Một ngôi nhà có thể không có đàn ông, cũng có thể không có phụ nữ, nhưng nhất định sẽ không thể không có gián.

Bạn không thể biết được trên thế giới này gà có trước hay trứng có trước, cũng đồng thời sẽ không thể biết được con gián đầu tiên trong nhà rốt cuộc tới từ chỗ nào.

Người và gián chia sẻ nhà ở, thậm chí trong hoàn cảnh không ý thức được chia sẻ cùng một món ăn. Đổi góc độ khác mà nói thì động vật thân mật nhất với con người không phải là chó, mà chính là gián nha.

Đương nhiên đương nhiên, tôi có thể vui vẻ như vậy nói ra những câu này mà không hề nổi da gà là vì kẻ được xưng là sát thủ Tiểu Cường như tôi vốn dĩ không sợ gián.

Ngày hôm đó là một buổi tối gió thổi hiu hiu, Tần Khoa ở phòng khách tìm tài liệu còn tôi thì thanh thản nằm trong phòng ngủ xem phim hài.

Xem tới khúc buồn cười, đang cười ha ha thì bỗng nhiên nghe thấy phòng khách vang ra mấy tiếng “Binh binh rầm rầm”.

Tôi ngậm sôcôla kêu, Tần thiếu gia, chuyện gì vậy?

Không ai trả lời. Vì vậy tôi xỏ dép vào chạy ra xem, kết quả lại nhìn thấy Tần Khoa đang cầm chổi vẻ mặt nghiêm trọng nhìn xuống sàn nhà.

Hắn nhìn thấy tôi chạy ra, cau mày trầm giọng nói với tôi, mau vào đi, ở đây có anh rồi.

Nếu cắt riêng câu này ra thì hoàn toàn có thể làm lời thoại cho nam chính trong phim bom tấn Mĩ nha.

Tôi lập tức trở nên khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi, sao vậy?

Hắn tiếp tục âm trầm nhìn chằm chằm, thong thả phun ra ba chữ, gián, có gián.

Cảm giác của tôi ngay lúc đó hả, giống như đứng trên đỉnh Himalaya bị người ta đạp xuống dưới một phát thật mạnh, độ chênh lệch cũng quá lớn.

Đi qua nhìn thử, há, quả nhiên có một con gián đen như mực bị dồn tới chân bàn, hai cọng râu còn lất phất lúc ẩn lúc hiện.

Có lẽ nó cảm giác được có người đi tới, gián tiên sinh nhận được khuyến khí bèn chạy vèo về phía trước.

Một nhát chổi đập tới, đè lên người gián tiên sinh, tiếp theo Tần Khoa liền nhanh nhẹn đạp một cước lên.

Chẳng qua…

Tôi vỗ vỗ vai Tần Khoa, này, Tần thiếu gia, đừng đạp nữa, đạp nữa thành bột luôn bây giờ.

Hắn thu chân lại.

Tôi nhìn hắn nói, mới nãy lúc con gián bỗng dưng chạy tới trước hình như em nghe thấy tiếng anh hít vào.

Tần Khoa dời ánh mắt nhìn về chỗ khác, nói, làm gì có, em nghe nhầm rồi.

Tôi gật gật đầu, à, vậy thì có thể là tiếng đánh rắm của gián tiên sinh vì quá khẩn trương.

Lông mày Tần Khoa hơi nhíu lại.

Tôi sờ sờ cằm tiếp tục nói, mới nãy em còn thấy anh lùi về sau một bước nhỏ nữa, không đúng, căn bản chính là lùi về sau đúng không.

Ánh mắt Tần Khoa lại trở về mặt tôi.

Khóe miệng tôi giơ lên, nở nụ cười gian nói, Tần Khoa à, đừng nói là anh sợ con gián nho nhỏ này chứ?

Hắn nở nụ cười, ôm eo tôi nói, đừng giỡn nữa, về phòng ngủ đi nhanh lên.

Sao tôi lại buông tha hắn được?

Tôi dùng chân hất thi thể gián tiên sinh tới trước mặt Tần Khoa, bắt chước Hầu Vương rung rung hai tay nói, ái chà chà, Tần Khoa không sợ trời không sợ đất lại sợ gián kìa. Ta không thể nào hiểu được nha, loài bò sát nho nhỏ có thể đe dọa Tần thiếu gia đáng sợ hơn ma quỷ nữa, chậc chậc chậc, gián tiên sinh đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô truy binh, tuyệt đối có thể ghi tên vào lịch sử, vạn cổ lưu danh nha.

