Minh Triệu đi vào phòng làm việc của anh, Kỳ Duyên đang ngồi ở trước bàn làm việc, tư thế tao nhã, giống như một bức tranh duyên dáng.

Cô đi tới, phát hiện anh đang xem kịch bản phim.

Kỳ Duyên chậm rãi ngẩng đầu lên, “Như thế nào? Đã quen chưa?”

“Cũng không tệ lắm.” Minh Triệu trả lời.

Cô có năng lực thích ứng rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ.

Kỳ Duyên nhìn thoáng qua đồng hồ báo giờ, “Bên trong có phòng nghỉ, có thể đi ngủ một lát?”

Hôm nay tinh thần Minh Triệu tốt, tuyệt không buồn ngủ, cô lắc đầu.

“Sao anh trở về nhanh như vậy?”

“Đã nói xong chuyện.”

Minh Triệu nghĩ thầm, anh làm việc thực sự là mạnh mẽ vang dội.

“Tôi vừa nghe trợ lí Trần nói, tên tiếng Trung của Tina là Hứa Nghệ Na.”

“Đúng.”

“Bây giờ mọi người đi ra ngoài gọi tên tiếng Anh, lại rất thuận tiện.” Minh Triệu bnói, “Tôi cũng dự định lấy một tên tiếng Anh, anh đã từng du học, có đề nghị gì không?”

Kỳ Duyên nhíu mày nhìn cô.

“Đồng âm với tên của tôi, dễ gọi một chút.”

“Angela? Đó không phải là thiên sứ sao?”

Trong đầu óc cô không nén nổi tình cảm mà nổi lên một bài hát:

Em là thiên sứ của anh

Bảo vệ thiên sứ của anh

Từ nay anh không đau buồn nữa

…..

Kỳ Duyên lên tiếng, khóe miệng thoáng hiện nét cười, nhìn qua cực kì ấm áp.

“Trợ lí Phạm, tối nay theo anh dự một buổi dạ hội.”

“Tôi? Tina không thích hợp hơn sao?”

“Trợ lí Phạm , em cảm thấy có ai thích hợp hơn bà xã của anh?”

Bà xã của anh….

Sắc mặt của Minh Triệu khẽ trở nên mất tự nhiên, “Tôi không biết phải làm cái gì?” Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm chính thức tham dự dạ tiệc.

“Cũng không cần làm gì, coi như đi ăn gì đó, nhân tiện xem có thể tích lũy mối quan hệ gì không." Kỳ Duyên vân đạm phong khinh nói.

Minh Triệu nhìn quần áo của mình, “Tôi mặc cái gì đi? Còn có tôi chưa trang điểm.” Mặt mộc đây không trang điểm, lại không có kiểu tóc đáng nói, sao có thể đi dạ tiệc.

Kỳ Duyên không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là quần áo nhàn hạ một chút.

“Lát nữa anh cùng em đến xem trong tiệm.”

“Nếu không thì bây giờ tự tôi đi.”

“Không vội.” Kỳ Duyên đưa ra một xấp tài liệu, “Đây là mấy tiết mục giải trí công ty phải làm năm tới, còn có tài liệu nghệ sĩ công ty chuẩn bị ký, em xem xuống, viết nhanh phần báo cáo chi tiết về hướng phát triển của bọn họ cho anh.”

Minh Triệu tập trung nhìn kĩ, không ngờ hạng mục đầu tư của Hoa Hạ liên quan rộng như vậy.

Cô hỏi: “Khi nào cần?”

“Bây giờ em có thể làm.”

“Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

“Không cần, em ngồi xem trên sofa, có chỗ nào không hiểu hỏi anh.”

Minh Triệu ôm thái độ học tập, liền ở lại phòng làm việc của anh.

Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, hoàn toàn yên tĩnh.

Rèm của sổ che hơn nửa tấm thủy tinh, ánh mặt trời mờ nhạt tiến vào từ ngoài cửa sổ, để lại một tầng ánh sáng vàng kim lộng lẫy.

Thỉnh thoảng anh gõ bàn phím phát ra một chút tiếng vang, mang theo một luồng cảm giác nhẹ nhàng khó hiểu.

Anh ở đây, tôi còn có gì mong mỏi?

Minh Triệu giấu đi nỗi lòng, bắt đầu nghiêm túc xem tài liệu.

