc biết được tại sao lúc Cố Tâm Dao lần đầu gặp Tiếu Mạt Tiếu, cô nói âm nhạc của anh ta không hay. Hóa ra là bởi vì, âm nhạc của Tiếu Mạt Tiếu lúc đó không có tình yêu a..." Tiếu Mạt Tiếu của lúc đó, không hiểu tình yêu...

Sau đó cô nói: "Phó Quân Nhan, đàn của anh, kéo thật hay..." Cô không biết, anh làm sao có thể kéo đến hay như vậy, mỗi một người tại đây đều bị âm nhạc của anh làm chấn động, thật lâu sau cũng không hồi thần được. Cái tình cảm sâu sắc đó, giống như anh thật sự đã rất tuyệt vọng mà yêu qua một người, trái tim cô, cho đến bây giờ vẫn còn nhói đau không ngừng. Không đi ra từ trong phim được...

Lần này, anh ôn nhu gật đầu, nói với cô: "Cảm ơn."

Tại vì Phó Quân Nhan, cô cuối cùng đưa ra một quyết định, cảnh quay của buổi ca nhạc, cô phải đích thân hát. Cô cứ ngỡ rằng khi cô nói với lão John xong, ông sẽ thận trọng suy xét lại, ai ngờ được trồm gâu của ông run run, đập mạnh vào ghế liền nhảy dựng lên nói: "Tốt! Tốt! Cứ làm như vậy! Cứ làm như vậy!"

Phòng Đinh Việt trì hoãn một tuần mới quay về đoàn phim, sắc mặt của anh rất tiều tụy, cô nhìn thấy ống tay áo của anh có cài một đóa hoa trắng nho nhỏ. Liền biết rằng, mẹ anh qua đời rồi.

Lúc anh vào đoàn phim, không có nói chuyện với bất cứ người nào, chỉ bước bước lớn đi về phía cô, đưa đôi tay ra ôm chặt lấy cô, sau đó nói: "Tiểu Ái, cảm ơn em." Thời khắc đó, cô cảm nhận được sự yếu ớt của anh, Cô từ trong lòng anh đưa ra tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh. Sau đó, cô cảm giác được người đàn ông lạnh lùng lương bạc này nhẹ run lên.

Sau đó anh trở nên dị thường trầm lặng, lúc quay phim thỉnh thoảng phạm sai, sẽ áy náy nhìn về hướng cô, cô mỗi lần đều sẽ lắc đầu, học cách hồi trước an ủi của anh, vỗ vỗ vào vai anh. Có một lần, cô sơ ý thấy được, anh trốn ở dưới gốc cây phía sau núi, nhìn về phương hướng của tổ quốc, yên lặng rơi lệ. Sau đó cô lặng lẽ rời khỏi, ở phía sau anh, để lại một nụ hoa cúc.

Anh mang rất nhiều đặc sản về đây, chia cho mỗi người trong đoàn phim. Lại đặc biệt để lại một bao lớn cho cô. Còn mang cho An An một con gấu bông Pororo, Cố Tiểu An vui mừng đến nhảy dựng lên, ôm lấy Pororo làm thế nào cũng không chịu buông tay, nằm trên người Tiểu Khải hôn anh một cái, lúc đó, anh mới khó được mà mỉm cười.

Trãi qua 4 tháng rưỡi quay phim, bộ phim《Tiếc Tình》 này cuối cùng cũng đóng máy.

Cảnh phim cuối cùng, là màn cuối của cả bộ phim.

Một Mạt Khiêm mất đi ánh sáng và một Cố Tâm Dao mất đi ký ức, và còn đứa con mới ra đời của họ.

Tại một buổi trưa có ánh mặt trời ấm áp, cơ thể cực độ hư nhược của Cố Tâm Dao, người con gái vì yêu mà cả đời si luyến, cuối cùng cũng ở bên cạnh người mà cô yêu, dùng hết khí lực cuối cùng của mình, tay cô chậm rãi rũ xuống, chiếu vào giọt nước ở khóe mắt. Sau đó người đàn ông ẩn nhẫn đó, mỉm cười cắt đứt mạch máu của chính mình, nụ cười của anh như vậy yên bình mà thản nhiên, phảng phất sẽ không còn đau đớn nữa, anh cứ như vậy đi theo người con gái theo đuổi anh cả một đời, yên lặng mà rời khỏi thế gian này.

Trong nôi, đứa trẻ đang ngủ ngon, phảng phất như có cảm giác vậy tỉnh lại, tiếng khóc non nớt vang lên, thúc giục người rơi lệ.

Quay xong cảnh cuối cùng cô khóc rất lâu, mỗi một người đều đến an ủi cô, họ đều nghĩ rằng cô nhập vai quá sâu, khen cô là một diễn viên tốt. Nhưng chỉ có cô biết được bản thân, kiếp trước, biên kịch của bộ phim này, chú Ân Hạo nói cho cô biết, năm đó, ông là người đầu tiên đến đó, người đầu tiên ôm lấy đứa trẻ là cô đang khóc không ngừng trong nôi. Bản thân nhỏ như vậy, thật là cứ như vậy, trơ mắt nhìn daddy và mami của mình yên lặng mà chết đi, không còn có độ ấm nữa.

(1) trộm quang: ánh sáng trong ánh mắt của tên trộm