_ Tiền vô cổ nhân, hậu vô truy binh: câu này xuất phát từ câu “Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” có nghĩa là người giỏi nhất từ trước tới nay và trong tương lai sau này. The best there ever was. The best there ever will be.

Tần Khoa dứt khoát siết chặt tay lại, cong môi cười nhẹ, trả lời, thật ra anh cũng rất thắc mắc, một cô gái ngay cả gián cũng không sợ tại sao lại sợ bọ rùa cơ chứ?

Tôi nghẹn lời, nói đời này, tôi không sợ gián không sợ thiêu thân, lại chỉ sợ con bọ rùa phát ban trên lưng mà thôi.

Hôm trước lúc nhặt rau, Tần Khoa bỏ một con bọ rùa trước mặt tôi, làm tôi sợ tới mức té từ ghế đẩu xuống dưới đất, ngũ thể triều thiên.

_ Ngũ thể triều thiên: năm bộ phận của cơ thể – gồm gân, mạch, da, thịt, xương – ngửa lên trời

Tôi che ngực nói, bọ rùa đáng sợ hơn gián nhiều lắm đó không biết hả?

Hắn nhìn tôi chằm chằm, cười khẽ một tiếng, hả?

Tôi oán giận nói, mặc dù phần lớn mọi người đều cảm thấy gián ghê tởm khủng bố hơn bọ rùa nhiều nhưng cơ thể bọ rùa mới đáng sợ nhất, cả người nó tràn đầy chất lỏng màu vàng, có thể chui vào mũi, còn có thể chui vào tai người! Sau đó xây tổ, đẻ trứng, ặc…

Tôi chà chà tay, lại nhìn về Tần Khoa, vẻ mặt hắn nhìn tôi có kèm vẻ cười nhạo.

Hả? Không phải là tôi cười nhạo hắn sao, sao lại trái ngược lại?

Tôi chống nạnh hất đầu nói với hắn, em mặc kệ, dù gì đi nữa thì lát nữa em cũng sẽ gửi tin nhắn cho mọi người nói là, Tần Khoa lại vô cùng sợ hãi một con gián nho nhỏ.

Hắn nhún nhún vai, bộ dạng không sao cả.

Vốn dĩ mọi chuyện dừng lại ở đây, tất cả đều ổn.

Nhưng mà, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó.

Chuyện hỏng vào lúc, kẻ luôn thích ngủ nướng là tôi hôm đó lại dậy thật sớm đi toilet.

Ai, đi toilet thì thôi, nhưng lại vừa khéo gặp phải gián phu nhân du đãng ở ngoài trắng đêm tìm chồng.

Ai, gặp phải thì thôi, lại cố tình nhất thời ngứa chân dẫm lên.

Ai, dẫm lên thì thôi, mà tôi không ngờ nhất thời ngứa tay dùng giấy gói lại nhặt lên.

Vì vậy, thứ Tần Khoa nhìn thấy khi vừa tỉnh lại từ trong mộng, lúc vẫn còn buồn ngủ mông lung chính là cảnh này, tôi cưỡi trên người hắn, tay cầm gián phu nhân lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, miệng còn hưng phấn hòa âm cho gián phu nhân “A ha, Tần Khoa đại nhân, ngài có thấy cái bụng đen đen to to của tôi không. Vì tôi có thai nha, a ha…”

Vì tôi cưỡi lên người hắn nên tôi có thể cảm giác được người hắn run lên rồi trở nên cứng ngắc.

Há há, còn dám nói anh không sợ gián?

Nhưng tiếp theo hắn lại không có cử động nào, chỉ nửa dựa vào thành giường mặt bình tĩnh nhìn tôi cưỡi trên người hắn.

Lúc đó, tôi vẫn đang phấn khích vì hù được Tần Khoa, không hề ý thức được rằng kẻ không biết sống chết tôi đây cùng với gián phu nhân nửa sống nửa chết trong tay tôi sắp phải đối mặt với cuộc sống bi thảm.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào, gián phu nhân bị tôi đạp bất tỉnh rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại, thân mình tắm trong nắng sớm hơi giật giật đùi phải, mà ngay trong nháy mắt này, Tần Khoa đột nhiên ra tay, “bộp” một cái hất cổ tay tôi đang giơ trước mặt hắn đi, gián phu nhân thoát ly khỏi tay tôi bay ra ngoài rớt xuống đất.

