Đùng...Đùng..tí tách....rào rào, cơn mưa đêm lạnh lẽo, trắng xóa ập đến khiến cho vùng đất Hà Nội đã lạnh nay càng lạnh hơn, cơn mưa trắng xóa bao phủ lấy ngôi biệt thự xa hoa tọa lạc trên đường XX, Hà Nội, cánh cổng được mạ vàng sáng chói, lãng phí, tiến sâu vào trong bằng con đường được rải sỏi nhẹ nhàng, kết thúc con đường xuất hiện một ngôi biệt thự xa hoa nhưng khác với sự thanh tĩnh của ấy thì trong nhà lại phát ra tiếng roi mây quất vào da thịt nghe buốt tai

-Vút, cô được lắm, cô dám nói với ba tôi rằng tôi đi ngoại tình sao, vút_mỗi lần nói người đàn ông trẻ, tuấn tú lại quất roi mây vào người phụ nữ thanh tú nhưng nhợt nhạt đang cam chịu ở dưới chân, chiếc váy trắng thanh toát đã hằn vết máu in dài. Trên người cô có không biết bao nhiêu là vết sẹo xấu xí nữa. Cổ họng cô chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào hòa lẫn với những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má. Xa xa, dưới gầm bàn có một cô bé xinh xắn nhưng nhem nhuốc vì nước mắt, đang sợ hãi nhìn người cha tàn độc đang đánh đập mẹ mình. Đó là gia đình nó_Phạm Tố Băng, mẹ nó cưới ba nó vì công ty của ba bà đang bên bờ vực phá sản, bà đành phải chôn vùi tuổi thanh xuân của mình bên người đàn ông lăng nhăng, chẳng yêu thương gì bà, ba nó cũng chán ghét cuộc hôn nhân này nên hành hạ bà, ông đi lăng nhăng, nhậu nhẹt, khi mẹ nó có mang thì ông ta lại suy nghĩ rằng nó là đứa con của mẹ với đàn ông khác, ông ta ghét, khinh mạc nó, nó buồn nhưng chẳng biết làm gì chỉ biết nhìn ông ta ghẻ lạnh với mình. Hôm nay, ông ta lại dẫn gái về, mẹ nó chịu hết nỗi nên sang nhà nội để nói cho nội biết, không ngờ ông ta không biết lỗi mà còn đánh đập mẹ nó. Trong một phút kinh hoàng nó quay về thực tại, nó thấy ông ta đổ một chất lỏng vào miệng mẹ, mẹ nó quằn quại ôm lấy cổ họng đau rát mà lăn lộn, giờ đây thân ảnh bà cứng đờ, bà ngủ, ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại, nó vội chạy tới chỗ mẹ nó, đôi tay nhỏ nhắn cố sức lay than hình mẹ mình đang bất động

-Mẹ, mẹ bị sao vậy, mẹ đừng ngủ nữa mà,..Ba, ba, mẹ sao vậy, ba cho mẹ uống cái gì?_nó gào lên với ông ta nhưng ông ta vẫn vô tình bước đi loạng choạng trong cơn say men. Đương nhiên là tang lễ của mẹ nó sẽ được tổ chức vào ngay ngày hôm sau trong sự nghi ngờ của khá nhiều người nhưng vì ông ta nói mẹ nó bị bệnh qua đời và vì nhìn sự đau khổ, thương xót của ông ta thì không ai nỡ hỏi cả. Ông ta thương xót mẹ nó ư? Không hề, chỉ là vỏ bọc giả dối mà thôi. Còn nó thì sao? Đang khóc như một con búp bê vô dụng vậy. Cánh nhà báo liên tục đưa tin về cái chết đột ngột của vị phu nhân tập đoàn lớn. Những ngày sau đó nó nhốt mình trong căn phòng tối tăm, không chút ánh sáng, không ăn, không uống mà ông ta chẳng thèm lấy một lời hỏi thăm mà thậm tệ hơn là ông ta lo gái gú bên ngoài, còn công ty thì để người khác quản lý.

-"Đám tang mẹ chưa được một tuần mà ông còn dám đi chơi với những bà cô xứng tuổi cháu mình, tôi hận ông, tôi kinh bỉ ông vì ông mà mẹ tôi phải chết_Đang mien man suy nghĩ thì tiếng gõ cửa làm nó bừng tỉnh

-Côc cốc, thưa cô chủ, ông chủ bảo cô tắm rửa, thay đồ xuống nhà có khách ạ_cô hầu

-Khách? được, tôi biết rồi_nó lạnh lùng nói, làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ

10 phút sau nó xuất hiện như một thiên thần bé con vậy, tóc được buộc cao, gọn gàng, váy công chúa trắng xòe đi đôi với giày búp bê hồng làm nó dễ thương hơn nhưng khuôn mặt lại không lấy một nụ cười, nó vừa mới bước xuống cầu thang thì đã nghe một giọng nói nhão nhoẹt

- Ngủ ở trên đó luôn rồi à, giờ mới vác cái xác mày xuống_người phụ nữ

-Đúng đó, xấu mà cứ chăm chuốt chi cho lâu_ả

-Mày mau chào mẹ với em đi_ông ta

-Xứng?_nó lạnh lùng cao giọng

-Chát, mày mà con hỗn láo như vậy tao sẽ tống cổ mày ra đường đó, liệu mà hành xử đi, phòng của mày bây giờ sẽ là phòng của Tố Nga, còn mày, mày dọn vào phòng cho khách đó mà ở, bây giờ tao đi công tác đây, liệu đó_ông ta nói rồi quay đi

-Lo mà hầu hạ cho mẹ con tao đấy, con kia_mẹ ả

-Con nhỏ bẩn thỉu..._ả chưa nói hết câu thì

-Nhưng còn hơn một số người_nó tiếp lời ả rồi đi lên phòng để lại mẹ ả với ả tức trào máu

Khi mẹ nó qua đời vài ngày nó thường vào phòng bà_căn phòng có mùi hoa cỏ dại nhẹ nhàng, một ngày nó nằm trên chiếc giường của mẹ, bỗng thấy chiếc gối cồm cộm, nó lật lên và thấy một phong bì và một bức thư hơi nhàu, trong thư viết rằng “Con À, mẹ biết sẽ có một ngày mẹ xa con, không thể bảo vệ cho con được, mẹ đã dành dụm được rất nhiều tiền lúc còn trẻ, con hãy dùng số tiền này mà qua California tìm ông ngoại con để sống tố nha, yêu con.

Nó bây giờ sẽ bay qua California, nó sẽ sống, sẽ mạnh mẽ để trả thù ông ta, 'hãy chờ đó, tôi không còn là con bé ngày xưa đâu'