Xích Linh

Chương 12: ÁI THƯƠNG (Phần 4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cao nhân có thể cho tại hạ thỉnh giáo một câu:

-Trên đời này có mấy loại thương? Có mấy loại bi? Tại sao lại phải chọn Ái thương?

-Vốn dĩ yêu là gì? Viết yêu hận hay là 1 loại mĩ mãn mà thế nhân cứ đắm chìm vào nó chẳng chút e dè để rồi như lạc lối giữa bống tối hoang tàn .Đời người thật sự dài hà tất gì vì chữ yêu để gieo vào lòng bao khổ sở.....!

Đúng là bốn phương mây nước, người đôi ngả-hai chữ tương tư một gánh sầu...

Nhân sinh như mộng, mộng như sương khói

Ai cũng say mỗi mình ta tỉnh.

Hôm nay đẹp trời, tại hạ xin được ngâm vài câu thơ cổ:

Giang sơn như thể mộng phồn hoa

Tương tư lấy rượu để thay trà

Ngàn năm ngoảnh lại không hối hận

Chờ ngày tương ngộ chẳng còn xa.

Nhưng Thủy Trân-nàng ấy vốn đã chết cách đấy hàng trăm năm rồi, Tề Trình cũng thế, vốn ông trời đã định kiếp không bao giờ có thể gặp được nhau...

Đúng là như một vị tiên sư nào đã nói:

Ta bỏ cả thiên hạ cũng không muốn phụ nàng

Chàng lại vì cả thiên hạ phụ rẫy một mình ta...

-Đêm nay lại mất ngủ rồi.

-Ai cơ? 

-Đông Phong, hắn không chút chợp mắt, tình cảm huynh đệ mà cao cả quá nhỉ?

-Còn hơn cả tình huynh đệ thì được xếp vào là thứ tình cảm gì?

-Chịu.

Sáng hôm sau, mưa nhè nhẹ tan vào trong nước, bãi máu hôm qua đã được gột sạch sẽ không dấu vết. 

Hồng trần tựa như hoàng tuyền

Huyết nhuộm ai oán lẫn bi thương

Ngỡ như vạn kiếp còn gặp lại

Không mơ cầu chỉ hỏi một câu

Bên nhau một kiếp có được đâu?

Đêm qua, Đông Phong uống rất nhiều rượu, hắn muốn thành một tên say lướt khướt, không màng đến chuyện đại sự thế gian. Nhưng đáng tiếc, rượu vô tác dụng, càng uống càng tỉnh, mộng hợp rồi tan, một lúc sau thấy lệ đã làm ướt đôi má mềm.

Đến gần sáng, Phượng Ẩn tỉnh dậy, dường như đã quên hết chuyện đêm hôm qua, mà quên rồi cũng thật tốt, sẽ không còn gì khiến chúng ta bận lòng nữa.

-Tại sao hôm qua không gϊếŧ ta?

-Đừng nói mấy lời phí công nữa, sư phụ chẳng phải đã nói không cho phép động đến Ma Tà Đạo sao?

-Bây giờ là lúc nào rồi huynh còn nói được câu đó? Sư phụ đang ốm nằm liệt giường ở sư môn, mà huynh lỡ không quan tâm?

-Ta đâu còn là người của Âm Nhất Phái, đã cự tuyệt từ lúc nào rồi? Đó không còn là sư phụ của ta nữa.

-Nhưng đó là người đã chăm sóc huynh từ lúc lọt lòng, có khác gì một người cha không?

-Ngươi đi ra đi, đừng nói bất kì một lời gì nữa. Phượng Ẩn bỗng chợt nổi giận, thét lên như ám chỉ hãy tránh xa hắn trước khi quá muộn vậy.

Phía xa chân trời đã có chút phảng hồng như ám chỉ rằng bình minh đang đến, xua tan đi một mùi mưa chán xít, không còn nặng nề từng giọt đến gộp thở nữa, nhưng vẫn day dứt như một nỗi niềm chưa thể giải tỏa, tan vào mây khói. Nơi cuối chân trời mây và biển bên nhau hạnh phúc ...Ngạo nghễ ngang tàn khắp một cõi, tưởng chừng lòng không chút lay đọng nhưng lại khuất phục trước nàng. Là duyên số và cũng là lòng người, thiếu một chút, một chút nữa thôi vậy mà đã hóa hư không.