Nhóm công ty có ý định ký hợp đồng này đều là sinh viên đại học đang hơn hai mươi, tuổi trẻ tràn đầy tinh thần phấn chấn, cũng đầy ảo tưởng với tương lai.

Làng giải trí là một cuộc danh lợi, có thể thay đổi vận mệnh của một người ở trong sáng tối.

Là mơ tưởng hay là ham muốn cá nhân, như người uống nước ấm lạnh tự biết.

Nhìn ra được, công ty đang làm kế hoạch trước khi lựa chọn nghệ sĩ phù hợp.

Mấy chục tờ tài liệu này, phong cách của mỗi người đều có đặc sắc.

Thực ra, lúc trước cô cũng có rất nhiều cơ hội có thể đi lên con đường diễn viên này, có một hai lần, thiếu chút nữa cô cũng không kiên trì được.

Chỉ là một bước tới cửa kia, cô vẫn đổi ý.

Cô không muốn làm diễn viên, vậy thì làm một người đại diện minh tinh đi.

Thời gian lặng lẽ đi qua, thì lúc này, trên cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa.

Minh Triệu lập tức đứng lên, lo lắng nhìn Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên không chút hoang mang nói: “Em tiếp tục làm việc của em.” Nói xong, anh mới nói về phía người ngoài cửa, “Vào đi.”

Tina mang Kỳ Ân vào, trên mặt hai người đều mang dáng vẻ tươi cười.

Chỉ là nhìn đến Minh Triệu ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt của hai người đều cũng thay đổi.

Tina rất bình tĩnh.

Trong nháy mắt sắc mặt của Kỳ Ân liền lạnh xuống.

Kỳ Duyên dặn dò nói: “Tina, cô đi làm việc trước.”

Bóng hình xinh đẹp của Tina xoay người mà đi.

Kỳ Ân hít một hơi thật sâu, âm thanh khôi phục lại bình tĩnh, “Anh, vừa lúc em đi hoàn thành khóa thanh nhạc, rồi đến xem.”

Minh Triệu tắc lưỡi, thì ra Kỳ Ân vẫn phải làm ngôi sao ca nhạc.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn về phía hai anh em, có lẽ là gen anh trai quá mạnh mẽ, làm nổi lên em gái bình thường.

Cách lần gặp mặt trước, chỉ có hơn nửa tháng mà thôi.

Kỳ Ân thay đổi vẫn rất lớn, cắt tóc ngắn, vẻ mặt trang điểm càng thêm đẹp đẽ.

Làng giải trí chưa bao giờ thiếu soái ca mỹ nữ, nhưng mà, trời sinh có được khuôn mặt đẹp, nhất định sẽ có ưu thế.

Kỳ Duyên: “ Tiểu Ân, không nên quá vội.”

Kỳ Ân thở dài, “Em đương nhiên vội nha.

Bây giờ thế hệ sau 00 cũng ra mắt rồi, em chị gái 9x đây áp lực rất lớn.

Anh, em nghe nói Hoa Hạ mua mấy bộ tiểu thuyết đương hồng*.”

*đương hồng: đại khái là nổi tiếng.

“Em nghe ai nói?”

“Em muốn nói là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.”

“ Tiểu Ân anh nói rồi.

Chỗ này của anh không có đường tắt để đi.”

Kỳ Ân không vừa lòng, chỉ vào Minh Triệu, “Vậy vì sao cô ta có thể ở chỗ này!” Cô cực kì khinh tường từ lời nói.

Mặt Minh Triệu không chút thay đổi mà nhìn cô, lại nhìn Kỳ Duyên.

Lông mày Minh Triệu hơi nhíu lại, “Cô ấy đang làm công việc cho anh, lương tháng 5000.

Kỳ Ân, nếu em sẵn lòng, em cũng có thể tới đây.”

Minh Triệu muốn hộc máu rồi.

Sắc mặt Kỳ Ân cũng không có được chỗ tốt.

“Buổi tối em còn có hoạt động, đi trước.”

Kỳ Ân vừa đi, Minh Triệu cũng vô tâm nhìn tài liệu.

Cô có chút tò mò, “Các anh dự định tạo cô ấy ra thế nào?”

