Edit: Sun520

Sáng hôm sau khi thức dậy đã là nửa buổi sáng rồi, có lẽ tối hôm qua mưa nhỏ, nên thời tiết âm u, không khí càng buồn tẻ, cô mở mắt ra, chớp chớp mới phát hiện khóe mắt khô khốc, bên trong gương tự nhiên phản ra hai hột đào sưng đỏ, bên ngoài rất yên tĩnh, cô ngồi ở trên giường ngây ngẩn một lúc, sau đó mở cửa phòng ra chỉ thấy mẹ ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể hơi nghiêng, khoác một cái mền, nhưng cái mền đã trượt xuống gần đến đùi, mắt nhắm lại, đầu cúi xuống hình như đã ngủ thiếp đi rồi.

Cẩn Ngôn đứng nhìn một lúc, trong miệng đắng rất khó chịu, cô muốn mẹ trở về phòng ngủ, cho nên vô tình đá đồ ở bên cạnh, thanh âm cũng không lớn, nhưng mẹ Hạnh lại giật mình tỉnh giấc, vén mền lên muốn chạy đến phòng của Cẩn Ngôn, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô đang ở trước mặt, trong mắt thoáng qua sự căng thẳng rồi biến mất, bà lấy lại bình tĩnh, có chút xấu hổ, nói: "Mẹ...... Buổi sáng mẹ thức dậy tập luyện...... Mẹ...... Mẹ đang muốn đi mua điểm tâm, kết quả là ngủ thiếp đi......"

Dáng vẻ lấy cớ vụng về, Cẩn Ngôn cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt, cô gật đầu, mẹ cô chạy về phòng, có chút hốt hoảng cầm ví tiền đi ra bên ngoài, Cẩn Ngôn ngồi một mình trên ghế sa lon, cảm thấy lạnh lẽo, chợt chỗ bên cạnh lún xuống, cô nghiêng đầu nhìn, là cha.

Cha nắm tay của cô, vẻ mặt giống như lo lắng.

"Cẩn Ngôn, con biết không, ngày hôm qua mẹ của con ngồi trên ghế sofa một buổi tối......" Cha Hạnh dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Vốn là tối hôm qua mẹ con tính ngủ chung với con, nhưng con lại khóa cửa, mẹ con rất lo lắng cho con, không muốn gây áp lực cho con, lại sợ con nghĩ không thoáng, sợ con gặp chuyện không may, cha đã nói với bà ấy nhưng bà ấy cũng không có nghe, bà ấy cố chấp, lại không nghe lời của người nào, thật ra thì ngủ phòng khách và phòng ngủ có gì khác nhau đâu, chẳng qua là bà ấy có thể an tâm hơn một chút mà thôi. Hoặc là ngủ phòng khách và phòng ngủ có cái gì khác biệt chứ, đều là không ngủ được mà thôi......"

Cẩn Ngôn nghe mà rơi nước mắt.

"Cẩn Ngôn, con biết không, trong khoảng thời gian này, tóc mẹ con bạc nhiều hơn, lúc con ở nước ngoài, bà ấy lại không biết tình hình rốt cuộc như thế nào, mỗi lần Tiểu Mỹ gọi điện thoại về đều nói rất mơ hồ, chỉ nói sơ lược tình hình, Tiểu Mỹ là đứa nhỏ tốt bụng, nhưng mẹ con sống nhiều năm như vậy, bà ấy biết tình hình khẳng định không được tốt, hơn nữa thật sự không tốt, bà ấy không muốn gây áp lực cho Tiểu Mỹ, nhưng lại lo lắng cho con, chỉ có thể chịu đựng một mình, bà ấy ít khi mất ngủ, thế nhưng trong khoảng thời gian này, lại mất ngủ rất nhiều......"

