Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt+ Đậu Đậu

“Bất kì đứa trẻ nào ở độ tuổi này cũng đều có chút hư vinh, và có cả một lòng tự ái to bừ bự.”

P/s: Bắt đầu chạy đua với film =)))

Lúc Dư Châu Châu cúi đầu thì thấy trên đôi giày trắng của mình bị in một dấu chân to.

Có lẽ là bị dì bế đứa nhóc dẫm lên lúc ở trên xe bus. Cô thở dài một tiếng, sau đó đi về phía cửa lớn đầy người đi lại.

Lúc này là tháng mười một, bầu trời chỉ có một màu xám trắng, còn có chút ngột ngạt quen thuộc vào mỗi năm. Dư Châu Châu cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ hai mươi lăm, sắp tới trạm xuống của cô rồi. Cô chen chúc trên xe bus hơn mười phút, lúc đi xuống xe mới phát hiện có người tới còn sớm hơn cả cô.

Cuộc thi Olympic toán học toàn thành phố, có người bảo, những đứa nhỏ được giải sẽ được các trường tốt tranh đoạt. Dư Châu Châu ở trường học cố gắng học hành hơn nửa năm nhưng vẫn không thể nào tốt hơn được chút nào. Cô luôn cố gắng hết mình, viết bài đầy đủ, suy luận, làm các bài tập mẫu nhưng cô không thể làm ra được đáp án, thậm chí cô còn không thể nghĩ ra tại sao phải làm thế này thế nọ. Dư Linh Linh đang ở ký túc xá của trường học, Dư Đình Đình lại không cần học những thứ này, Dư Kiều thì đang bận tìm cọp cái của ảnh nên chỉ có mình Dư Châu Châu cô đơn.

Cô có thể hỏi các thầy cô về bài tập nhưng cô không dám. Đấy là lần đầu Dư Châu Châu cảm nhận cái được gọi là tâm trạng của học sinh kém – Lúc các giáo viên vui vẻ nghe các thiên tài phát biểu ý kiến, Dư Châu Châu lại ôm sách đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn những con số được khoanh tròn bằng bút đỏ.

Sau đó chỉ cúi đầu không nói gì.

Đương nhiên, cô có thể hỏi Lâm Dương, nhưng mà mấy hôm nay Lâm Dương không đến lớp bổ túc này.

Có lẽ là do trình độ của các học sinh lớp bổ túc không bằng cậu.

Cũng có thể là vì lý do khác.

Trước đây cô luôn có thể gặp được Lâm Dương hằng ngày, sau đó không gặp cậu nữa.

Từ lúc đó, Dư Châu Châu mơ hồ suy đoán, có phải tất cả mọi thứ trên đời không có cái gọi là duyên phận hay trùng hợp hay không, có phải những thứ đó vốn chỉ do con người tạo ra?

Bảy giờ bốn mươi, trước lúc bắt đầu một phút, tay Dư Châu Châu lạnh như băng, cửa sắt mở ra, mọi người chen nhau vào, các giáo viên xếp một hàng trong sân trường, trong tay các giáo viên là một bảng hiệu, viết số trường thi, mọi người đi xếp hàng theo số của mình.

Dư Châu Châu đứng ở đội trường thi số 14, phát hiện có một cô gái đội mũ đứng trước rất quen.

Đợi mọi người xếp hàng đi vào phòng thi, bắt đầu tìm kiếm mã số dự thi của mình trên bàn, lúc này Dư Châu Châu mới phát hiện cô bạn này đúng là người quen.

Lăng Tường Tây, ngồi ở bàn bên trái của cô.

Dư Châu Châu cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng mỗi tiếng động vang lên từ bên trái luôn khiến tinh thần của cô trở nên tệ hơn. Lăng Tường Tây rên nhẹ một tiếng, Lăng Tường Tây nằm nhoài lên bàn mà ngáp, Lăng Tường Tây cầm bút gõ xuống bàn, Lăng Tường Tây chống má nhìn cô, Lăng Tường Tây cười cô, Lăng Tường Tây…

Dư Châu Châu rất muốn làm ra vẻ như trong hoạt hình mà cô xem, khí thế quay đầu nói với cô bạn, cậu nhìn cái gì mà nhìn, tôi sẽ đánh bại cậu, mau giác ngộ đi!

Nhưng đây không phải là sân bóng rổ, không phải là núi Ma Vương, đây là phòng thi toán, phòng thi toán.

Cô không có tư cách để nói vậy cho nên chỉ có thể vờ như không thấy. Đây là lần đầu Dư Châu Châu biết, nhân vật chính không phải chỉ cần diễn là được, họ là người chỉ cần bạo phát một cái là có thể chiến thắng bất kì ai, bọn họ bất tử, bọn họ bất bại. Nhưng trong cuộc sống, không có ai sẽ vỗ đầu cô rồi nói cho cô biết rằng, cô gái nhỏ, yên tâm đi, con là nữ chính, cứ mạnh miệng mà nói là được, sau đó con sẽ là người chiến thắng.

