Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 7 - Chương 15: Ngoại truyện 15 Mễ Kiều và Bôn Bôn (2)

“Ồ ~~ Anh hùng cứu mỹ nhân cơ à ~” Dư Châu Chầu làm ồn.

Mễ Kiều mặc kệ cô bạn, cứ như chưa thoát khỏi ký ức.

Cô chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, đáng tiếc không xinh đẹp chút nào.

Ký Hi Kiệt xông lên bảo vệ Mễ Kiều trong lồng ngực, hứng nhận đám gạch mái ngói, sỏi, bình nhựa của quần chúng, kéo cô ra khỏi chiến trường. Trước khi ra khỏi chiến trường đó, cậu bị bao nhiêu thứ đập phải thì Mễ Kiều không biết.

Số lượng người tới phá trường rất ít, bị dọa sợ, ngoài hai tên leo tường bỏ chạy thì phần lớn ngã xuống, sau đó bị giáo viên thể dục xách đi hỏi tội.

Lúc quần chúng đang hoan hô, Mễ Kiều lại cầm một bình nước ném về phía cậu nhóc mập.

“Sao mày đánh tao…”

“Đừng tưởng tao không thấy mày thừa dịp loạn mà ném đồ về phía tao, con mịa mày, tao biết ngay mày vẫn nghía vị trị lớp trưởng của tao mà!”

Cậu nhóc mập trưởng thành không ít, hắn tránh khỏi khống chế của Mễ Kiều mà bỏ chạy, hai người bắt đầu màn truy đuổi trong sân trường.

Không ai biết, Mễ Kiều nhất định phải chạy xa khỏi mọi người, bởi vì cô phải tiêu hóa nụ cười không thể che giấu được của mình.

Cô không biết tại sao mình muốn cười.

Có lẽ là vì đại nạn không chết.

Có lẽ là vì đánh cậu nhóc mập là chuyện cô hài lòng nhất.

Có lẽ là vì lúc nãy sau khi cô thoát khỏi vòng nguy hiểm, người kia oán trách bên tai cô, “Cậu xem mình là king kong thật à, cậu là con gái đấy, không biết cẩn thận hơn à?”

Người này làm cô thức tỉnh ý thức giới tính đã ngủ say của mình.

Cậu bảo, cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Lúc Mễ Kiều chạy trốn một khoảng xa thì xoay người lại, cái người mặc áo sơ mi màu vàng nhạt đang rời khỏi đoàn người.

Trong tay còn cầm chân ghế mà cô lấy ra.

Vì vậy sau đó, cô chạy đến trước bàn Ký Hi Kiệt, lớn tiếng nói, “Sau này cậu đi theo tớ, tớ đồng ý.”

Đối phương không ngẩng đầu, lạnh nhạt bảo, “Biết rồi.”

Trước giờ Ký Hi Kiệt chưa bao giờ sùng bái, sợ hãi Mễ Kiều như người khác. Mễ Kiều đoán thầm trong lòng, có lẽ vì thấy được cảnh cô không nhấc được gạch, cho nên cậu chưa bao giờ xem cô như nữ thần cả.

Nhưng không lâu sau, cô biết lý do, Ký Hi Kiệt cũng có tông giáo của mình, cậu có nữ thần của bản thân mình.

Nữ thần đấy tên là Dư Châu Châu.

Nữ thần đấy không biết đánh nhau, có văn hóa, lễ phép, lớn lên xinh đẹp.

Mễ Kiều ngồi trên ống xi-măng bụi bặm, im lặng nghe Ký Hi Kiệt nói, cúi đầu nở nụ cười nhạo.

Cái gì chứ, chỉ là nữ mặt trắng thôi mà.

Dư Châu Châu nghe đến đấy thì nhảy dựng lên, “Nữ mặt trắng?”

Mễ Kiều đắc ý nhướng mày, “Đúng rồi, chẳng lẽ không phải à?”

Không ngờ Dư Châu Châu lại vui vẻ nhảy tới trước gương của bồn rửa tay, vuốt mặt mỉm cười, “Cảm ơn Mễ Kiều, cậu tốt quá!”

Mễ Kiều buồn nôn vô cùng, nhưng lần này không phải do hóa học trị liệu.

Mễ Kiều không thèm quan tâm mặt trắng Dư Châu Châu, bởi vì Kí Hi Kiệt có bạn gái vào năm lớp năm.

