1.

Tôi là Tô Hiểu, là một thiếu nữ xinh đẹp như ánh mặt trời. Đám bạn cũng biết người trong lòng tôi là hoàng tử u buồn Hàn Thanh Viễn của trường trung học phổ thông Nam Khải chúng tôi. Cậu ấy luôn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ bước từng bước tao nhã ngang qua lớp chúng tôi, mỗi lần như vậy, ánh mặt trời rực rỡ sẽ ùn ùn chiếu xuống, khuôn mặt thanh tú của cậu ấy dưới ánh mặt trời sẽ phát ra sự lộng lẫy tuyệt mỹ kỳ lạ, đôi lông mi dài mảnh rũ xuống che mí mắt dưới vầng sáng thần bí. Cậu bình tĩnh tiêu sái, như việc nữ sinh công khai dán mặt đang chảy nước miếng tí tách vào cửa kính phòng học cũng không có nửa điểm quan hệ với cậu.

Cậu luôn có bộ dạng xa cách với những nữ sinh có ý đồ quấy rối cậu trong trường, tôi có thể chấp nhận. Nhưng tôi trăm triệu lần không nghĩ tới, cậu ấy lại hẹn hò với nữ sinh trường phổ thông Dục Tài cách vách!

Trong lúc nhất thời, đông đảo chị em trong trường hối hận, nhao nhao cảm thán, sớm biết cậu thích loại con gái dịu dàng thì có phải giả bộ thành búp bê thiên sứ cũng phải tóm được cậu!

Tôi cũng hối hận đến xanh ruột, tôi sai rồi, tôi thật sự không nên ba ngày hai bức thư tình hại cậu ấy bị doạ đến vừa nhìn thấy tôi liền run cả người. Tôi không nên suốt ngày “vô tình gặp được” cậu ấy n + 1 lần ở trường. Tôi không nên ngày nào cũng mặt dày cứ vừa thấy liền cười ngây ngô rồi giống nữ sắc lang gọi cậu ấy “Trai đẹp cười cho em nhìn một cái” thật to.

An Hân —— Cô chị trong đám chị em đã đe doạ dụ dỗ tôi, quyết đứng cùng mặt trận với tôi, cho nhỏ bạn gái thoạt nhìn rất búp bê kia của Hàn Thanh Viễn biết tay. Dạy cô ta biết đạo lý chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải chung tình với một cành hoa.

Ngày đó, Hàn Thanh Viễn ở lại trực nhật nên không thể đúng giờ chờ búp bê trường bên cạnh được. Tôi với An Hân lén cười gian tập trung mấy nữ sinh khá bá đạo trong trường, bước đi lẹt xẹt nghênh ngang tới trước mặt búp bê mới đi ra cửa trường, rồi cực kỳ không thương hương tiếc ngọc kéo cô ta vào một ngõ cụt nhỏ hẹp.

Tôi châm một điếu thuốc, mạnh mẽ hít một hơi, phà khói vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của búp bê, uy hiếp:

“Cô bé, biết điều thì mau rời khỏi Hàn Thanh Viễn đi.”

Búp bê chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, mỉm cười:  “Mình tên Cung Bắc Noãn.”

Tôi trở mặt khinh thường:  “Cô bị ngốc à?”

Búp bê tiếp tục cười:  “Vấn đề này phải là mình hỏi bạn, còn có, không biết hút thì đừng hút, nhìn khó coi lắm.”

Tôi giận. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi đúng là không biết hút thuốc lá. Là con bé An Hân kia nói đây là chiến lược, búp bê thấy tôi nhả khói thì sẽ bị doạ không ngừng.

Tôi hung dữ lườm An Hân, lại thấy An Hân lườm lại tôi, ánh mắt rất rõ ràng “Do cậu vô dụng chứ đừng trách mình”.

Tiếng còi xe hơi kêu loạn lên.

Mấy người chúng tôi rối rít quay đầu lại, thấy đầu ngõ bị một chiếc xe hơi màu đen chắn rất kín, sau đó có hai người đàn ông cường tráng mặc vét đen xuống xe. Trong đó có một người đàn ông rất cung kính mở cửa xe, hai người khom lưng 90° nghênh đón chàng trai trẻ anh tuấn phía sau.

Chàng trai anh tuấn lạnh lùng nhìn chúng tôi, từ từ mở miệng: “Các cô đang làm cái gì đấy?”

Tôi với An Hân và những chị em khác lạnh run lên. Lại thấy búp bê xinh đẹp kia cười đến vô cùng rực rỡ, hưng phấn gọi to:

“Anh.”

Chúng chị em đang ra sức đè búp bê bỗng thả tay, An Hân khẽ nói vào tai tôi: “Chết rồi, là Cung Bắc Triết!”