Cẩn Ngôn cúi thấp đầu, khóe mắt nhìn cha, cha luôn nói đến mẹ, thật ra thì cô cảm thấy tóc của cha bạc nhiều hơn, trước kia cha muốn hút thuốc lá, nhưng từ ngày hôm qua tới hôm nay, cô đều không thấy cha hút một điếu thuốc nào.

"Cẩn Ngôn, Lăng Minh mất đi con rất đau lòng, mẹ con cũng rất đau lòng vậy,trước đây bà ấy nói rất nhiều lần với cha, Lăng Minh là một người đàn ông tốt, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người có trách nhiệm, cũng có thể cho con hạnh phúc, trong lòng bà ấy, thật sự coi Lăng Minh giống như con trai vậy, bây giờ cậu ấy mất đi, đối với mẹ của con...... Bà ấy đau lòng, nhưng không có nói ra thôi......"

"Thật xin lỗi, cha, để cho cha mẹ lo lắng rồi......"

"Cẩn Ngôn......" Giọng nói cha Hạnh trầm trầm: "Con hãy hứa với cha, không để cho chúng ta lo lắng, được không? Con nói với mẹ, con sẽ không làm việc gì ngốc ngếch, con sẽ không làm cho bà ấy lo lắng hãi hùng."

Cẩn Ngôn hít mũi một cái, đúng vậy, chuyện cũ đã qua, cho dù cô đau lòng thế nào, cho dù cô có buồn thế nào, cho dù cô không bỏ được thế nào, thì Lăng Minh cũng sẽ không sống lại, nhưng cô còn có cha mẹ, trong bụng còn có đứa bé, phải mạnh mẽ lên, giống như mỗi một lần cô chịu đựng vậy.

Buổi trưa rất nhiều thức ăn, mặn chay phối hợp rất ngon, Cẩn Ngôn không có cảm giác ngon miệng, nhưng vẫn cố gắng ăn hai chén cơm, mẹ Hạnh thấy dáng vẻ này của cô, không nói cũng biết là vui mừng nhiều như thế nào, nếp nhăn nơi khóe mắt, hình như cũng vì vậy mà phai nhạt một chút.

Buổi chiều, mẹ Hạnh nói theo cô ra ngoài đi dạo, Cẩn Ngôn biết, mẹ sợ cô thấy vật nhớ người, thật ra thì vẫn còn nhớ nhung, nhưng cô biết mình nên làm cái gì, cho dù là vì đứa bé hay là vì mẹ, cô đều sẽ không có chuyện gì.

Cô và mẹ đi ra ngoài, bên ngoài không khí tốt hơn nhiều so với bên trong nhà, ánh mặt trời cũng rất thoải mái, không quá nóng, phơi rất thoải mái, trong công viên có rất nhiều hoa, màu xanh của lá cây, màu đỏ tươi,  phong cảnh rất đẹp, ngồi trong công viên không biết bao lâu, thì mẹ nói muốn đi mua thức ăn để chuẩn bị cơm tối, Cẩn Ngôn nói muốn đi dạo một mình, kết quả mẹ Hạnh mới vừa đi không lâu, thì cô nhận được điện thoại của Nhiễm Sĩ Duệ.

Anh hỏi cô ở đâu, nói muốn tới gặp cô.

Cẩn Ngôn nói địa chỉ, sau đó không lâu anh đến nơi, còn cầm một bó hoa trong tay.

"Cẩn Ngôn, hãy nén đau thương....." Anh nói.

Cẩn Ngôn nhận lấy hoa của anh để sang một bên, cầm chai nước suối bên cạnh lên uống một hớp, “hãy nén bi thương” là một câu đơn giản, nhưng nó, cũng là thời gian dài khổ sở, người đã chết rồi, nhớ nhung cũng không thể gọi trở lại.

"Cám ơn anh."

Giữa họ là sự im lặng, anh không biết phải nói gì, anh rất ít an ủi người khác, chẳng qua là bây giờ, anh cảm thấy tiếc cho cô, Lăng Minh rời đi, thật là một điều đáng tiếc, mà Cẩn Ngôn, sẽ một mình đi về phía trước, Lăng Minh chết rồi, những người khác cũng không có cơ hội, anh biết, lúc nhìn thấy cô thì đã hiểu.