Là ai ly biệt sinh bệnh tương tư 

 Chớ hỏi thiên nhai 

 Cũng chớ hỏi ngày về 

 Tiếc thay chẳng ai thấu hiểu 

 Tơ tình đứt đoạn, ấm lạnh tự tiêu ...."

Tranh Tịch cùng Cao Tề bước ra khỏi cửa.

-Chẳng lẽ Thủy Trân phải nguyện sống một kiếp ma không ra ma, người không ra người mãi mãi? Nương nương trầm tư suy nghĩ một khoảng trời lắng đọng.

-Nguyện vọng cuối cùng của người là được gặp Tề Trình lần cuối.

-Chẳng phải công chúa hận người đàn ông ấy nhất sao?

-Cô chưa từng nghe  nói gì à? Uất hận mới là tình yêu, yêu mà không có hận thù, chẳng có một nghĩa lý gì cả, coi như... đó cũng như một hương vị của tình yêu đi. Cao Tề thở dài.

Hắn nói tiếp,

-Công chúa vốn dòng dõi cao sang, nhưng lại đam mê ca hí, nhiều lần hoàng thượng không có phép, bắt học cầm kì thi họa, người lén lúi ra khỏi cung, đến một rạp hát nhỏ, hí một đoạn Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, ta còn nhớ mang mác bài thơ nó như thế này:

Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách 

 Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu 

 Người xuống ngựa, khách dừng chèo 

 Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ti 

 Say những luống ngại khi chia rẽ 

 Nước mênh mông đượm vẻ gương trong 

 Đàn ai nghe vẳng ven sông 

 Chủ khuây khỏa lại, khách dùng dằng xuôi 

 Tìm tiếng sẽ hỏi: "Ai đàn tá?" 

 Dùng dây tơ, nấn ná làm thinh 

 Dời thuyền, ghé lại thăm tình 

 Chong đèn, thêm rượu còn dành tiệc vui.

Thủy Trân ngân nga tiếng hát:

Nàng do dự tháo phím luồn nhẹ vào dây đàn

Sửa sang xiêm y, dung nhan diễm lệ

Kể rằng: Nàng vốn là con gái chốn kinh thành

Nhà ở ngay dưới lăng Hà Mô

Mười ba tuổi được học gảy tì bà.

-Tiếng đàn của Xuyến Chi cũng được học từ công chúa mà ra sao? Tranh Tịch nghĩ thầm.

Cao Tề nhập vào câu chuyện tình cổ:

Qua tấm phấn dày cộp trên khuôn mặt Thủy Trân, Tề Trình-Một vị khách từ phương Nam mới đến, nghe thấy tiếng hát đã trộm hình thương nhớ, đêm đêm mất ngủ mơ về một khúc ca có Tỳ Bà Hành. 

Nào ai biết được vị khách năm đó lại là phu nhân mình tái giá lần hai? Thủy Trân ngây ngô, bắt đầu bên tình duyên mới, lòng người khó đoán, cuối cùng Tề Trình cũng chỉ thèm thuồng cái danh vọng nhất thời. Hắn thèm uy quyền và muốn được tôn phùng hơn tất thảy, bất kể một kẻ nào theo phe cũ, phản lại mình, thì lòng tự tôn dường như bị tổn thương vậy, hắn biến xác người thiêu trong đám lửa tro tàn. Muốn lấy  lòng mĩ nhân bên cạnh mà nguyện lừa dối, dùng chiến tranh để chứng minh tất cả. Xin hỏi tính mạng con người chỉ đáng cho hắn biến thành súc vật hay sao? Năm xưa hắn có nuôi một con rối, hắn khắc lên đó những người mình phải gϊếŧ, khi nó không làm theo ý chủ nhân, hắn chẳng ngại mà thêu sống con rối đó vào trong than tàn đỏ lửa.

Có một câu hỏi, cả thiên hạ đều muốn Tề Trình trả lời:

-Ngươi có yêu Thủy Trân thật sự không? Đã bao giờ ngươi coi nàng như một món đồ thật sự quý giá không? Đã bao giờ trong trái tim người thật sự thấy rung động không?

Nhưng đáng tiếc, Tề Trình vốn đã chết thật rồi. Câu trả lời chỉ đáng cho mưa gột sạch, cho mây hòa tan đi vào khung trời xanh ngắt.