Tôi đương nhiên biết chết chắc rồi. Hèn chi búp bê nói cho tôi biết cô ta tên là Cung Bắc Noãn. Cung Bắc Triết, Cung Bắc Noãn, không ngờ bọn họ là anh em!

Cung Bắc Triết là ai chứ? Cậu chủ tổ chức hắc đạo bậc nhất đấy!

Tôi hận tôi hận! Sớm biết vậy chúng tôi nên kéo con bé Cung Bắc Noãn này đến con hẻm có hai lối ra. Giờ thì tốt rồi, phía trước là tường dày chắc chắn, phía sau là thiếu gia hắc đạo hung thần ác sát.

Tôi vứt điếu thuốc đang cầm trên tay xuống đất, hết sức bi hùng nhìn Cung Bắc Triết, nói:

“Người chủ mưu bắt nạt em gái anh là tôi, không có quan hệ gì với chị em tôi, muốn chém muốn giết thì tìm tôi!”

Cung Bắc Triết gật đầu, nói:  “Được, mấy cô có thể rời đi.”

An Hân và những chị em khác rối rít ôm tôi một cái ôm nhiệt tình, trăm miệng một lời: “Tiểu Tô Tô đáng yêu, cậu phải bảo trọng!” Sau đó toàn bộ chạy nhanh như chớp.

Các cô ấy vừa chạy tới đầu ngõ, tôi đã tại chỗ bắt đầu khóc to lên: “Hu hu hu ~ Mình nói đại thôi mà các cậu chạy nhanh vậy!!”

Cung Bắc Noãn đi tới bên cạnh anh cô ấy, sau đó lên xe, nói: “Anh, thôi đi, các cô ấy cũng không làm gì em, em về nhà nhé.”

Cung Bắc Triết mỉm cười sờ tóc em gái hắn, quay đầu dặn thuộc hạ: “Các người đưa cô chủ về nhà.”

Chờ tôi phản ứng lại thì cả con hẻm chỉ còn lại tôi với Cung Bắc Triết.

Cung Bắc Triết hỏi: “Sao lại bắt nạt em gái tôi?”

Tôi hít hít mũi, quyết định khai thật: “Em gái anh lại nhanh chân dụ dỗ nam sinh tôi thích.”

Cung Bắc Triết hỏi: “Cô nói Hàn Thanh Viễn? Sao cô thích nó?”

Hai mắt tôi lập tức nổi lên bong bóng màu hồng, hưng phấn mở miệng: “Khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đôi mắt nhỏ có thần kia, thân thể nhỏ nhắn kia, MN quá đẹp trai mà.”

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, đẩy tôi dựa vách tường. Quan sát mặt hắn khoảng cách gần, mới phát hiện hắn không phải đẹp trai bình thường. Làn da trắng nõn giống Hàn Thanh Viễn, tôi chưa từng quan sát Hàn Thanh Viễn gần như vậy, nên không biết khuôn mặt của Hàn Thanh Viễn có nhẵn mịn bóng loáng giống Cung Bắc Triết hay không. Mắt Cung Bắc Triết là mắt hoa đào hẹp dài, con ngươi trong trẻo lạnh lùng dưới ánh mặt trời chiếu xuống như được khảm kim cương quý báu.

Tôi ngơ ngác đến quên hít thở, chỉ si ngốc nhìn rồi nuốt nước miếng.

Hắn từ từ vươn tay tới gần mặt tôi.

Tôi cà lăm: “Anh có thể đạp tôi, nhưng xin đừng đánh vào mặt tôi.”

Hắn thoáng cười xấu xa, giơ tay nâng gáy tôi, sau đó nghiêng người xuống… Hắn vậy mà lại hôn môi tôi!

Tôi nước mắt lưng tròng. Nhưng trong lòng lại oán thầm, nếu hôn có thể dẹp một trận đòn, thì tôi tình nguyện bị hôn. Dù sao cũng không mất gì…

“Cảnh sát tới cảnh sát tới! Tô Hiểu cậu không phải sợ!” Giọng nói hùng hồn vang lên ở đầu ngõ.

Tôi mở to mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy An Hân và đám chị em đang hừng hực ý chí chiến đấu lấp kín cửa ngõ, mà các cô còn mặc đồng phục anh trai cảnh sát!

Tên khốn Cung Bắc Triết này lại như không nghe thấy gì, chỉ tiếp tục tập trung hôn tôi. A! Hỏng mất, tôi dùng hết sức đẩy hắn ra.

Cung Bắc Triết không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn tôi: “Chỉ bằng cái này tôi đã đẹp trai hơn Hàn Thanh Viễn kia rồi.”

囧!

Trong đó có một cảnh sát cười híp mắt hỏi An Hân: “Đây chính là cảnh đại ca xã hội đen tàn phá đóa hoa của tổ quốc trong truyền thuyết?”