Gạt bỏ mọi lời xầm xì bàn tán gây náo loạn bên tai, Tư Mã Vương xạ mắt nhìn chằm chằm Đoàn Mẫn Chung:
- Chuyện xảy ra như thế nào? Đoàn thế điệt vì sao chạm mặt môn nhân Đông Hải Môn, sau đó còn biết rõ Xích Long Châu là lễ vật do Đông Hải Môn mang đến mừng cho Lưu gia? Lưu Khánh Hà vẫn trầm tịnh như núi Thái: - Phải đó! Đoàn Cốc Chủ cần phải có đủ chứng cớ, chứng minh Xích Long Châu là vật được Đông Hải Môn mang đến mừng cho Lưu mỗ. Và Đoàn Cốc Chủ đừng quên rằng giữa Lưu mỗ và Đông Hải Môn cho đến nay vẫn xem nhau là kẻ thù bất cộng đái thiên, đâu lẽ nào Đông Hải Môn lại quá đại lượng, sai thuộc hạ mang lễ mừng cho Lưu mỗ ? Đoàn Mẫn Chung mỉm cười: - Kẻ chết thì đã chết rồi, dù tại hạ có kể lại minh bạch sự việc đi chăng nữa, chỉ e Lưu đại hiệp lại cho đó là lời khẩu thuyết vô bằng, tự bịa đặt câu chuyện hòng làm hoen ố thanh danh về tài lẫn đức bấy lâu nay của Lưu đại hiệp. Vì thế, tại hạ chỉ có một lời duy nhất thôi, dù chỉ là nghi vấn nhưng vẫn có thể giải thích tất cả. Lưu Khánh Hà thở ra nhè nhẹ: - Nghi vấn như thế nào ? Đoàn Mẫn Chung bảo: - Đó là tại sao trong người của nhân vật này, lão bị bọn tại hạ lấy mạng chỉ cách nơi này chừng hai mươi dặm về phía Đông, lão có mang theo Xích Long Châu, một báu vật hãn thế đã từ lâu thất tung khỏi võ lâm Trung Nguyên. Lưu Khánh Hà cau mặt: - Chỉ cách Lưu gia hai mươi dặm ! Lại còn về phía Đông nữa ư ? Lão nhân họ Bằng vụt lên tiếng: - Từ Trung Nguyên Đệ Tam Phủ nếu đi mãi về phía Đông, chính là nơi toạ lạc của Đông Hải Môn. Rõ ràng Tam tiên lão nhi quả có ý tìm đến Đệ Tam Phủ Trung Nguyên rồi còn gì ? Gia Cát Đại Mỹ, Cung Chủ Bách Hoa Cung chợt thở dài: - Thật vô lý nếu bảo lão Tam trong Bát Tiên Đông Hải dám đơn thương độc mã mang trong mình một báu vật hãn thế, vượt ngàn dặm đến tận Lưu gia. Tư Mã Minh Chủ có lẽ cân nhắc thật kỹ chuyện tưởng chừng khó tin này. Tư Mã Vương gật gù: - Tư Mã mỗ cũng vừa nghĩ đến điểm kỳ quái này. Trừ phi Đông Hải Môn nghĩ hành sự của chúng là quá thần bí, sẽ không bị ai phát hiện nên mới tin tưởng sai lão Tam Tiên đơn độc tìm đến đây ! Đúng lúc này, mọi người cùng nghe ở phía ngoài gian đại sảnh bỗng có tiếng kêu thất thanh: - Chuyện gì thế này? Sao có người đưa cả một cỗ áo quan đến đây? Thật nhanh, Lưu Ngọc Bội bật tung người phi thân ra ngoài. Vút ! Sau đó là tiếng hô hoán vừa sững sờ, vừa phẫn nộ của chính Lưu Ngọc Bội vang vào: - Bọn Đông Hải Môn thật to gan, dám dùng thủ đoạn này định uy hiếp Trung Nguyên Đệ Tam Phủ chắc? Hừ ! Tiếp đó là một tiếng chấn kình. Ầm ! Thất kinh, Lưu Khánh Hà lao vọt ra đủ làm cho mọi người cùng lao theo. Vút ! Vút ! Vút !... Và Lưu Khánh Hà kịp hô hoán khi phát hiện Lưu Ngọc Bội sắp sửa giáng thêm kình thứ hai vào một thi thể không đầu, có lẽ vừa văng bật ra từ cổ áo quan hiện đã vỡ toang sau tiếng chấn kình lúc nãy ắt cũng do Lưu Ngọc Bội ra tay trong lúc phẫn nộ: - Không được hồ đồ, Bội nhi, mau dừng lại ! Đoàn Mẫn Chung cũng vừa lao đến nơi, vụt tái mặt quát hỏi: - Là thi thể cùa lão Tam Tiên? Tả hữu hộ pháp đâu? Bổn Cốc Chủ đã giao phó cho nhị vị việc an tang thi thể lão, cớ sao nó lại xuất hiện ở đây? Tả hộ pháp là nhân vật vẫn còn giữ Xích Long Châu trên tay