Xin Anh Hãy Cười Đi!

Chương 3: Nam thần rất kén ăn “A Băng, có phải cậu không thích tôi không?”

Bận rộn cả ngày, Sa Vũ chỉ ở trong phòng bếp lau rửa một đống bát đũa, chờ đến lúc hắn đi ra, người trong quán rượu đã vãn bớt. Nhìn ánh tà dương bên ngoài vừa buông xuống, Sa Vũ đi tới trước mặt thanh niên, thấy trên bàn bày hai món ăn một món canh —— đây là đầu bếp trước khi đi đặc biệt làm cho, vô cùng tự giác xới cơm ngồi xuống đối diện với anh.

Thiệu Băng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, người đàn ông ngồi đối diện vội vàng trưng lên nụ cười ngây ngô.

Đột nhiên anh nhíu mày, bát đũa trong tay cũng đặt xuống, ánh mắt không vui nhìn chỗ ngồi của Sa Vũ.

Sa Vũ nghĩ vì mình ngồi đối diện nên làm anh mất hứng, cười gượng dịch sang bên cạnh, tận lực thu nhỏ mình lại để người ta không nhìn thấy. Có điều không nói đến một gã to con một mét chín làm vậy có tác dụng hay không, nhưng lúc hắn di chuyện thì cánh tay sượt qua một vật lông xù.

“Đây là…” Một con mèo màu đen, đôi mắt màu cam đang ngổi xổm bên tay hắn, chính là con mèo tắm nắng trên nóc nhà kia, có điều…Sa Vũ đột nhiên không xác định được đây có phải là mèo hay không, lỗ tai so với mèo thì tròn hơn một chút, hình thể lớn hơn, một thân da lông bóng loáng tỏa sáng.

Nó chỉ nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn hắn, lại làm cho Sa Vũ có cảm giác đối diện với mình không phải là một con mèo bình thường mà là vua của bách thú.

Đang lúc Sa Vũ muốn xoa đầu con mèo kia, lại nghe thấy giọng nói thanh niên ẩn chứa sự tức giận, “Trở lại!”

Mèo đen không thèm để ý giơ móng vuốt lên liếm. Sa Vũ liếc trộm một cái, phát hiện đệm thịt dưới vuốt mèo màu hồng nhạt còn điểm xuyết mấy chấm đen hình tim, nhất thời bị manh đến tâm can đều run rẩy.

Mèo đen trông thì cao lãnh, nhưng cái đuôi phía sau thi thoảng lại sượt qua mu bàn tay Sa Vũ, làm cho hắn càng thêm rục rịch. Chỉ là vướng cái có thanh niên ngồi đây, không dám tùy tiện chạm vào mèo của anh.

Thiệu Băng nhìn chằm chằm con mèo đen kia, dường như có chút tức giận, chỉ có điều rất nhanh đã che giấu. Anh hừ lạnh một tiếng, bưng bát cơm vẫn còn hơn phân nửa đứng dậy.

Bất thình lình bị người nắm lấy cổ tay, anh lạnh lùng nhìn sang, đối phương rụt cổ lại, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Cậu ăn ít vậy đến tối sẽ đói đấy…Cái kia…chí ít cũng phải ăn hết bát cơm chứ”

Thiệu Băng không lên tiếng mà nhìn Sa Vũ, trong lòng khó được mà thấy mờ mịt. Người này khi còn bé đã gặp mấy lần, sự kiện lúc đó cũng chẳng phải gì quá ghê gớm, vậy mà anh vẫn có thể nhớ sau nhiều năm như vậy. Mỗi lần nhìn hắn, đều là bộ dáng như cún con nhìn thấy chủ nhân của mình vậy, làm người ta cảm thấy buồn cười.

Thiệu Băng mặc dù không có ác cảm với hắn, nhưng nói tới hảo cảm, vậy thì cũng không nhiều.

Dù sao đây cũng là kẻ đầu tiên dám cười nhạo hàm răng của anh mà! Thiệu Băng cảm thấy mình có thể ghi thù đến mấy chục năm lận!

Thiệu Băng rút tay về, liếc nhìn cơm nước trên bàn, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Sa Vũ nhìn bóng lưng anh, vừa lo lắng vừa phiền não.