Các bạn nữ xung quanh đã có kì kinh nguyệt, giữa nam nữ cũng có sự hấp dẫn lẫn nhau. Lần trước Ký Hi Kiệt anh hùng cứu…. cứu lớp trưởng, lại còn biểu hiện xuất sắc trong vụ đánh nhau đó, cuối cùng cũng được các bạn nam chấp nhận. Cậu hòa nhập vào đám người đó, bắt đầu chạy tới quán net và phòng bi-da chơi đùa, được mọi người tìm và rủ đi khắp nơi. Mặc dù không nói nhiều nhưng cũng tốt hơn không ít.

Mễ Kiều chưa từng kể công hay tự kiêu, nói với mọi người tên nhóc mặt trắng Ký Hi Kiệt được mọi người hoan nghênh là do mình dạy dỗ ra. Cô tin tưởng trong người Ký Hi Kiệt có sẵn một tà khí lạnh băng, nhưng lại có lễ tiết, cho dù xen lẫn trong đám nam sinh vớ va vớ vẫn nhưng cậu vẫn có thể thành đứa trẻ tốt.

Chỉ là không biết cái nào chiếm phần lớn trong thể chất mâu thuẫn kia mà thôi.

Tâm tình thiếu nữ vừa xuất hiện một chút sau lần được cứu kia bắt đầu phát huy, trên đầu có bầu trời xanh thẳm, bên ngoài có vùng đất rộng lớn, lúc Dư Châu Châu đang khóc vì toán thì đỉnh đầu Mễ Kiều vẫn vạn dặm không mây.

Cho đến khi cô thấy Ký Hi Kiệt đang cầm tay bạn học nữ được mọi người gọi là hotgirl từ xa.

Cho tới bây giờ Mễ Kiều vẫn không thể giải thích được hành vi của bản thân lúc đó. Cô không lớn tiếng nói, “Tớ sẽ nói với cô giáo” hay tàn nhẫn đánh Ký Hi Kiệt, ngạc nhiên hỏi dò, “Các cậu làm gì thế?” cả.

Mặc dù Mễ Kiều lắm chuyện nhưng không phải kẻ ngu.

Nhưng cô không hờn dỗi giống như Dư Châu Châu lúc nghe chuyện này.

Cô theo dõi bọn họ.

Đồng thời bị Ký Hi Kiệt phát hiện.

Ký Hi Kiệt nở nụ cười xem trò hay, quay đầu đi tiếp, đưa bạn gái nhỏ về nhà – may mà hai người họ không hôn tạm biệt như phim, huống chi tiếng ầm ầm do sửa đường vang lớn, không thể tạo thành tình huống lãng mạn được.

Sau đó cậu đi tới trước mặt Mễ Kiều đang trốn sau cột điện, “Mặt cậu bự quá, cột điện không che được, tỉnh lại đi.”

Mặt cậu lớn quá.

Mặt cậu lớn quá.

Mặt cậu…. lớn quá….

Đây là thời khắc mà Mễ Kiều không bao giờ quên được trong đời.

Bọn họ đã lâu không ngồi trên ống xi măng nói chuyện. Trước kia Mễ Kiều sẽ thay đổi đủ chủ đề để nói chuyện, nhưng lần này, cô im lặng.

Mễ Kiều không thích trạng thái này của mình. Cô bình tĩnh lại, dùng giọng nói trước kia để hỏi, “Khóe mắt cậu kết vảy kìa, mới đánh nhau à?”

Ký Hi Kiệt cười cợt, “Hừm, ba tớ đánh.”

Ký Hi Kiệt chưa bao giờ che giấu, dù không thích nói chuyện nhưng chưa từng giấu cái gì.

Mễ Kiều không giỏi về trò chuyện và tâm sự, cô nhảy dựng lên, “Ba cậu? Ba cậu?…. Ba tớ chưa từng đánh tớ, lần nào cũng làm dáng thôi, sao ba cậu ác thế?”

Ba Mễ Kiều là công nhân ở công trường gần đây, không có nhiều văn hóa, sau khi mẹ Mễ Kiều mất vì ung thư, một mình ông nuôi cô nhóc ba tuổi tới giờ, cách dạy dỗ rất đơn giản – mua quà, mua đồ ăn, không để con gái bị ăn hiếp, nhưng gây chuyện thì chỉ có một chữ, đánh!

Nhưng dù thế nào, Mễ Kiều cũng tạo nên tên tuổi từ hai bàn tay mình, càng ngày càng giỏi nịnh, cũng biết ba mình ra tay rất nhẹ.

“Hừm, ba tớ đánh rất mạnh.” Ký Hi Kiệt nói.

Hời hợt.