Kỳ Duyên nâng trán, “Công ty bỏ vào phát hai ca khúc chủ đề phim truyền hình do em ấy hát chính.”

Minh Triệu gật đầu, đây cũng là một trong các phương pháp tính toán để phơi bày cho người mới.

Nhưng tài nghệ ca hát của Kỳ Ân , cô cũng biết đến.

Lúc lớp 11, liên hoan Nguyên Đán của trường học, do sau khi lớp bọn họ bỏ phiếu quyết định cô ấy và Lam Anh đại diện lớp tham gia diễn xuất trường học.

Bởi vì sự kiện này Kỳ Ân càng không thích cô và Lam Anh.

“Em có ý kiến gì không?” Kỳ Duyên hỏi.

Khương Hiểu suy nghĩ một chút, “Cô ấy rất thích hợp đi con đường thần tượng.

Đúng như cô ấy vừa mới nói, Hoa Hạ mua tiểu thuyết IP, vốn là tác phẩm thì có cơ sở fan nhất định.

Chọn một bộ thích hợp với cô ấy, để cô ấy diễn vai chính.

Mặc dù mạo hiểm, nhưng có thể đánh bạc một chút.

Thanh xuân vườn trường, rất phù hợp với khí chất của cô ấy.

Khi chờ phổ biến phim, marketing thích hợp trên mạng, có thể quét ra một chuyến ấn tượng tốt.

Chỉ là____”

Một đôi mắt của Kỳ Duyên giống như mặc ngọc*, hiện lên vài phần khen ngợi.

“Chỉ là cái gì?”

*Mặc ngọc: ngọc đen.

“Điều quan trọng còn ở kỹ thuật diễn của cô ấy rồi.

Người xem bây giờ không phải kẻ ngốc, kỹ thuật diễn không giỏi, người xem sẽ không mua sổ.”

Kỳ Duyên cười khẽ, “Trợ lí Phạm phân tích đúng.”

Minh Triệu nói nghiêm túc, hậu tri hậu giác* cảm thấy bản thân mình múa rìu qua mắt thợ rồi.

*hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra.

Kỳ Duyên cảm thấy, mấy năm nay Minh Triệu kiêm chức thật sự không vô ích.

Kinh nghiệm là tích lũy từng chút từng chút lên, bây giờ cô thiếu chính là mối quan hệ.

Cái này không vội.

Dạ tiệc tổ chức ở khách sạn Quân Thiên.

Bởi vì đến khi đi mua lễ phục, hai người đến muộn hơn nửa giờ.

Từ trước đến nay Minh Triệu không để ý với quần áo, nhưng không có nghĩ là cô không có thẩm mỹ.

Suy cho cùng di truyền thiên phú nghệ thuật của cha, cô cực kì nhạy cảm với màu sắc.

Trước kia lựa chọn lễ phục cho Triệu Hân Nhiên, dù sao vẫn có thể để cho cô bộc lộ tài năng.

Mà cô ở trên quần áo của mình, theo đuổi không cao, quần áo chỉ cần vừa người thoải mái là tốt rồi.

Cô nghĩ theo Kỳ Duyên tham gia dạ tiệc, lễ phục chỉ cần không sai là có thể.

Nhưng không nghĩ tới, vậy mà Kỳ Duyên nén được tính tình giúp cô thử từng cái từng cái.

Dường như anh làm không biết chán, cuối cùng thay cô chọn áo váy màu đen, khí quyển màu đen, không xuất chúng, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm.

Minh Triệu oán thầm, “Tôi cho là anh sẽ không cùng phụ nữ đi dạo phố mua quần áo.”

Kỳ Duyên trả lời: “Buổi tối mấy đạo diễn sẽ đến, em muốn để lại ấn tượng cho bọn họ, ngoại hình chính là ấn tượng đầu tiên, cho nên trang phục cũng là một trong những điều kiện.”

Minh Triệu bĩu môi.

Giấc mơ người đại diện của cô sớm đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Như Kỳ Duyên nói, tối nay không ít nhân vật nổi tiếng của làng giải trí tới.

Kỳ Duyên kéo tay Minh Triệu , từng bước từng bước đi tới, tác phong nhanh nhẹn.

Dần dần một vài ánh mắt như có như không hướng về phía Minh Triệu.

