Ban đêm Nhâm Thiên Du tiến vào dò xét cầm kiếm sơn trang, đường trong trang rất quen thuộc giống với lần đầu vào đây, vừa tiến vào liền nhớ lại quá khứ.

Thiên Du phi thân nhảy lên tú các, đẩy cửa bước vào, trong phòng vẫn bày trí như xưa, nơi này ngày xưa có mối tình đầu ấm áp.

nhìn lên bàn cờ, trong đầu lên vô số buổi chiều vui vẻ cùng xảo muội muội của chơi cờ tại đây.

“Chiếu tướng.” Thiếu niên đắc ý .

“Chờ chút, muội đánh quân xe, muội mã trước.”- xấu xa .

“Sao có thể vậy được, xuống cờ thu lại mới là đại trượng phu, muội hiểu sao? ”

“Người ta chính là tiểu nữ tử, phải là đại trượng phu, có thể cần theo quy củ này.” – cười khanh khách .

“Chỉ cần là chơi cờ mọi người phải tuân theo quy định, bằng ván cờ công bằng.” – thiếu niên nghiêm túc .

“Muội mặc kệ, chính là huynh được chiếu tướng” – cầm lấy quân cờ, cười “Du ca ca, tại có tướng, huynh thể chiếu tướng của muội ”.

“Xảo muội muội, đem quân cờ trả lại cho ta huynh.”

“ trả!” – nhàng nhảy ra khỏi tú các, thiếu niên đuổi theo sau, hai bóng dáng thanh xuân bay qua bay lại trong sơn trang.

Tiếng cười của như tiếng chuông bạc vang vọng cả sơn trang: “Du ca ca, huynh tới bắt muội a! ”

Đột nhiên tiếng xôn xao trong sơn trang làm cắt ngang hồi ức của Thiên Du.

“Có người xông vào sơn trang… ” – bên ngoài có người hét to.

Tiểu Lượt? Trong đầu Thiên Du lóe lên hình ảnh người thiếu niên gặp bên bờ sông. đến bên song cửa liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Chợt nhìn thấy cái bóng đen chạy tán loạn ở hoa viên, thân hình cường tráng, thân thủ nhanh lẹ, liền xác định người này phải Tiểu Lượt.

Rất nhanh, hắc y nhân trèo tường rời , Thiên Du nhảy người bay theo, đuổi sau hắc y nhân kia.

“Tiểu Lượt, Tiểu Lượt…. ”

Tiểu Lượt đọc thơ Lý Thanh Chiếu, khi nghe có tiếng gọi nàng đứng dậy ra mở cửa, phát người bên ngoài là nha hoàn hầu hạ của Phù Dung tỷ, khỏi kinh ngạc hỏi :

“Tiểu Hoa, lúc này phải muội phải hầu hạ Phù Dung tỷ sao lại đến đây tìm ta.”

“Phía trước có khách tên muốn tìm huynh, Phù Dung nương muốn huynh qua chuyến.”

“Tìm ta ?”. Tiểu Lượt kinh ngạc chút nhưng sau đó hồi phục lại vẻ mặt nghịch ngợm, cười ha ha : “Chẳng lẽ cũng có nương tiến vào Vọng xuân lâu tìm nam nhân sao?”

Tiểu Hoa trợn đôi mắt hạnh, : “Tiểu Lượt, huynh chính là đứng đắn, lời như vậy cũng có thể ra. ”

“Là muội có người tìm ta. ”

“Muội cũng đó là nữ nhân.”

“ phải nữ nhân ?” – Tiểu Lượt líu lưỡi, kinh ngạc “Nam nhân vào Vọng xuân lâu tìm nam nhân, người như vậy cũng khó tránh hạ lưu nha.”

“Là nam nhân tên muốn tìm huynh, nhưng lại là nam nhân mặt đầy râu a.” – Tiểu Hoa .

“Mặt đầy râu? A! Râu đại ca.” – Tiểu Lượt hưng phấn . Nàng chân vội vàng bước ra cửa lại lùi về “ được a, nếu ta tiến vào bên trong vọng xuân lâu, bà ngoại biết được vui đâu.”

Tiểu Hoa hé miệng cười khẽ: “Đừng lo lắng, buổi tối Hoa di nương cảm thấy thân mình tốt, tại Dung bà ngoại chiếu cố nàng, đêm nay ở lại đấy chăm sóc Hoa di nương, có thể về đâu.”

Tiểu Lượt nghe xong vội vã hướng Vọng xuân lâu chạy tới.

