“Ầm!” một cú này của Hạn Bạt lại bị kết giới ngăn lại một lần nữa, một đôi mắt đỏ ngầu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Trần Ngư tựa như đôi mắt của con rắn độcđang rình con mồi của mình.

Trần Ngư cảm thấy ớn lạnh mà rùng mình một cái, một lần nữa khẳng định, Hạn Bạt nhận ra cô.

“Thi Thi!” Ông Ngô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Ngư.

Lúc này Trần Ngư định thần lại, rồi lập tức xấu hổ đỏ mặt, thì ra một đao lúc nãy của Hạn Bạt lao tới, tám vị đại lão đều đứng yên không nhúc nhích một phân, chỉ có Trần Ngư theo bản năng lùi ra sau.

Trần Ngư đỏ mặt, dán tay lên một lần nữa, đồng thời hạn quyết tâm lần này cho dù có xảy ra chuyện gì cô cũng nhất quyết không lùi một bước.

Hạn Bạt hình như có ý so kè với Trần Ngư, hắn đứng đối diện với vị trí của Trần Ngư, từng đao từng đao không biết mệt mỏi mà chém vào kết giới. Trong kết giới, sát khí càng lúc càng nặng, sát khí dâng lên che khuất hết ánh mặt trời của vùng núi Thanh Mang.

Trần Ngư cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, đứng vững chống đỡ sát khí, kiên trìkhông lùi nửa bước.

Hạn Bạt liên tục bổ xuống hơn mười đao, phát hiện không thể phá vỡ được kết giới thìchợt dừng động tác. hắn xoay người nhìn thoáng qua hướng mắt trận, lập tức khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.

Y phục đã tơi tả từ lâu, khuôn mặt đen ngòm mà nhăn nhúm, hai con mắt đỏ ngầu, nụ cười âm u lạnh lẽo mà quái dị, làm cho người khác nhìn thấy Hạn Bạt mà không ngừng run rẩy.

“Ta nhớ rõ mi …” Hạn Bạt nhìn Trần Ngư, âm thanh giống như bánh răng bị rỉ sét, mỗi chữ đều rin rít chói tai “Mi đã phong ấn ta.”

Chín người cơ mà, làm sao mà mày hết lần này đến lần khác đều nhớ tao, chẳng lẽ là tại tao lớn lên đẹp một cách quá đáng hay sao, Trần Ngư nhịn không được mà trợn trắng mắt.

“Ta nói rồi, đợi ta tỉnh lại được, ta sẽ xé mi thành từng miếng rồi nhai nát.” Hạn Bạt hung tợn gằn từng chữ.

Mẹ nó, ý nó muốn nói việc từ ba trăm năm trước? Ba trăm năm rồi mà vẫn còn nhớ rõsao, trí nhớ đừng có tốt như vậy chứ? Cái đồ chỉ biết dựa vào vũ lực để sinh tồn mà còn tỏ vẻ khoe khoang cái gì!

“Mi chờ đó cho ta!” Cười gằn xong, Hạn Bạt khiêng đao chậm rãi xoay người đi về hướng mắt trận pháp.

hắn muốn làm cái gì? Trần Ngư nôn nóng nhìn theo, thấy Hạn Bạt đi đến gần hố đất mà hắn vừa mới bò lên, sau đó quỳ một chân xuống, cẩn thận quan sát một lúc rồi cắm thanh đao thật mạnh xuống đất.

Trâm Thanh Linh! Trần Ngư lập tức nhớ tới, lúc nãy để khởi động trận pháp, cô đã để trâm Thanh Linh ở đó.

“hắn tìm được mắt trận rồi, mau bảo vệ mắt trận đi!” Trần Ngư vội vàng hô lên, ngay sau đó lập tức vận chuyển linh lực không ngừng đưa về phía mắt trận.

Những người còn lại cũng rối rít vận chuyển linh lực vào mắt trận.