vội đáp: - Bẩm Cốc Chủ, bọn thuộc hạ đã an tán lão chu tất. Sở dĩ thi thể lão tái hiện ở đây có lẽ cần xem xét lại nhận định của Gia Cát Cung Chủ và Tư Mã Minh Chủ, rằng Đông Hải Môn không chỉ có một mình lão Tam Tiên du nhập Trung Nguyên. Và vì thế từng động tĩnh của Ngọa Long Cốc chúng ta đã bị đồng bọn lão Tam Tiên giám sát. Câu đáp của nhân vật Tả hộ pháp Ngọa Long Cốc có phần nào làm cho quần hùng rung động. Và đột nhiên có người lên tiếng hỏi: - Nhưng tại sao Lưu tiểu thư vừa thoạt nhìn đã nhận ra cỗ áo quan đó là do Đông Hải Môn đưa đến? Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lưu Ngọc Bội và ai ai cũng nhìn thấy nàng đang lúng túng nhìn vào mảnh hoa tiên trên tay ! Lưu Khánh Hà vụt kêu: - Bội nhi ! Mau đưa vật đó cho ta ! Lưu Ngọc Bội bối rối nhìn thân phụ: - Phụ thân... ! Chuyện này... chuyện này là có thật sao? Lưu Khánh Hà dịch chân tiến về phía Lưu Ngọc Bội: - Là chuyện gì chứ Bội nhi ? Hãy đưa phụ thân nào. Lưu Khánh Hà nói như thế vì thấy Lưu Ngọc Bội vừa run rẩy, vừa tìm cách giấu cánh tay đang cầm mảnh hoa tiên ra phía sau. Đến giọng nói của Lưu Ngọc Bội cũng bắt đầu run rẩy: - Nào là... Xích Long Châu, nào là tuyệt học Bách Cầm thân pháp của Bách Cầm lão nhân..., thêm nữa là bí kiếp thượng thừa Niêm Hoa Chỉ đã thất tung của Thiếu Lâm phái. Tất cả... tất cả đều do Đông Hải Môn trao cho phụ thân? Chuyện này là thật ư, thật ư... Lưu Khánh Hà nóng nảy tung một thủ pháp nhẹ nhàng để chiếm đoạt mảnh hoa tiên đang do Lưu Ngọc Bội cố giấu. Và khi nhìn thoáng qua mảnh hoa tiên, Lưu Khánh Hà vừa cười vừa vò nát mảnh hoa tiên vào giữa hai tay: - Đúng là chuyện hoang đường! Đông Hải Môn có tư cách gì dám gọi Lưu Khánh Hà ta là bằng hữu? Chúng có tư cách gì dám đề quyết Bách Cầm lão nhân là do Lưu mỗ hãm hại để chiếm đoạt công phu? Đúng là một câu chuyện hoang đường. Ha... ha..., sẽ không một ai tin vào chuyện hoang đường như thế này. Ha... ha... Lưu Khánh Hà cười càng lúc càng lớn, như thể Lưu Khánh Hà chưa từng gặp chuyện nào đáng để cười như thế này. Đã thế, hành vi Lưu Khánh Hà chưa gì đã tùy tiện hủy bỏ mảnh hoa tiên ngay lập tức làm cho đa số nhân vật tỏ ra nghi kỵ ! Một tăng nhân chợt vận lực quát lên thật to: - Mong Lưu thí chủ, Lưu đại hiệp, giải thích cho rõ, có phải tuyệt kỹ Niêm Hoa Chỉ của bổn phái hiện do Lưu đại hiệp thu giữ? Tiếng quát tràn đầy nội lực của tăng nhân này làm cho không ít nhân vật võ lâm thay đổi hẳn sắc diện, đến nhịp hô hấp cũng phần nào trì trệ như những người bất ngờ bị hụt hơi. Và mọi người cùng hiểu đó là do vị tăng nhân đã thi triển công phu Sư Tử Hống vào tiếng quát. Nhưng tiếng quát này như không gây tác động gì cho Lưu Khánh Hà. Nếu không muốn nói Lưu Khánh Hà dường như đang cười lớn hơn khi phát hiện tăng nhân nọ cố tình quát hỏi: - Ha... ha...! Không lẽ trong chư vị lại có người tỏ ra tin vào những lời lẽ hoang đường này? Bí kiếp Niêm Hoa Chỉ? Ha... ha...! Bí kiếp Niêm Hoa Chỉ có gì lợi hại khiến Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà này động tâm? Chỉ toàn là chuyện hoang đường. Ha... ha...! Lưu Ngọc Bội không hiểu sao cứ lùi dần, như muốn tránh xa tiếng cười, tránh xa phụ thân. Nàng lắc đầu lẩm bẩm: - Hài