Con người thật ra là động vật hệ thị giác, mặc dù miệng lúc nào cũng bô bô “Không đánh giá qua vẻ bề ngoài” nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sáng sủa, cử chỉ tao nhã thì người ta vẫn sẽ thiên vị nghĩ thầm, ừm, người này chắc là người tốt.

Trước khi tôi lên sân khấu, thầy Nghiêm chắc là một người hiền lành, tôi nghĩvậy.

Nghiêm Hoảng đứng giữa mọi người, thanh thản xem hết một lượt rồi tổng kết, về phần ca hát hầu hết mọi người đều không có vấn đề gì quá lớn, ngoại trừ.

Anh ta dừng lại liếc về phía chúng tôi một cái nói, một tổ cá biệt, một người cá biệt.

Có người liếc trộm, có người cười thầm.

Ừm, đây là cảm giác gì nhỉ?

Giống như con ốc sên đang chui trong chiếc vỏ tối om bỗng dưng bị người ta lấy mất chiếc vỏ đó, lại bị tàn nhẫn kéo ra dưới ánh mặt trời, mà người đó lại dùng một thấu kính lồi để úp lại nhốt con sên ở bên trong, còn bày đặt nói như thương hại, thấy chưa, tôi cho cậu lớp lưới bảo vệ rồi đó, không hề bị nắng chiếu nha.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, đúng là không nên đánh giá con người qua bề ngoài.

Trong toilet, Điền Lan nói với tôi, ui, nhanh ghê mày, chiều nay trôi qua cái vèo rồi.

Tôi rửa tay, vậy à? Sao tao thấy dài như một tháng vậy nhỉ?

Điền Lan nói, anh chàng tên Nghiêm Hoảng kia nói mày ác lắm đúng không?

Tôi tức giận, dòm văn minh là vậy mà miệng không hề khiêm tốn chút nào, những lời nói ra còn độc hơn H2S nữa.

Điền Lan cười, há há, Tần Khoa không cứu mày?

Tôi nói, buồn cười, liên quan gì tới hắn. Bây giờ tao hiểu rồi, hễ là mặt trắng nhỏ thì đều không tốt đẹp gì! Tao sẽ đưa câu này vào Gia huấn của nhà họ Giang, truyền cho hậu nhân của tao. Thôi, tao ra ngoài đợi mày, nhanh lên nha.

Tôi vừa lau tay vừa đi ra ngoài, vừa đi ra vừa ngẩng đầu, ặc…

Nghĩ lại, cùng cần chào hỏi một chút, tôi vừa định mỉm cười thì lại nghe thấy tiếng của Lục Phẩm xuất ra từ toilet nam đối diện, OK, OK, sức nén ở hạ bộ giảm xuống, đúng là thoải mái~~

Nghiêm Hoảng liếc nhìn tôi một cái, xoay người đi với Lục Phẩm.

Tôi nghe được Điền Lan ở trọng thì thầm, á, giấy đâu giấy đâu?

Đầu tôi đầy mồ hôi lạnh, nhẹ giọng hỏi, Điền Lan, mày nghe thấy tao nói gì không?

Điền Lan ở trong rống ra, hả, nghe, mày sao vậy?

Tôi cúi đầu dựa vào tường, xong rồi.

Hôm sau, tôi nói với Điền Lan, hôm nay tao thấy không ổn lắm, tao không muốn đi.

Điền Lan kiên quyết kéo tôi đi, đừng vậy đừng vậy đứng dậy nhanh đi, tao muốn thấy Lục Phẩm.

Tới nơi, mọi người đã bắt đầu tách ra luyện tập.

Tần Khoa và Cầu Cầu đang ngồi chơi cạnh bậc thềm, tôi vừa bước hai bước về phía hai người đó thì Trương Linh ngăn tôi lại.

Cô ta cười có chút áy nay, thật ngượng, Giang Văn à, cậu hát bài đó, ừm, còn kém chút nữa, vì vậy, ha ha, phải chỉ lại một chút.