Nét mặt Minh Triệu càng bình tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười vừa đúng.

Kỳ Duyên nghiêng người nói nhỏ với cô, “Đừng sợ.”

Đôi mắt của Minh Triệu chống lại anh, quả thực lòng ổn định một chút.

Kỳ Duyên mang cô đến, không ít người chào hỏi với anh, anh sẽ nói thừa một câu, “Đây là trợ lí của tôi, Minh Triệu .”

Trong lòng mọi người hiểu, e rằng Minh Triệu chính là người sau này bọn họ muốn hợp tác, cực kì nhiệt tình với cô.

Nửa giờ, Minh Triệu đã thu được một số danh thiếp.

Khiến cho cô đáng giận, chính cô còn không có danh thiếp.

Cô lợi dụng khi không có người, than phiền với Kỳ Duyên một câu.

Kỳ Duyên cười tính trẻ con của cô, danh thiếp cũng chỉ là một loại hình thức.

Hôm nay cô và anh cùng xuất hiện tại nơi này, đều có tác dụng hơn bất cứ danh thiếp nào.

“Ngày mai để Hoài Trang đi in một hộp.”

Minh Triệu hơi xấu hổ, “Tôi tự đi là tốt rồi, cũng không thể phiền lòng trợ lí Trần mọi chuyện.”

Chính phía trước bọn họ, đạo diễn Triệu Châu đang nói chuyện với một vị phu nhân.

Vị phu nhân kia đưa lưng về phía bọn họ , Minh Triệu không thấy rõ mặt của bà, hiển nhiên không biết bà là ai.

Kỳ Duyên nói, “Đi thôi, đi chào hỏi với đạo diễn Triệu.’

Lòng của Minh Triệu bỗng nhiên căng thẳng, cô không dám tưởng tượng, có một ngày mình có thể nói chuyện với đạo diễn Triệu.

Đạo diễn Triệu thấy được Kỳ Duyên, nhiệt tình vung tay một chút, “ Kỳ Duyên___” Ông cao giọng thét lên, phu nhân bên cạnh cũng xoay người lại.

Bà lộ ra một ý cười thoáng hiện, “Là, Nguyễn tổng hả.”

Ánh đèn của khách sạn lộng lẫy rực rỡ như vậy, cũng không đuổi kịp sự rực rỡ của bà.

Đạo diễn Triệu bắt tay với Kỳ Duyên , “Tôi còn vừa thảo luận《 Niên hoa 》với Lương Nguyệt, may mà Hoa Hạ đầu tư.”

Kỳ Duyên thấy ánh sáng trong mắt bà lấp lánh mà di chuyển, xen lẫn một chút trong trẻo mà lạnh lùng.

Anh mở miệng nói, “Đạo diễn Triệu, ngài khách sáo rồi.

Kịch bản tốt như vậy, chúng tôi không đầu tư, là tổn thất của quần chúng.”

Ánh mắt của Lương Nguyệt lược qua ở trên người Kỳ Duyên , lại chuyển về phía Minh Triệu.

Kỳ Duyên: “Đạo diễn Triệu, cô Lương, đây là trợ lí của tôi____”

Toàn thân Minh Triệu không tự chủ được cứng ngắc, cô khắc chế mình rất nhanh, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.

Bản thân Lương Nguyệt vẫn còn đẹp hơn ảnh một chút, mặc dù tuổi gần bốn mươi, bình thường bà chú trọng chăm sóc, lại thường vận động, dáng người đẹp đẽ.

“Tôi tên là Angela___Đạo diễn Triệu, cô Lương, tôi rất thích hợp tác của các vị trong 《 Hoa xuân trăng thu 》.”

Lương Nguyệt hơi ngạc nhiên, đó là một bộ phim bà diễn khi ra mắt, cũng là dựa vào bộ phim này, bà làm lại con người hướng về một cuộc sống khác.

Đạo diễn Triệu không ngờ cô gái nhỏ trẻ tuổi thế này lại thích 《 Hoa xuân trăng thu 》, 《 Hoa xuân trăng thu 》ở trong nước cũng không có dâng lên cái bọt nước lớn gì, ngược lại lấy giải thưởng ở Berlin.

Lương Nguyệt nói: “Không nghĩ tới người tuổi trẻ bây giờ còn có thể xem phim của chúng tôi trước đây.”