"Tương lai có tính toán gì không......" Anh thuận miệng hỏi.

"Bây giờ còn chưa có......" Cô cười cười: "Như thế nào, cũng phải chờ tôi sinh con ra...... Trước mắt đối với tôi mà nói, bảo bảo là quan trọng nhất, những thứ khác, cũng có thể đặt sang một bên."

Nếu Cẩn Ngôn đã có quyết định, anh cũng không nói gì nữa, chuyện trên thế giới này, cô là cô, anh là anh, nếu cô mở miệng, thì anh nhất định giúp đỡ, nếu cô muốn tự mình có thể giải quyết, anh tự nhiên tôn trọng quyết định của cô.

"Có chuyện gì thì điện thoại cho anh......" Đứng lên, anh sửa sửa quần áo."Chúng ta là...... Bạn tốt, bạn tốt gặp khó khăn, nhất định anh sẽ không từ chối."

"Cám ơn anh."

"Không cần......" Anh xoay người rời đi, dáng vẻ vẫn là thói quen ung dung tao nhã, Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn này muôn hoa khoe đua màu sắc, mùa xuân đi, mùa hè lại đến, ngày hay mùa, cứ trôi qua như vậy.

Khi Cẩn Ngôn mang bầu tháng thứ tư thì bụng hơi nhô lên, qua được giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm, lượng cơm của cô rõ ràng nhiều hơn, người cũng có tinh thần hơn, mỗi ngày cô làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy tắc, buổi sáng rời giường, rồi theo mẹ đi mua điểm tâm, sau đó ăn điểm tâm, rồi đợi  ăn cơm trưa, sau khi ngủ trưa, mặt trời không quá nóng thì ra ngoài tản bộ, đến buổi tối, cùng với cha mẹ xem tivi, sau đó ngủ.

Người kia, vẫn nhớ đến, giấu trong lòng, đôi khi nhớ tới thời gian hai người bọn họ vui vẻ không tự chủ được mà mỉm cười, cô đã học được cách mỉm cười chống lại ký ức đau buồn, thật ra thì thời gian bọn họ vui vẻ không phải là quá nhiều, có quá nhiều thời gian để chờ đợi, cho nên hết sức quý trọng thời gian vui vẻ đó, cô nghĩ, có những thứ này để nhớ, cô sẽ vượt qua thời gian khó khăn nhất.

Cuộc sống sau này cô không biết sẽ như thế nào, cô cũng không biết cô có thể tiếp nhận người đàn ông khác hay không, tất cả tất cả đều không rõ, cô không có ảo tưởng, chỉ cảm thấy thuận theo tự nhiên là tốt.

Tiểu Mỹ nói cô nên cởi mở hơn một chút, cô mỉm cười và không trả lời, có lẽ là vậy, trong đau khổ mọi người trở nên mạnh mẽ, trở nên trưởng thành, trở nên dũng cảm đối mặt với tất cả.

Đằng sau tất cả đau khổ, giờ đây cô đã là một người mẹ, cô phải vì đứa bé, làm ra cố gắng lớn nhất.

Bọn họ cũng mong đợi đứa bé này mang hi vọng cho cô, nhưng có một người không thích, đó là một cô bé.

"Tiểu Tiểu Mỹ muốn em trai hay muốn em gái....." Trong công viên, Cẩn Ngôn và Tiểu Mỹ đùa với đứa bé.

Tiểu Tiều Mỹ là một cô bé, có rất nhiều suy nghĩ, hỏi tình hình trước: "Bà mẹ trẻ muốn nghe lời thật hay là nghe lời nói dối."

Cẩn Ngôn bị cô bé chọc cười, nói: "Nói thật là cái gì, nói dối là cái gì."