Tôi nhìn người đứng sau lưng cô ta, nhất thời trong lòng bị một đám mây mù không rõ ở đâu chui ra bao phủ.

Dưới chân bỗng nhiên bị một nguồn lực đánh úp lại, tôi đỡ bàn giữ thăng bằng, nhìn xuống, là Cầu Cầu.

Tôi nhìn nó, chân chị rất thon, em cứ làm vậy miết thì sẽ bị gãy xương.

Cầu Cầu chỉ Tần Khoa ngửa đầu nhìn tôi, mẹ, bố muốn con nói với mẹ là phải cố lên, tuyệt đối tuyệt đối không được cản chân con và bố.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Khoa, hắn ngồi trên bậc thềm mỉm cười nhìn tôi.

Nghiêm Hoảng nhìn danh sách trên tay, ngẩng đầu, Giang Văn đúng không?

Tôi gật đầu, đúng vậy.

Anh ta cầm giấy viết gì đó, quay đầu bước đi, đi theo tôi.

Tôi đi theo sau anh ta, trong lòng không yên, có cần giải thích về những gì tôi nói hôm qua không, nhưng mà trông thái độ của anh ta thì có lẽ giải thích chỉ khiến tôi chết thảm hơn mà thôi.

Tới một góc không có ai, Nghiêm Hoảng đưa lời bài hát cho tôi, được rồi, bây giờ, cô hát bài này một lần cho tôi nghe xem nào.

Tôi cầm tờ giấy ghi lời bài hát nuốt nước miếng ực ực.

Tôi mở miệng, ba ba!

Anh ta ngắt lời, cao lên một chút.

Tôi lại mở miệng, ba ba!

Anh ta vẫn không thèm ngẩng đầu lên, cao lên nữa!

Tôi run run mở miệng lần nữa, ba ~ ba!

Anh ta rời mắt khỏi tờ giấy ghi lời bài hát, cao nữa.

Tôi rơi lệ, anh đang ăn hiếp tôi hả?

Anh ta nói, từ câu này, ba ba, bắt đầu.

Theo lời bắt nhịp của anh ta, tôi nơm nớp lo sợ hát xong một lần.

Anh ta đặt tời giấy ghi lời bài hát lên bàn, quay đầu nhìn tôi, cô nghĩ cô đang ghi âm nhạc chuông kinh dị à?

Tôi đau khổ lắc đầu, anh ta nói, cô đợi đây.

Nói xong, anh ta đi về phía sân khấu.

Từ nhỏ tới lớn, tôi sợ nhất chính là “Giáo viên”, hồi nhỏ thứ bố mẹ hay dọa tôi không phải là “Sói tới” mà là “Cô giáo tới”.

Mặc dù bây giờ, mặc dù sắp thành giáo viên, mặc dù không sợ như hồi nhỏ nữa nhưng trong lòng tôi vẫn tự động sinh ra sự sợ hãi.

Mà anh chàng Nghiêm Hoảng này lại có khả năng không tức giận nhưng vẫn có uy, lại còn mang mác “Thầy”, hơn nữa tôi còn đắc tội anh ta, đứng trước mặt anh ta tôi dường như trở lại cảnh thời học Tiểu học run rẩy đứng trước mặt cô giáo chịu phạt.

Tôi nhìn bóng dáng rời đi của anh ta, cảm thấy thật bất lực, chẳng lẽ anh ta đi lấy thước kẻ.

Chỉ chốc lát sau, anh ta trở lại, không mang theo thước kẻ nhưng trên mũi lại có thêm một cặp kính mắt.

Kính mắt là vật thiết yếu của thư sinh, nhìn anh ta đeo kính, trong lòng tôi hiện lên bốn chữ, mặt người dạ thú.

Anh ta chậm rãi vén cổ tay áo lên tới khuỷu tay, cầm tờ giấy ghi lời bài hát nói, nếu ngũ âm của cô đã tệ tới mức này thì chỉ có thể như vậy thôi. Tôi hát một câu, cô bắt chước hát theo, hiểu không?

