Trong lúc đợi thép lỏng nguội đi, Trầm Khinh Trạch đem công việc quạt gió giao cho bố Lý, còn mình thì cầm kềm gắp than lên, theo hướng dẫn của hệ thống mà đem miếng thép đã tôi xong đặt vào lò, còn mẻ gang thì đặt trước cửa lò. Nhiệt độ trong lò không ngừng tăng, mẻ gang có điểm nóng chảy thấp hơn bắt đầu chảy ra, Trầm Khinh Trạch chuyển động mẻ gang, tay còn lại nhanh chóng trở mẻ thép. Gang sẽ làm cho cacbon bị vón cục, dưới sự chuyển động của y lại có thể khiến cho nó hòa tan, để nó không còn bị vón nữa. Nếu không phải là thợ rèn lâu năm nhiều kinh nghiệm thì căn bản không thể đoán được hàm lượng sắt cần dùng, và nếu vậy thì có khả năng khối lượng thép làm ra sẽ bị sai lệch, không đúng chuẩn.

Cũng may là Trầm Khinh Trạch không cần lo về vấn đề này, hệ thống sẽ cung cấp những chỉ dẫn cực kỳ chính xác.

Sau 3 ngày không ngừng rèn luyện, độ thuần thục trong kỹ năng rèn sơ cấp của Khinh Trạch đã đạt tới 80%, trải qua  mấy lần luyện rèn, hỏng hết bao nhiêu sắt thép, âm thanh "Đinh" của hệ thống vang lên, mẻ thép luyện được lần này rốt cuộc cũng đạt được yêu cầu, đạt được chất lượng xuất sắc.

Trước khi nguội phải đổ vào khung đất để tạo hình, lại tôi luyện thêm vài lần, nhúng vào nước lạnh, rồi mài...cuối cùng lấy gỗ cây làm thân trường thương.

Mất 7 ngày, 1 cây trường thương bằng thép tinh luyện hàn quang lạnh thấu xương, có khắc cả hoa văn đã hoàn thành.

Đầu thương hình thoi, sống cao, lưỡi mỏng, sắc bén chắc chắn, hoa văn khắc ngầm kỳ lạ, ở trước mặt nó, chém đinh chặt sắt đã không còn là từ chỉ dùng để hình dung nữa mà là sự thật, dù cho là bảng xếp hạng vũ khí danh tiếng của đại lục Thư quang thì cũng đủ để nó đứng top đầu.

Hệ thống của Trầm Khinh Trạch lại xuất hiện nhắc nhở:

"Hệ thống: chúc mừng người chơi hoàn thành khóa học, trở thành thợ rèn sơ cấp!"

"phần thưởng thăng cấp: mị lực của người chơi tăng 10 điểm!"

Trên đầu Trầm Khinh Trạch nhảy ra 1 cái: "?"

Cái này với mị lực thì có liên quan gì với nhau? Chẳng lẽ...nam nhân làm nghề rèn đúc là đẹp trai nhất?

Bố Lý đem trường thương đến trước mặt Nhan Túy, ánh mắt ông dính chặt lấy cây thần khí, dường như luyến tiếc không muốn rời.

Nhan Túy cầm lấy thân trường thương, trọng lượng vừa tay, tùy tiện vẽ 1 đường, ngón trỏ miết nhẹ lưỡi đao, một giọt máu lập tức túa ra.

Sát khí và hàn quang dường như dâng đến tận trời của cây trường thương ép bố Lý đang đứng xem gần đó lùi hẳn vài bước.

"...Chưa từng thấy qua bao giờ."

Nhan Túy thấp giọng thì thào, dường như không còn cảm thấy được đau đớn, vuốt ve trường thương như kỳ trân dị bảo.

Hốc mắt bố Lý nóng ran, xúc động cảm khái:

"Không ngờ rằng lão già tôi đây lúc còn sống còn có thể đích thân tham gia vào quá trình làm ra được thần binh lợi khí khó có được trên đời này, đời này không còn gì tiếc nuối nữa rồi... Các hạ, nó là của cậu, đặt cho nó 1 cái tên đi."

Nhan Túy trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nâng mắt, nhìn về phía Trầm Khinh Trạch đang đứng ở 1 bên yên lặng không nói gì:

"Cây thương này là anh làm ra, hay là anh đặt tên cho nó đi?"

