Chân trời đám mây trắng bay đến, chỉ hơi dừng lại, nhuộm thấm đỏ ửng, rồi lại bay .

Thiên Du ôm lấy Tiểu Lược, vào khoang thuyền, nhàng đem nàng thả giường, thân thể chút do dự dựa vào.

"Du ca ca, này. . . . . ." Tiểu Lược trong lòng kinh hoàng thôi, nàng mặc dù hiểu tình, nhưng nàng ở xuân lâu nhìn nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được nam nữ cùng giường là chuyện gì, vì thế kinh hoảng lại có chút xấu hổ chống đẩy.

"Xảo muội muội, đừng sợ, đừng xấu hổ, hôm nay chúng ta liền làm vợ chồng . . . . . ." Thiên Du cho nàng nụ hôn hết sức ôn nhu.

Tiểu Lượt mềm mại vô lực ưm tiếng đích, Thiên Du muốn cởi xuống đai lưng của nàng, rút vạt áo của nàng, lộ ra da thịt tuyết trắng, giống như pho tượng búp bê bạch ngọc, miệng đường hôn xuống, tiểu mỹ nhân sắp hòa tan ra.

"Xảo muội muội, từ hôm nay trở , náng sống ta cùng sống, nàng chết ta chôn cùng nàng, tuyệt sống mình." Thiên Du ở bên tai nàng nỉ non, tay ôn nhu âu yếm thân thể run rẩy của nàng, môi lần từng tấc da thịt của nàng, như bù lại bao nhiêu năm tương tư khổ sở.

Tiểu Lược mãnh liệt cảm nhận được thân thể của cùng với nhiệt tình của .

Ân. . . . . . Có chút đau đớn, lại ngừng phấn khởi, còn có. . . . . . lần lại lần sung sướng. . . . . .

"Du ca ca. . . . . ."

Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Lược gọi tiếng, sau đó chậm rãi mở to mắt ra, thấy Thiên Du bên cạnh, vì thế xuống giường ra khoang thuyền, thấy Thiên Du đứng ở mũi thuyền.

Nàng qua cùng sóng vai đứng cùng nhau, thuyền dừng ở bên sông, bên trái là cầm kiếm sơn trang sừng sửng đắm chìm trong mảnh hoà thuận vui vẻ dưới ánh trăng, là an bình cùng yên lặng.

"Nguyên lai theo dòng sông này xuống, là có thể đến cầm kiếm sơn trang." Tiểu Lược .

"Trước kia chúng ta rất thích chèo thuyền du ngoạn, nhưng khi đó chúng ta còn , thể mình chèo thuyền ra ngoài, nhưng chúng ta vẫn là thường xuyên thừa dịp cha muội có ở nhà, trộm chèo thuyền ra ngoài chơi."

Tiểu Lược nghe, trong đầu lên ít cảnh tượng, nhưng đầy đủ lắm.

"Du ca ca, muội nhớ . . . . . . Thuyền xuống chút nữa , là có thể tới Hàng Châu, đúng hay ?"

"Đúng vậy!" Thiên du cao hứng nhìn nàng, chờ mong hỏi: "Xảo muội muội, nàng có phải là nhớ tới chuyện gì hay ?"

"Có vài chuyện, nhưng trí nhớ rất mơ hồ. . . . . . muội cũng xác định. . . . . ."

" sao, nghĩ đến cái gì ra, chỉ cần kí ức khi mở ra, trí nhớ tự nhiên mạnh mẽ chảy ra như dòng nước."

Tiểu Lược nghe cổ vũ suy nghĩ chút, sau đó : "Muội nhớ . . . . . . Có lần biết muội làm sai chuyện gì bị phạt cả ngày được bước ra cửa phòng, huynh sợ muội đem cửa ở lầu các phá hủy, vì thế huynh như con chim từ cửa sổ tiến vào, muốn dẫn muội ra ngoài hít thở khí."

"Đúng vậy, đó là lần đầu tiên ta dạy muội tiêu dao du khinh công."

"Muội thực thông minh, học lần biết, đúng hay ?"

Thiên Du xoa đầu Tiểu Lượt chút, : "Lúc ấy muội vội vả muốn ra ngoài, cho nên mới dụng tâm học, nhưng sau này ta dạy cho muội ít quyền cước công phu, muội giống như có học cũng giỏi được."

"Muội học giỏi, nhất định là bởi vì sư phụ dạy tốt." Tiểu Lược tự nhiên mở miệng phản bác, có đặc biệt suy nghĩ.

