Tên ngự trù mới đến đang đứng hầu để giải thích cách chế biến các món ăn bỗng rút con dao lóc thịt cá từ trong người ra đâm về phía Tư Không Tiểu Mễ.

Tư Không Tiểu Mễ cực kỳ thính tai nhanh mắt, không cần quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác lấy cây đũa chặn đứng mũi dao. Cây đũa như được tôi từ thép, khi chạm vào con dao liền phát ra tiếng “keng”, chàng hất nhẹ tay, con dao bắn ra ngoài, cắm phập vào cây cột bên cạnh. Trong nháy mắt, đầu đũa liền chĩa thẳng vào yết hầu tên ngự trù.

“Nói mau, ngươi là ai? Tại sao lại hành thích ta?” Ngữ khí của chàng không hề có ý đe dọa, chỉ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu.

Tên ngự trù lại không biết điều, hắn nhắm chặt hai mắt, cắn mạnh một cái, một giọt máu đen từ trong miệng ứa ra, sau đó cả thân hình đổ ra sau __Tự tử chết!

Đám cung nữ thấy có người chết liền la toáng lên. Thái Hậu không hề khiếp đảm như bọn họ song từ gương mặt trắng bệch thì rõ, bà cũng có chút kinh hãi.

Thái tử vô cùng tức giận : “Tên thích khách này trà trộn vào hoàng cung bằng cách nào thế ???”

Thái hậu trấn tĩnh: “Mấy ngày trước, bà thấy chán những món ăn do ngự trù trong cung làm, nên mới sai người tìm một đầu bếp từ ngoài cung vào. Bọn họ nói là đã tuyển chọn kĩ lưỡng, không ngờ lại là một tên thích khách. Quan trọng là, người hắn muốn hành thích là Tiểu Mễ, Tiễu Mễ à, cháu ở trong cung đã nguy hiểm thế này, ra ngoài cung e rằng còn đáng sợ hơn!”

Tư Không Tiểu Mễ kiểm tra kĩ lưỡng thi thể của tên thích khách nhưng không hề phát hiện ra manh mối nào : “Mục tiêu không phải ngắm vào cháu!”

“Rõ ràng vừa nãy hắn đã ra tay với đệ!” Thái tử cảm thấy khó hiểu.

Tư Không Tiểu Mễ phân tích : “Nếu hắn muốn hành thích đệ thì bên ngoài cung sẽ dễ hành động hơn, vì hôm nay hắn không ngờ là Tiểu Hồ Điệp lại ngửi thấy sát khí trong món ăn của hắn, thân phận bị bại lộ nên mới bất đắc dĩ phải xông ra hành thích đệ!”

Thái tử gật đầu đồng ý : “Đệ nói có lý lắm, chỉ tiếc là hắn đã tự tử, không thể điều tra được kẻ đứng đằng sau là ai?”

Tư Không Tiểu Mễ đề nghị : “Lục soát nơi hắn ở, không chừng sẽ tìm ra manh mối”

Nơi ở của tên thích khách liền bị quân lính lật tung mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm được thứ gì đáng nghi.

Thái tử Tư Không Cách tìm được một bức họa, tò mò giở ra xem, y lập tức thốt lên kinh ngạc : “Đẹp~ Đẹp quá!!”

Tư Không Tiểu Mễ bèn qua đó xem, thì ra là một bức họa vẽ một cô gái rất đẹp, cô gái đó: mình hạc xương mai, mặt xinh như hoa, đặc biệt hơn nữa là có khí chất thoát tục, giống như tiên nữ trên trời, không hề vướng chút bụi trần. Chàng cũng ngẩn ra ngắm cô gái.

Thái tử lắc đầu than thở: “Đàn bà, huynh không thiếu, song lại không có ai sánh bằng nàng ấy. Không rõ tên đầu bếp đó lấy bức họa này từ đâu ra, lại càng không rõ cô gái trong tranh là ai?”

Tư Không Tiểu Mễ sực tỉnh : “Huynh biết cô ấy là ai để làm gì? Cô gái nào rơi vào tay huynh cũng đều có kết cục bi thảm!”

“Khác chứ, khác chứ! Tuyệt sắc như nàng, một người là đủ. Huynh nguyện sẽ đuổi hết đám bà con gái trong cung, chỉ giữ một mình nàng bên mình” Dứt lời, thái tử liền cuộn bức tranh lại, giấu trong người, cứ như sợ ai đó cướp mất vậy.

“Thôi đi. Huynh chỉ mới nhìn thấy người ta trong tranh đã khoác lác không biết xấu hổ. Những lời dễ tuôn ra khỏi miệng đều không đáng tin!”

Thái tử vẫn chìm trong mộng tưởng chưa thoát ra được : “Đệ nói xem, nàng ấy và mẹ đệ ai đẹp hơn?”

“Đương nhiên là mẹ đệ rồi!” Tư Không Tiểu Mễ đáp không cần nghĩ.