Tôi hỏi, bài này hát phân vai, như vậy có phải tôi chỉ cần luyện phần của mình, không cần luyện phần của những người khác đúng không?

Anh ta nhìn tôi, hợp xướng và đóng kịch có quy luật giống nhau, mặc dù lúc biểu diễn cô chỉ cần thực hiện phần của mình là được, nhưng nắm chắc chỉnh thể là điều vô cùng quan trọng, như vậy chẳng những phải hát tốt phần của bản thân thì cũng phải quen thuộc của người khác. Có vấn đề gì nữa không?

Tôi lắc đầu.

Anh ta tựa vào cạnh bàn bắt đầu hát, ba ba!

Tôi hát theo, ba ba!

Anh ta gật gật đầu, tiếp tục hát.

Hát xong đoạn đầu tiên, tiếp theo là đoạn thứ hai.

Anh ta hát, mẹ!

Tôi nghĩ thầm, há ~ cuối cùng cũng đến, mới nãy bắt tôi gọi anh mấy tiếng ba ba, rốt cuộc cũng tới lượt tôi.

Nghĩ như vậy, hơi mất tập trung, theo bản năng liền khoan khoái đạp lại, ơi!

Anh ta dừng lại, nhìn tôi qua tròng kính.

Kính mắt phản xạ lại ánh sáng khiến tôi hoảng hồn, vội vàng lắc đầu, không đúng không đúng, là – mẹ!

Anh ta duỗi tay ra, bây giờ cô hát lại đoạn một đi.

Đợi tới khi tôi hát xong, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi nói, giỏi ghê, chín câu thì năm câu cô hát sai.

Tôi nghệch ra, tôi lợi hại dữ vậy hả?

Anh ta nói, lại lần nữa.

Cứ như vậy, dạy tôi bắt chước rồi lại sửa lỗi sai cho tôi, anh ta lại dạy tôi bắt chước rồi lại sửa lỗi sai cho tôi, càng đánh càng thua, càng thua càng đánh.

Đợi tới hết buổi sáng, tôi cảm thấy mình đã trải qua hết tang thương của cuộc đời.

Anh ta đúng là cao thủ ngược đãi, toàn bộ quá trình căn bản không hề nổi giận, lại vẫn có thể tra tấn tôi tới mức thể xác và tinh thần mệt mỏi, hoàn toàn là bạo lực mềm.

Buổi trưa lúc ăn cơm, tôi vẫn đeo tai nghe nghe Cát tường tam bảo, Điền Lan nói, hóa ra mày thích bài hát này dữ.

Đúng vậy đúng vậy, sao mắt anh lại rưng rưng nước mắt vậy, vì tình yêu sâu đậm của anh với em.

_ Câu này nằm trong bài hát Anh yêu mảnh đất này.

Buổi chiều, vẫn trong góc phòng âm u đó.

Nghiêm Hoảng nhẹ nhàng ném giấy ghi lời bài hát lên bàn, tháo kính xuống xoa xoa mặt, bài hát này chỉ là lặp đi lặp lại cùng một giai điệu mà thôi, mà giai điệu ngắn ngủn này tôi đã dạy đi dạy lại cô mấy chục lần rồi mà cô vẫn có thể hát như vậy.

Anh ta lại đeo kính vào, đúng là nhân tài. Như vậy, hát lại từ đoạn một đi.

“Thầy Nghiêm như vậy có hơi quá không.”

Tần Khoa đi tới, Cầu Cầu bám trên đùi hắn, hắn nhìn Nghiêm Hoảng, cô ấy không phải ca sĩ chuyên nghiệp, có cần hà khắc như vậy sao?

Cứu công chúa ra khỏi miệng ma long, cho dù là ác ma cũng trở thành dũng sĩ.