Đây là cách xấu của Xảo muội muội, chuyện tốt là công lao của chính mình, chuyện xấu là do chịu, mà Thiên Du cũng là cam tâm tình nguyện, nhường cho nàng tất cả.

Tiểu Lược suy nghĩ chút, chuyện cũ xuất khắp trí nhớ của nàng, làm cho nàng lại tiếp tục :

"Muội nhớ kỹ khẩu quyết, dưới trợ giúp của huynh, chúng ta cũng bay ra khỏi cửa sổ, cũng trộm thuyền của cha để lại, vui vẻ chèo thuyền du ngoạn. . . . . . Sau lại. . . . . . Đúng rồi, chúng ta sợ bị quở trách, dám về nhà, thế nhưng có ý nghĩ kỳ lạ là muốn từ nay về sau lưu lạc thiên nhai, vì thế để cho thuyền trôi theo nước đến Hàng Châu, Du ca ca, muội đúng hay ?"

"Đại khái mọi chuyện đều đúng, chỉ có chuyện khác với chút.."

"Điểm nào?"

"Chúng ta phải lưu lạc thiên nhai, mà là muội muốn cùng với ta bỏ trốn."

"Huynh. . . . . . bậy, muội làm sao bỏ được cha mẹ cùng huynh bỏ trốn chứ?" đôi tay của Tiểu Lược như phấn như mưa đánh vào ngực , xấu xa : "Huynh có ý xấu, thừa dịp muội nhớ được mọi chuyện cố ý lừa bịp muội."

"Trời đất chứng giám, Nhâm Thiên Du ta luôn luôn bao giờ lừa dối người khác." Thiên Du lấy trong ngực ra cây trâm tinh xảo."Xảo muội muội, muội còn nhớ món trang sức này ?"

"Muội. . . . . . muội nhớ . . . . . ." Tiểu Lược nhìn thấy cây trâm vàng này, cố gắng muốn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhưng nàng càng muốn nhớ lại, trí nhớ trong đầu càng như thủy kinh nhất thời hóa thành từng mảnh vụn, từng mảnh đâm vào đầu nàng đau quá.

Thiên Du thấy đầu mi nàng nhíu chặt, biết đầu của nàng lại đau.

"Đủ rồi, nghĩ được cũng cần miễn cưỡng chính mình." Thiên Du đau lòng ."Xảo muội muội, bất luận vận mệnh trêu cợt như thế nào, khiến cho chúng ta tách ra, nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn là ở cùng nhau; bởi vì trong lòng muội có ta, tâm ý của ta có muội, chẳng sợ trời cao bao nhiêu, đất có rộng bao nhiêu, chúng ta thủy chung đều nghe được tiếng gọi của nhau, như vậy là đủ rồi."

"Chính là bởi vì dạng này, muội mới nếu muốn nhớ lại! Du ca ca, muội nhất định nhớ lại, tin tưởng muội. . . . . ."

Tiểu Lược quật cường , tay nàng ôm chặt lấy đầu mình. "Muội nhớ khi đó. . . . . . Khi đó muội với huynh. . . . . ."

Thiên Du bắt lấy tay Tiểu Lượt, lấy trâm cài lên tóc nàng.

"Khi đó muội với ta, khi ta ở núi Côn Lôn, nhìn đến cây trâm vàng này như nhìn thấy người; mà ta với muội, ngày nào đó muội trở thành thê tử của ta, ta nhất định tận tay cài cây trâm này lên tóc muội." Thiên Du thâm tình : "Xảo muội muội, thời gian ở cầm kiếm sơn trang cùng muội ở chỗ đọc sách, du ngoạn, là thời gian ta hạnh phúc nhất."

Tiểu lược gì, hai hàng nước mắt tràn khắp mặt nàng.

"Xảo muội muội, êm đẹp như thế tại sao lại khóc?" Vừa thấy nước mắt của xảo muội muội, Thiên Du liền luống cuống, nâng tay lau nước mắt của nàng, nhưng nàng vẫn rơi lệ ngừng.

"Du ca ca, muội cũng muốn với huynh như vậy, nhưng muội cái gì cũng nhớ . . . . . ." Tiểu Lược thương tâm , ánh trăng trong lòng đau xót cũng trốn vào mây rơi lệ.

"Ta cần, xảo muội muội, chỉ cần muội cùng ta sống bình an vui vẻ là đủ rồi."

"Nhưng muội để ý! Du ca ca, muội nhớ huynh từng qua, hai người nhau nhưng đối diện lại biết nhau, khi đó muội , tại muội mới sâu sắc hiểu hết trí nhớ muội mất , làm cho huynh cảm thấy rất thống khổ."