Mễ Kiều ý thức được lúc nãy mình nói gì. Ký Hi Kiệt không giống đám mập kia, thậm chí khác cô nữa, lúc đó cô không hiểu khí chất, cũng không biết mấy thứ như vận mệnh, chỉ cảm thấy, người này không muốn xen vào đám bọn họ.

Như lần Ký Hi Kiệt nói về Dư Châu Châu mà cô nghe, từng nghiêm túc bảo, “Cậu ấy khác chúng ta, cậu ấy sẽ trở thành một người đặc biệt trong tương lai.”, Mễ Kiều rất muốn nói cho cậu biết, cậu cũng khác tụi tớ.

Mễ Kiều không biết nên nói gì, nhưng Ký Hi Kiệt lại tự mở miệng.

“Bình thường ông ấy đối xử với tớ cũng khá. Tớ không có mẹ, là ông ấy nuôi tớ lớn. Nhưng ông ấy thích uống rượu, sau khi uống say thì thành người khác.”

Nói tới đây, cậu mỉm cười, “Tớ phải cảm ơn cậu đấy, Mễ Kiều, nếu không có sự dạy dỗ của cậu, tớ sẽ không trốn nhanh như vậy, trước đây cậu thấy tớ hay sưng mặt sưng mày, không phải do bọn mập kia đánh mà do ba tớ đánh hết. Nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi.”

Mễ Kiều khó chịu bảo, “Không cần cảm ơn… Nhưng cậu với… cậu với….”

“À, cậu nói bạn gái tớ ấy à?”

Một tên nhóc mười ba tuổi chưa mọc ria mép nói ba chữ này một cách trôi chảy làm cho Mễ Kiều buồn bực.

“Mới quen hôm qua,” Dừng một lát, Ký Hi Kiệt không giả vờ cun-ngầu nữa, lộ ra chút trẻ con, “Cậu ấy bảo thích tớ, đám mập kia bảo có bạn gái rất ngầu.”

Mễ Kiều không nói gì, cuộc sống của cô chỉ toàn ăn, ngủ, đánh tên mập.

“Thật ra…” Mễ Kiều dừng một chút, dùng giọng điệu cô thấy buồn nôn nhất nói, “Cậu làm người hầu của tớ cũng ngầu mà.”

Ký Hi Kiệt nghĩ một hồi mới nói, “Tớ thấy, có bạn gái ngầu hơn.”

Sau đó Ký Hi Kiệt tiến bộ vì ‘đổi bạn gái khác ngầu hơn’.

Sau đó ‘có mấy người bạn gái mới ngầu’.

Từ khi danh tiếng của Ký Hi Kiệt vang vọng, Mễ Kiều ngày càng mơ hồ. Cô không biết Ký Hi Kiệt đang theo đuổi cái gì. Bản thân cô chỉ hi vọng mình sống khỏe với vui vẻ là tốt rồi, ba không bắt cô phải có tương lai, bản thân cô lại chẳng có chí hướng gì to lớn cả. Nhưng Ký Hi Kiệt lại có hoài bão trong lòng, nhưng hành động của cậu làm khiến cô nhìn không hiểu.

Chưa để Mễ Kiều nhìn hiểu thì Ký Hi Kiệt biến mất không chút tin tức.

Cậu hay trốn học nhưng chưa bao giờ trốn học nhiều ngày như vậy. Mễ Kiều đi hỏi giáo viên thì nghe được tin, Ký Hi Kiệt chuyển trường.

Cậu không hề có dấu hiệu chia tay nào cả.

Rất nhiều người bảo, ba mẹ ruột Ký Hi Kiệt tới đón cậu, ba mẹ ruột của cậu có tiền, cậu rời đi trên chiếc xe ô tô màu đen xinh đẹp, Ký Hi Kiệt rất may mắn….

Tên mập vỗ vai Mễ Kiều, cẩn thận bảo, “Lớp trưởng, đây là đồ Ký Hi Kiệt bảo tao đưa mày trước khi đi… Đừng đánh tao nhé, tao không biệt cậu ta chuyển trường, cậu ta không nói với tao…”

Mễ Kiều quên đánh hắn, cầm lấy, ngồi ở bậc thang, mở bức thư căng phồng ra.

Ký Hi Kiệt thích xem phim Hong Kong, cái gì cũng muốn ngầu, kể cả lời tạm biệt.

Tờ giấy nhỏ, chữ viết gọn gàng.

“Ba tớ chết rồi. Ông ấy sẽ không bao giờ đánh tớ được nữa. Lúc ông ấy chết, tớ mới biết ông ấy đối xử với tớ rất tốt, chẳng qua uống say phát điên, thật ra cũng bởi vì đời này khổ lắm rồi. Tớ không muốn rời khỏi đây, tớ cảm thấy hài lòng khi sống ở đây, nhưng ba mẹ ruột của tớ tới đón tớ về. Tớ không biết sau này sẽ thế nào, tớ thấy hai người bọn họ không giống tớ, không thoải mái nhưng không có cách khác.