Đối với sự xuất hiện lúc này của Tần Khoa, tôi phát sinh tâm lý tương tự với hội chứng Stockholm.

Tôi đứng cạnh Tần Khoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những gì hắn nói.

Nghiêm Hoảng liếc nhìn hai chúng tôi một cái, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Tần Khoa, tôi hà khắc lắm à? Là đạo diễn buổi tiệc, phải cải thiện những lỗ hổng trong khâu biểu diễn, phải có yêu cầu với diễn viên chứ nhỉ.

Tần Khoa chỉ chỉ tôi nói, tố chất biểu diễn của người này vốn thất, lúc hát hay nhất cũng không hay hơn bây giờ. Bây giờ đối với cô ấy mà nói đã là trình độ tốt nhất rồi, nếu yêu cầu cô ấy nhiều hơn thì khó tránh khỏi việc ép buộc làm khó cô ấy. Thầy Nghiêm có lẽ cũng không tất yếu yêu cầu cô ấy như yêu cầu học sinh của thầy. Với tiêu chuẩn hiện tại của cô ấy thì đã đủ cho bữa tiệc rồi, nếu còn chưa đủ thì tôi sẽ sửa lại.

Nghiêm Hoảng lại cười cười, được, nếu như vậy thì tôi chờ mong biểu hiện tốt của các bạn.

Anh ta mỉm cười gật gật đầu với chúng tôi rồi tránh đi.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Tần Khoa quay mặt qua nhìn tôi giọng lạnh như băng, em chỉ được vậy thôi à? Bình thường với anh không phải rất gan dạ sao? Sao với người khác lại vậy?

Nói xong hắn kéo lấy Cầu Cầu đang đứng bên chân lên, xoay người bỏ đi.

Kể từ khi chia tay với hắn, lúc nào gặp tôi mặt Tần Khoa cũng cười vô cùng ân cần, lâu rồi chưa thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng hơi buồn bã.

Chẳng qua, anh có lập trường gì mà mặt nặng mày nhẹ với tôi.

Buổi tiệc vẫn cử hành đúng hạn, vẫn phải luyện hát như cũ thôi.

Lần tiếp theo tôi tìm Tần Khoa thì hắn lại trở lại bộ dạng mỉm cười hòa ái, trong lòng tôi nổi da gà, đúng là vua biến diện.

Hai ngày trước buổi tiệc, bắt đầu diễn tập có hiệu ứng âm thanh và ánh sáng.

Hát thử một lần xong, tôi cảm thấy khá được.

Sau khi xuống sân khấu một người phụ trách buổi tiệc nói với chúng tôi, hát không không có động tác gì thì không ổn lắm.

Vì vậy người phụ trách này dạy cho chúng tôi vài động tác, vài động tác như xoay tròn, vẫy vẫy tay còn chấp nhận được, điều tôi không thể hiểu được chính là động tác kết thúc.

Anh ta nói, khi kết thúc hai người quì một chân, hai tay đặt bên má, làm như bông hoa vậy.

Anh ta nghĩ đây là nhà trẻ sao, Cầu Cầu thì dễ, hai người hơn hai mươi tuổi làm động tác này không sợ khán giả thấy hết hồn à?

Tôi đưa ra ý kiến với người phụ trách, nhưng thái độ của anh ta lại vô cùng cứng rắn nói, cần hiệu quả như vậy, mời hai bạn phối hợp. Em bé ở giữa là nụ hoa, hai người ở hai bên làm hai bông hoa, hợp thành một đóa.

Quan điểm thẩm mỹ kiểu gì vậy!

Một ngày trước Tết Dương Lịch, rốt cuộc cũng tới thời khắc thu hoạch thành quả.

Lúc thay đồ trong toilet, tôi lại suýt nữa chịu không nổi.

Tôi hỏi Trương Linh, không phải nói là bác của La Cầm Cầm cung cấp trang phục sao.