Thủy Trân khi chết đã nói với ta rằng: Nếu trời xanh còn có mắt, hãy cho nàng gặp hắn một lần nữa...

Khi ấy nàng cũng đã để lại lời nhắn: Tất cả những kiếp sau của ta, cũng hãy cho họ vào Ma Tà Đạo.

-Tại sao? Đây không phải là nơi tùy tiện.

-Ta không muốn những người con gái ấy phải yếu đuối như mình lúc trẻ, hãy ban cho họ sự sống và một tình yêu vĩnh cửu.

Nhưng công chúa à, ban cho sự sống thì dễ, còn tình yêu vĩnh cửu sao? lấy đâu ra đây trong thiên hạ lừa bịp này?

Nàng không nói gì cả, chỉ khóc mất dòng sông.

-Ta có cách rồi, lập lại cuộc gặp gỡ năm ấy đi, cho Thủy Trần gảy đàn tì bà, Diệp Thần sẽ đóng giả Tề Trình, ta sẽ dùng lưu linh hồn gọi hắn về. Tranh Tịch nhìn thẳng vào Cao Tề. Bên dòng nước im lìm lướt sóng gợn mấy giọt lăn tăn.

-Nhưng cô nghĩ Diệp Thần sẽ đồng ý sao?

-Yên tâm đi. Đôi mắt Tranh Tịch sáng rực lên.

Chiều hôm ấy, tất cả bọn họ xuống núi, đến kinh thành nhỏ, tìm một rạp hát.

Thủy Trân thoa lên mặt lớp phấn trắng tạo sự trầm tĩnh trong thần thái, thoa phấn hồng chườn qua nhẹ lên đôi má, tạo sự uyển chuyển, thướt tha, mặc bộ trang phục đặc trưng của hí kịch mà đã rất lâu rồi, nàng không còn cảm giác gì nữa. lớp son phấn dù có dày đến thế nào vẫn không thể làm quên đi nét lo lắng, đôi phần sợ hãi trong khuôn mặt, vốn nàng còn chưa biết chuyện gì cả, cũng chưa biết, cố nhân nào sẽ xuất hiện xuôi ngược chiều gió nữa...

Hí một khúc, tay áo nâng lên rồi hạ xuống

Hát rằng buồn vui ly hợp, vốn chẳng liên quan đến ta.

Nàng cầm cây đàn tì bà lên tay, rung rung, chườn qua bay lại đầy nhẹ nhàng, không miễn cưỡng, tác phong gọn nhẹ, lướt lên lướt xuống.

Hát rằng:

Trước cổng đìu hiu, ngựa xe thưa thớt 

Tên bộ thứ nhất có trong danh phường

Mỗi khi gảy đàn, thầy dạy cũng phục

Trang điểm lên đến Thu Hương đố kỵ 

Váy đỏ huyết trở mình rượu đỏ phai hoen ố

Trăng thu gió xuân lại chẳng an yên.

Nhịp đàn cứ từ từ mà cao trào lên, không còn nhanh nhẹn nữa, mà tắc gần đi, như một lời tâm sự nhỏ, đôi mắt ưu sầu, tái nhạt cả đi, đôi môi thiếu sức sống, đôi má dù đã chát thành nhiều son nhưng vẫn không thể đỏ. Cũng không trách được, lòng người phiền muộn, thì sắc thái có vui bao giờ?

Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách?

Một đôi hài đặt chân dưới mặt đất, một dáng người thanh tao cùng chiếc quạt giấy thuộc dòng dõi quý tộc bước vào, mái tóc buộc gọn phất phới cùng làn gió.

Tranh Tịch cho một chiếc ngọc bội mà Tề Trình hay đeo khi còn sống vào lưu linh Hồn.

Bây giờ kẻ đang đứng trước mặt nàng, không còn là Diệp Thần nữa, Tề Trình đã quay về rồi, hắn đã trở về sau một thân thế khác, dùng tạm, sắc mặt hắn vẫn vậy, vẫn ngang tàn cùng mái tóc đen xõa dài

Mưa bụi lất phất, sắc xuân kiều diễm.

Từng nghe một cao nhân nào đó cũng bi  lụy về tình:

 Hỏi người liệu còn yêu ta? Hỏi người giờ còn nhớ ta? Hỏi người lúc ước hẹn yêu ta mãi là thật tâm? Hay chỉ là phút chốc động tâm? Người vô tình trao ta ánh mắt, khiến ta vấn vương cả đời. Tất cả chỉ là vô tình?