“Lẽ nào điều Lily nói là sự thật? Cậu ấy không cần phải ăn? Sao có thể có chuyện đó được, cho dù là Sentinel cũng chịu không nổi, thân thể cậu ấy còn không cường tráng bằng Guide bình thường kìa! Thế nhưng từ sáng đến giờ cậu ấy đúng là chưa ăn gì cả, giờ cũng ăn ít như vậy…”

Tuy rằng Thiệu Băng không thừa nhận, thế nhưng Sa Vũ đã sớm coi anh chính là tiểu Guide mình thích nhiều năm kia. Dùng lời của hắn chính là, nếu ngay cả người mình yêu còn không nhận ra thì làm sao dám nói yêu chứ.

Sau khi đã lãng phí phân nửa vào bữa cơm tối, Thiệu Băng liền đi ra cửa sau. Buổi tối mùa hè đến chậm, hiện tại ra ngoài vẫn có thể nhìn thấy ánh tà dương nhuộm chân trời thành màu đỏ rực.

Sa Vũ lặng lẽ đi theo sau anh, hắn cho là anh không phát hiện, trên thực tế, Thiệu băng lại biết rõ. Guide tố (1) sẽ phản ứng lại tất cả mọi thứ xung quanh cho anh, cho dù Sa Vũ có trốn tốt đi nữa cũng vô dụng, Thiệu Băng cũng chẳng cần dùng mắt để nhìn.

Cũng buổi tối hôm ấy, khi đi qua mấy con ngõ nhỏ, Thiệu Băng đã gặp Sa Vũ trên con đường này. Đây là con đường anh thường đi, mà Thiệu Băng thì không phải người thích thay đổi, cho dù nơi này có mấy vị khách không mời mà đến.

Bởi vì Guide khan hiếm, không phải Sentinel nào cũng may mắn có được Guide phù hợp với mình. Đại đa số Sentinel định kì phải vào trong tháp tiếp nhận sự sắp xếp để Guide khai thông, mà Sentinel bên ngoài đều sẽ mang theo một vòng Guide, trong trường hợp bọn họ mất kiểm soát sẽ phóng thích một loại Guide tố mô phỏng, dùng để xoa dịu Sentinel mất kiểm soát.

Nhưng vậy thì còn xa mới đủ, vì lẽ đó Sentinel thường hai người một tổ. Khi phát hiện đồng bạn có dấu hiệu mất kiểm soát, Sentinel còn lại có trách nhiệm làm cho người kia mất khả năng tấn công, sau đó mang về tháp tiếp nhận thẩm tra.

Chỉ có tổ hợp đứng đầu mới được bố trí một Guide. Đương nhiên nếu như Guide kết hợp với một Sentinel trong đó, Sentinel còn lại sẽ tự động rút khỏi, sức chiến đấu so với tổ hợp ba người càng mạnh mẽ hơn, đó là điểm mà bất kì Sentinel hay Guide chưa kết hợp đều không thể sánh bằng. Như vậy tổ hợp mới này sẽ trở thành vũ khí mạnh nhất của tháp.

Thiệu Băng phát hiện một tổ hợp hai Sentinel cộng một Guide. Hai tên Sentinel núp trong bóng tối, trên tay đều đeo vòng Guide, mà tên Guide kia thì vô cùng tự tin xuất hiện ở đầu ngõ, nhìn thấy Thiệu Băng đi qua thì nhíu mày, bước một bước đi tới chắn trước mặt anh.

“Anh trai, cho hỏi tí” Guide nam tính vô cùng ít ỏi, đại đa số tính cách Guide khá ôn hòa, ngang ngược ngông cuồng như tên này đúng là hiếm thấy, “Anh có thấy một người đàn ông bị thương ở bụng xuất hiện quanh đây không? Tối hôm qua…thời gian muộn hơn bây giờ, à, hắn ta cao tầm này”

Khoa tay múa chân trên đỉnh đầu Thiệu Băng tầm 10cm, Guide nhếch môi nở nụ cười, bời vì gã phát hiện mình cao hơn Thiệu Băng một chút, điều này làm cho lòng hư vinh của gã được thỏa mãn cực độ.