Hiện tại, trong số các thợ rèn của đại lục Thư quang, muốn rèn được 1 binh khí bằng thép tinh luyện cần phải nhờ đến thợ rèn với tài nghệ cao siêu, thời gian cũng phải tới mấy tháng thậm chí 1 năm, trải qua nhiều lần tôi luyện, hư hỏng vô số mới có thể làm ra được 1,2 thanh đao có thể chém vỡ vàng ngọc.

Trầm Khinh Trạch có sự hỗ trợ cùng kỹ thuật tiên tiến của hệ thống, chỉ cần 1 tuần đã có thể luyện ra được thép chất lượng cao, tuy rằng chất cùng lượng của nó tính ra lại chẳng là gì nếu so với kỹ thuật của thế giới hiện đại, thế nhưng tại nơi đây đã là kinh thế hãi tục. Trầm Khinh Trạch lấy ánh mắt của người hiện đại mà tính toán, 1 tuần mới làm được 1 cây, hiệu suất thấp như này thật đáng giận. Đến lúc mà có thể hạ thấp vốn xuống, tạo ra sắt thép chất lượng cao với số lượng lớn, quy mô lớn, ai cũng có thể dùng, không còn là trang sức treo trên eo của quan to thổ hào được dùng để chứng minh thân phận nữa thì khi đó mới có ý nghĩa.

"Tên?"

Trầm Khinh Trạch không hứng thú gì, tùy miệng nói:

"Đây là thương."

Nhan Túy: "..."

Bố Lý vội nói:

"Ý của cậu ta là... Khuất thế thương! Khuất trong khuất phục, thế trong thế giới!"

Nhan Túy cười mỉm, gập ngón tay gảy gảy lên đầu thương:

"Khuất Thế ư? Tên hay."

" Các hạ vừa lòng là tốt rồi."

Bố Lý thở phào, dùng khủy tay thúc nhẹ vào Trầm Khinh Trạch.

Người phía sau mới nhạt nhẽo mở miệng:

"tiệm rèn Lý gia hoan nghênh ngài đến, hoan nghênh ngài lần sau lại ghé qua."

Nhan Túy nghiêng mặt nhìn y, thờ ơ đáng giá tiệm rèn 4 phía:

"thành Uyên Lưu lại có 1 thợ rèn ngọa hổ tàng long, nhiều năm như vậy thế mà tôi lại không biết, không biết là truyền nhân của vị thợ rèn tài giỏi nào?"

Trầm Khinh Trạch mặt không đỏ hơi không ngắt:

"tay nghề của tôi đều được học từ bố Lý cả."

Bố Lý kinh ngạc:

"Ớ? Không đâu, tôi..."

Nhan Túy cười cười nhìn ông:

"Thì ra là vậy, sau này tôi sẽ lại ghé qua."

Từ trong vạt áo, cậu lấy 1 viên ngọc trụy đeo trên cổ xuống, ánh nắng chiếu vào làm lộ ra hoa văn vàng nhặt hình con lân. Nam nhân vứt ngọc trụy cho Trầm Khinh Trạch:

"Miếng ngọc long lân này là do bà nội tặng cho tôi, ngoài nó ra, trên người tôi chẳng còn thứ gì đáng tiền nữa cả, tạm thời thế chấp vài ngày số tiền ăn ở và thuốc thang cho mấy ngày qua."

"Với cái này nữa."

Cậu chỉ chỉ vào cái khẩu trang trên mặt, nhàn nhạt nói:

"Đừng có làm mất miếng ngọc, tôi sẽ đến chuộc lại đấy."

Mắt thấy bóng dáng nam nhân đã rời khỏi, bố Lý thở dài:

" Vị quan quân đại nhân này đã đưa cho chúng ta rất nhiều tiền rồi, chúng ta dù sao cũng chỉ để y ở lại có vài ngày, cậu sao có thể thu thêm đồ vật quý đến vậy chứ?"

Trầm Khinh Trạch vuốt ve ngọc trụy trong tay, dường như có chút trầm tư:

"Xem ra bình thuốc trị liệu đó thật sự có hiệu quả đối với lời nguyền..."

Bố Lý sửng sốt, không nghe rõ:

"Cậu nói lời nguyền gì cơ?"

"Không có gì. Nhắc mới nhớ, con trai ông cũng bị chiêu binh vào đội vệ binh, quan quân bình thường sẽ có nhiều tiền vậy sao?"

Thanh niên lắc đầu, thấy ánh mắt mất mát của bố Lý liền lập tức đổi sang đề tài khác:

"Đúng rồi, 20 công đất trong nhà mình vẫn để hoang phải không?"

Bố Lý càng lúc càng khó hiểu:

"Đúng vậy, sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện đất đai?"