“Đệ sẽ yêu nàng chứ?”

Tư Không Tiểu Mễ quay người bước ra khỏi phòng : “Đệ không vọng tưởng như huynh, tuy rằng cô ấy có dung nhan quyến rũ trên mẹ đệ một bậc nhưng luận về tính cách và tài năng, chưa chắc đã hơn được bà.”

Thái tử không kén chọn như chàng : “Nếu huynh gặp được nàng ấy, cho dù có là một cô ngốc, huynh cũng cam tâm tình nguyện~”

*

Hai người quay về tẩm cung của Thái Hậu, Tiểu Hồ Điệp nhìn thấy Tư Không Tiểu Mễ liền mừng quýnh lên như chó lâu ngày không được gặp chủ : “Chủ nhân~~~”

“Có chuyện gì?”

“Vừa nãy con có thể coi như đã lập được công lớn không ạ?”

“Không tính!”

“A? Sao lại không tính?” Rõ ràng là cô ngửi thấy mùi sát khí trong thức ăn của tên thích khách nên mới khiến thân phận hắn bị bại lộ mà.

“Cao thủ đại nội nhiều không đếm xuể, cho dù hôm nay không phát hiện ra thân phận của hắn, sớm muộn cũng có ngày người khác phát hiện ra. Hơn nữa, võ công của tên thích khách này rất bình thường, mới tiện tay xuất hai chiêu đã bị ta đánh bại, nếu hắn muốn hành thích, cũng không thể thành công được!” Tư Không Tiểu Mễ biết mình nói như vậy có chút bất công nhưng chàng không muốn thừa nhận công lao của Tiểu Hồ Điệp. Đùa gì chứ? Nếu ta thừa nhận thì con bé đó thoắt cái sẽ biến thành ông trời, ngày ngày bám lấy ta, cái chức đầu bếp ấy, ta phải làm tới bao giờ?

“Vậy, như thế nào mới gọi là lập công lớn ạ?”

“Chưa nói cụ thể được, đến lúc đó ta sẽ quyết định.” Tư Không Tiểu Mễ luôn nắm đằng chuôi, lúc đầu chàng không hề nói là ai sẽ quyết định.

Tiểu Hồ Điệp thất vọng tràn trề ngồi vò đầu bứt tai, cái bụng của cô càng đáng thất vọng hơn, bỗng nhiên sôi lên ùng ục. Vừa nãy cô chưa nếm được miếng nào thì đã xảy ra chuyện.

Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy áy náy vì mình đã lừa gạt cô nên đành lên tiếng : “Hôm nay nhân lúc tâm trạng vui vẻ, cháu sẽ xuống bếp nấu một bữa mời mọi người cùng ăn!”

“Thật sao?” Cả Thái Hậu, thái tử và Tiểu Hồ Điệp đều đồng thanh thốt lên. Đặc biệt là thái tử, y tát bôm bốp vào mặt mình: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mi không phải đang mơ ! Ai đó chạy ra ngoài xem giúp mặt trời hôm nay mọc đằng nào với!!! Mình xin xỏ suốt bao năm trời cũng chưa nếm được món ăn do tên tiểu tử này nấu, hôm nay tự dưng nó lại đề xuất xuống bếp nấu ăn cho mọi người!!!!”

*

Đánh chén no nê, mấy người có phước ăn đó đều ngồi xoa bụng ợ một cái biểu thị vô cùng hài lòng. Tiểu Hồ Điệp cực kỳ hưng phấn, vừa gõ bát vừa xổ một tràng :

Cùng vua ăn một bữa

Xin vua xuống bếp nhen lửa vì mình

Một ngày sáu bữa ăn mãi không chán

Chỉ thích no chứ không muốn đói

Xưa nay thánh nhân đều cô độc

Chỉ mỗi đồ ăn là dư thừa

………..

Ai nấy đều bịp tai xin tha mạng : “Đừng đọc nữa! Còn đọc nữa là đồ ăn vừa mới trôi xuống bụng đều cho ra hết đó! Cái gì thế hả??”

Tiểu Hồ Điệp trả lời theo lẽ đương nhiên: “Thơ ạ. Lẽ nào mọi người không nghe ra sao?”

Tư Không Tiểu Mễ liền phán một câu xanh rờn : “Mấy khúc nhạc do đám đệ tử ăn mày của ta hát còn hay hơn gấp vạn lần so với loại thơ bỏ đi của ngươi!”

Tiểu Hồ Điệp không hề để ý, chỉ say sưa tự đề cao bản thân : “Nhớ khi xưa con còn ở cùng với các chị em, họ đều khen con có tài văn chương. Hay là để con đọc một bài khác cho mọi người nghe nha!”

Tư Không Tiểu Mễ vội lảng sang chuyện khác : “Thái Hậu bà bà, không phải bà đã nói có hai mỹ nhân tài nghệ song toàn do Lang quốc tiến cống muốn cho con xem mặt sao? Các nàng ấy đang ở đâu ạ?”