"Khi đó là bởi vì ta thể nhận muội, mới có thể ra như vậy , tại hoàn cảnh giống lúc đó, ta có thể mỗi ngày nhìn thấy muội, lòng ta liền cảm thấy thực hạnh phúc, huống chi muội cũng phải là vĩnh viễn đều nhớ được."

"Du ca ca, nếu như muội vĩnh viễn đều nhớ được sao?" Tiểu lược chua xót .

"Như vậy ta liền mỗi ngày kể cho muội nghe, muội muốn nghe trăm lần, ta trăm lần; muội muốn nghe. . . . . ."

"Đây giống như vậy! Du ca ca, cho dù huynh ngàn lần, cũng như chính muội nhớ được, đối với huynh công bằng."

"Xảo muội muội, nàng hãy nghe ta , đối với hai người nhay, quan trọng là hai người lúc nào cũng cạnh nhau, nếu chúng ta mãi ôm quá khứ, nếu chúng ta có tại cùng tương lai, gắt gao ôm cái quá khứ ngọt ngào kia có ý nghĩa đâu?"

" cần! Muội chính là muốn quên mọi chuyện có quan hệ với Du ca ca, như vậy đối với huynh rất công bằng, rất tàn nhẫn! Du ca ca, muội chỉ cần tại cùng tương lai, muội càng phải nhớ lại quá khứ. . . . . ." Tiểu lược bi thương hô, thả người nhảy lên bờ, hướng cầm kiếm sơn trang vội chạy .

"Xảo muội muội! Từ từ, ta. . . . . ." Thiên du bay nhanh đuổi theo.

Tiểu lược tiến vào cầm kiếm sơn trang, trong trang mảnh tối đen, bốn phía lặng yên tiếng động, chỉ có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.

Nàng từng bước vào đại sảnh, sau đó đến trước bình phong trăm điểu, khi ánh mắt nhìn ngược ra đại sảnh, thân thể tự chủ được run lên cái, cảm giác phảng phất giống như tình cảnh trong ác mộng của nàng, trong góc đại sảnh là thi thể nhà của bà ngoại, mà cha toàn thân đầy máu ngồi ở chiếc ghế kia, mà nương rất thương tâm nằm người cha, Hắc y nhân kia giơ cao dao từng bước qua.

" cần a! Cha, nương. . . . . ." Tiểu Lược che mặt khóc rống thất thanh, nước mắt theo khe hở chảy xuống.

Thiên Du đến, ôm lấy thân thể run rẩy của Tiểu Lược, quan tâm hỏi: "Xảo muội muội, làm sao vậy? Sao lại bị dọa thành cái dạng này."

"Du ca ca, ta. . . . . . Ta thấy Hắc y nhân muốn giết nương. . . . . ." Tiểu lược rơi lệ đầy mặt, thở được, ngất ở trong lòng Thiên Du.

Lúc này có vị phụ nhân từ trong phòng ra ——

Thiên Du thấy, kinh ngạc hỏi: "Nương? Người làm sao lại đến đây?"

"Ta nhận được thư của con liền lập tức chạy tới ." Nhâm mẫu nhìn Tiểu Lượt trong lòng Thiên Du, hỏi: "Thiên du, nàng chính là Xảo Sơ?"

"Đúng vậy, nàng chính là Xảo muội muội."

Nhâm mẫu lần tràng hạt trong tay, cảm kích : "A di đà phật! Bồ Tát phù hộ! Cuối cùng Âu Dương gia cũng còn lại đứa . Mấy năm nay đứa đáng thương này làm như thế nào sống?"

"Nương, là Dung mẹ đem Xảo muội muội trốn , bất quá nàng đối trước kia chuyện hoàn toàn nhớ ."

" nhớ . . . . . . Ai! Như vậy cũng tốt, chuyện tàn nhẫn như vậy, nhớ để làm gì?" Nhâm mẫu thương hại vỗ về mặt Tiểu Lượt , phát mặt của nàng lạnh như băng, vì thế phân phó : "Thiên du, vừa rồi tiếng thét chói tai kia, ta nghĩ Xảo Sơ nhất định bị cái gì kinh sợ, mau đưa nàng ôm đến giường, ta kêu người sắc thang thuốc an thần cho nàng uống, bình tĩnh tinh thần, tinh thần đứa này nhận ít thống khổ rồi."

Thiên Du nghe mẫu thân xong, lập tức ôm Xảo Sơ quay về lầu các.​