Editor: Lạc Tâm Vũ

Sau khi Khương Hiểu xét nghiệm máu xong, bác sĩ tìm cô nói chuyện trước khi làm phẫu thuật.

“Cô biết nhóm máu của mình không?”

Khương Hiểu gật đầu một cái.

Bác sĩ mổ chính họ Giang, khoảng năm mươi tuổi, người vô cùng hòa nhã, cô ôn hòa nói, “Phẫu thuật phá thai sẽ ảnh hưởng rất lớn với việc mang thai sau này của cô, có thể làm thai nhi xảy ra rong huyết.”

Khương Hiểu cúi mặt, đầu óc như bị cái gì gõ một cái, đôi mắt đen nhánh nhìn bác sĩ, “Rất nguy hiểm sao?”

Bác sĩ gật đầu một cái, “Thậm chí sau này cô không thể mang thai.”

Sắc mặt Khương Hiểu trắng nhợt, cô thực sự không biết thì ra nghiêm trọng như thế.

“Cô còn trẻ như vậy. Đề nghị của tôi, cô suy nghĩ thêm một chút.”

“Chủ nhiệm Giang, tôi…tôi muốn suy nghĩ một chút.”

“Đi đi.”

Khương Hiểu một mình đến hành lang bên cửa sổ. Cô biết nhóm máu của mình là O Rh âm tính, lúc kiểm tra sức khỏe ở tiểu học tra được. Cha không có nhóm máu này, cho nên là di truyền từ mẹ của cô.

Trên cây bạch quả* ngoài cửa sổ, có một tổ chim bắt mắt. Mấy con chim nhỏ vừa mới nở, kêu chút chít, chim mẹ cảnh giác ở đầu cành mà bảo vệ.

*Cây bạch quả: Bạch quả (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae. (Nguồn: Wikipedia.)

Mẹ đều sẽ bảo vệ con của mình sao?

Khương Hiểu lâm vào trong mê man.

Chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, cô nhìn thấy một chuỗi dãy số, chỉ cảm thấy là quảng cáo chào hàng, không muốn suy nghĩ cúp thẳng.

Tưởng Cần cầm điện thoại di động, la hét: “Tại sao không nhận điện thoại?” Anh gọi tiếp đến.

Khương Hiểu vừa nhìn lại là cái số vừa rồi kia, miễn cưỡng nhận, “Này____”

“Khương Hiểu, tôi là Tưởng Cần.”

Khương Hiểu có chút kinh ngạc, “Trợ lý Tưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Tưởng Cần thở ra một hơi, “Có một chuyện rất quan trọng, bây giờ cô có được không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

“Tôi nghỉ phép rồi.”

“Triệu Hân Nhiên và Mạc tổng bị người khác chụp ảnh, bây giờ thời kì của cô ấy đang lên cao, Mạc tổng luôn là hoa hoa công tử trong giới, nếu như công bố hình ảnh, sẽ ảnh hưởng rất lớn với sự phát die nd da nl e q uu ydo n triển của cô ấy. Chúng tôi đang nghĩ cách, dễ là cô phải trở về một chuyến.” Tưởng Cần vắt hết óc, cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý.

Quả nhiên, Khương Hiểu đồng ý, “Tôi còn ở Tấn Thành, bây giờ tôi về công ty. Tới đó có thể mất một giờ.”

“Vậy chờ cô qua đây, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc.”

“Cảm ơn anh, trợ lý Tưởng.”

Trong lòng Tưởng Cần cảm thán, tôi cảm ơn cô mới đúng.

Khương Hiểu không suy nghĩ nhiều, lại đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm Giang, “Chủ nhiệm Giang, hôm nay tôi có việc, không làm phẫu thuật, thật xin lỗi.” Có đôi khi công việc cũng có thể tạm thời đưa đến tác dụng tê liệt, cô lừa mình dối người lại chọn trì hoãn.

Chủ nhiệm Giang lại cười gật đầu một cái, “Đi đi. Đường đời còn dài như vậy, trước khi quyết định làm cái gì phải suy nghĩ kỹ một chút. Con gái của tôi lớn hơn cô hai tuổi.”