Chúng ta là anh em tốt, anh em tốt nhất. Nhưng tớ không biết chúng ta có thể gặp lại nhau nữa không.

Cậu phải cố gắng học hành, đừng đánh nhau mãi, thật ra đám mập nhường cậu đấy, một đám nam sinh sao có thể không đánh thắng con nhóc như cậu chứ?

Chúc cậu học tốt, giữ gìn sức khỏe!”

Mễ Kiều đọc bức thư rất nhiều lần, lòng trống vắng, khó chịu vô cùng. Cô không biết tại sao mắt cay cay, nước mắt rơi xuống làm nhòe bức thư.

Trong phong thư có một vật cứng, cô móc nó ra, đó là một cái kẹp tóc hình bươm bướm màu lam nhạt, bên trên có một tờ giấy nhỏ.

“Cậu muốn để tóc dài chứ? Con gái để tóc dài xinh đấy. Thật ra tớ muốn mua kẹp tóc hình king kong, nhưng không có nơi nào bán hết. Tớ thấy cậu mang kẹp king kong là hợp nhất.”

Mễ Kiều kể tới đây thì ba cô đi tới, nói cô biết nên đi kiểm tra.

Sau đó xoay người, ngại ngùng nói, “Bạn của Mề Kiều hả? Cháu luôn tới chơi với con bé, có làm lỡ việc học không? Chú là ba của nó, không nói gì nhiều, cảm ơn cháu nhiều.”

Ba của Mễ Kiều cũng kiếm được chút tiền dư dả, được con gái gọi là Lão Mễ nhà giàu mới nổi. Dư Châu Châu nhìn người đàn ông gầy gò tiều tụy trước mặt, dù thế nào cũng không thể liên hệ người này với ông chú bụng bia lớn giọng như Mễ Kiều từng nói.

“Thế… Thế tớ về trường trước, mai có kì thi thử, bữa sau nữa sẽ tới thăm cậu nhé?”

Mễ Kiều không cười hì hì giục như trước, “Cút trở lại ôn tập đi, môn chính trị của cậu nhất định phải đạt 80 đấy!” – Cô chỉ im lặng nhìn Dư Châu Châu, cứ như muốn nói gì đấy nhưng lại không nói được.

Một lát sau, cô lớn tiếng nói với Dư Châu Châu khi ba và y tá đang giúp cô chuẩn bị đưa cô đi kiểm tra, “Sau này học cấp hai, tớ học ở cạnh trường các cậu.”

“Sau đó tớ gặp lại cậu ấy.”

“Sau đó….”

Dư Châu Châu mơ hồ đoán được cái gì, cô chăm chú lắng nghe, đến khi ba Mễ Kiều ngăn mãi mới ngoan ngoãn để người ta đẩy đi khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Dư Châu Châu thấy Mễ Kiều quay đầu nhìn cô. Trong đôi mắt tràn ngập ý cười, nhưng sự không nỡ trong mắt làm đầu Dư Châu Châu trống rỗng.

Cô không bao giờ nghĩ tới lần cuối cô thấy Mễ Kiều là cảnh tượng loạn tùng phèo như thế. Bà lão nằm giường bên rên rỉ, y tá treo bình nước, Mễ Kiều bị đẩy vội qua, có rất nhiều lời nói chưa xong.

Từ bé Dư Châu Châu đã học được cách chuyển nguy thành an rất nhiều lần, có rất nhiều chiêu để thay đổi, có thể cứu vãn mọi thứ, dù cực đến mấy cũng có thể tìm được vị ngọt từ góc độ khác.

Nhưng sau lần mẹ và chú Tề mất, cô lại lần nữa cảm nhận cảm giác bất lực này.

Sau đó.

Có lẽ Mễ Kiều đã cảm nhận được điều gì lúc đấy. Cô mới cố gắng nói chuyện sau này với Dư Châu Châu.

Nhưng lại không có sau đó nữa.

Mễ Kiều có thể nói cô không có tiếc nuối trong cuộc đời gần hai mươi năm này, cô tùy ý, vui vẻ không thẹn với lòng.

Nhưng tiếc nuối lớn nhất là cô không còn cơ hội để tạo ra tiếc nuối nào nữa.

Sau đó, sau đó.

Cô còn quá nhiều câu chuyện, chưa kịp xảy ra.