Vì thế khi trường đao chạm vào trâm Thanh Linh, một dải ánh sáng vàng chói lóe lên tỏa ra bảo vệ trâm Thanh Linh.

Hạn Bạt cũng không sốt ruột, tu vi của con nhóc trước mắt này còn kém xa 300 năm trước, trận Bàn Long cũng chưa khởi động hoàn toàn. Tuy rằng hắn không ra khỏi được kết giới nhưng trận pháp không khống chế được hành động của hắn, chỉ cần hắnphá vỡ được mắt trận …

Hạn Bạt rút trường đao, giơ tay, lại dùng sức đâm xuống lòng đất.

“Vù …” Trận Bàn Long khẽ run lên.

Hạn Bạt lại rút đao, giơ tay lên, dùng sức, một đao một đao liên tiếp rơi xuống, cuối cùng cũng đâm xuyên lá chắn.

không tốt rồi!

trên mặt mọi người đồng thời hiện lên vẻ tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Hạn Bạt giơ tay mộtlần nữa, dùng sức đâm một đao nữa xuống.

“Keng!” một âm thanh vang lên, theo đó, dải ánh sáng bảy màu chợt từ dưới lòng đất bắn lên, ánh sáng bảy màu xuyên qua sát khí đỏ như máu, xuyên qua kết giới, nhưmột dải cầu vồng vắt ngang qua núi Thanh Mang.

Hạn Bạt bị ánh sáng bảy màu đâm vào mắt, đôi mắt đỏ như máu chợt nhắm lại, sát khí quanh thân tạm ngừng một chút, rồi đột nhiên lấy tốc độ lưu chuyển cao hơn, hai tay Hạn Bạt cầm đao giơ lên, dùng sức cắm xuống một cái nữa.

Cùng với trâm Thanh Linh vỡ vụn, ánh sáng bảy màu tiêu tán trong nháy mắt, trận Bàn Long nhẹ run lên, kết giới lập tức biến mất, những đường vân ánh sáng trên mặt đất cũng dần dần mờ đi.

Làm sao bây giờ?

Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người khi nhìn thấy Hạn Bạt đang bước từng bước chậm chạp về phía họ.

“Liều mạng thôi!” Nghiêm Sùng Minh rút kiếm gỗ đào ra chỉ về hướng Hạn Bạt, mấy vị đại lão còn lại cũng rối rít lấy pháp khí ra.

Ông Ngô quay đầu nói với Trần Ngư “Đưa la bàn và chuông chiêu hồn cho ông!”

Trần Ngư không chút suy nghĩ đưa qua cho ông Ngô.

“Con chạy mau đi!” Ông Ngô nhận đồ rồi nói với Trần Ngư.

“Cái gì?” Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu.

“đi mau!” Ông Ngô gấp gáp lấy tay đẩy Trần Ngư, thúc giục cô mau rời khỏi núi Thanh Mang “Con ở lại đây cũng không giải quyết được gì.”

“Xoạt!” Mũi đạo xoẹt qua hòn đá bên sườn núi phát ra âm thanh chói tai, Hạn Bạt chậm rãi xoay người, chậm rãi đi về hướng Trần Ngư.

Trần Ngư nhận ra ý đồ của Hạn Bạt lại nghĩ đến những lời Hạn Bạt đã nói với cô lúc trước thì hiểu được, Hạn Bạt này vẫn còn nhớ thù, muốn giết cô rồi đây.

Trần Ngư nhìn thoáng qua tám vị đại lão đứng bên sườn núi, tuy đã vô cùng mỏi mệt nhưng vẫn giữ vững tinh thần thấy chết không sờn, trong lòng cô cân nhắc một lát rồi quyết định, cô nghiêng đầu qua nói với ông Ngô “Ông lão, nếu con bị ‘treo’, ông nhớnói với Thẩm đại sư để lấy linh châu nha, tập hợp đủ sáu Linh Khí giúp anh Ba thanh trừ sát khí nha ông.”