nhi không thể tin, tuyệt đối không thể nào tin thân phụ lại là người có quan hệ mật thiết với bọn Đông Hải Môn ác độc. Hài nhi không tin... hài nhi không tin... Cách cười của Lưu Khánh Hà làm cho Tư Mã Vương lo ngại. Tư Mã Vương khẽ khàng chạm tay vào đầu vai Lưu Khánh Hà: - Lưu huynh sao lại... Vẫn tiếp tục cười, Lưu Khánh Hà quắt mắt nhìn Tư Mã Vương: - Minh chủ định làm gì Lưu mỗ? Hay đến Minh chủ cũng tin vào những lời lẽ hoang đường này? Nếu vậy, xin chớ trách Lưu mỗ phải thất lễ. Đỡ! Vù... Mọi diễn biến sau đó cứ thế tiếp tục và diễn ra theo chiều hướng tất yếu ngay sau một kình hoàn toàn thiếu hẳn tính kềm chế của Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, một trong Tam gia phái đứng đầu Trung Nguyên. Chiêu xuất thủ của Lưu Khánh Hà là quá bất ngờ đối với Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm, người có thâm tình trọng hậu và có thể nói là quá am hiểu Lưu Khánh Hà. Đó là lý do khiến Tư Mã Vương phải hứng chịu một kích, vừa bị chấn lùi vừa bị thổ huyết, cho thấy Tư Mã Vương mang thương thế không nhẹ. Kết quả này lẽ đương nhiên làm cho gần như hầu hết quần hùng đương diện bị khích nộ. Có tiếng Bàng lão nhân thét vang: - Lưu Khánh Hà quả nhiên đã bị Đông Hải Môn mua chuộc. Y cố sát Tư Mã Minh Chủ, đó chính là bằng chứng chẳng phải đã quá hiển nhiên rồi sao! Chúng ta còn chờ gì nữa mà còn chưa tiêu diệt y, trừ hại cho võ lâm! Tiếng thét của Bàng lão lập tức được đại đa số quần hùng đáp ứng, phụ họa theo: - Bàng chưởng môn nói rất đúng! Hãy tiêu diệt Lưu gia, trừ hại cho võ lâm! - Diệt Lưu gia, diệt Đông Hải Môn, tiêu trừ đại họa cho võ lâm! - Giết ! Giết hết những ai có liên quan đến Lưu gia ! - A di đà phật ! Để thu hồi bí kíp Niêm Hoa Chỉ, ngã phật từ bi, bần tăng Ngộ Nhân đành đại khai sát giới ! Đã có hiệu quả sau hành động gọi là nhất hô bá ứng, Bàng lão nhân cũng là nhân vật đầu tiên biến lời nói thành hiện thực. Bộ râu ba chòm của lão liền lất phất bay khi lão động thân lao vào Lưu Khánh Hà : - Kẻ ngụy quân tử, ngụy đại hiệp như ngươi bấy lâu nay cứ che mắt giang hồ thì đừng trách Bàng Khiêm ta không thể tha thứ cho ngươi. Đỡ ! Ào... Đã có một hai người phát chiêu thì liền ngay sau đó hầu như tất cả đều xông ùa vào Lưu Khánh Hà, tạo một cục diện đã náo loạn càng thêm hỗn loạn. Rõ nhất là tiếng gầm đầy phẫn hận của Cốc Chủ Ngọa Long Cốc Đoàn Mẫn Chung : - Mượn tay công đạo để ngấm ngầm hạ thủ tiên phụ, hạng khẩu phật tâm xà như lão Lưu hôm nay dù có chết trăm lần cũng chưa phải là đền hết tội ! Hãy nhận một chưởng Lưỡng Nghi của ta ! Ầm ! Bung ! Bung !... Trung Nguyên Đệ Tam Phủ vốn mở rộng cửa đón quần hùng đến chung vui cùng chủ nhân nhưng chỉ trong thoáng chốc niềm vui chưa được hưởng trọn đã biến thành thảm họa. Bao nhiêu gia nhân của Lưu gia vì cảm thấy không đủ sức chống trả lòng phẫn nộ của quần hùng đã bắt đầu tìm cách lẻn bỏ đi. Nhưng hành vi này của họ lập tức bị hai nhân vật tả hữu hộ pháp Ngọa Long Cốc do cố ý dõi nhìn nên đã sớm phát hiện. Tả hộ pháp liền thuận tay ném luôn Xích Long Châu vào một gia nhân của Lưu gia chỉ suýt nữa là đi khuất vào một cánh cửa nhỏ ở phía xa : - Ngươi định chạy đi đâu ? Định đưa tin cho Đông Hải Môn