Tiếp theo hắn nở nụ cười lạnh một chút, cầm quyển từ điển đặt đầu giường của tôi đặt bên mép giường, sau đó nhẹ nhàng buông tay, chỉ nghe thấy một tiếng “Bẹp” lảnh lót vang lên, một sinh mệnh ngã xuống.

Tôi căn bản không có thời gian ai điếu cho gián phu nhân, vì ánh mắt Tần Khoa luôn gắt gao nhìn tôi chằm chằm không hề rời đi, trong mắt hắn toát ra ẩn ý màu trắng, bốn phía toát ra hơi thở màu đen.

Lưng tôi bỗng nhiên cảm nhận được từng đợt từng đợt sợ hãi, không nghĩ nhiều, xoay người muốn trốn ngay.

Nhưng mà tôi vừa đặt tay lên mép giường thì chân phải đã bị một bàn tay hơi lạnh cầm lấy, sau lưng vang lên câu hỏi dửng dưng của Tần Ma vương, còn tính chạy?

Một lát sau, tôi trần trụi ôm chăn nằm đờ ra trên giường như một thi thể run run tay chỉ vào di thể non tươi xa xa của gián phu nhân, rốt cuộc vì kiệt sức mà rơi xuống.

Tôi gian nan ngẩng đầu rưng rưng nói, Tần Khoa, anh là ác ma.

Hắn ngồi ở mép giường gài chiếc nút cuối cùng, liếc nhìn tôi một cái sau đó đứng dậy vừa chỉnh cổ áo vừa nói, em lấy gián hù anh, đơn giản là muốn chứng minh anh sợ gián, vậy thì anh không ngại nói cho em, không sai, anh sợ gián, nhưng, đàn ông là loài động vật một khi gặp phải sợ hãi sẽ dùng dục vọng để lấp đầy nội tâm mình. Sợ hãi càng lớn, dục vọng càng lớn.

Hắn chỉnh cổ áo xong, lại ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vỗ đầu tôi, giọng điệu dạy bảo, vì vậy hả, em đừng thường xuyên kích thích anh. Lí do vì sao thì em cũng thấy rồi đó, hậu quả như thế này em chịu không nổi đâu.

Tôi hung tợn cắn bàn tay đang lưu luyến trên cổ tôi một cái, hắn thì chỉ cười khẽ một tiếng.

Tôi không cam lòng, không cam lòng, tuyệt đối không thể cho qua như vậy được!

Tôi hỏi Phương Tâm Vũ, anh ấy chơi xấu quá, mình phải làm gì để trả thù đây?

Phương Tâm Vũ nói, từ bỏ đi, làm gì đi nữa thì đều là châu chấu đá xe.

Tôi vẫy vẫy tay, trời trời, đừng nói vậy chứ, nói gì đi nữa thì mình cũng là bà mối cho cậu và Nhậm Phàm mà, chúng ta là bạn tốt đó nha.

Cô ta nói, bạn thì miễn cưỡng nhận cũng được, bỏ từ “tốt” đi.

Tôi vỗ tay nói, có rồi, mình muốn mua một bộ đồ gián, sau đó nửa đêm mặc vào hù anh ấy! Há há, nhất định anh ấy sẽ bị sốc mạnh cho coi!

Cô ta nói, tư duy của cậu kiểu gì vậy?

Tôi gật đầu, ừm ừm, cứ như vậy đi! Nhưng mà đồ gián bán chỗ nào nhỉ?

Cô ta gật đầu, mình hiểu rồi, thần kinh cậu không hoàn thiện.

Hai mắt tôi sáng rực nói, a, có chỗ rồi, nói không chừng trong tiệm của bác của La Cầm Cầm có cho thuê.

Cô ta lắc đầu nói, xin lỗi, mình đi trước đây.

Sau khi tâm sự tình cảm với Phương Tâm Vũ, tôi ngay lập tức thực thi hành động cho kế hoạch, chỉ tiếc là tiệm của bác của La Cầm Cầm trang phục kiểu gì cũng có chỉ không có quần áo quái dị.

Buổi chiều Tần Khoa gọi điện thoại về nói tối mới về, không cần chờ cơm.

Tôi phỏng đoán, hay là hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm nên không dám về?

Tôi lên Taobao tìm đồ gián, không có kết quả; tìm mô hình gián, không có kết quả; tìm mặt nạ gián, có!

