Suốt cả đêm hôm ấy, nàng và Trung đều kề cận bên nhau. Lúc nói chuyện, nàng mới biết thì ra ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở thời điểm hắn chết kiếp trước. Trung không biết hắn được sống lại, hắn chỉ cho rằng mình rớt từ độ cao khoảng 600 m xuống mà không chết thì quả là kỳ tích. Đến khi nàng kể cho hắn biết sự thực, mặt hắn thộn ra trông ngu không thể tả.

Nàng cũng kể cho hắn nghe về sự việc sau khi hắn chết, bao gồm cả việc nàng cũng chết, rồi được hệ thống buộc định, xuyên không, cuối cùng được sống lại ở hiện tại.

Ban đầu, Kiên Trung tưởng nàng đùa hắn và kể một câu chuyện tưởng tượng hài hước của nàng. Nhưng hắn cũng dần cảm thấy không đúng. Càng nghe An Nhiên kể, đôi tay đang ôm lấy nàng lại siết chặt hơn một chút. An Nhiên rất bình thản, giống như đang kể lại câu chuyện của một người khác, nàng không đi sâu vào những tình tiết đấu đá, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, từng bước từng bước nàng đi đều vô cùng khó khăn và hung hiểm.

Hắn đã từng hứa, sẽ là vách chắn mọi phong ba cho nàng, sẽ là nơi vững chắc cho nàng dựa vào. Nhưng An Nhiên của hắn, ở một thời điểm, một không gian, với những con người hắn không biết, nàng đã gồng mình chống chọi qua rất nhiều sóng gió. An Nhiên quả thực đã thay đổi nhiều, nàng chín chắn và tự tin, bình thản và quyết đoán,… nhưng quá trình thay đổi này hắn vui không nổi, chỉ có toàn là chua xót.

Hắn hứa bảo vệ nàng, nhưng đã thất hứa.

“Nhiên, xin lỗi em.”

Tâm tình hắn sa sút. An Nhiên vừa nhìn liền hiểu được hắn nghĩ gì, nàng đưa tay ôm lấy gương mặt hắn, để cho ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau:

“Nghe em nói này, anh không có lỗi, và em cũng chưa một lần trách cứ anh vì bất kỳ điều gì. Đừng nghĩ rằng anh không thể bảo vệ được em, anh rõ ràng đã chết để cho em được sống, không phải sao? Chỉ là kiếp trước mạng của em cũng không dài, tới số liền chết thôi.”

Trung vùi đầu vào cổ nàng, giọng hắn nghẹn lại, khàn đặc: “Anh biết, nhưng là anh không chịu được.”

Không chịu được khi biết nàng thích một người rất chân thành, coi người đó là tất cả những gì nàng có, lại bị kẻ đó bỏ rơi. Không chịu được khi gặp phải một kẻ tàn tật như hắn, nàng lại ưu tiên an ủi hắn, kéo hắn ra khỏi bóng tối, trong khi cả thế giới quay lưng lại với nàng. Không chịu được khi hứa một đời làm nơi cho nàng tránh gió, lại bất lực biết được nàng đã trưởng thành trên con đường đối diện với sự sống và cái chết,…

Như vậy, chẳng phải chỉ cần nàng sơ sẩy 1 chút, người con gái đang trong vòng tay hắn đây đã chết đi theo cái cách không một người biết, cũng không một người để tâm? An Nhiên của hắn, rõ ràng không đáng phải chịu những điều đó. Nàng khiến hắn làm sao chịu nổi đây?

Cũng như khi ngươi đặt một người vào trong trái tim mình, thấy họ đau đớn nhưng ngươi bất lực không thể giúp, điều đó sẽ như con dao sắc nhọn cứa vào trái tim ngươi.

An Nhiên nâng đầu hắn lên, rồi hôn lên trán hắn, nàng mỉm cười:

“Đúng là có chút khó khăn, nhưng tất cả đều đã qua.”

Trung không nói gì, hắn vẫn uể oải tự trách. An Nhiên bật cười, mắt chớp chớp nhìn hắn:

“Mặc dù biết anh đau lòng vì em làm em cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng em không nỡ nhìn anh quằn quại thế này. Nếu muốn bù đắp, từ bây giờ liền không ngừng yêu em đi. Và yêu thật mãnh liệt vào.”

Nghe nàng trêu chọc, Trung cảm thấy tâm trạng hắn cũng không còn nặng nề như trước. Hắn không nhịn được mỉm cười, rồi lại đau lòng. Rõ ràng người nên được an ủi là nàng, nhưng không hiểu vì sao hắn lại đứng ở tư thế được an ủi. Nàng như thế, hắn sao có thể không yêu. Đừng nói một đời, hắn hy vọng đời này, đời sau và hoài hoài sau nữa lại có thể gặp và yêu nàng.

“Chỉ cần em muốn.”

Hắn hôn lên lòng bàn tay của nàng. Giọng nói ấm áp và tràn đầy sủng nịnh. Bầu không khí giữa hai người mà nói giống như mật ngọt chết ruồi. Tuy nhiên, Trung không duy trì sự lãng mạn ấy được bao lâu…

“Em đoán là hiện tại anh chưa làm được đâu. Dù rằng kiếp này chân anh sẽ lành lặn, nhưng đó là chuyện của một thời gian sau. Cơ thể của anh yếu xìu. Em có muốn được anh “yêu” mãnh liệt chắc còn phải đợi khá lâu a.”

Trung đờ người, mặt hắn đỏ lên, lắp bắp: “Nhiên, em…em..”

Trung không phải con nít, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hắn dĩ nhiên hiểu “yêu” mà nàng vừa nói vừa chớp chớp mắt tinh quái nhìn hắn là cái ý tứ gì. Hắn cuồng loạn trong lòng, An Nhiên làm hắn cảm thấy hắn giống một cô gái bị lưu manh trêu chọc.

“Em làm sao?” Nàng vòng tay qua vai hắn, há miệng cắn cắn lên vành tai đang ửng đỏ trông vô cùng đáng yêu kia.

Trung càng xấu hổ tợn, hắn đỏ bừng mặt, khẽ trầm giọng nói: “Em biến xấu.”

Nàng bật cười, áp sát mặt vào hắn: “Xấu thì anh muốn sao nào?”

Trung ngây ngốc nhìn người con gái trước mặt mình, sống lại một đời, nàng trở nên xinh đẹp hơn nhiều lắm. Gương mặt nàng không còn nét đau khổ, mà tràn ngập sự vui vẻ. Hắn thấy chính mình trong đôi mắt nàng, và hắn cảm thấy giây phút này nếu cứ kéo dài vĩnh viễn thật là tốt. Trung thấy lòng ấm áp, hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu áp lên đôi môi nàng.

Ở một căn phòng khác cũng bên trong ngôi biệt thự, có một người đàn ông ngồi trước màn hình quan sát. Trên màn hình chính đang chiếu hình ảnh căn phòng An Nhiên và Trung đang ở. Khi nhìn thấy hai người hôn nhau, hắn siết chặt đôi tay, khóe mắt lóe lên sự tức giận mà chính hắn cũng dường như không rõ. Hắn cúi đầu lẩm bẩm:

“Đúng là mình không vui nổi khi thấy cô ta hạnh phúc.”