đến cứu viện à? Đâu dễ như thế. Đỡ! Vù... Xích Long Châu bay đi tạo thành một vệt đỏ dài và lấp loáng ánh hỏa quang, thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn của những nhân vật còn lại chưa có dịp động thủ hoặc xuất chiêu. Cũng cảm nhận có tiếng ám khí rít gió bám theo, gã gia nhân lập tức quay người lại, quật một kình vào ánh đỏ chính là Xích Long Châu đã đến khá gần : - Người của Lưu gia sao phải cầu viện bọn Đông Hải Môn vốn là kẻ tử thù của võ lâm Trung Nguyên. Thủ đoạn của Ngọa Long Cốc của bọn ngươi dù có lừa được mọi người nhưng đừng mong lừa được ta. Đỡ! Cùng với hành vi quật một kình vào Xích Long Châu của gã gia nhân, lúc này Lưu Ngọc Bội cũng tung chếch một chưởng vào Đoàn Mẫn Chung: - Các hạ không được ngậm máu phun người. Gia phụ không phải hạng người như các hạ nói. Đỡ chiêu ! Bung ! Bung ! Xích Long Châu bị gã gia nhân quật tung bổng lên cao, tạo thành một ánh cầu vồng màu đỏ tựa máu. Lão Bàng khiêm đến lúc này như mới nhìn thấy Xích Long Châu. Lão tung bắn người lên cao, đuổi theo như muốn chiếm đoạt Xích Long Châu, báu vật hãn thế! Vút ! Và lão cười sằng sặc khi phát hiện chỉ một sát na nữa thôi Xích Long Châu sẽ thuộc về lão: - Ha...ha... Đúng lúc này Du Bạch Trường, chưởng môn Không Động phái vụt kêu thoảng thốt: - Nhìn lão Lưu kìa, sao lão mặt đỏ tía tai như thể lão đang gặp phải cảnh chân khí nghịch hành ? Lưu Ngọc Bội sau một chiêu tạm thời ngăn cản được Đoàn Mẫn Chung, tiếng kêu của Du Bạch Trường làm cho nàng phải đưa mắt nhìn lại thân phụ. Và nàng cũng phải kêu kinh hoảng: - Thân phụ ! Chuyện gì đã xảy ra cho thân phụ ? Diện mạo của Lưu Khánh Hà quả nhiên cứ ửng đỏ một cách kỳ quái, khiến bất kỳ ai thoạt nhìn đều phải liên tưởng đến ánh đỏ được xuất phát từ Xích Long Châu. Và có lẽ chính Lưu Khánh Hà cũng nghĩ như vậy, lão chợt đưa tay chỉ vào Xích Long Châu đang sắp sửa lọt vào tay Bàng Khiêm: - Xích Long Châu. Bội nhi, hãy mau hủy... hủy Xích Long Châu... Lưu Ngọc Bội sững sờ: - Hủy Xích Long Châu ư, phụ thân? Xích Long Châu ngay khi còn trong gang tấc nữa là bị Bàng Khiêm chiếm đoạt, lão bỗng giật mình vì phát hiện có một dải lụa bất ngờ nhẹ nhàng len vào giữa bàn tay lão và Xích Long Châu. Cùng xuất hiện với dải lụa là tiếng cười lanh lảnh của một nữ nhân: - Xích Long Châu đâu phải vật để một mình phái Tuyết Sơn độc chiếm. Bàng chưởng môn xin chớ lấy làm phiền nếu bổn phái Côn Luân đành phải mượn tạm. Xem này ! Ha...ha... Cũng nhẹ nhàng như lúc xuất hiện, dải lụa sau khi quấn quanh Xích Long Châu thành một vài vòng nhỏ, bỗng nhẹ nhàng bay đi khiến bàn tay của lão Bàng Khiêm khi cố vươn ra chộp vào chỉ chộp phải khoảng không. Bàng Khiêm phẫn nộ: - Tôn Nghi Phụng chưởng môn thật quá đáng, có phải muốn cùng bổn phái Tuyết Sơn đối đầu? Nếu thật sự là thế, hãy đỡ một chưởng của lão phu Bàng Khiêm. Lão Bàng hạ người xuống, cuồng nộ quật vào Tôn Nghi Phụng, một nữ nhân đang chú tâm vào việc điều động một dải lụa thật linh hoạt để hoàn thành hành vi chiếm giữ Xích Long Châu. Vù... Động thái của Bàng Khiêm làm cho Tôn Nghi Phụng đang cười đắc ý bỗng chốc biến thành nụ cười lạnh. Tả thủ của Tôn Nghi Phụng liền sau đó chợt thoáng ra một tia kiếm