Tâm lặng như nước

Đời đảo nghịch

Mây tan theo gió

Hóa vào hư vô.

Nàng dừng lại, không gảy đàn nữa, nam nhân đó bước vào gần sát nàng hơn, tay vẫn cầm cây quạt đung đưa, miệng cười thật nhạt. Không một chút hối hận, hay luyến tiếc.

Thủy Trân bật cười, cười thật to, trong tiếng cười ấy, người ta nghe thấy cả tiếng khóc thút thít thật nhỏ. Đóng vai là nữ vương cao quyền, chưa bao giờ được khóc như giống khóc cả, phải cười để che bật đi sự yếu đuối. Bản thân nàng đã quá mệt mỏi về tất cả. Khuôn mặt chan chứa lệ hoa rơi ngào ngạt, ướt đẫm đôi má, trôi cả phấn, loang lổ trên mặt, nhìn thấy cả những vết nhăn không rõ ràng theo năm tháng. Cây đàn tì bà nằm yên xuống đất, vỡ tan tành, trong tim nàng cũng không còn một gì nguyên vẹn. Năm đó, không ai tưởng tượng được đâu, cảm giác gϊếŧ chết người mình từng có chút rung động không phải chuyện cho qua được, phải dũng cảm như thế nào, mới có thể đưa kiếm một cách mạnh mẽ khiến đôi phương chết ngay lập tức như vậy?

-Buồn cười. Một từ để dãi bày về tất cả mọi thứ. Toàn bộ những gì đang diễn ra, một từ buồn cười là quá đủ để diễn tả.

Ái thương? Chân ái và thương hại?

Chàng tiến lại gần nàng hơn, nàng cũng đưa chân thật mạnh mẽ. Hai người họ nhìn nhau, Thủy Trân cứ tuôn rơi những giọt lệ thành hàng đầy bi thảm, nàng xấu xí lắm, nhưng đáng thương lắm.

Khắc cuối cùng, khi lưu linh hồn đã gần hết thời gian gặp gỡ cho phép, Tề Trình biến thành một con bướm đen bay lượn quanh người nàng.

Nàng gục ngã, khóc một trận to tướng, rồi cũng bất lực mà nằm gọn xuống, không nhúc nhích. Nước mắt đã cạn, chảy thành dòng sông, nước ngập bể không ai xả bớt.

Thủy Trân tan biến thành một con bướm trắng, hòa vào không trung.

Hai con bướm ấy bay lượn cùng nhau ra khỏi rạp hát, vô tung tích. Chính ra làm một chú bướm cũng tốt, còn tốt hơn làm một hoàng hậu cao cao thượng thượng, làm một cô công chúa được cưng chiều, nhưng phải đối mặt với sự khắc nghiệt của chế độ đa thê nhiều thiếp. Hoàng cung tráng lệ là thế, huy hoàng là thế, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, những đứa trẻ mới 12, 13 tuổi, chưa nếm mùi đời, vì ham mê quyền thế, hay vì ép tảo hôn, chậm chững những bước chân dại dột vào chốn cung thành, bị tra tấn thân thể, bóc lột về tinh thần.

Nếu như Thủy Trân không phải là một công chúa, có lẽ cùng không bi thảm như thế này. Trách sao được, số phận mà, không tránh được đâu, những con người cùng cái chết ám ảnh mãi chẳng thể xiêu thoát. Thế gian mà, có nhiều Thủy Trân lắm, nhiều công chúa, nhiều hoàng hậu lắm. Mãi mãi cho đến cuối cùng vẫn phải chịu một số phận như thế, con vua làm vợ của hai đời vua, lấy một người phàm tục. Một người con gái nhà hí kịch bình thường rơi vào vòng xoáy của hoàng cung khi còn non trẻ, phải mang một trọng trách mẫu nghi thiên hạ đè vào bờ vai gầy. Hoàng hậu? Nghe có vẻ cao quý đấy, nhưng ngồi vào vị trí ấy, khó ai làm được người bình thường lắm. Tất cả cũng chỉ vương quyền mà đấu đá.

Bộ mặt của hoàng cung nghi ngút dần được lột tả, sẽ còn những kiếp người bi thương như thế nào nữa đây? Bị chà đạp ra sao nữa đây? Có những điều luôn bị che đậy sau bức tường thành cổ kính, nhưng đây sẽ là một thời khắc tốt để vạch trần tất cả.