Khương Hiểu cảm kích khom người với bà. Cô không có mẹ, nhưng mỗi khi cô khốn đốn, đều sẽ nghe được loại lời nói làm cho người ta ấm áp.

Khương Hiểu chợt thở phào nhẹ nhõm, trên đường trở về công ty, cô luôn nghĩ tới Tiểu Đậu Nha trong bụng.

Muốn hay không muốn chỉ cần một ý niệm.

Đợi cô đến công ty, phát hiện Tưởng Cần đang ở phòng khách tầng một, đi tới đi lui, hình như rất sốt ruột.

Khương Hiểu nghĩ thầm, xem ra công ty thật sự rất coi trọng đến ngôi sao mới Triệu Hân Nhiên này.

“Trợ lý Tưởng____”

“Khương Hiểu, thật tốt quá, cuối cùng cô đã tới.”

“Thật xin lỗi, trên đường đi hơi kẹt xe.”

“Không sao, không sao, còn sớm mà.”

“Hả?”

“Chúng ta lên trước. Đúng rồi, cô xin nghỉ phép là có chuyện quan trọng gì sao?”

Khương Hiểu ừ một tiếng, “Đúng là có chút chuyện cá nhân.”

Hai người vào thang máy, Tưởng Cần thấy cô không chịu nói tỉ mỉ, cũng chuyển đề tài. “Hình ảnh, tôi vừa mới yêu cầu những người trong bộ phận PR đi xoa dịu, trước áp chế xuống hãy nói, chỉ là tám tuần san* còn không có cho trả lời chắc chắn.”

*Tuần san: tạp chí hàng tuần

Mi tâm Khương Hiểu nhăn lại, “Làm phiền ngài. Lần này cần tốn tiền không?”

Tưởng Cần cười cười, “Cô đừng can thiệp, giúp tôi suy nghĩ biện pháp tốt một chút, còn có sau này có cơ hội khuyên nhủ Triệu Hân Nhiên, đường còn rất dài.”

Khương Hiểu sáng tỏ.

Tưởng Cần trực tiếp đưa cô tới phòng làm việc của Chu Tu Lâm, khi đi tới cửa, bước chân cô dừng lại, “Trợ lý Tưởng___” cô không hiểu nhìn anh.

Tưởng Cần nhìn đồng hồ, Chu tổng nói sau hai giờ anh quay về, còn nửa giờ nữa. Anh khẽ thở ra một hơi, “Đi vào ngồi.”

Khương Hiểu nhăn mày lại, “Chu tổng cũng muốn đảm nhiệm xì căng đan của Hân Nhiên hả?”

Tưởng Cần không nhịn được bật cười, “Khương Hiểu, nói thật với cô, là Chu tổng muốn gặp cô.”

Đầu óc Khương Hiểu xoay nhanh, “Trợ lý Tưởng!”

“Cô đừng lo lắng chuyện của Hân Nhiên.”

“Chu tổng tìm tôi có việc gì?” Bây giờ cô cũng không muốn thấy Chu Tu Lâm, tâm tình phiền lắm.

“Cái này tôi không rõ lắm, lát nữa cô gặp mặt hỏi anh ấy.”

“Vậy tôi đi về.” Cô xoay người muốn đi.

“Có thể là Trình Ảnh muốn cô qua đó làm trợ lý cho cô ấy.”

“Hả____” Khương Hiểu kinh ngạc.

Hai người giằng co ở cửa ra vào. Mười phút sau rốt cuộc Chu Tu Lâm đã tới, anh đi vội vàng, vừa nhìn thấy Khương Hiểu, ánh mắt vô cùng lo lắng ở trên người của cô.

Anh vẫn là một bộ tây trang màu đen, trên áo sơ mi cởi hai cái nút áo, dáng người thẳng đứng như trước, Khương Hiểu bị hoảng sợ bởi ánh mắt nặng nề của anh.

“Chu tổng___” Cô lễ phép kêu một tiếng.

Chu Tu Lâm trả lời: “Vào nói chuyện.”