quang với tiếng thét căm phẫn : - Chưởng của Bàng lão liệu có nhanh bằng chiêu kiếm Thiểm Điện của phái Côn Luân chăng? Đỡ ! Véo... Dùng tả thủ để thi triển kiếm chiêu, trong khi dải lụa ở hữu thủ vẫn thản nhiên thu dần Xích Long Châu về. Thân thủ của chưởng môn Côn Luân phái Tôn Nghi Phụng càng khiến lão Bàng Khiêm phẫn nộ. Lão nhấn thêm kình lực vào ngọn chưởng, hi vọng phá vỡ ý đồ chiếm đoạt Xích Long Châu của Tôn Nghi Phụng. Ào... Tình thế lúc này của Tôn Nghi Phụng là tiến thoái lưỡng nan. Vì hễ giữ Xích Long Châu thì khó lòng đương nổi một kình tận lực của lão Bàng, còn như lo đối phó với lão Bàng thì dải lụa trên tay hữu đâu thể giữ mãi báu vật hãn thế Xích Long Châu. Chợt Tôn Nghi Phụng buột miệng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, khi nghe một âm thanh kịp lúc vang lên: - Đã có ta đây rồi, chưởng môn sư muội hãy yên tâm đối phó với lão thất phu ! Kèm theo câu nói đó là một bong nhân ảnh lao vút lên không, ung dung sớt ngang Xích Long Châu đang chực chờ rơi khỏi những vòng quấn từ dải lụa. Vút ! Tôn Nghi Phụng lập tức thét vang và đẩy thật nhanh trường kiếm bên tay tả về phía lão Bàng Khiêm: - Phu quân hành động rất hay ! Giờ thì lão Bàng phải chết ! Xem chiêu ! Véo... Ánh kiếm vụt hóa thành ánh chớp, lao xuyên qua bóng chưởng của lão Bàng, làm lão Bàng phải nghiến chặt hai hàm răng vào nhau và bật thốt lên tiếng rít lạnh như tiếng kim thiết : - Muốn ta chết đâu phải dễ ! Hừ ! Và... Ầm ! Kiếm trong tay Tôn Nghi Phụng chợt run lên bần bật và đến lượt Tôn Nghi Phụng bật lên tiếng rít đau đớn xen lẫn căm hờn : - Độc Tuyết Phi Trảo ? Lão Bàng ngươi thật độc ác. Ta... Cùng lúc đó, nhân vật vừa chộp vào Xích Long Châu cũng bật lên tiếng thét chói tai : - Lưu Khánh Hà, ngươi thật sự muốn lấy mạng ta sao? Ối... Thiên Thủ Tuyệt Mệnh chiêu ! Bùng ! Một ánh đỏ chợt bay bổng lên cao, tạo thành một mống cầu vồng đỏ đầy huyết hoặc hừng hừng tử khí. Và liền theo sau ánh đỏ là một bóng nhân ảnh lao bám theo với khinh thân pháp bất phàm. Tiếp đó là hàng loạt những tiếng trầm trồ thán phục xen lẫn với những thanh âm chép miệng tiếc nuối : - Ồ... ! Xích Long Châu lại biến thành vật vô chủ nữa kìa ! - Sai rồi ! Lão tặc Lưu với Bách Cầm thân pháp trước sau gì cũng lấy được Xích Long Châu thôi ! - Sao chúng ta cứ đứng yên chỗ thế này ? Lão tặc Lưu vốn là người Đông Hải Môn, lẽ nào chúng ta để lão toại nguyện ? - Nhưng công phu của lão... - Lo gì chứ, chúng ta rất đông người, không lẽ không làm gì được lão ? - Phải đó. Đánh ! Lưu Ngọc Bội thất kinh, vụt gào toáng lên: - Phụ thân hãy cẩn trọng ! Tốt hơn hết phụ thân hãy lo chạy lấy thân, đừng vì Xích Long Châu mà mất mạng. Lưu Ngọc Bội kêu đã quá trễ. Khi bóng nhân ảnh của Lưu Khánh Hà rốt cuộc cũng đuổi kịp và thu hồi Xích Long Châu thì từ phía dưới hất tạt lên trên chính là một vùng trời toàn ảnh chưởng, tạo thành thiên la địa võng bủa vây hoàn toàn sinh mạng Lưu Khánh Hà. Đó là những luồng chưởng lực do rất nhiều nhân vật cùng hiệp lực hất lên. Ào...! Ào... ! Ào... ! Ầm ! Lưu Khánh Hà lảo đảo rơi xuống một tay ôm ngực, và một tay vẫn cố gắng nắm giữ Xích Long Châu. Hự ! Đoàn Mẫn Chung từ ngoài lao nhanh vào với tiếng quát