“Hiệu quả thị giác của cảnh quan hình ảnh trên màn hình ở phim cũ có thể không được hoàn toàn như ý, nhưng mà tôi lại thấy rất nhiều phim cũ, kịch bản quá tốt, kỹ thuật diễn của chính diễn viên đó lại có giá trị hơn người trẻ tuổi chúng tôi đi học tập.”Minh Triệu nói chân thành, một lớp sương mù mờ mịt trong ánh mắt, làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc chân thật sâu trong đôi mắt.

Đạo diễn Triệu cười ha ha, “ Kỳ Duyên, cậu tìm trợ lí đến từ đâu hả, không tệ không tệ.” Đạo diễn Triệu khen người, đó chính là khen ngợi thật tâm thật ý.

Kỳ Duyên hơi cong môi một cái, “Cô ấy cũng vừa tốt nghiệp đại học, nghé con không sợ cọp, hai vị không nên chê cười.

Đạo diễn Triệu và Lương Nguyệt lại nghe ra sự không tầm thường từ giọng điệu của anh.

Lương Nguyệt cười nhìn về phía Minh Triệu, “Nếu cô là diễn viên của Hoa Hạ, nhất định tôi mời cô tham diễn.”

“Cảm ơn, cô Lương.” Minh Triệu tự nhiên thanh thản mà trả lời, “Mặc dù tôi không phải diễn viên, nhưng sau này tôi sẽ đẩy ra càng nhiều diễn viên ưu tú.”

Đạo diễn Triệu cũng có vài phần tiếc hận, ngoại hình khí chất của Minh Triệu quả thật có thể khai phá.

Chỉ là ai có chí nấy.

Sau đó, Kỳ Duyên lại dẫn Minh Triệu đi ăn điểm tâm.

Minh Triệu chuyên tâm lựa chọn đồ ăn.

“Vừa rồi biểu hiện rất tốt.”

Minh Triệu hoạt bát cười, “Thực ra tôi rất căng thẳng, nhưng mà tôi nghĩ nha, cũng không thể làm mất mặt anh.”

Kỳ Duyên cười khẽ một tiếng, nâng tay sửa lại một vài sợi tóc rơi ở bên tai cô, động tác tự nhiên.

Vậy mà trên mặt thoáng lộ ra một nét cưng chiều không thể nhận ra.

“Làm anh mất mặt thì như thế nào?”

Minh Triệu le lưỡi.

Anh đột nhiên nói: “ Minh Triệu , em có biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?”

Minh Triệu ừ một tiếng thật dài, có chút nghi ngờ.

“Không hiểu thói đời, cũng không làm được mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Làm người đại diện, nhất là người đại diện của minh tinh lớn, em phải có năng lực một mình đảm đương một phía.”

Minh Triệu : “Ý của anh là tôi không thích hợp làm người đại diện?”

“Không.

Em có một ưu điểm rất lớn, biết làm việc, chân thành với người khác, em sẽ thật lòng suy nghĩ vì nghệ sĩ.

Quan trọng nhất là, phía sau của em là Hoa Hạ.” Mặc kệ cô có tâm cơ hay không, có thủ đoạn hay không, đều đã không quan trọng.

Hoa Hạ sẽ đưa tài nguyên tốt nhất tới tay cô.

Minh Triệu ngạc nhiên, mềm lòng không còn biết trời trăng gì nữa.

“Tốt lắm, em ăn một chút gì trước, anh đi qua một chút.” Kỳ Duyên chỉ chỉ phía trước, mấy người đàn ông mặc âu phục dường như đang đợi anh.

Kỳ Duyên bị bạn bè gọi đi, một mình Minh Triệu ngồi ở góc.

Cô tinh tế thưởng thức hoàn cảnh của đêm nay.

Một tháng trước, cô còn đang lo lắng ngủ không ngon vì phòng ở, không ngờ, một tháng sau, cô lại gặp được nhiều người như vậy.

Đời người hả, lúc nào cũng cho bạn rất nhiều xuất kì bất ý*.

*xuất kì bất ý: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là hành động khi người ta không đề phòng.

Minh Triệu nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt lộ ra thỏa mãn.

“Tiểu Đậu Nha, mẹ rất vui vẻ.”