Trầm Khinh Trạch 1 bên vừa đem mớ sát thép vụn nướng lại, chế tác lại từ đầu, 1 bên thì giải thích:

"Lần trước tôi lên thành mua lương thực, giá lương thực đã tăng 3 lần so với ngày thường rồi, đất để không đó cũng phí, tôi muốn khai khẩn lại từ đầu, trồng chút lương thực qua mùa đông."

"Đâu ra lương thực qua mùa đông? Cậu còn chưa thấy mùa đông vùng phía bắc chúng tôi, gấu còn có thể bị lạnh đến chết chứ huống hồ là hoa màu."

Bố Lý trực tiếp lắc đầu thở dài.

Bị người khác lợi dụng cũng không lên tiếng?

Lông mày Trầm Khinh Trạch nhíu lại, lại dãn ra, bâng quơ nói:

"Không sao, tôi lấy lại cho ông."

Bố Lý bán tín bán nghi:

"Nhưng mà cậu biết trồng trọt không?"

Trầm Khinh Trạch nghĩ thầm, y vốn dĩ cũng có biết rèn sắt đâu.

Còn về miếng ngọc long lân kia, là ngọc khảm cấp cao trong thiết kết game, ghép chung với đồ có long khí có thể sản sinh ra hiệu quả đặc biệt. Y nghĩ, bỏ ngọc vào trong chậu nước của cá chép kim long chắc không sao.

Túi tiền mà Nhan Túy đưa có lẽ có 200 đồng vàng, có được số vốn khởi động đầu tiên, việc đầu tiên mà Trầm Khinh Trạch phải làm là cải thiện 20 mẫu đất hoang kia của bố Lý thành đất tốt.

Cái thôn trang nghèo đói này, 2 chân đi từ đầu đến cuối làng chỉ tốn chưa đến 10 mấy phút,  đất ruộng của dân trong thôn nằm sát nhau, đất tổ tiên bố Lý để lại cũng không phải là 1 mảnh lớn hoàn chỉnh mà là bên trái 1 mảnh, bên phải 1 mảnh phân ra lác đác, bên trái giáp với nhà của góa phụ Vương Thẩm Nhân, bên phải giáp với nhà trưởng thôn, lão Mộc, phía sau còn nhà nữa.

Do thiếu hụt lực lượng lao động nên phần lớn đất nhà lão Lý đều bỏ hoang, số đất giáp với hàng xóm kia thì ít nhiều cũng bị họ chiếm mất mà trồng lúa mạch.

Trầm Khinh Trạch đến chào hỏi từng nhà, nói rõ lý do.

Cô vợ trẻ nhà trưởng thôn hôm đó tận mắt chứng kiến y cầm dao chẻ củi đuổi mấy gã du côn đòi nợ nên vốn đối với thanh niên văn mình lịch sự cũng có vài phần kính nể. Nào ngờ, vừa nghe đến việc muốn thu hồi lại đất của bố Lý, cô ta liền dài mặt ra, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Chuyện ruộng đất sao có thể gọi là "chiếm" được? Lúc đầu chúng tôi cũng đã bàn bạc xong với ông Lý rồi, chúng tôi giúp ông ấy chăm đất, chúng tôi vừa cho mượn người vừa cho mượn sức, nếu không có sự trợ giúp của chúng tôi, mảnh đất đó đã bỏ hoang từ lâu rồi, bây giờ đã sửa sang đâu vào đấy rồi, cậu nói thu lại là thu sao? Dựa vào đâu chứ?"

Trưởng thôn đứng bên cạnh mặt đầy khó xử, kéo kéo vạt áo vợ, nói nhỏ:

"Lúc đầu cũng đồng ý trả cho người ta 10 cân lương thực, sau này cũng đâu có trả..."

"là do lão Lý không thèm đến đòi đấy chứ? Ông thì biết cái gì? Im miệng đi!"

Quả phụ Vương ngược lại rất nhiệt tình:

"tôi đồng ý đổi mảnh đất giáp ranh của nhà tôi với mảnh đất tổ nhà lão Lý, diện tích ước chừng rộng gấp 3 mảnh này, cậu trai trẻ nếu muốn có người giúp 1 tay thì chị đây có thể giúp cậu, tối nay đến nhà tôi..."