tử thần: - Mạng của lão thất phu ngươi e không thể còn, trông mong gì việc giữ Xích Long Châu báu vật. Đỡ ! Đoàn Mẫn Chung hất một kình thần tốc và Lưu Khánh Hà vẫn đang đỏ mặt tía tai và vẫn tiếp tục thổ huyết với hai mắt đã có những cái nhìn lờ đờ. Ào... Lưu Ngọc Bội vội lao đến chận ngang, miệng thét thất thanh : - Đoàn Mẫn Chung ngươi dám ! Phụ thân, mau chạy đi ! Một lần nữa Lưu Ngọc Bội có hành vi can thiệp quá trễ. Kình của Đoàn Mẫn Chung đã xô ập vào Lưu Khánh Hà. Bùng ! Ánh đỏ một lần nữa bật chớp lên không, chứng tỏ ngọn kình của Đoàn Mẫn Chung nếu chưa lấy được mạng Lưu Khánh Hà thì cũng có tác dụng làm cho Xích Long Châu rời khỏi bàn tay cố nắm giữ cũng của Lưu Khánh Hà. Lập tức có hai ba bóng người cũng bật lao theo đường di chuyển của Xích Long Châu. Vút ! Vút !... Trong khi đó cũng có đôi ba bóng người cùng lao ập vào Lưu Khánh Hà đang nhuộm ướt phía trước ngực toàn là máu huyết do chính Lưu Khánh Hà cứ thổ r a lai láng từ cửa miệng. - Lão tặc Lưu phải chết ! - Kẻ nào có liên quan đến Đông Hải Môn, kẻ đó phải mất mạng ! Đỡ ! - Hãy nạp mạng mau ! Ầm ! Ầm !... Lưu Khánh Hà gục xuống. Oa ! Một lần nữa Lưu Ngọc Bội xuất hiện quá trễ. Và nàng chỉ có thể bật thành tiếng gào thảm thiết : - Phụ thân... ! Nàng không kêu nhiều, không gào nhiều như đáng lẽ phải gào. Và chỉ sau một tiếng kêu duy nhất đó nàng chợt nhấc thân hình bất động của phụ thân lên. Với hai hàm răng nghiến chặt và ánh mắt cứ toát lên lửa căm thù, Lưu Ngọc Bội chợt quay ngoắt người, dùng khinh thân pháp đưa thi thể phụ thân chạy đi. Vút ! Cuộc tranh giành báu vật Xích Long Châu tuy vẫn tiếp tục tiếp diễn nhưng động thái bỏ đi của Lưu Ngọc Bội cũng bị không ít người phát hiện. Những người này liền lặng lẽ bám theo. Vút ! Vút ! Vượt qua khu trang viên rộng lớn, với cảm nhận có người bám đuổi theo, Lưu Ngọc Bội đảo người dừng lại, diện đối diện với Đoàn Mẫn Chung là một trong những người vẫn cứ dai dẳng bám theo nàng. Nàng nhìn họ: - Gia phụ đã chết rồi, chư vị còn chưa hài lòng sao? Hay chư vị định trảm chảo trừ căn, là hành vi khó thể chấp nhận ở chư vị vốn là những người tự xưng là danh môn chánh phái ! Đoàn Mẫn Chung cười nhẹ : - Bọn tại hạ nếu cần vẫn có thể hành động như lời Lưu tiểu thư vừa nói. Nhưng việc đó cũng có thể không xảy ra nếu Lưu tiểu thư vui lòng chỉ điểm cho mọi người biết chỗ lệnh tôn đang cất giữ Bách Cầm bí phổ của Bách Cầm lão nhân và... Ngộ Nhân phương trượng phái Thiếu Lâm vội tiếp lời Đoàn Mẫn Chung : - Cả bí kíp Niêm Hoa Chỉ của bổn phái Thiếu Lâm nữa. Nếu được như vậy, a di đà phật, bần tăng xin hứa sẽ không làm gì Lưu tiểu thư, kể cả lệnh đệ vốn là đứa bé sơ sinh vô tội ! Lưu Ngọc Bội bật cười giận dữ : - Lời của chư vị liệu có gì làm bằng chứng ? Chẳng phải mới lúc nãy gia phụ từng nói, những chuyện chư vị vừa đề cập chỉ là những chuyện hoang đường sao? Nếu đến tận lúc này chư vị vẫn không tin, hừ, thì đó, toàn bộ Lưu gia đang ở trước mắt chư vị, sao chư vị không tự ý đi tìm? Phần tiểu nữ, mong chư vị lượng thứ cho, tiểu nữ còn có bổn phận lo lắng hậu sự cho gia phụ, cũng là bảo toàn tánh mạng cho gia mẫu và ấu đệ. Cáo biệt ! Nhưng Lưu Ngọc Bội chưa kịp bước đi thì nghe Tịnh