Chẳng biết lúc nào, phía sau chợt truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.

Minh Triệu quay lại thấy rõ người tới, gặp Kỳ Ân.

Kỳ Ân đi giày cao gót bảy tám cm, “ Minh Triệu___”

Minh Triệu khẽ mỉm cười.

“Cô có bản lĩnh rồi, làm anh tôi kết hôn với cô, rốt cuộc cô muốn cái gì?”

nháy mắt mấy cái, “Tôi muốn rất nhiều thứ.”

Kỳ Ân có chút giận, “Cô thật không biết xấu hổ.

Cố ý bò lên trên giường của anh tôi, biết anh tôi bảo thủ, xảy ra quan hệ với cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Minh Triệu cô quá vô sỉ rồi.”

Minh Triệu lành lạnh cười, “Cô còn muốn mắng cái gì?”

Kỳ Ân tức nghẹn rồi.

Minh Triệu vén vén tóc, " Kỳ Ân sao cô còn ấu trĩ như vậy.

Chuyện trung học đã sớm vật đổi sao dời, bây giờ Lam Anh cũng không có ở cùng một chỗ với Tần Hoành, nếu cô thích Tần Hoành, cô theo đuổi cậu ta là được.”

“Cô! Bây giờ tôi nói chính là cô.

Tôi nói cho cô biết, cả đời tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là chị dâu tôi.

Còn nữa, cô một chút cũng không xứng với anh tôi.”

“Tôi biết nha.

Xứng với không xứng, lại không cần đánh giá của cô.

Anh cô yêu tôi là được nha.”

“Anh tôi cũng sẽ không yêu cô.

Cô đừng dán vàng lên mặt mình, cho rằng bộ dáng mình xinh đẹp.

Hoa Hạ có nhiều nữ nghệ sĩ xinh đẹp như vậy, anh tôi có thể cùng cô, liền sẽ không cùng người khác sao…”

“Cô cũng quá không tin Kỳ Duyên rồi.

Không bằng chúng ta đánh cuộc một keo, tôi cá là tôi và Kỳ Duyên hòa thuận mĩ mãn cả đời.”

“Nằm mơ.

Chắc chắn cô thua.

Nếu cô thua cuộc, muốn___”

“Nếu tôi thua cũng đủ thê thảm rồi, cô còn muốn tôi như thế nào?”

Kỳ Ân bĩu khóe, “Nếu cô thua, sẽ đến làm trợ lí cho tôi.”

“Được.

Tôi không ngại.”Minh Triệu cười yếu ớt.

Đêm đó trên đường về, Minh Triệu bị cơn buồn ngủ kéo tới, cô híp mắt dựa vào chỗ, gần từng chút từng chút.

Kỳ Duyên nhíu nhíu mày, “Dáng ngủ như vậy dễ đau cổ, ban ngày không phải tinh thần của em rất tốt sao?” Nói xong anh nghiêng người qua ôm cô, để nửa người trên của cô trên đùi của mình.

Khương Hiểu hậu tri hậu giác, muốn ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích.

Em ngủ trước, về đến nhà anh gọi em.” Anh vỗ trên vai cô.

Động tác vô cùng thân thiết này quá mập mờ rồi, Minh Triệu dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Ánh mắt Kỳ Duyên vẫn rơi trên mặt của cô, “Ngủ đi.”

****

Ngày hôm sau, khi Minh Triệu đến công ty, Tina đang nói chuyện với Mạn Kì, chỉ là khi thấy cô xuất hiện, hai người liền ngừng nói chuyện.

“Minh Triệu, chào buổi sáng nha.”

“Chào buổi sáng.”

“ Minh Triệu, cô nhà ở đâu ?”

Minh Triệu trả lời một nơi gần chỗ chung cư của Kỳ Duyên.

“Vườn Vũ Hà Phong.”

Tina im lặng phút chốc, “Công ty có trợ cấp phòng ở, cô có thể xin thử xem.”

Minh Triệu cười cười, “Được.”

“Đúng rồi, nghe nói ngày trước cô và Kỳ Ân là bạn học.”

“Đúng vậy.”

Tina và Mạn Kì hiểu lầm.

Tâm tình Minh Triệu phức tạp về tới phòng làm việc của mình.

