“Đủ rồi, cô ngủ đi, ngày mai sẽ ta đưa cô tới gặp Tuấn vương gia”

Nghe xong cậu thiếu niên nói ta cũng cảm thấy thật mệt mỏi, chậm rãi tiến vào giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, chúng ta đi vào trong rừng, thấy ở đó đã có người chờ sẵn.

“Hắn…hắn chính là Tuấn vương gia mà cậu nói?”

“Đúng vậy, người ấy chính là Tuấn vương gia, Long Phụng Hoàng”.

Ngất! Sao lại là Long công tử! Ta quay người định trốn đi, đáng tiếc, thiếu niên kia đã nhanh nhẹn túm được tay của ta “Cô muốn trốn hả? Nhiệm vụ của ta là phải đưa được cô tới trước mặt Vương gia”

“Tôi không thể đến đó được”.

“Không được”. thiếu niên kéo ta đi đến phía trước.

Xem ra không giở tuyệt chiêu là không xong. “Cậu kia, nhìn tôi” Ta lớn tiếng ra lệnh.

“Cô… ” thiếu niên nghi ngờ quay đầu lại, vừa thấy khuôn mặt không còn che nữa của ta thì đã gục xuống.

Ta vội vàng kiểm tra xem hắn còn thở không, cũng may, chỉ bị ngất đi thôi.