Như sư thái quát ngăn lại: - Mong tiểu thư dừng bước cho, bằng không, nam mô a di đà phật, nếu tiểu thư vẫn cố chấp bỏ đi, bần ni thì không nói làm gì, nhưng giả như tiểu thư vô tình chạm trán những đệ tử vô dụng và kém hiểu biết của các phái thì e sinh mạng của tiểu thư khó bảo toàn. Lưu tiểu thư xin cân nhắc kỹ cho. Nàng phẫn nộ : - Chư vị nói như thế là có ý gì? Định câu lưu tiểu nữ cho đến lúc chư vị đạt được ý đồ ư ? Đừng hy vọng hảo. Cáo biệt ! Vút ! Thái độ của Lưu Ngọc Bội làm cho Tịnh Như sư thái tuy là đệ tử phật môn cũng phải căm giận, Tịnh Như sư thái vội đuổi theo : - Tiểu thư định khích nộ mọi người ư ? Hay đúng như người của Ngọa Long Cốc từng đoán, tiểu thư cứ khăng khăng bỏ đi là để gọi bọn Đông Hải Môn đến cứu viện ? Bị Tịnh Như sư thái bất ngờ ngăn lối, Lưu Ngọc Bội chợt có một hành vi mà Tịnh Như sư thái và mọi người đều ngỡ ngàng ! Nàng ném thi thể của Lưu Khánh Hà vào vị chưởng môn phái Nga Mi, là Tịnh Như sư thái: - Rốt cuộc chư vị cũng để lộ tâm địa hạ lưu bỉ ổi, hãy giữ lấy này ! Đoạn nàng quay người, tiếp tục bỏ chạy, miệng thì gào bi thảm : - Phụ thân xin chớ trách hài nhi ! Vì lo cho gia mẫu và ấu đệ, hài nhi đành mang tội bất hiếu với phụ thân ! Vút ! Buộc phải đón nhận thi thể của Lưu Khánh Hà, Tịnh Như sư thái dù thế nào đi nữa cũng để lộ tâm địa thật như Lưu Ngọc Bội vừa nói. Đó là Tịnh Như sư thái lẹ tay luồn vào bọc áo của Lưu Khánh Hà. Để sau đó, khi thu tay về, Tịnh Như sư thái giận dữ vất bỏ thi thể Lưu Khánh Hà qua một bên : - Lão tặc không mang bên người. Nhất định lão đã cất giấu, và chỗ cất giấu đó là... Đạo nhân Phương Thiện, chưởng môn Võ Đang phái vội tung người bám theo Lưu Ngọc Bội, miệng bật lên tiếng hối thúc khẩn trương : - Nhất định chỗ đó là nơi ả Lưu Ngọc Bội kia đang tìm đến. Đuổi theo mau ! Vút ! Vút !... Có một người do đi sau cùng, vì chậm chân hơn nên phẫn hận trút vào thi thể Lưu Khánh Hà một kình bực tức. - Bọn Lưu gia của lão tặc ngươi đến lúc chết vẫn còn mãi ương bướng. Vậy thì đừng trách phái Hoa Sơn chúng ta bất cận nhân tình ! Ầm ! Lưu Khánh Hà vậy là phải chết hai lần và với lần này thi thể Lưu Khánh Hà hoàn toàn vỡ vụn. Chưởng độc ác của nhân vật này bị Tôn Nghi Phụng vừa chạy đến phát hiện. Tôn Nghi Phụng kêu lên hỏi: - Hoàng Nhất Trụ chưởng môn mọi người đâu cả rồi? Nhân vật nọ lúng túng nhìn Tôn Nghi Phụng : - Tôn chưởng môn muốn ám chỉ ai ? Ả Lưu Ngọc Bội ư ? Ả đã..., vậy còn Tôn chưởng môn và lệnh phu quân. Chuyện gì đã xảy ra cho Xích Long Châu rồi? Tôn Nghi Phụng nửa ngượng ngùng nửa giận dữ rít qua kẽ răng : - Xích Long Châu lúc này đã biến thành vật bất tường. Hễ ai có may mắn chạm tay vào liền trở thành đối tượng bất hạnh cho quần hùng cùng nhắm vào phanh thây xẻ thịt. Chuyết phu vì thế mà mất mạng, hiện thi thể đang nằm cạnh báu vật Xích Long Châu. Và sự giận dữ của Tôn Nghi Phụng chợt biến thành nỗi căm thù khó thể nguôi ngoai. Tôn Nghi Phụng đành phải trút cơn giận vào thi thể hầu như đã nát bét của Lưu Khánh Hà : - Lão tặc này cũng đâu thể chết toàn thây trong khi phu quân của Tôn Nghi Phụng ta lại tử vô địa táng ! Ầm ! Nhìn cử chỉ của Tôn Nghi Phụng, Hoàng Nhất Trụ cười khanh khách : - Đến lúc này