Vọng xuân lâu từ khi khai trương đến nay, có việc lạ nào mà chưa gặp qua, nhưng chính là chưa từng thấy nam nhân tiến vào Vọng xuân lâu phải tìm nương mà chỉ đích danh muốn tìm tiểu tử.

Thiên Du cúi đầu uống rượu, Thủy Phù Dung cùng trò chuyện, cũng để ý tới, sức quyến rũ của nàng tựa hồ có đất dụng võ.

Tiểu Lượt vội vàng chạy tới, Thủy Phù Dung kéo nàng qua bên, miệng có chút trách cứ hỏi: “Tiểu Lượt, ta hỏi đệ, đệ làm sao nhận thức đại hồ tử này? Đệ còn trẻ chưa hiểu chuyện cũng sao, nhưng ở bên ngoài đừng giao du lung tung, cẩn thận học xấu đấy?”

“Râu đại ca phải người xấu, lại là đại hiệp hùng võ công cao cường.” – Tiểu Lượt đem chuyện ở bờ sông kể lại lần.

“Dùng trân châu bắn người, hay giả a?” – Thủy Phù Dung kinh hô ra tiếng, mang chút hoài nghi liếc cái.

“Nhìn có sở thích này, cùng với khuôn mặt bị đầy râu che phủ kia, coi chừng là cường đạo, Tiểu Lượt, đệ phải cẩn thận nha.”

“ có việc gì đâu.” Tiểu Lượt tiến nhanh tới chỗ chào hỏi tiếng, sau đó liền ngồi bên cạnh : “Râu đại ca, nghĩ huynh nhanh như vậy đến vọng xuân lâu tìm ta.”

“Đêm nay ta nghĩ ngủ thuyền, nhớ đến lời đệ cầm kiếm sơn trang có giường lớn êm ái, ta liền chuyến đến cầm kiếm sơn trang, kết quả bị người khách mời mà tới đến quấy rầy, ta đuổi theo lúc tới đây, liền thấy tăm hơi.”

“ vậy sao ?” – Tiểu Lượt hưng phấn : “Râu đại ca, huynh phải là muốn tra từng người trong vọng xuân lâu chứ? Muốn ta liền giúp huynh, vọng xuân lâu có ai có thể quen thuộc hơn ta đâu.”

“Ta có thời gian rảnh rỗi đó, ta đuổi theo y nhân đến đây liền nghĩ giường lớn của cầm kiếm sơn trang thể ngủ vậy đành phải đến vọng xuân lâu tìm đệ uống rượu rồi.”

Phù Dung nghe họ bàn đến Cầm kiếm sơn trang liền tìm cơ hội chen vào hỏi: “Tiểu Lượt, đệ vào cầm kiếm sơn trang sao?”

Tiểu Lượt đặt tay lên miệng suy tiếng “Đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận đến tai bà ngoại.”

Phù Dung lấy tay điểm vào trán Tiểu Lượt “Đệ nha! Dám làm còn sợ bị phát sao.”

“Đệ cái gì cũng sợ, chỉ sợ bà ngoại đau lòng thôi. Hảo tỷ tỷ, tỷ giúp ta giữ bí mật nha.” Tiểu Lượt kéo Phù Dung bước đến, giới thiệu “Râu đại ca, nàng chính là Phù Dung tỷ tỷ, là nương xinh đẹp nhất, xướng khúc hay nhất vọng xuân lâu.”

Nghe Tiểu Lượt giới thiệu mình như vậy, Phù Dung trong lòng vui vẻ, hạ người uyển chuyển cúi đầu.

“Thủy Phù Dung thỉnh an Râu đại hiệp, vừa rồi tiếp đãi có gì chu toàn, xin thứ lỗi.” xong phân phó Tiểu Hoa mang thêm rượu và trái cây lại đây.

Tiểu Hoa rồi, Phù Dung liền ngồi đối diện với Thiên Du, nhiệt tình tiếp rượu .

“Râu đại hiệp, Tiểu Lượt biết uống rượu, ta đến bồi rượu huynh nha.” Phù Dung châm rượu hỏi: “ biết huynh muốn nghe khúc gì?”

“Hôm nào .” Suy nghĩ của Thiên Du còn chìm vào chuyện cũ ở cầm kiếm sơn trang, có tâm tình nghe khúc.

Phù Dung gặp qua biết bao nhiêu nam nhân, mà nam nhân trước mắt này, tuy rằng râu che gần như toàn bộ khuôn mặt , nhưng sâu trong đôi mắt ấy cất chứa nhiều sầu muộn. Nhìn ra được là người giàu tình cảm.

“Râu đại ca, đêm nay huynh nhìn thấy chủ nhân của cầm kiếm sơn trang sao?” – Tiểu Lượt tò mò hỏi.