Cô vợ trẻ nhà trưởng thôn đảo trắng mắt:

"Thôi được rồi, mảnh đất giáp ranh hai nhà đó mấy năm trước khai khẩn mấy lần, đất bạc đi gần hết, đã thành đất hoang từ lâu rồi, nói cho cùng, giống như bị lỗ lớn vậy, còn mời người ta thanh niên mơn mởn tới nhà mình, đi qua đó rồi còn có thể đi thẳng mà trở về không? Hay là bị chị ép tới khô queo luôn? Chậc chậc..."

"Cô nói bậy nói bạ gì đấy!"

"Có cô mới thế ấy!"

Mấy hộ phía sau đa số cũng không muốn trả, cả phòng ầm ĩ đến ong cả đầu, huyệt thái dương Trầm Khinh Trạch thình thịch thình thịch nhảy, hít sâu 1 hơi, đột nhiên dộng mạnh xuống bàn, gào lớn:

"Yên lặng!"

Mọi người hoảng sợ soàn soạt quay đầu nhìn y. Trầm Khinh Trạch lấy ra khế ước đất tổ của bố Lý, nhìn mọi người qua 1 lượt rồi mới chậm rãi nói:

"20 mẫu đất nhà bố Lý, tức toàn bộ những mẫu sở hữu hợp pháp mà cần phải trả cho ông ấy không có quan hệ buôn bán với chư vị."

Sắc mặt vợ trưởng thôn không tốt lắm, vẫn còn muốn cãi lại vài câu đã nghe thấy Trầm Khinh Trạch chuyển đề tài.

"Thế nhưng trên thực tế, chư vị cũng đã trồng trọt trên đó 1 phần rồi, chúng tôi cũng không thể bất chấp những lao động cực khổ mà mọi người đã bỏ ra mà ngồi mát ăn bát vàng được."

Thần sắc cô vợ trưởng thôn hòa hoãn xuống, quả phụ Vương cười dài ghé vào:

"Trầm tiểu ca nói đúng đấy."

Trầm Khinh Trạch ngừng lại quan sát vẻ mặt của mọi người:

"Tôi có 2 cách giải quyết, cách thứ nhất, tôi sẽ dựa theo giá thuê nhân lực trên thị trường để trả lương tương ứng cho từng người, nhưng do mọi người lại chưa trả lại phần lương thực thu được cho bố Lý, thế nên sẽ phải trừ 1 phần phí thuê đất vào số tiền lương đó. "

Cô vợ nhà trưởng thôn cùng với quả phụ Vương và mấy hộ nông gia khác nhẩm tính trong lòng đều không vừa lòng cho lắm, thế này lại trở thành mối quan hệ giữa tá điền và địa chủ mất rồi, không thể lợi dụng người ta được, chẳng khác nào lỗ lớn sao?

Thấy thời cơ chín mùi, Trầm Khinh Trạch mới trong lúc mọi người suy tư ấy mà tung ra kế hoạch gốc:

"Vẫn còn cách thứ 2, tôi không cần mảnh đất mà mọi người đang trồng trọt đó, cũng không cần tiền thuê đất hay đổi bằng lương thực. Nhà ai có đất hoang cạnh mảnh đất tổ đó, tôi đồng ý lấy đất đã khai hoang trao đổi với nhà đó, thế nhưng không dựa theo cách lấy 1 đổi 1. Lần này phải lập khế ước tại chỗ, sau này không được tùy ý thay đổi gì."

Quả phụ Vương mùng tới nở hoa:

"nói nãy giờ, Trầm tiểu ca vẫn thấy cách của chị đây hay đúng không? Chị đồng ý đổi, đổi liền bây giờ!"

"Nhà tôi có! Có 2 mẫu! Tôi lấy 2 mẫu hoang đổi lấy 1 mẫu đã khai khẩn phía đông."

"Nhà tôi cũng có!"

Thôn trưởng do dự mà kéo kéo tay áo Trầm Khinh Trạch, khuyên hết nước hết cái:

"Cậu muốn đem đất hoang về làm cái gì? Chỉ khai khẩn thôi cũng không biết là cần phải mất bao nhiêu công sức rồi, đợi đến khi cậu khai khẩn xong thì đông đã đến rồi, độ màu của đất cũng không tốt. Lão Lý cho phép cậu làm như vậy sao?"

"Ôi ông quản người ta làm gì? Ông nhiều chuyện thật đấy, trầm tiểu ca của chúng ta vừa nhìn là biết là người có thể làm nên đại sự!"

Cô vợ nhà trưởng thôn vừa mới lạnh nhạt với người ta xong giờ thì giữ chặt lấy tay trưởng thôn, cười đến sáng lạn.

"Yên tâm."

