Dù sao cũng là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, tuyệt đối không thể quá cẩu thả. Nói gì thì nói, đây là một trong những lần hẹn hò hiếm hoi của cô trong hai mươi bảy năm sống trên đời.

Thật xấu hổ khi phải nói rằng: Ngoại trừ mấy trò đùa mà cô đã làm khi còn bé cùng một mối tình ngây thơ ngốc nghếch thời trung học ra thì Tô Thần chính là một con chó già độc thân chính hiệu.

Chọn tới chọn lui xong, lúc nào Tô Thần cũng cảm thấy trong tủ quần áo của cô cứ thiếu thiếu hết thứ này đến thứ khác. Kế tiếp là bước lên đồ và trang điểm thật xinh đẹp. Vừa định bước chân ra khỏi nhà, Tô Thần đã bị mẹ cô ngăn lại.

“Đi hẹn hò à?”

“Con đi câu con rể vàng cho mẹ đó.”

“Lại đây, mẹ cho con thứ này, một vũ khí thần thánh cho mọi cuộc hẹn, khi con thấy bầu không khí đã lên đến đỉnh điểm thì nhớ mở thứ này ra. Mẹ đây rất rất mong mỏi có thể giúp được con một tay!” Mẹ cô thần bí tiến lại đưa cho cô một cái túi gấm nhỏ, rồi tự tay nhét vào trong túi xách cho cô luôn. Sau đó, bà dặn đi dặn lại cô không dưới nghìn lần rằng đến “thời điểm cần thiết” thì nhớ phải mở nó ra.

“Mẹ còn không hiểu những suy nghĩ của đám người trẻ tuổi các con sao?” Trông dáng vẻ mẹ cô đầy tự tin như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy.

Tô Lê đến điểm hẹn sớm hơn cô, anh còn gọi sẵn đồ uống và món tráng miệng trong lúc chờ cô tới.

“Xin lỗi em nhiều, lúc ở trong bệnh viện anh lạnh lùng với em như vậy là do còn đang trong giờ làm việc, không thích hợp để nói đùa.”

Ngay câu đầu tiên, Tô Lê đã nói lời xin lỗi về chuyện lúc chiều. Thật ra, kể từ lúc Tô Thần nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô đã ném thẳng chuyện này ra sau đầu rồi.

Thái độ làm việc nghiêm túc, cộng thêm điểm!

“Bác sĩ Tô ưu tú như thế này, ắt hẳn bình thường anh có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”

Tô Thần hỏi dò anh thử xem.

“Ừ, có rất nhiều.”

Tô Thần nhất thời không biết phải đáp lại câu anh vừa nói như thế nào, cô không ngờ đến câu trả lời này, thật sự là trở tay không kịp!

“Nhưng anh không thích.”

Một câu nói đủ để khiến cho Tô Thần vui như mở cờ trong bụng. Cô cả gan hỏi tiếp một câu: “Vậy còn em thì sao hả bác sĩ Tô?”

“Ừm.” Tô Lê khẽ đáp lại rồi nói tiếp, “Anh rất thích.”

Tô Thần mắc nghẹn một miếng bánh ngọt bên trong cổ họng, cô ho khan dữ dội. Người đàn ông này sao thả thính giỏi dữ vậy? Cô đã gặp phải đối thủ rồi. Vậy mà trước khi đến đây cô lại quên xem Baidu mới chết chứ!

“Anh Tô Lê, anh cũng ở đây sao?” Đột nhiên, một giọng nữ nũng nịu mè nheo từ đâu vang lên phá hư cả bầu không khí.

Tô Thần hít một hơi thật sâu và nhìn xem cô gái nhỏ trong bộ trang phục loli đang nhẹ nhàng dựa vào người Tô Lê.

“Thảo nào người ta rủ anh đi uống cà phê mà anh bảo không có thời gian, thì ra là do anh đã có hẹn!”

“Dì này là đồng nghiệp của anh à anh Tô Lê?”

Một lúc sau, Tô Thần mới nhận ra người dì trong miệng cô bé đó là đang nói đến cô. Cô ngay lập tức nổi giận, “Này cô bé, em có thích ăn tỏi không?”

Cô loli bé bỏng bày ra vẻ mặt ngây thơ, “Sao người ta có thể ăn thứ đó được chứ?”

“Không thích ăn mà sao mồm lại thối như vậy? Chẳng lẽ là do bẩm sinh?”

“Cô!” Cô bé loli bĩu môi một cái, “Anh Tô Lê nhìn đi, cô ta mắng em kìa!”

Trên môi Tô Lê là nụ cười đang cố kiềm nén, anh đứng dậy kéo Tô Thần qua, “Miêu Miêu, em đừng vô lễ như thế, đây là chị dâu của em đấy.”