Khương Hiểu cắn khóe môi, lấy hết dũng khí đi vào theo anh.

Chu Tu Lâm đi tới trước bàn làm việc, hô hấp từ từ ổn định lại. Anh cởi áo khoác tây trang ra, tùy ý khoác lên ghế sofa. Dọc theo con đường này, anh đều suy nghĩ đến khi gặp Khương Hiểu, anh phải mở miệng dfienddn lieqiudoon như thế nào. Anh âm thầm tự nói với mình nói chuyện thật tốt với cô. Nhưng chân chính gặp cô, phát hiện vẻ mặt cô bình tĩnh, chuyện lớn như vậy, từ đầu đến cuối cô lại không chịu nói cho anh biết.

Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tu Lâm càng lạnh lùng hơn.

Hai người hăng hái gọi nhau. Khương Hiểu nghĩ thầm, lát nữa nếu anh nói chuyển cô đến chỗ của Trình Anh, cô liền thẳng thắn từ chối. Nếu anh không đồng ý, cô liền từ chức.

Chỉ chốc lát sau, trợ lý Tưởng gõ cửa lần nữa đi vào, “Chu tổng, đồ ngài muốn.”

“Để trên bàn đi.” Giọng nói của Chu Tu Lâm vẫn trầm thấp như trước. “Tưởng Cần, hôm nay không có việc gì, cậu tan ca trước đi.”

Trợ lý Tưởng mỉm cười rời đi.

Chu Tu Lâm cầm lấy phần báo cáo kia, thực ra chỉ có hai tờ giấy mà thôi, anh nhìn trước nhìn sau năm phút đồng hồ. Từ trước đến nay dinendian.lơqid]on anh luôn ẩn nhẫn, sau khi nhìn thấy lời đồng ý phẫu thuật của cô, anh nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Lòng Khương Hiểu tràn đầy nghi ngờ.

Hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, “Khương Hiểu, em có ý kiến gì?”

Khương Hiểu kinh ngạc nhìn anh, một đôi mắt sương mù. Nhiều ngày như vậy, cô trốn tránh giống như đà điểu.

Chu Tu Lâm đưa tay dụi dụi mắt, đôi mắt trong suốt sáng ngời, “Khương Hiểu, vậy thì kết hôn đi.”

Khương Hiểu nhăn mày lại, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, trong lòng dao động, “….Nhưng anh không thích tôi, tại sao muốn kết hôn chứ?”

Chu Tu Lâm nhìn cô, lời nói từ tốn, “Em không muốn đứa bé?”

Khương Hiểu kiềm chế kinh ngạc của bản thân, làm sao anh biết được. Cô cúi đầu không trả lời anh vấn đề này.

Chu Tu Lâm kiên nhẫn chờ đợi, nhưng từ đầu đến cuối không đợi được câu trả lời của cô. Anh trầm ngâm, “Tôi cũng là cha của đứa bé, em nên nói cho tôi biết.” Anh từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, “Em hai mươi tuổi rồi, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.” Cô không nhận ra ý trong lời nói của anh.

Khương Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, cô há miệng thở dốc, lời nói nghẹn trong cổ họng. “Đúng, tôi muốn chịu trách nhiệm với hành động của mình.”

Chu Tu Lâm nhướng mày, hỏi lần nữa: “Em thật sự không muốn đứa bé này?”

Đầu óc Khương Hiểu rối loạn, thật ra thì cô cũng không biết rốt cuộc nên như thế nào.

Chu Tu Lâm thấy cô mê man, vẻ mặt thay đổi liên tục, trong giọng nói xen lẫn một chút thở dài, “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Nếu như die,n; da.nlze.qu;ydo/nn em không muốn, tôi đi bệnh viện cùng em, dù sao tôi muốn chịu một nửa trách nhiệm.”

Khương Hiểu nháy mắt mấy cái, cứng đờ mà trả lời: “Được.”

“Em dự định khi nào?”

“Càng nhanh càng tốt.” Sau khi phẫu thuật xong, cô phải làm việc.

Chu Tu Lâm giống như ngẩn ngơ trong chốc lát, mới lấy lại bình tĩnh, “Tôi tới sắp xếp, ngày mai như thế nào?”