"Bà mẹ trẻ chỉ có thể lựa chọn một cái...... Lời thật, hay là lời nói dối......" Giọng Tiểu Tiểu Mỹ mềm mại lộ ra một chút bướng bỉnh.

Nếu vậy thì....."Này, nói thật đi......" Cẩn Ngôn lựa chọn.

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Tiểu Mỹ chớp chớp, ôm bắp đùi Cẩn Ngôn buồn buồn nói: "Con cũng không cần, một cái con cũng không muốn......"

Cẩn Ngôn và Tiểu Mỹ cũng ngẩn ra, cười hỏi: "Tại sao vậy...... Nhiều em gái em trai chơi với con không tốt sao?"

Tiểu Tiểu Mỹ vô cùng uất ức, khóe miệng cong lên, nói: "Mẹ nói muốn sinh một em trai hoặc là em gái, bà mẹ trẻ lại sinh nữa, con không thể giúp được...... Không cần, con đều không cần......"

Tiểu Mỹ và Cẩn Ngôn nhìn nhau mỉm cười, véo má của cô bé: “Cô gái nhỏ."

Ngày đó Cẩn Ngôn đi khám thai một mình, Tiểu Mỹ phải đi làm, cha mẹ cũng về quê rồi, nói là đi về quê mua cho cô một con gà đất, trứng ngỗng và lá sen, mẹ cùng với cha trở về, giống như là một cuộc đại mua sắm vậy, cô cười, mẹ còn có bộ mặt nghiêm trang dạy dỗ cô, nói vật này ăn thanh thai độc, sau này bảo bảo mới khỏe mạnh, Cẩn Ngôn không biết bên trong có bao nhiêu khoa học gì đó, chỉ là cha mẹ thích chạy xung quanh chăm sóc cô, cô nghe theo bọn họ là được.

Thật ra thì một người có thể đi khám thai, có rất nhiều phụ nữ có thai cũng đi một mình, người khác có thể làm được, cô cũng có thể làm được.

Cũng may, các chỉ số kiểm tra hoàn toàn bình thường, đứa nhỏ trong bụng vẫn còn rất nhỏ, gần như là nhìn không ra hình dáng trên tấm ảnh, lần đầu tiên cô cảm động khi bác sĩ nói tình hình của bảo bảo rất tốt, sinh mệnh mới này, đang dần dần lớn lên.

Bên ngoài bệnh viện lại gặp Nhiễm Sĩ Duệ, xem ra tình trạng của anh không tốt cho lắm, cả người không có tinh thần như bị đánh vậy......

"Làm sao vậy anh?”

Sau khi gặp lại anh, Nhiễm Sĩ Duệ thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn: "Bị cảm, giằng co mấy ngày cũng không có khỏe hơn, nên bác sĩ gia đình bảo anh đến bệnh viện......"

Vậy xem ra rất nghiêm trọng, cô cười cười, nói: "Anh cũng có một ngày bị cảm."

"Em nói gì vậy, anh cũng có một ngày bị cảm là sao, mỗi người đều có một ngày bị cảm, hay là em đang mắng anh không phải là người......" Anh nhíu mày, dáng vẻ tức giận.

"Tôi không có ý này......" Cẩn Ngôn nói xin lỗi.

"Vậy mời anh ăn cơm đi." Anh nhân cơ hội lừa gạt.

"Nào có người như vậy......" Cô đi theo phía sau anh, Nhiễm Sĩ Duệ mở cửa xe, Cẩn Ngôn cười cười ngồi vào:"Vâng, tôi nói sai rồi, nhận phạt......"

Lên xe, Nhiễm Sĩ Duệ nghiêng đầu nhìn cô: “Một mình em tới bệnh viện......"

Cẩn Ngôn gật đầu: "Một người cũng có thể mà."

Anh không nói gì nữa, lúc lái đến ngã tư đường, anh hỏi đi đâu ăn.

Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, có chút nhớ mấy món ăn trước kia.