“Chỉ thấy được toàn bọn nô tài kêu căng kia.” – Thiên du lạnh nhạt .

“Tiểu Lượt, từ lúc đệ vào cửa, chỉ nghe hai người nhắc đến cầm kiếm sơn trang, cũng đủ chán .” – Phù dung .

“Phù Dung tỷ tỷ, tỷ có biết chuyên của cầm kiếm sơn trang ?” – Tiểu Lượt hỏi.

“Nhiều khách nhân ở đây cũng bàn luận về chuyện ở cầm kiếm sơn trang.” – Phù Dung .

“Bọn họ có biết chủ nhân của sơn trang là ai ?” – Tiểu Lượt tò mò hỏi.

“Cũng chỉ là đoán mò thôi, đại bộ phận khách nhân đều ràng lắm là người nơi khác tung tiền ra sữa chữa lại sơn trang. Theo ta thấy chưa chắc thế, ta cảm thấy có thể do con cháu của hung thủ ngầm tìm người tu sữa.”

Lời này của Phù Dung làm cho Tiểu Lượt cùng Thiên Du kinh ngạc thôi, nhất là Thiên Du, nhìn chăm chú Phù Dung chớp mắt. Phù Dung bị dùng đôi mắt nhu tình như vậy nhìn có chút e lệ.

“Ta chỉ là tùy tiện suy đoán, các người tùy tiện nghe là tốt rồi, cần coi đó là .”

“Phù Dung nương biết năm đó xảy ra chuyện gì sao?” – Thiên Du hỏi.

“Biết nhiều lắm, vào buổi tối hôm cầm kiếm sơn trang gặp chuyện, ngay lúc đó ta bị cha kế bán vào Vọng xuân lâu, nên khi nghe người ta bàn luận về cầm kiếm sơn trang ta đặt biệt có cảm giác.”

“Phù Dung tỷ, tỷ mau chuyện của cầm kiếm sơn trang .” – Tiểu Lượt thúc giục. Mỗi lần nghe người khác về cầm kiếm sơn trang, lòng nàng liền có cảm giác níu chặt, cảm giác rất thoải mái.

Phù Dung suy nghĩ chút, rủ rỉ “Tính ra cũng mười năm rồi, ngày cầm kiếm sơn trang gặp chuyện, hôm ấy ta bị cha kế kéo vào vọng xuân lâu, ta cảm thấy rất khổ sở và lo sợ, nên thừa dịp đêm tối ta bỏ trốn ra ngoài. Khi đứng bên ngoài cầm kiếm sơn trang ta suy nghĩ, thà làm nha hoàn của nhà giàu còn hơn làm kỹ nữ ở thanh lâu, vì thế ta cố lấy dũng khí bước đến gõ cửa, nhưng chưa kịp thấy người ra mở cửa, ta bị người của Vọng xuân lâu tóm được bắt về.”

“Phù Dung tỷ, tỷ có biết vì sao khi đó ai ra mở cửa ?” – Tiểu Lượt khẩn trương hỏi

“Đến hôm sau ta nghe được hai mươi mấy mạng người của cầm kiếm sơn trang đều bị giết chết, lúc đó ta suýt bị hù chết, còn chút nữa đó có thêm mạng là ta rồi”. tại khi nhắc đến chuyện đó trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, Phù Dung hớp ngụm rượu, thêm “Ta cũng vì sao hai người các ngươi thấy hứng thú với chuyện của cầm kiếm sơn trang đến thế, mấy năm trở lại đây mọi người đều ở đó có oan hồn bất tán, thường xảy ra chuyện ma quái.”

“Rầm!” tiếng cái bát rơi xuống đất vỡ nát.

“Tiểu Lượt, đệ sao vậy, sắc mặt khó coi?” – Thiên Du phát Tiểu Lượt bên cạnh sắc mặt tái nhợt thân mình ngừng run rẫy.

“Đệ … đệ cũng biết, đại khái, phải…..chuyện xưa này làm cho đệ thấy thoải mái.” Tiểu Lượt lệ rơi đầy mặt, ngồi xuống thống khổ níu lấy ngực.

“Tiểu Lượt, ta gọi Tiểu Hoa mang đệ trở về nghĩ ngơi nha.” – Phù Dung lo lắng .

“ cần, đệ có thể tự mình trở về. Râu đại ca, xin lỗi, đệ trước…” Tiểu Lượt loạng choạng chạy .

“Quái, bình thường Tiểu Lượt phải rất hồ nháo vui tính sao, nghĩ tới lá gan lại như vậy.” – Phù Dung thào sau đó quay đầu lại “Râu đại hiệp…A! Người đâu?”