Khương Hiểu cúi đầu, không nhìn anh nữa, đáy lòng không khỏi bàng hoàng một chút. “Có thể.”

Chu Tu Lâm nhìn khuôn mặt gầy gò, “Đi thôi, đưa em về.”

Khương Hiểu không từ chối nữa.

Anh lái xe, Khương Hiểu ngồi ở vị trí cạnh tài xế.

Trên xe sạch sẽ, không có một vật linh tinh nào.

“Em ở trường học?”

“Ừ. Vốn là thứ bảy tuần này dọn chỗ.”

“Dọn đến nơi nào?”

“Đường Học Thiên.”

“Gần Nhất Trung?”

“Đúng.”

“Anh nhớ rõ ở phía đông Nhất Trung có cửa hàng bánh bao hấp còn mở không?”

“Vẫn mở. Lần trước tôi còn đi ăn, nhưng ông chủ đổi thành con trai ông ấy rồi.”

Chu Tu Lâm nở nụ cười, “Rất nhiều năm không đi. Hương vị thế nào?”

Khương Hiểu trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

“Em gái của tôi cũng là học sinh của Nhất Trung, sinh nhật nó trùng với em.” Lời nói của Chu Tu Lâm đột nhiên xoay chuyển.

Trong lòng Khương Hiểu căng thẳng, chần chờ một chút, mới lên tiếng: “Vậy thật khéo.”

Chu Tu Lâm quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng giống như có một ý cười rồi biến mất.

Nửa giờ sau, Khương Hiểu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, “Chu tổng, đây không phải là đường quay về Đại học J.”

Chu Tu Lâm a một tiếng, “Xin lỗi, tôi không quá quen thuộc với đường xá phía nam Tấn Thành, em tới chỉ đường đi.”

Khương Hiểu không chỉ kinh ngạc một chút, thế nhưng anh không biết đường.

“Bình thường có thói quen ngồi xe, ở trên xe có thể xem văn kiện.” Anh giải thích.

Khương Hiểu lấy điện thoại di động ra, mở dẫn đường, điều chỉnh xong tuyến đường. Cô quay đầu, trong đôi mắt đen cất giấu ý cười.

Đến Đại học J, Chu Tu Lâm đỗ xe, như có ý tứ đưa cô vào.

Khương Hiểu do dự một chút, “Chu tổng, tự tôi đi vào là được, ngài không cần tiễn tôi.”

Đang trong giờ cơm tối, không ít học sinh đều đến quán ăn ngoài trường tìm đồ ăn, cả nam lẫn nữ, cảnh tượng tự do.

Anh hỏi: “Có đói bụng không?”

Khương Hiểu nhăn mày lại, “Không đói bụng.”

Chu Tu Lâm nở nụ cười, “Vậy theo tôi đi ăn.” Anh cầm cổ tay của cô.

Khương Hiểu kêu lên hai tiếng, “Chu tổng ____ Chu tổng _____”

Cuối cùng, anh kéo cô đến một tiệm bánh sủi cảo.

Một bàn ba món bánh sủi cảo nóng hổi, đặt giữa hai người.

Chu Tu Lâm ngồi ở đằng kia, hiển nhiên không hợp với hoàn cảnh ở đây. “Có muốn dấm không?”

Khương Hiểu gật đầu một cái, anh đã giúp cô đổ một đĩa dấm nhỏ, mùi vị chua chua rất mê người, làm cô muốn ăn thêm.

Cô ăn ba cái bảnh sủi cảo, nhưng anh không nhúc nhích. Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn anh, cũng không nói chuyện.

“Tôi không đói.”

Khương Hiểu lại cho mình thêm chút dấm, chấm bánh sủi cảo ăn.

Chu Tu Lâm giật giật khóe miệng, “Đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

“Cái gì?” Cô nghi ngờ nói.

Anh nhìn cô thật sâu, cách mấy chục giây, mới mở miệng, lời nói sâu sắc, “Chua nam cay nữ.”

Khương Hiểu choáng váng: “…Đây là không khoa học.”