Hai mắt tôi tỏa sáng nở nụ cười tà mị ấn nút mua.

Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, tôi vội vàng tắt cửa sổ, chạy ra phòng khách kêu, Tần thiếu gia, ngài đã về rồi.

Hắn nhàn nhạt liếc tôi một cái, có phải em lại làm chuyện gì chột dạ không?

Tôi chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, ha ha, làm gì có!

Hắn thả mấy thứ đang cầm trong tay xuống nói, có lẽ em không biết, mỗi khi em tự cho mình giỏi tính kế anh thì đều có nụ cười của khỉ như vậy, nhưng mà không quan trọng, ngày mai thành phố A có một cuộc hội nghị quan trọng, thầy hướng dẫn muốn bọn anh đi cùng, đi khoảng ba ngày, mai đi, vì vậy bây giờ em có ý nghĩ gì xấu xa thì tạm gác qua đi.

Tôi đứng trước gương trong phòng khách nhìn xem có phải mình đang cười như khỉ không thì nghe được hắn nói câu tiếp theo, vội vàng xoay người hỏi, anh phải đi hả?

Tôi nghĩ, chiếc mặt nạ kia ngày kia tới, vừa vặn chờ hắn vừa về là dùng được ngay, đúng là ý trời.

Tôi cười, vậy thì tốt quá, học tập cho tốt nha, à, nhớ mang đặc sản về cho em đó.

Hắn đi tới lắc đầu, chậc chậc, em không lưu luyến anh sao, vô lương tâm.

Tôi cười cười, chạy về phòng ngủ, cả đầu đều là bóng dáng xinh đẹp của chiếc mặt nạ sẽ tới vào ngày kia.

Hôm sau, Tần Khoa chuẩn bị tốt mọi thứ lên đường, lúc gần đi hắn nhìn tôi nói, em phải nhớ kỹ ba điều, một, nhớ khóa kĩ gas, hai, tối ngủ nhớ khóa cửa, ba, anh chàng viết tiểu thuyết nhà đối diện là kẻ cuồng tình dục, tuyệt đối không được lại gần anh ta.

Tôi nhìn hắn, này, đừng nói là anh vì cường điệu điều thứ ba mà miễn cưỡng thêm hai điều trước nha. Hơn nữa anh Cố Tiểu Phương nhà đối diện chỉ tới xin chút mì với có lần khen em đẹp thôi mà, căn bản không phải kẻ cuồng tình dục.

Hắn sờ sờ đầu tôi nói, em quá ngây thơ nhìn không thấu được những kẻ sói đội lốt cừu này.

Tôi cười, nói thật thì người em nhìn không thấu được nhất chính là kẻ mặt người dạ thú là anh đó.

Hắn cũng cười, kiểu cười cực kỳ vui vẻ, nói, không vội, đợi anh về rồi xử em sau.

Tần Khoa đi rồi, nhà tư bản ác độc đi rồi, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thật nhẹ nhàng thật vui vẻ.

Không ngờ, nỗi cô độc lại phun tới mạnh mẽ như nước mũi văng ra khi hắt xì vào mùa đông vậy.

Ban ngày ở trường thì dễ rồi, buổi tối một thân một mình ở trong căn phòng đó, gió đêm thổi qua một cái, giống như thổi thủng một lỗ trong lòng vậy.

A, hay là tôi thật ra là người mang gien lặn M (SM M), bị ngược đãi theo thói quen rồi sao?

Hôm nhận được mặt nạ, cuối cùng trong lòng tôi cũng có chút an ủi, đứng trước gương tự biên tự diễn chơi một hồi lâu.

Bà già A Giang chịu đựng chịu đựng, rốt cuộc cũng chịu được tới ngày Tần Khoa trở về, khuôn mặt tôi nở nụ cười nham hiểm dưới chiếc mặt nạ gián.

Mở máy tính ra, chấm điểm cho mặt nạ gián, thuận tiện vào QQ.

Điền Lan gửi tin nhắn, một chuỗi dài “Ra đây nhanh lên ra đây nhanh lên ra đây nhanh lên…”

Tôi trả lời, Tát Mãn Bà Bà đang gọi hồn hả?

_ Tát Mãn Bà Bà: một nhân vật trong truyền thuyết tôn giáo của dân tộc vùng phía bắc Trung Quốc, có khả năng gọi hồn người chết.