Ngày cứ yên ổn đi qua như vậy.Minh Triệu dần thích ứng phần công việc này.

Nửa tháng sau, 《 Niên hoa 》chính thức quay phim, khi đó Lương Nguyệt xa cách truyền hình tám năm xuất hiện, nháy mắt đưa tới thảo luận hăng hái, kèm thêm《 Niên hoa 》nóng trước đó một phen.

Mà vào lúc này, bỗng nhiên《 Báo tám tuần 》tung ra ảnh Triệu Hân Nhiên và Mạc Dĩ Hằng tay nắm tay đi chơi vào buổi tối.

Triệu Hân Nhiên bởi vì chuyện này, bị công ty lạnh xuống, nhân vật trong《 Niên hoa 》cũng bị ảnh hưởng.

Tính khả năng rất lớn, cô không thể diễn nhân vật con gái.

Xuất hiện chuyện này, cô ta vô cùng vội vàng, hai ngày đầu không thể làm gì khác hơn là trốn tránh ở trong nhà.

Sau đó cô ta gọi điện thoại đến cho Minh Triệu.

“Minh Triệu, em có thể tới đây hay không.”

Minh Triệu im lặng trong phút chốc, “Được.

Sau một tiếng, em tới.”

Đợi lúc cô qua, phát hiện trạng thái của Triệu Hân Nhiên cực kém, thần sắc khuôn mặt khô héo, đôi mắt hoàn toàn tĩnh mịch" Minh Triệu bọn họ muốn phá hủy chị!”

“Chị nên nghe lời của em.”

…..

Nói xong, cô ta khóc

Minh Triệu thở dài một cái, “Chị và Mạc Dĩ Hằng là thật? Các người ở cùng một chỗ rồi hả?”

Triệu Hân Nhiên khóc.

“Nói chuyện!” Minh Triệu chợt nâng cao âm thanh.

“Đúng vậy.

Bọn chị ở cùng một chỗ.”

Minh Triệu nâng trán, “Chị!”

“Chị cũng là người bình thường, chị có quyền ở cùng một chỗ với người đàn ông mình yêu mến.”

“Nhưng chị lựa chọn làm minh tinh, đã lựa chọn con đường này, nhất định phải hi sinh vài thứ.”

Ánh mắt Triệu Hân Nhiên mơ hồ, “Nhưng bây giờ như thế nào? Minh Triệu, em giúp chị nói với Nguyễn tổng một chút, bây giờ em là trợ lí của anh ta, quan hệ của em và trợ lí Trần lại tốt, em giúp chị.”

Minh Triệu nhức đầu, “Người đại diện của chị, trợ lí đâu? Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều đi nơi nào rồi hả?”

“Bọn họ đang nghĩ biện pháp.”

“Em đã có biện pháp, cũng không biết có được hay không.”

“Biện pháp gì?”

“Thứ nhất Mạc Dĩ Hằng tuyên bố, chứng minh quan hệ yêu đương của các người.

Dĩ nhiên giữa tuyên bố, Mạc Dĩ Hằng phải tỏ ra bảo vệ đối với chị.”

“Em cảm thấy anh ấy sẽ làm sao?”

“Không biết.

Muốn xem anh ta yêu chị tới trình độ nào.

Chị gọi điện thoại cho anh ta.”

Bỗng nhiên Triệu Hân Nhiên cười, “Thôi.

Minh Triệu, nếu có thể em vẫn làm trợ lí của chị thì tốt rồi.”

“Hân Nhiên, đây là lựa chọn của chị.

Em vẫn cảm thấy, một người muốn làm bất kì quyết định gì, ý nghĩ của người khác là không chi phối được mình.

Cho dù em còn ở bên cạnh chị, lần này chị vẫn sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với Mạc Dĩ Hằng.”

Minh Triệu nán lại tiếp cô một giờ, mới rời khỏi.

Trước khi đi, cuối cùng trạng thái tinh thần của Triệu Hân Nhiên đã tốt nhiều.

Ngày hôm sau, chủ động liên lạc người đại diện muốn tham gia hoạt động,

Trong lòng Minh Triệu rõ ràng, mình là không thể bỏ mặc Triệu Hân Nhiên.

Nhưng, muốn tìm Kỳ Duyên ra tay sao?