Khi hai con bướm ấy tan trong bầu trời,

Tranh Tịch quỳ xuống, giọt lệ đài trang cũng không thể che cất nổi. Từng con người đang chứng kiến tất cả, không ai kìm được nước mắt, trái tim như bị xé rách từng lớp da bên ngoài, đau nhói, chết được thì đã tốt. Nhưng đáng tiếc không chết được cơ, mà ngày ngày dày xéo tâm can, lục phủ ngũ tạng, sống không bằng chết. Ngày ngày đều nhấn một nhái dao ngứa vào con tim rách đến khi thật sự sợ hãi, cuối cùng cũng phải tự đưa dao kề cổ, đâm chết chính mình.

-Hãy trân trọng người phụ nữ mà ngươi có, đừng để họ phải khóc, vì khi họ khóc, cả thiên hạ sẽ khóc. Phụ nữ không yếu đuối đâu, khi họ cười, lúc đấy chính ngươi cũng phải kiếm đảm đấy, cao nhân ạ!

Vương quyền? Ừ thì sang trọng, nhưng phải được trả giá bằng một kiếp tra tấn con tim và mạng sống. Ngươi làm được không?

Người ta nói rồi: Vượt qua sinh kiếp nào khó bằng tình kiếp?

-Tại sao công chúa lại thuộc Ma Tà Đạo? Vốn dĩ dòng dõi quý tộc chẳng phải kị nhất điều này sao? Tranh Tịch đưa mắt hỏi Cao Tề.

-Để trả thù được Tề Trình, chỉ có Ma Tà Đạo giúp người làm được điều ấy. Hắn ta trầm ngâm nhìn dòng nước chảy.

-Nữ vương đời trước Thủy Trân đã ra đi rồi, bây giờ người mới là chân lý, đừng để ai phải thất vọng.

Tranh Tịch không nói gì cả, đôi mắt mênh mông hướng về nơi chân trời có chút phảng phất đung đưa, mưa nhè nhẹ, không dứt khoát. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?

...

Ngay trong khắc này, Phượng Ẩn cùng Đông Phong đi gần về phía đỉnh núi phía Bắc, tất cả đều đã tan tành, hoang sơ, mốc meo, cũ kĩ. Ngoài sân của sơn môn, lá vàng rơi rụng lả tả, chồng lên nhau thành từng chùm, từng hàng một.

So với năm Phượng Ẩn 18 tuổi, và năm hắn 28 tuổi thì quả là chẳng đáng để so sánh.

Có một ông lão ho sù sụ, tóc rụng hết, không nổi một sợi , từng sợi bạc đi kèm với từng nếp nhăn theo năm tháng, đôi mắt cụ âu sầu, vị ảm đạm, không có một chút sức sống. Có lẽ đã là những năm tháng cuối đời, sau những giây phút chiến đấu, từng trải. Đây không phải là một lão già bình thường đâu, là tộc trưởng của Âm Nhất Phái- Nhu lịch , từng mấy trăm lần ghi danh chiến công hiểm hách dưới triều đình. Nhưng chán ghét cõi đời thị phi đấu đá, rời cung lên núi ở ẩn, mở một sư môn vừa dạy cách diệt trừ đại bạo, vừa dạy võ công, vừa dạy văn, dạy đạo, dạy cách tiêu diệt ma quái.

Bước chân Phượng Ẩn chầm chậm lại, trong thâm tâm đầy sợ hãi, đeo cây kiếm lên vai, mấy giọt nước mắt chưa gặp cha đã vội buông xuống. Hắn cũng là một đứa trẻ mồ côi, nếu năm đó, không nhờ sư phụ ra tay cứu giúp, thì có lẽ đã nằm yên vẹn trong bụng sói rừng rồi.

10 năm rồi nhỉ? Thời gian ra đi chẳng tiếc gì, chỉ tiếc sư phụ ngày càng già thêm, có lẽ còn không nhận ra được đồ đệ bất hiếu ngày nào nữa. Mây trời lộng gió, ngày bé còn trong tay người bế bồng, khi lớn lên thì ngao du thiên hạ, không quản sự đời, sư phụ không trách, chỉ trách con lớn nhanh quá, không còn ai để vỗ về, bỏ ta một mình nơi hoang sơ hẻo lánh.