Hoàng mỗ hiểu rồi. Có phải Tôn chưởng môn đang muốn biết Bách Cầm bí phổ và bí kíp Niêm Hoa Chỉ hạ lạc như thế nào ? Vậy hãy theo Hoàng mỗ ! Ha... ha... Cả hai đều lập tức bỏ đi và đương nhiên cả hai đều chạy theo hướng Lưu Ngọc Bội vừa bỏ chạy. Dọc đường đi, dù muốn dù không cả hai đều nhìn thấy cảnh đập phá tan hoang đã xảy ra cho khắp mọi vật dụng của Lưu gia. Đủ hiểu những ai đã đuổi theo Lưu Ngọc Bội đều thả sức truy tìm nơi cất giấu bí phổ Bách Cầm và bí kíp Niêm Hoa Chỉ vốn của Thiếu Lâm. Sợ chậm chân e lại mất cơ hội tranh đoạt bí kíp, Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ cứ dựa theo dấu vết phá hủy mà tăng nhanh cước lực chạy đi vội hơn ! Được một lúc, cả hai dừng phắt lại. Trước mắt họ là thi thể ngập ngụa máu huyết của một đứa bé sơ sinh. Tôn Nghi Phụng dù sao vẫn là nữ nhân nên thoáng bang hoàng trước cái chết thảm của đứa bé : - Ôi chao ! Vậy là hậu nhân nối dõi tông đường của Lưu gia cũng không được buông tha ! Hoàng Nhất Trụ khẽ quay đầu, nhổ bắn một bãi nước bọt ra xa : - Giết hại một đứa trẻ vô tội, hành vi của lão Bàng Khiêm thật quá nhẫn tâm. Vút ! Một bóng người xuất hiện. Và người này lập tức khom người, dùng tay thăm dò kinh mạch của đứa trẻ sơ sinh : - Chết rồi ! Là Độc Tuyết Phi Trảo của lão Bàng Khiêm. Hừ ! Tôn Nghi Phụng nhìn người đó : - Gia Cát Tiên Tử như cũng muốn tìm bí phổ Bách Cầm ? Vậy còn Xích Long Châu thì sao? Người vừa đến chính là Cung Chủ Bách Hoa Cung Gia Cát Đại Mỹ, Gia Cát Tiên Tử. Tiên Tử bĩu môi nhìn Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ : - Bổn cung chủ đâu phải hạng thừa nước đục thả câu. Còn Tôn chưởng môn, nếu thật sự Tôn chưởng môn quan tâm đến Xích Long Châu sao không lưu lại, mà nỡ để phu quân thây phơi mộ tràng ? Riêng nhắc đến Xích Long Châu bổn cung chủ mới nhớ, hiện giờ vì mãi mê tranh giành báu vật nên đệ tử các phái, nhất là nhị phái Hoa Sơn - Côn Luân đã thảm tử không dưới hai mươi mạng. Nhị vị muốn biết rõ hơn sao không thử quay lại nhìn ? Hừ ! Sau tiếng hừ hàm ý khinh miệt, Gia Cát Đại Mỹ liền tung người bỏ đi. Vút ! Đưa mắt nhìn theo, Hoàng Nhất Trụ hậm hực : - Yêu nữ chỉ giỏi giả vờ ! Hừ ! Đừng tưởng Hoàng Nhất Trụ ta không biết hai mươi năm trước yêu nữ đã từng si mê đến phát ngây phát dại vì mã ngoài đẹp đẽ của Lưu Khánh Hà. Không biết chừng vì vẫn còn si mê họ Lưu nên lúc này yêu nữ cũng là người Đông Hải Môn như lão tặc Lưu đã chết ! Tôn Nghi Phụng kinh ngạc : - Có chuyện này thật sao ? Hóa ra lúc nãy lão Bàng tuy chỉ nói mập mờ nhưng là muốn ám chỉ đoạn tình trái ngang này giữa yêu nữ và Lưu Khánh Hà ? Hoàng Nhất Trụ cười lạt : - Nếu muốn biết rõ hơn, hừ, Tôn chưởng môn hãy cùng Hoàng mỗ đuổi theo yêu nữ thì rõ. Nhất định yêu nữ thể nào cũng tìm cách giải nguy cho ả Lưu Ngọc Bội. Đi nào ! Tôn Nghi Phụng gật đầu : - Bổn chưởng môn cũng muốn đòi lão Bàng một món nợ và quyết không để lão đắc thủ dù là bí phổ Bách Cầm hoặc bí kíp Niêm Hoa Chỉ ! Đi ! Vút ! Vút ! Cũng như lúc mới rồi, Tôn Nghi Phụng và Hoàng Nhất Trụ dễ dàng nhận định phương hướng Lưu Ngọc Bội đã bỏ chạy, đó là qua từng dấu vết phá hủy đã và đang xảy ra cho một nơi từng được xem là Trung Nguyên Đệ Nhất Tam Phủ võ lâm...