"Đến Duy Cảnh đi......" Cô cười, lại nói: "Anh phải giảm giá......"

Hai người đi Duy Cảnh, đã rất lâu Cẩn Ngôn không có tới nơi này, Nhiễm Sĩ Duệ gọi xong đồ ăn, nâng chung trà lên khẽ nhấp ngụm, nói: "Bảo bảo như thế nào, có nghe lời không?"

"Khá tốt." Cẩn Ngôn gật đầu: "Bây giờ không có giày vò tôi nữa, mỗi ngày ăn uống rất tốt, mẹ tôi nói tôi béo rồi......"

Anh liếc nhìn cô: "Hình như là hơi béo, nhưng cũng không có giảm bớt xinh đẹp......"

Cẩn Ngôn cười cười, cũng không biết Nhiễm Sĩ Duệ học ai cách nói chuyện ngọt ngào rồi, đột nhiên anh nhớ tới gì đó nên mở miệng nói: "Là con trai hay con gái......"

"Cũng không quan tâm, tôi cũng không có hỏi bác sĩ....." Cẩn Ngôn nói.

Anh chống cằm nhìn chằm chằm bụng của cô, hình như nhìn ra hứng thú, trong mắt chợt lóe lên hưng phấn: "Cẩn Ngôn, em nhìn anh đã hơn 30 rồi mà vẫn không vợ, không con, nếu không thì, em để cho nó gọi anh là cha nuôi đi......"

Cẩn Ngôn ngẩn người.

"Không đồng ý?" Anh nhíu nhíu mày: "Em không đi theo anh thì thôi đi, còn không cho con trai của em đi theo anh......" Anh cười.

Nếu anh nói như vậy ——

"Không thành vấn đề......" Cô gật đầu, không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của Nhiễm Sĩ Duệ ôm đứa bé.

Sau khi hai người nói chuyện nuôi dạy con cái, Nhiễm Sĩ Duệ không hiểu, Cẩn Ngôn  cũng chưa hiểu rõ hết, trò chuyện cũng thật vui vẻ, sau khi ăn xong, Nhiễm Sĩ Duệ nói đưa cô về nhà, Cẩn Ngôn nói cám ơn, xe chạy được không lâu, thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Là mẹ gọi tới, Cẩn Ngôn mỉm cười nhấn nút trả lời.

"Mẹ......"

"Cô Hạnh, đây là khoa cấp cứu bệnh viện thành phố......"

Nhiễm Sĩ Duệ không nghe người trong điện thoại nói gì với Cẩn Ngôn, chỉ nhìn thấy điện thoại từ trong tay Cẩn Ngôn rơi xuống hai chân, mà mắt, không có tiêu cự, chỉ là mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, anh vươn tay đẩy cô một cái, mới phát hiện thân thể của cô run rất lợi hại, vừa bị anh đụng, dường như càng thêm bị sợ hãi và hét to một tiếng.

"Cẩn Ngôn, xảy ra chuyện gì......"

Cô ngây người nghiêng đầu nhìn anh, dướng như nhìn một lúc lâu mới nhớ anh là ai, rồi vươn thẳng tay quờ quạng trên vô lăng.

Nhiễm Sĩ Duệ lo lắng nắm lấy tay cô: "Đã xảy ra chuyện gì......"

"Bệnh viện, đi bệnh viện thành phố......" Khó khăn, hình như nói mỗi một chữ đều là hạnh hạ cô ấy, sau khi nói xong, cô nhắm mắt lại, dựa người vào trên lưng ghế.

Nhiễm Sĩ Duệ lại không dám hỏi, chỉ quay đầu xe chuyển hướng đến bệnh viện. 

Cô lại nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, cô Hạnh, buổi chiều cha mẹ của cô đi xe buýt từ thị trấn A về thành phố, trên đường cao tốc đã xảy ra tai nạn xe cộ, tình hình của cha cô không tốt, mời cô đến bệnh viện càng sớm càng tốt......