Trương Linh chỉa chỉa Điền Lan, áo cưới dành cho tiểu phẩm “Công chúa Bạch Tuyết và Romeo”, tổ của cậu mặc đồ dân tộc mà.

Điều thứ hai trong Gia huấn của nhà họ Giang: người có động cơ không thuần khiết sẽ bị trời phạt.

Đứng trong cánh gà, tiết mục tiếp theo là của chúng tôi.

Tôi liếc sơ qua khán đài, đen tuyền, đầy nhóc.

Tần Khoa hỏi, run không?

Tôi liếc xéo, không.

Không run, chỉ có điều chân hơi run thôi.

“Tiếp theo tiết mục dành cho mọi người là – Cát tường tam bảo.” người dẫn chương trình đi vào, giai điệu hoạt bát của bài hát vang lên.

Tôi cứng ngắc bước ra sân khấu.

Bài hát đã bắt đầu, đèn đỏ đèn vàng trên sân khấu chiếu vào mắt tôi, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, không khí trở nên vừa nóng vừa loãng.

Tần Khoa đột nhiên cầm tay tôi, trong kịch bản không hề có động tác này.

Tôi nhìn về phía hắn, hắn quay mặt xuống khán giả hát, nhưng vẫn nắm tay tôi rất chặt.

Đoạn thứ hai là phần tôi và Cầu Cầu hát đối.

Tôi bị Tần Khoa cầm tay, bình an hát xong phần này.

Hát xong, cảm giác tốt hơn nhiều.

Hát xong đoạn ba, chúng tôi tách hai bên ném kẹo xuống cho khán giả. Đây xem như là một chút quà nho nhỏ cho khán giả, không khí trong hội trường nóng hơn.

Ném ném, nhìn lại người ngồi hàng đầu, không phải là mặt người dạ thú đeo kính sao.

Tôi ném vài viên kẹo qua.

Tôi thề, tôi thật sự không cố ý, cho dù trong tiềm thức có ý định này nhưng tôi tuyệt đối không cố ý.

Mấy viên kẹo đó từ không trung trút xuống đầu Nghiêm Hoảng hệt như Thiên Nữ tung hoa vậy, có một viên kẹo xốp còn ngoan cố kẹp trên gọng kính của anh ta.

Không ai chú ý tới chi tiết này, mọi người đều đang cướp kẹo.

Nghiêm Hoảng chậm rãi tháo kính xuống, cầm lấy viên kẹo xốp kia, xoay xoay trên đầu ngón tay, nhanh nhẹn ném lên bàn, sau đó tựa lên ghế nhìn tôi.

Tôi cứng ngắc rút tay lại trở về sân khấu.

Ca khúc vẫn đang tiếp tục, anh ta vẫn đang nhìn tôi.

Tôi khẩn trương quên lời, kết quả đoạn đó cho dù Cầu Cầu hát gì tôi đều đáp lại là “Đợi mùa hè tới”, mày mà sự chú ý của khán giả vẫn còn trên mấy viên kẹo nên không có ai để ý.

Thật vất vả đợi tới khi hát xong, rốt cuộc cũng tới động tác kết thúc ngu ngốc kia.

Tôi nửa quỳ cạnh Cầu Cầu, vươn tay phải đặt bên mặt trông như bông hoa đang nở rộ.

Nhạc ngừng hẳn, tôi vừa chuẩn bị rút tay lại –

Khán giả dưới đài lại bắt đầu sôi trào, vì nam diễn viên trên sân khấu bỗng dưng đặt môi mình lên má trái nữ diễn viên.

A, cảm giác mềm mềm ươn ướt này là gì vậy?

Tần Khoa ơi là Tần Khoa, thì ra mục đích cuối cùng của anh là đây sao?

Bàn tay vẫn còn làm động tác bông hoa của tôi đột nhiên dữ tợn nắm chặt lại, chém về phía Tần Khoa.

Điều thứ ba trong Gia huấn nhà họ Giang: khi có người xâm phạm má trái của mình, thì phải dùng tay phải tát người đó.