Thiệu Băng nhàn nhạt nhìn gã, nói: “Chưa thấy bao giờ, tôi đi được rồi chứ?”

“Ớ…có thể…Không thể, tôi còn chưa hỏi xong đâu!” Guide sờ cằm, cười đến híp cả mắt: “Nhà anh ở đâu? Tên gì? Chiều cao cân nặng, có người nhà không?”

“Đệt! Tên này tra hộ khẩu hay là kết thân vậy hả! Hỏi nhiều thế để làm gì?!” Sa Vũ không dám tới gần đó, chỉ có thể núp ở phía xa xa, nhưng thính lực vượt xa người thường có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên kia. Ngay khi Sa Vũ thấy cái tên Guide kia khoát tay lên vai Thiệu Băng, suýt nữa muốn nổi điên, thì bên tai lại truyền đến thanh âm lạnh lẽo.

“Muốn biết đáp án, thì phải nói của mình trước đã. Nếu không có…Sao tôi lại phải trả lời cậu?” Thiệu Băng nhấc chân đi, làm cho tên Guide đang đem cả trọng lượng thân thể dựa trên người anh suýt nữa ngã nhào xuống đất. Có điều Thiệu Băng sẽ để ý đến vấn đề này sao?

“Chà chà, có cá tính” Nhìn bóng lưng Thiệu Băng xa dần, tên Guide này vỗ tay một cái, vẻ mặt lại vô cùng vui sướng. Sa Vũ tuy rằng muốn xử lí gã, nhưng giờ không có cơ hội, không thể làm gì khác là vòng qua đầu ngõ, từ một con đường khác đuổi theo Thiệu Băng.

“Lăng Dương, người vừa rồi có vấn đề gì sao?” Một tên Sentinel lớn lên như cục than đen xuất hiện đằng sau Lăng Dương.

Lăng Dương lườm một cái, lẩm bẩm: “Lớn lên đen như vậy buổi tối đừng có ra ngoài dọa người ta có được không?”

“Người kia không có vấn đề gì, tôi thấy mặt mũi hắn so với mấy người còn đẹp hơn, muốn quyến rũ một cái ấy mà. Không hiểu sao lại phái cho mình hai cái tên xấu muốn chết, hừ, không tìm ai đẹp để dưỡng mắt, mắt cũng muốn mù luôn rồi!” Thấy Sentinel kia nhẫn nhịn không tức giận, Lăng Dương kinh thường hừ một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, trước đó không lâu đã truyền tin cho lão đại, nói Sa Vũ rất có thể là do tháp cố ý an bài tới để thăm dò.

Nếu lão đại biết Sa Vũ có vấn đề, sao còn cứu hắn?

Lẽ nào thật sự giống như lời đồn, lão đại đối xử khác biệt với Sa Vũ?

Thiệu Băng đi trên đường, bên chân là con mèo đen kia. Lúc mèo đen quay đầu ngồi xổm dưới đất, Thiệu Băng quay đầu về phía Sa Vũ đang trốn trong góc, nói: “Đi ra đi, anh định đi theo đến bao giờ hả?”

“Ha ha, tiện đường tiện đường thôi” Sa Vũ cười gượng đứng dậy. Cách một đống đồ vật linh tinh, hắn nhìn gương mặt lạnh lẽo của Thiệu Băng, mũi đau xót chợt thốt lên: “A Băng, có phải cậu không thích tôi không?”

“…Tôi lúc nào thì thích anh?” Thiệu Băng cắn răng nói.

“Vậy là cậu thừa nhận mình là A Băng rồi!” Sa Vũ nhảy cẫng lên, không cẩn thận đụng phải nóc nhà thấp bé. Hắn bưng trán cười đến xán lạn với Thiệu Băng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới nắm chặt lấy tay anh, “Tôi biết cậu là A Băng của tôi, cho dù mặt mũi không giống, cho dù cậu phủ nhận, thế nhưng tôi vẫn nhận ra được!”

“Meo~”

“Xem, nó phụ họa theo tôi kìa!” Sa Vũ chỉ vào mèo đen trên đất, khoe khang nói.