Nó nói, Trương Linh nghe chồng nó nói, Tần Khoa viện chồng nó được đề cử tới sở nghiên cứu đại học C, bọn mày phải ăn mừng đó nha.

Tôi vội vàng gõ, có đúng vậy không?

Điền Lan trả lời, Tần Khoa không nói cho mày hả? Hình như là tin mấy hôm trước rồi.

Tần Khoa đúng là không nói với tôi, sở nghiên cứu đại học C thành phố A, đó là nơi khá lý tưởng với những người học ngành của Tần Khoa, lúc vừa yêu nhau vì tìm đề tài nói chuyện, nói tới cuộc sống, lý tưởng Tần Khoa liền nói cho tôi biết sở nghiên cứu đó là mục tiêu phấn đấu của hắn. Đây vốn là một tin vui vẻ, sao hắn lại không nói với tôi?

Đột nhiên, một tia sét vang lên ầm ầm trong đầu tôi.

Bảy giờ rưỡi, trời đã tối một nửa, nhưng tôi lại không bật đèn lên.

Tần Khoa mở cửa, nhìn thấy tôi hơi sửng sốt, thuận tay bật đèn lên nói, anh còn tưởng là em không ở nhà, sao không bật đèn?

Tôi dựa vào ghế, xiết chặt chiếc mặt nạ trong tay, không nói gì.

Tần Khoa cũng thấy được không thích hợp, đi tới sờ trán tôi hỏi, sao vậy, không thoải mái hả?

Hừ! Tôi dùng mũi nặng nề thở hắt ra, đẩy hắn ra ngửa đầu nhìn hắn, em biết hết rồi!

Hắn sửng sốt, em biết gì?

Tôi ném mặt nạ lên ghế dựa nói, đương nhiên là chuyện anh được cử tới sở nghiên cứu đại học C! Chuyện quan trọng như vậy mà anh không nói cho em. Anh đi đại học C thì sẽ ở tại thành phố A, lúc đó chúng ta sẽ bị chia xa một năm, không đúng, có lẽ là vài năm, chuyện lớn như vậy mà anh lại gạt em!

Tôi vốn muốn bình tĩnh nói chuyện với hắn, không hiểu tại sao vừa bắt đầu liền tức giận. Tôi không biết đây rốt cuộc là giận việc hắn gạt tôi hay là vì chuyện sắp bị tách ra tôi nghĩ tới sáng nay khiến lòng tôi bất an và sợ hãi.

Mới chia lìa ba ngày ngắn ngủi đã cảm thấy tệ như vậy, thời gian dài như vậy làm sao tôi chịu được?

Tôi tiếp tục nói, nếu tách ra ở riêng chắc chắn anh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, xung quanh chắc chắn sẽ vây đầy mấy chị mấy em áo trắng. Trên TV, tạp chí có rất nhiều câu chuyện kiểu này, hai người ân ái cỡ nào cũng không chống lại nổi sự cách trở thời gian và không gian. Không được, nếu không em bỏ học để đi với anh? Hay là anh đừng đi nữa? Không được, đàn ông phải có tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu trên con đường lập nghiệp của mình, sao em lại ngăn cản anh được. “Đừng lo cho em, anh yên tâm mà đi đi!” em biết em nên nói như vậy mới đúng nhưng sao em không lo lắng được, thời gian dài như vậy, khoảng cách xa như vậy. Nhưng mà, nên làm gì bây giờ, hay là chịu đựng một năm sau đó đi thành phố A với anh?

Khả năng logic của tôi không mạnh lắm, nói tới khúc sau đã vô cùng hỗn loạn, từ nói chuyện với hắn biến thành lầm bầm lầu bầu.

Tần Khoa nắm tay tôi, đánh gãy sự tự quyết định của tôi.

Hắn gõ đầu tôi ánh mắt mang ý cười nói, sợ thì chỉ sợ em suy nghĩ lung tung như thế này thôi.

Tôi bĩu môi nhìn hắn, hắn nói tiếp, anh không nói với em chuyện được đề cử đi sở nghiên cứu đại học C là vì anh không đồng ý.

Cặp môi đang bĩu của tôi há hốc ra, không, không đồng ý?

Hắn gật đầu, ừ, mấy chị em của em không nhận được tin mới nhất sao?

Không đồng ý sao, tôi nghi ngờ nhìn hắn, anh điên rồi hả? Cơ hội như vậy mà không đồng ý?