Trên thế giới này có một nhân vật gọi là nhân vật phụ, tư chất của bọn họ rất bình thường, bọn họ cố gắng hết sức, nhưng bọn họ luôn bị dùng để khích lệ và dẫn dắt cho nhân vật chính, tạo ra những điều hiểu lầm, sau đó chịu trận thay cho nhân vật chính – Chỉ có người may mắn mới có thể chết trong ngực của nhân vật chính rồi nhận hai giọt nước mắt của họ.

Khi đó cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng thứ này, nhưng vào buổi sáng trời xám tro kia, trong căn phòng học âm u ấy, và cả những tiếng vang như kim đâm vào tim cô ở bên tay trái đã làm cô vĩnh viễn không thể quên được cảm giác trầm trọng đó khi nhớ lại ngày hôm ấy.

Giáo viên giám thị cầm túi da đi vào, giơ tập đề được niêm phong lên, sau đó xé tờ giấy niêm phong rồi phát bài thi.

Dư Châu Châu chuyền bài xuống cho người ngồi sau, lấy cây bút hình gấu Pooh trong túi ra, viết tên họ, trường học và số báo danh ở bên trái, sau đó nhìn vào tờ đề thi.

Hai mươi câu viết vào chỗ trống, sáu câu đề tự luận.

Đề đầu tiên là vấn đề rất đơn giản, chỉ cần mất hai phút đã làm xong.

Sau đó kiểm tra cẩn thận một lượt, tốt rồi.

Đề thứ hai là vấn đề trồng cây, rất tốt.

Dư Châu Châu cảm thấy rất vui. Cô hi vọng có thể làm tốt các bài tập trên này, nhưng cô chỉ có thể làm sáu bài đầu với tư thế đơn giản, đến câu thứ bảy thì bắt đầu có chút khó, cô khoanh tròn số bảy trên đề rồi bỏ qua, đi làm câu số tám, ừ, cố lắm cũng chọn được đáp án, nhìn có vẻ đúng, không tệ, làm câu số chín.

Sau hai mươi phút, Dư Châu Châu bứt đầu lúng túng.

Ban đầu cô sẽ khoanh tròn các câu không biết làm – sau đó, cô bỏ qua những nó rồi làm những bài tập khác, đến khi làm xong, cô nhìn tờ đề một lượt, chỉ có bảy câu cô làm được.

Dư Châu Châu thử rất lâu nhưng không làm gì được, chỉ có thể nằm ườn ra bàn nghe tiếng thời gian trôi qua.

Cô đã cố gắng hết sức rồi, vừa luyện đàn để thi lên cấp, vừa học các lớp bổ túc đàng hoàng, mặc dù lúc làm bài tập có chút qua loa nhưng lần nào cũng rất may mắn, nhưng nửa năm qua, cô luôn chạy giữa sự mê man, còn cạnh tranh với các bạn nhỏ thông minh nhưng lại tham gia lớp học bổ túc của trường, cô cảm thấy mình rất khó qua.

Thật ra cô biết là do cô quá cầu mong, cũng quá sợ hãi. Quá mong chờ nên sẽ rất quan tâm đến nó.

Nhưng Dư Châu Châu vẫn ngồi dậy – cố gắng suy nghĩ sao cho thông bài toán. Cô mạnh mẽ cầm bút, sau đó bắt đầu tính toán những công thức số học khó hiểu kia.

Bởi vì cô bạn ngồi bên trái làm bài rất tốt, tiếng lật giấy ào ào vang lên như một bài hát tàn nhẫn nhưng vui vẻ.

Lúc Lăng Tường Tây làm xong, vươn người một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn Dư Châu Châu nở một nụ cười khó hiểu.

Dư Châu Châu cố gắng dùng giấy nháp che lại bài thi của mình – Có sáu câu không làm được, dù sao cũng rất chói mắt.

7×3=21.

Tiếng chuông báo hiệu giờ thi đã kết thúc, lúc này Dư Châu Châu mới phát hiện, trên tờ giấy của mình chỉ có một công thức như vậy.

7×3=21.

Có lẽ những thứ gọi là bất chấp đến mức không quan tâm tính mạng chỉ có thể thành công khi nó diễn ra trong phim hoạt hình mà thôi.

Cô đưa bài thi cho giáo viên, cúi đầu làm như không thấy gương mặt vui vẻ của Lăng Tường Tây, cô nghiêm túc bỏ bút bi và bút chì vào hộp, cẩn thận vô cùng, gương mặt thành kính giống như thứ trong tay cô là ngọc tỷ truyền ngôi.