“Con nói cái gì?” Ông Ngô vặn lông mày.

Trần Ngư cũng không giải thích, lắc người một cái rồi chạy nhanh xuống núi. Gần như cùng lúc, một bóng đen mang trên người sát khí đầy mình vượt qua ông Ngô đuổi theo. Ý thức được điều gì đó, trong nháy mắt, sắc mặt ông Ngô trở nên trắng bệch, ông nhìn theo bóng hai người đang truy đuổi lẫn nhau trên sườn núi, không chút nghĩ ngợi ngay lập tức cũng đuổi theo.

“Thi Thi!”

Ông Ngô không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Ngư và Hạn Bạt nên ông khônghiểu tại sao Hạn Bạt lại chỉ chăm chăm đuổi theo Trần Ngư. Lúc này ông vô cùng hối hận, nếu như ông sớm biết là Hạn Bạt chỉ đuổi theo Trần Ngư thì ông đã không lấy la bàn và chuông chiêu hồn từ tay Trần Ngư rồi.

Cũng may Trần Ngư sống nơi vùng núi từ nhỏ, có kinh nghiệm vô cùng phong phú với việc đi đường rừng núi, động tác nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời Hạn Bạt không thể nào đuổi kịp được.

Nhưng Hạn Bạt là cương thi, hắn không biết mệt, còn Trần Ngư lại không như vậy, trước đó, cô đã bị tiêu hao không ít linh lực, bây giờ lại chạy một lúc lâu, dần dần thể lực đã không còn nữa.

Khoảng cách giữa một người một Hạn Bạt được kéo dần lại, Hạn Bạt giơ tay lên nhằm đao vào chân Trần Ngư.

“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Trần Ngư bị lực gió của trường đao ép tới, thân thể bất ổn, ngã nhào xuống đất, côquay đầu nhìn lại phát hiện một thanh kiếm đồng không thể nào quen thuộc hơn đangngăn thanh trường đao của Hạn Bạt.

“anh Ba?” Trần Ngư nhận ra là Lâu Minh đã tới rồi.

“Ầm!” Lúc này Lâu Minh từ chân núi chạy lên, đánh một cú về phía Hạn Bạt làm cho Hạn Bạt bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đánh bay ra ngoài.

Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư, nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn của cô cùng với hai bàn tay dính đầy máu đang chống trên mặt đất, sắc mặt Lâu Minh trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng sợ, anh nắm thanh kiếm đồng, đuổi theo Hạn Bạt đã bị bay ra ngoài đánh ra một cú nữa.

Hai luồng sát khí cực đại va chạm vào nhau.

Đây là Hạn Bạt PK Hạn Bạt.

Tác giả có lời muốn nói:

Chàng thanh niên Ngô nay trở thành ông Ngô trung niên, không thể tin là Hoa Miêu đãmất, mang theo cả người đầy thương tích xuống âm phủ.

Ở Quỷ Môn Quan đã gặp được Đầu Trâu Mặt Ngựa đi câu hồn về.

Ông Ngô trung niên hung dữ nhìn Đầu Trâu Mặt Ngựa: Người đâu rồi?

Đầu Trâu Mặt Ngựa: Ở đây là Quỷ Môn Quan, chỉ có ma quỷ, không có người.

Ông Ngô trung niên: yêu quái thì sao?

Đầu Trâu Mặt Ngựa: Sau khi chết, yêu quái sẽ lập tức bị hồn bay phách lạc.

Ông Ngô trung niên giận dữ, cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa đánh một trận sống chết.

Tuy ông Ngô trung niên an toàn thoát khỏi âm phủ nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôngthể gặp lại cô nương yêu dấu của mình.

Đầu Trâu Mặt Ngựa đã đem chuyện đó vứt qua đầu, nhưng qua một loạt sự kiện loằng ngoằng, Hắc Bạch Vô Thường đã chớp cơ hội ‘thượng vị’.