Lúc này ngay cả khóe miệng hắn cũng có ý cười, hắn ngồi xuống cạnh tôi nói, sở nghiên cứu anh chọn không phải của đại học C mà là của đại học A.

Tôi ngơ ngác hỏi, nhưng mà không phải sở nghiên cứu của đại học C là tốt nhất sao? Hơn nữa không phải lý tưởng của anh là đại học C sao?

Hắn ngẩng đầu nói, ừm, hơi khát.

Tôi lập tức chạy vào bếp rót nước cho hắn.

Hắn cười nhận lấy ly nước uống một ngụm, hơi nheo mắt nói, đại học C là giấc mơ khi anh mới làm nghiên cứu sinh, nhưng bây giờ có em, tương lai là chuyện chung của hai đứa mình, vì vậy quyết định vấn đề không thể chỉ nghĩ dưới góc độ của anh được. Đại học C tất nhiên là tốt, nhưng nếu chọn trường đó, như em nói, hai chúng ta sẽ ở riêng ít nhất một năm. Chưa tính tới chuyện em muốn ở lại trường giảng dạy, như vậy chúng ta phải ở riêng trong một thời gian dài, hoàn toàn không được. Cho dù em hi sinh tới thành phố A với anh thì giữa lúc đó cũng cách một năm. Một năm quá dài, hai thành phố lại cách nhau quá xa, những yếu tố bất ngờ trong thời gian đó sẽ xuất hiện rất nhiều. Vì vậy nếu phải chịu sự mạo hiểm như vậy thì không bằng chọn đại học M. Mặc dù sở nghiên cứu đại học M không đứng hàng đầu như đại học C nhưng vị trí trong cả nước cũng không tồi, điều quan trọng hơn là sở nghiên cứu đại học M nằm trong thành phố này.

Tôi cúi đầu vọc vọc ngón tay, nhỏ giọng nói, em có tính là cản đường anh không?

Hắn búng trán tôi cười nói, đã nói là em nghĩ lung tung rồi mà. Loại chuyện “Không cần giang sơn chỉ cần nữ nhân” anh sẽ không làm, vì vậy em đừng nghĩ lung tung cũng đừng lo lắng. Vì với ngành của anh mà nói chỉ cần có tài thì ở đâu cũng vậy.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng xem như buông xuống.

Nhưng mà, tôi nhắc nhở hắn, câu ngạn ngữ kia anh nói sai rồi, phải là “Không cần giang sơn chỉ cần mĩ nhân” mới đúng.

Hắn lại cười vô cùng kì quái, mĩ nhân hả?

Nè, giọng điệu này của anh là có ý gì?

Nhưng mà quên đi, tôi dựa vào vai hắn mỉm cười nghĩ.

“Bựt – bựt”, trong không khí vang lên tiếng động như vậy.

Tôi nói, Tần thiếu gia –

Hắn cười, ừm, đây là tiếng trái tim bị kích thích.

“Bựt – bựt”

Tôi nhíu mày, Tần thiếu gia –

Hắn cười, ừm, đây là tiếng thời gian trôi đi.

Tôi giãy đôi tay bị hắn trói lại sau lưng, gào lên, anh dám trợn mắt nói dối hả? Đây rõ ràng là tiếng anh cởi nút áo em!

Hắn áp sát lại gần tôi, mũi chạm mũi, nhẹ giọng nói, không phải, đó là tiếng máu sôi trào.

Trong phòng ngủ, tôi nằm trong lòng hắn, lúc sắp ngủ mơ màng nói, sau này nếu anh dám nói hối hận thì em sẽ thả đầy gián trong chăn anh.

Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe được hắn cười khẽ một tiếng, sau đó nói, đúng là anh sợ gián, nhưng em càng đáng sợ hơn nó.

Tôi nghĩ, đợi tới khi tôi tỉnh nhất định sẽ bóp cổ hắn.

“Gián thì đôi khi anh còn có biện pháp đối phó, đối với em thì anh không có biện pháp nào cả. Em mới là khắc tinh của anh.”

Ha ha, đây là câu cuối cùng tôi nghe được trước khi ngủ.

Đúng rồi, cái mặt nạ gián tôi tốn hết tâm tư mới mua được để dọa Tần Khoa mới nãy đã vô tình bị PP của tôi ngồi xẹp lép rồi, bây giờ đang rúc trong phòng khách phát ra ánh sáng bi ai.