Phượng Ẩn cùng Đông Phong bước qua cánh cổng.

-Sư phụ.  Giọng nói run run, bủn rủn không nên lời, có một chút sợ sệt thấp thoáng.

Nhu lịch quay mặt lại, nhìn thấy tên nghịch tử ngày xưa, ông không nói gì cả, lặng thinh. Nhưng trong lòng mang nhiều xúc cảm trộn lẫn. 

出山遨游天下

 下山除暴为民

Xuất sơn ngao du thiên hạ

Hạ sơn trừ bạo yên dân.

Nhu lịch cười, không nói gì cả, lặng thinh pha trộn sự lặng lẽ.

-Đồ nhi bất hiếu, 10 năm nay không về đây thăm sư phụ lần cuối.

-Trong những năm qua, ta chưa bao giờ trách con, ai cũng sẽ có những ước mơ của riêng mình, thật ra Ma Tà Đạo không phải là toàn người xấu, nếu đã là con người thì không có kiểu ác nhân, Cao Tề rất tốt, trọng tình trọng nghĩa, năm đó sư phụ rất yên tâm cho con theo hắn. Ta không trách con, mà thương con phải chịu nhiều vất vả. Con à, dòng đời lắm gian truân, ta không thể sống thêm được lâu nữa, hãy làm những gì con cảm thấy tự hào, con thấy vui là được, nam nhân đại trượng phu, một khi quyết định sẽ không bao giờ biết hối hận. 

-Các con còn nhớ sư phụ nhắc gì không?

-Nếu muốn luyện được tuyệt thế võ công

Thì phải chịu được những đau khổ người phàm không thể chịu được.

Sư phụ cười thật tươi.

-Tốt lắm.

Thời gian như nước

lặng lẽ đung đưa

Con sóng xô bồ

Không theo nhịp sống.

-Chia ly trong cuộc sống này là thế đấy, cuộc vui nào cũng tàn, không ai hạnh phúc mĩ mãn mà chẳng phải bỏ mạng. Suy cho cùng bi, thương, ngược, tâm chỉ làm con người đau khổ mà thôi. Sống sao cho trọn một kiếp người? Sống sao để không bị ghen ghét? Chẳng biết nữa, thế gian một dãy người đang bi lụy vì tình, một mình ngắm giang sơn, đau lòng không tả xiết, Tây Thi? Điêu Thuyền? Dương quý phi? Xinh đẹp như thế nào, cũng có một nỗi đau khó nói, đâu phải ai gặp cũng rung động như một con điếm? Đâu phải nhan sắc chỉ mang ra làm hòa giải? Mang ra làm vật tranh giành?

Suy cho cùng, cũng chỉ là một tình cảm đầy ái thương. Tình yêu làm con người mù mắt.

Sau khi mù rồi đến điếc, câm, mất hết vị giác và cảm nhận.

Sau một hồi tranh đấu, quay lại vốn ta cũng chẳng có gì... Một chút? Cũng không.

Có trăm vạn câu hỏi muốn trao cho người, nhưng điều chẳng có nổi một hồi âm, một cái nhìn đầy đau xót.

Một người nơi đỉnh núi, một người nơi chân núi, chúng ta vốn không chung đường. Đông Phong lặng thinh nhìn về phía chân trường, mặt trời đang mọc rực rỡ, mấy đốm hồng đỏ lất phất.

Bóng dáng Phượng Ẩn khuất dần sau màn cây rừng um tùm.

-Hẹn gặp lại.

-Thế gian muôn đường vạn nẻo, chỉ mong huynh bình an.

Thế là lạc nhau nữa rồi, vạn sự khó hiểu, đôi đường khó tránh. Sống làm sao cho khỏi bi sầu, bi uất?

#p/s: Hình bị tớ bị chị đẹp Tranh Tịch nhập rồi mấy cậu ơi, ý tưởng nhiều quá nên viết nguyên một ngày rồi đăng luôn:))))

Các cậu nhớ nghe Ái Thương nha, bạn nào xem Đông Cung rồi chắc biết rõ này.

Chờ chap 13 của tớ nhá. Mong sẽ không làm mọi người thất vọng🙆

À cái thơ trên kia có cái tớ tự chế, có cái tớ sưu tầm nhé, chứ tớ không có giỏi vậy đâu:))))