Có điều khoe khoang quá sẽ không có kết quả tốt, đặc biệt là khoe khoang trước mặt Thiệu Băng, anh cười lạnh với Sa Vũ, nói: “Tôi nhớ thể tinh thần của anh là chim ruồi (2), có thể thả ra ngoài cho tôi xem được không?” Lời này xem như đã ngầm thừa nhận thân phận mình, Sa Vũ trong lòng xúc động, tốt đẹp đến độ muốn tỏa ra bong bóng luôn rồi.

Thanh âm Thiệu Băng với khí chất của anh hoàn toàn trái ngược. Khí chất anh lạnh lẽo mà giọng nói lại ôn hòa, cho dù trong thanh âm không có tình cảm gì, cũng cảm thấy liêu nhân.

Nghe thanh âm đó, Sa Vũ như người mất hồn, không động não đã làm theo lời anh nói, căn bản không cần Thiệu Băng dùng Guide tố ảnh hưởng thế giới tinh thần của hắn.

“Được” Sa Vũ sau khi bị thương thể tinh thần vẫn trốn bên trong quang cảnh tinh thần của hắn để tĩnh dưỡng. Lần này bị cưỡng chế gọi ra, chim ruồi nhỏ tức giận mổ lên đầu hắn, kêu to mấy tiếng như chào hỏi Thiệu Băng liền trở về, không cho chủ nhân nó chút thể diện nào, làm cho tâm tình Thiệu Băng vô cùng vui vẻ, sự tức giận cũng tiêu tan không ít, vốn định dạy dỗ hắn, cũng bỏ qua luôn.

Thiệu Băng đi tới cửa tiệm hay tới mua bánh mì hot dog. Lúc ăn thấy Sa Vũ ngồi đối diện dùng vẻ mặt kinh dị nhìn anh, chỉ cần nghĩ tới tên ngốc này lại đi tin cái chuyện cười của Lily rằng anh không cần ăn mà vẫn sống được, anh liền cảm thấy tên này mấy năm này vẫn còn giữ được mạng nhỏ của mình, coi như có vận may nghịch thiên.

Kì thực anh chỉ là…

“Cậu kén ăn!”

Nhìn người đàn ông trước mặt vẻ mặt lên án, Thiệu Băng bĩu môi, vô tình nói: “Mắc mớ gì đến anh?”

“Đương nhiên là liên quan tới tôi, tôi thích cậu mà!” Sa Vũ nói đến là đương nhiên.

“…” Thiệu Băng sửng sốt một hồi, bởi vì anh nghe thấy trong giọng nói Sa Vũ có sự run rẩy, đối phương cũng không tùy tiện như bên ngoài.

Nhìn sâu vào Sa Vũ, Thiệu Băng hết sức chuyên chú giải quyết cái bánh mì hot dog trong tay, làm bộ không thấy người đàn ông như trút được gánh nặng lại có biểu tình thất vọng.

Sau khi ăn no Thiệu Băng mang Sa Vũ đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay. Từ hôm đó, Sa Vũ vẫn mặc quần áo của anh, quần áo nhỏ một cỡ căng chặt bó sát lấy người Sa Vũ, phác họa ra hình dáng cơ bắp hắn, so với không mặc còn làm người ta đỏ mặt hơn.

Cũng chỉ có tên thần kinh thô này là không phát hiện được ánh mắt mọi người nhìn hắn đều hơi né tránh, đương nhiên là ngoại trừ mấy ngự tỷ (3) lớn mật.

Trên người Sa Vũ giờ không có đồng nào, lúc thanh toán nhìn Thiệu Băng trả tiền, mặt mũi đỏ bừng cả lên. Những thứ đó phần lớn là hắn dùng, lại để Thiệu Băng phải trả tiền, Sa Vũ có cảm giác giống như vất vả lắm mới có thể cùng một chỗ với nam thần, lại thả rắm ngay trước mặt anh. Phải biết là giấc mơ từ nhỏ của hắn là dành dụm thật nhiều tiền, sau đó cho Thiệu Băng xài xài xài đó!

Giờ lại để Thiệu Băng mua đồ cho hắn, Sa Vũ sợ đến mặt mày tái mét luôn rồi.

Chú thích:

(1) Tố là chất, nguyên chất gọi là nguyên tố, bản tính người gọi là tình tố, tương tự ở đây là Guide tố

(2) Chim ruồi