Mỗi đứa trẻ ở cái tuổi này luôn có chút hư vinh và có một lòng tự ái to bừ bự.

Sau khi Dư Châu Châu đi ra khỏi phòng học thì chạy thẳng một mạch tới WC nữ. Không phải cô muốn đi toilet mà chỉ mong dùng toilet để ngăn cách thời gian và không gian của mình với Lăng Tường Tây.

Nhưng lúc cô đi ra ngoài cổng với dòng người thì thấy có ba chiếc xe dừng ở bên trái cửa lớn. Mấy người lớn đứng vây quanh bốn đứa trẻ, vui vẻ nói chuyện gì đó.

Dư Châu Châu cúi đầu, cố gắng quay đầu lúc đèn xanh, sau đó đứng đối diện một ông lão đeo kính râm đang đàn, làm bộ như rất chăm chú, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về mấy người kia.

Mẹ Lâm Dương đang xoa đầu cậu, híp mắt cười nói với hai người lớn nhà kia, Tưởng Xuyên cúi đầu đá mông Lâm Dương, Lâm Dương xoay người đá lại cậu ta, Lăng Tường Tây thì đứng cạnh cười hì hì, còn Châu Thẩm Nhiên thì nhăn mặt nghe mẹ lẩm bẩm.

Dưới bối cảnh cùng màu sắc của trời, ba chiếc xe hơi đằng sau bọn họ như tạo ra một kết giới mạnh mẽ làm người khác cảm thấy rất ngột ngạt.

Dư Châu Châu ngây ngốc nhìn một lát, không biết cảm giác trong lòng này là gì.

“Nhóc con, con không chú tâm khi nghe đàn đấy à?”

Dư Châu Châu giật mình, ông lão cúi đầu, lườm cô qua khe hở của chiếc kính râm, giọng nói khàn khàn kia vang lên.

Dư Châu Châu trả lời một câu không liên quan, “Không phải ông bị mù ạ?”

Ông lão tức giận, lườm cô mấy cái, “Ông có bảo ông mù à?”

Dư Châu Châu chợt nhớ tới A Bỉnh, vừa định nói câu ‘Chỉ có người mù mới kéo đàn nhị hồ’, thì đột nhiên thấy mình rất ngốc, cô cười hì hì rồi gãi đầu, đưa tay móc năm đồng tiền trong túi quần, cúi đầu bỏ vào chiếc mũ bẩn thỉu ở trước mặt ông lão.

Sau đó xoay người nhìn đám người ở cửa trường học, lúc này mới phát hiện bọn họ đang nhìn về phía mình – nhất định là do tiếng của ông lão đã làm họ chú ý.

Cô cứng người, giống như con hồ ly nhỏ bị giẫm phải đuôi, không biết nên đối diện với những ánh mắt kia thế nào, bảy tám người này tạo thành một thể thống nhất, Dư Châu Châu hoàn toàn không biết phải nhìn ai.

Đúng lúc này, tiếng đàn nhị hồ vang lên, giống như để xóa bỏ đi sự lúng túng này. Dư Châu Châu được thức tỉnh, quay đầu lại, ông lão vội dừng lại, âm cuối im bặt.

“Ông à, ông….”

“Đây là dành cho năm đồng tiền của con, nếu cho thêm chút thì ông sẽ đàn tiếp.”

Dư Châu Châu biết ông lão chỉ đang nói đùa mà thôi, thậm chí có thể là do ông đang cố ý giải vây cho mình, nhưng cô vẫn trịnh trọng móc năm đồng tiền cúi người để vào cái mũ của ông.

“Năm đồng nữa đủ không ạ?”

Ông lão nhếch môi cười, bắt đầu diễn tấu lần nữa. Tiếng đàn vang lên dưới vòm cầu lạnh lẽo cùng cơn gió nơi phương xa thổi đến. Dư Châu Châu đứng yên một chỗ, nhìn đống nhựa trắng đang bay xuống theo đàn nhị hồ, tâm trạng của cô trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có một tiếng đàn hoang đường vang vọng trong lòng mình.

Bài hát kết thúc, ông lão đưa tay lấy kính râm xuống.

“Đây là bài hát do ông tự sáng tác, có hay không?”

Mặt Dư Châu Châu bình tĩnh, “Ông muốn nghe lời nói thật hay sao ạ?”

Ông lão trợn mắt lần nữa, Dư Châu Châu xoay người, lúc này cửa trường học đã trống rỗng, cô vừa vặn thấy được chiếc xe cuối cùng đang bắt đầu di chuyển ở giao lộ, để lại đằng sau một ít khói đen.

Cô mỉm cười nhìn ông lão, bảo, “Cảm ơn ông.”

Sau đó mang mũ, bước đi dưới bầu trời màu xám tro.