Trầm Khinh Trạch hiểu ý tốt của trưởng thôn, y gật gật đầu, cũng không giải thích nhiều.

"nếu mọi người không còn ý kiến gì khác thì chúng ta ký khế ước ngay tại đây, phiền Mộc trưởng thôn làm nhân chứng để tránh sau này sinh ra tranh chấp."

Mọi người líu ríu thương lượng, tất cả đều vui vẻ ra mặt tỏ vẻ không thành vấn đề, dường như sợ thanh niên đổi ý, lập tức chuẩn bị ký giấy.

Lấy đất hoang đổi đất đã khai khẩn, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống! Tiền thuê và lương thực nợ lúc trước nói không cần là không cần nữa, thanh niên này nhìn không giống như từng làm ruộng bao giờ, so với lão nhà nông nhà bọn họ thì còn non lắm!

Nhóm nông phu tự cho là mình hời được 1 mẻ lớn cũng tự thấy xấu hổ mà tặng cho Trầm Khinh Trạch 1 ít trái cây rau củ nhà trồng, trước mặt Trầm Khinh Trạch khen y hiểu chuyện, giỏi giang, vừa xoay lưng đi liền bụm miệng cười trộm, lấy giấy khế ước vừa ký xong ra, nói nói cười cười đi về nhà.

Quả phụ Vương dặn dò thanh niên nếu có việc gì thì tìm mình "giúp đỡ", chỉ có mỗi trưởng thôn là dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng bị cô vợ nhà mình kích động mà lôi đi.

Trầm Khinh Trạch đem từng tờ khế ước được hệ thống chứng nhận qua thu xếp cất lại, tính toán kỹ 1 lần, nhà có 20 mẫu đất, tay không bắt sói, nháy mắt tăng đến 40 mẫu, tăng gấp đôi. Đất hoang thì sao chứ? Có thể thăng cấp bằng hệ thống cửa hàng mà! Đất sa mạc cũng có thể biến thành đất phù sa trong 1 giây!

Trầm Khinh Trạch ôm ghì cái sọt rau dưa, đỉnh đầu là ánh trăng sáng rực, đứng trong mảnh đất hoang cỏ mọc thành bụi, cười tà. Đại Bạch ngồi bên cạnh, im lặng ngẩn đầu nhìn y.

Tục ngữ nói đúng lắm, "lỗ" chính là lời mà.

Y vất vả chạy về đến nhà, bỏ rau dưa còn lại xuống hầm, sau đó đem số sắt thép vụn hỏng còn lại ra tiệm rèn chế tạo thành nông cụ cả 1 đêm, hôm sau, trời còn chưa sáng đã vào thành dắt về 1 con trâu cày.

Toàn bộ đất vùng phía tây nam thôn này đều đã được đứng tên của bố Lý, Trầm Khinh Trạch đứng trên bờ ruộng phóng mắt ra xa, cỏ dại ngã trái ngã phải, cành khô cùng với hoa dại không biết tên đâu đâu cũng thấy. Y đốt hết đám cỏ dại cành khô, mặt đất bị đốt cháy đen, tro đen vùi vào trong đất màu mỡ.

"Hệ thống cửa hàng cấp 1: đất phù sa cao cấp, sản lượng 1 mẫu tăng gấp 4, giá mỗi mẫu là 1 đồng vàng."

"Hệ thống: có muốn thăng cấp cho 40 mẫu đất thành đất phù sa cao cấp không?"

Trầm Khinh Trạch: "có."

Trong nháy mắt, 40 đồng tiền vàng ra đi nhẹ nhàng, cho đến giờ, đây là lần tiêu tiền xa xỉ nhất của Trầm Khinh Trạch.

"Chúc mừng người chơi lần đầu hoàn thành cải thiện thổ nhưỡng, quà thưởng đặc biệt là 1 bộ bao tay da mới!"

Trầm Khinh Trạch mặt lộ vẻ mỉm cười:

"Quà của hệ thống: bộ quần áo nón mũ nông dân, mị lực -20. Mặc nó vào, bạn chính là người đẹp nhất ruộng."

Trầm Khinh Trạch: "..."

DM!

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: muốn được đẹp trai đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp mê, điên đảo vô số người không? Mau nạp tiền đê! Chỉ cần 9 vạn 8, còn được tặng bộ skin đặc biệt "tân trang hoàng đế" nè!

Trầm:...nghèo đến khỏa thân rồi còn phải nạp thêm tiền?

Hệ thống: người chơi hệ nghèo không có tư cách bb!

Trầm: thế tau nạp vào kiểu gì?!