Ngày hôm sau, hội nghị cấp cao của công ty, thảo luận diễn viên nam nữ chính của mấy bộ phim kế tiếp Hoa Hạ chế tác.

Sau khi Kỳ Duyên nghe báo cáo xong, “Có đang thảo luận nữ diễn viên《 Năm mười tám tuổi ấy 》không?”

“ Nguyễn tổng, tôi xem nguyên tác tiểu thuyết, thật ra nhân vật nữ chủ này, Kỳ Ân rất thích hợp.”

Kỳ Duyên nhếch lông mày lên, “Cô nói tiếp.”

“Nữ chủ sinh viên cử nhân, IQ cao, từ học sinh đến bác sĩ, mẫu người làm cho ưa thích, Kỳ Ân là người mới tài giỏi, rất thích hợp với cô ấy.”

Kỳ Duyên hỏi: “Các người còn đề nghị khác không?”

Mọi người im lặng.

“Tôi sẽ suy xét, mấy bộ phim khác nắm chắc thời gian xác định diễn viên.”

Sau khi tan họp, Kỳ Duyên ở lại với mấy trợ lí.

Tina xác định lộ trình gần nhất với anh, “Mười giờ ngày mai, phải đi thành phố B tham gia một hội nghị.”

Đầu ngón tay của Kỳ Duyên gõ gõ mặt bàn, “Nữ chủ của《 Năm mười tám tuổi ấy 》các cô có ý tưởng hay không?”

Tina nhất thời im lặng, “ Kỳ Ân rất thích hợp.”

Kỳ Duyên nhìn về phía Minh Triệu , “Em cũng cảm thấy như vậy?”

Minh Triệu hơi cân nhắc, “Thật ra thì tôi cảm thấy Nguyễn Cao Kỳ Ân cũng không hợp nhân vật này.”

“Nói thế nào?”

“Tính tình không giống nhau.

Tính cách Kỳ Ân hoạt bát tỏ vẻ làm cao, nữ chủ của nguyên tác vì nguyên nhân gia đình, tính cách khiêm tốn ẩn nhẫn.

Có chút yêu cầu với kỹ thuật diễn.”

Tina: “Kỹ thuật diễn có thể rèn luyện từ từ.”

Minh Triệu suy nghĩ một chút, “ Kỳ Ân có thể thử nữ chủ dễ thương.”

Hai vị mỹ nữ đứng lên tranh chấp, Hoài Trang tham gia đúng lúc.

“Công ty mua IP, cũng có nữ chủ đáng yêu, ngày mai tôi thu xếp một chút.”

Kỳ Duyên mỉm cười: “Mỗi người các cô viết một phần kế hoạch, ngày mai giao cho tôi.

Tan việc trước đi.”

Buổi tối, Minh Triệu ngồi ở phòng khách viết kế hoạch, cô cũng tiến hành phân tích số liệu của mấy bộ phim truyền hình thanh xuân sắp tới.

Khi Kỳ Duyên tắm xong đi ra, thấy cô nhíu mày suy ngẫm.

Anh tùy ý lau lau giọt nước trên tóc, đi đến bên cạnh của cô.

“Hôm nay em liên lạc với Mạc Dĩ Hằng?

Minh Triệu à một tiếng, “À, phải.”

Kỳ Duyên híp híp mắt, thật ra anh có cận thị một chút, chỉ là anh không quen đeo kính.

“Vì Triệu Hân Nhiên?”

Minh Triệu lên tiếng, “Coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa*, dù sao không thể nhìn Triệu Hân Nhiên thất bại hoàn toàn.”

*Coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa (Nguyên văn: 死马当活马医, âm Hán Việt là tử mã đương hoạt mã y): có ẩn dụẩn dụ biết rằng mọi thứ là vô vọng, vẫn giữ hy vọng trong trường hợp của một giải cứu tích cực.

Cũng đề cập đến nỗ lực cuối cùng.

(Nguồn: Baidu.)

Giọt nước trên tóc của anh nhỏ giọt xuống áo ba lỗ màu trắng của anh, một mảng nhỏ từ từ ướt một mảng lớn.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Minh Triệu khẽ nghiêng đầu, bỗng nhiên không thể kiềm chế nói một câu, “Có muốn tôi giúp anh lau tóc không?”.